Vô Diệm Vương Phi

“Gia, lại phiền toái nữa rồi!”

Long Thanh đặt một bức thư lên bàn.

“Ta không muốn nghe bất cứ lời phàn nàn nào nữa!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng, muốn Như Ý, cũng được, hắn đi một mình cũng được, chỉ là hắn lo cho sự an toàn của Lăng Tây Nhi

“Gia, chuẩn bị xong chưa?”

Long Thanh ngượng ngùng tay sờ sờ cái mũi, mất mặt mở miệng hỏi.

“Hừ!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh một tiếng, phảng phất như trách cứ Long Thanh hỏi những câu thừa rồi lạnh lùng xoay người đi.

“Này, bây giờ đến thời điểm ước định còn đến năm canh giờ, có phải ngươi nên nghỉ ngơi một chút không?”

Người sắt sao? Tìm hai ngày hai đêm cũng không mệt mỏi?

“Muốn nghỉ ngơi thìngươi nghỉ ngơi đi, nhiều lời vô ích!”

Hắn lạnh lùng mở miệng, đầu cũng không quay lại đi về thư phòng,về việc cứu Lăng Tây Nhi, hắn cần