Vô Diêm Nam Tình Sự

Quốc cữu mưu phản, Lý Lâm nắm giữ đầy đủ chứng cứ xác thực, quốc cữu cũng trở thành tù nhân, nhưng mà phía sau mọi người còn không biết, quốc cữu hắn, còn có một vương bài nơi tay.

Minh Nguyệt Quốc có thể nói là gió êm sóng lặng, kỳ thật mặc kệ là Ninh Trí Viễn hay là quốc cữu, bọn họ hành động, Trúc Dạ Thanh đều biết, chỉ là còn chưa đến thời điểm diệt trừ bọn họ, cứ mặc cho sự việc phát triển, đến thời cơ thích hợp, bất luận kẻ nào, khiêu chiến vương quyền, đều không có kết cục tốt.

Trúc Dạ Thanh vốn tưởng rằng khi mình diệt trừ quốc cữu, Thái Hậu sẽ trăm phương nghìn kế ngăn cản, trên thực tế, Thái Hậu căn bản không hỏi đến việc này, cầu tình, cũng đều bị Thái Hậu chắn ngoài cửa.

Trúc Dạ Thanh thật cảm tạ mẫu thân chính mình, không bao che khuyết điểm, còn ủng hộ mình, có lẽ, y có thể cùng mẫu thân càng thêm thân cận một ít, tựa như Tuần cùng mẫu thân ở chung vậy, có một ngày, chính y cũng có thể giống như thế, chỉ có điều, có một chút khó khăn.

Dù sao, những năm gần đây, tâm tính y không thoải mái lắm, từ nhỏ đã như vậy, từ sau khi có Ninh Băng về, y mới hơi thả lỏng một chút.

Nhớ tới tiểu tức phụ kia của mình, trên mặt Trúc Dạ Thanh luôn hiện lên nét vui vẻ.

Có khi y thật muốn buông hết thảy, cùng tiểu tức phụ hưởng thụ cuộc sống khoái hoạt, bất quá điều này chỉ có thể là tưởng tượng, có nhiều thứ ràng buộc y lắm, cuộc sống tốt đẹp như vậy, là không có khả năng thực hiện.

Sự uy hiếp phía trên không còn, y cũng nên tiễn bước hắn rời đi, lúc trước áp lực chúng nghị phong Ninh Băng là vương, chính là không muốn hắn giống như mình, cứ như vậy bị bức tường cao lớn trong hoàng cung vây quanh cả đời.

Đã sớm cho người thu thập phủ đệ tốt lắm cho hắn, ngay tại bên cạnh hoàng cung, cho dù là như thế này, về sau, gặp mặt, cũng không còn dễ dàng nữa, bất quá, nhớ tới khuôn mặt tươi cười của Ninh Băng, đều là đáng giá.

Trúc Dạ Thanh vừa suy nghĩ vừa bước đi vô mục đích, Lý Đại Quý đi theo ở phía xa.

Chờ đến khi ngẩng đầu, đã đứng ở cửa viện Lan Tâm Uyển, thì ra, chính mình sớm đã không tự chủ được.

“Nô tỳ tham kiến vương thượng.” Linh Lung đang quét tước sân, liền thấy Trúc Dạ Thanh sững sờ ở cửa.

“Nha đầu, Băng nhi đâu?” Trúc Dạ Thanh bởi vì quan hệ với Ninh Băng, đối nha đầu Linh Lung kia cũng nhiều phần thân cận.

“Công tử ở trong phòng, đang than thở nhàm chán không thôi, ta đi thông báo.” Linh Lung nói xong xoay người định vào nhà.

“Không cần, ta chính mình đi vào là được rồi.” Trúc Dạ Thanh ngăn lại Linh Lung, một mình đi vào trong, tâm tình của y, lại có chút trầm trọng.

“Lý công công, vương thượng hắn, giống như không có tinh thần gì a, có phải không thoải mái hay không a?” Linh Lung nhìn bóng dáng Trúc Dạ Thanh nhỏ giọng hỏi Lý Đại Quý.

“Ai, còn không phải vì việc muốn đưa các ngươi đi ra ngoài sao, luyến tiếc thôi.” Lý Đại Quý là người nhìn thấy Trúc Dạ Thanh lớn lên, tình cảm đối với Trúc Dạ Thanh không chỉ là đối với chủ nhân.

“Thật sự cho chúng ta dọn đi a.” Linh Lung cũng có chút kinh ngạc, dọn đi rồi, hai người trong phòng, không phải cơ hội gặp mặt càng ít hơn sao.

“Đúng vậy.” Lý Đại Quý cũng nhìn về phía phòng trong, ánh mắt lộ vẻ lo lắng.

“Băng nhi, đang ngẩn người gì đó?” Trúc Dạ Thanh tiến ốc liền thấy Ninh Băng chán đến chết chống cằm ngẩn người.

“Thanh, ngươi tới rồi, ta nhàm chán quá, không có việc gì làm, các ngươi đều bận rộn, ta cũng không phải không biết xấu hổ đến quấy rầy, cũng chỉ có thể ngẩn người, như thế nào, triều chính đều xử lý tốt?” Ninh Băng thấy Trúc Dạ Thanh xuất hiện thật hưng phấn, miệng không ngừng nói.

“Băng nhi, hoàng cung này, thật không thú vị đi.” Tâm lý Trúc Dạ Thanh thật phức tạp.

“Đúng vậy, bất quá, có ngươi ở đây, hoàn hảo, ha ha.” Ninh Băng trả lời khẳng định, nhưng mà nhìn nhìn Trúc Dạ Thanh, lại vòng vo chuyển, Ninh Băng, cũng biết nghĩ đến ai kia.

“Ngày mai liền dọn đi ra ngoài, thế nào?” Trúc Dạ Thanh chờ xem phản ứng của Ninh Băng.

“Ngày mai liền dọn đi? Có gấp quá hay không?” Ninh Băng có chút kinh ngạc.

“Đều thu thập tốt lắm, nha hoàn gia đinh đều đã có, ngươi tuỳ thời đều có thể dọn đi ra ngoài.” Trúc Dạ Thanh nói thật bình tĩnh, nhưng nội tâm lại tương phản.

Có lẽ y nên ích kỷ một chút, đem Ninh Băng giữ ở bên cạnh, bất quá ý niệm này chỉ loé lên trong đầu một chút, liền biến mất.

“Động tác đủ nhanh chóng, Thanh, ngươi nguyện ý để ta dọn đi sao?” Ninh Băng nhìn vào mắt Trúc Dạ Thanh.

“Ta, không thể không nguyện ý, đi thôi, ngươi không phải con chim trong lồng sắt.” Trúc Dạ Thanh nói nhấn rõ từng chữ một có chút gian nan.

“Hảo, ta đi, nhưng mà, ngươi phải cho phép ta tuỳ thời đều có thể trở về tìm ngươi.” Ninh Băng không muốn vi phạm ý nguyện của Trúc Dạ Thanh, nếu y cảm thấy hắn dọn đi là tốt, vậy thì, hắn liền dọn đi.

“Đó là tự nhiên, ta sẽ cho ngươi lệnh bài, ngươi xuất nhập hoàng cung, ai cũng không thể ngăn trở.”

“Ta còn có một yêu cầu.”

“Nói.”

“Lúc mà ngươi không bận, cũng phải đi thăm ta.” Ninh Băng nói giống như đứa nhỏ, ánh mắt lại rất kiên định, hắn muốn là câu trả lời khẳng định.

“Đương nhiên.” Trúc Dạ Thanh nở nụ cười, sờ sờ đầu ninh băng.

“Ngày mai không tốt lắm, hôm sau hãy đi, ta muốn, cùng Thái Hậu chào từ biệt.” Ninh Băng nhớ tới lão mẹ hắn, hắn nếu không đi cáo biệt, lão mẹ hắn không bóp chết hắn mới là lạ.

“Hảo.”

Trong lúc nhất thời hai người cũng không nói chuyện, trong phòng thật im lặng.

“Thanh.”

“Băng nhi.”

Sau thời gian ngắn ngủi hai người cùng trầm mặc liền đồng thời mở miệng, lại cùng không nói.

“Thanh, chúng ta cần chi phải thương cảm như vậy chứ, cũng không phải không gặp nhau nữa, ngươi xem, ngươi an bài nơi đó cho ta, ngay tại bên cạnh hoàng cung a, nếu ngươi không chê ta phiền, ta mỗi ngày đến tìm ngươi, đến lúc đó ngươi đừng đuổi ta đi a.” Cuối cùng vẫn là Ninh Băng lên tiếng trước đánh vỡ trầm mặc, hắn không thích cảm giác áp lực như vậy, này không thích hợp hắn.

“Ngươi đừng mỗi ngày đều đến, thật vất vả tiễn bước, còn mỗi ngày đều đến phiền ta, ta sẽ chịu không nổi.” Trúc Dạ Thanh nở nụ cười, tiểu gia hoả này, đang chọc cho y vui vẻ đây mà.

“Ta liền mỗi ngày đến, phiền chính là ngươi.” Ninh Băng cũng cười.

Hai người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, rốt cuộc không khí áp lực đã biến mất.

Linh Lung cũng thập phần thoả đáng gõ cửa đưa trà đến, Trúc Dạ Thanh ngồi một hồi, không thể không trở về lo việc triều chính phiền phức.

Ninh Băng thấy Trúc Dạ thanh đi rồi, quyết định đi gặp lão mẹ hắn.

Đến Nhã Hiên, Thái Hậu đang nhàn nhạ thưởng thức hoa quả, thấy đứa con nho nhỏ đến đây, liền cho người hầu hai bên lui xuống, cùng con nói chuyện.

“Làm sao vậy, giống như có tâm sự.” Thái Hậu thấy bộ dáng ủ rũ của Ninh Băng, chụp đầu hắn.

“Ta phải dọn đi ra ngoài.” Thái độ Ninh Băng khác thường, đối đại chưởng của lão mẹ hắn không có phản ứng.

“Thanh muốn đem ngươi đưa đến bên ngoài a, ngươi bộ dáng này, không muốn đi?” Thái Hậu nhéo nhéo mặt Ninh Băng.

“Nói không rõ, nói không muốn đi cũng không phải, vì ta thật sự không thích bị nghẹn chết trong hoàng cung này, nhưng còn nói muốn đi, ta lại……” Ninh Băng ngập ngừng.

“Luyến tiếc Thanh?”

“Lão mẹ, nếu hắn không phải là vương, thật tốt.”

“Nhưng nó là vương.”

“Cho nên a, ai.”

Mẫu tử hai người đối thoại có vẻ không có ý nghĩa thực tế.

Ninh Băng ở chỗ lão mẹ hắn cho đến trời tối, thở dài thở ngắn, lão mẹ hắn cũng chịu không nổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui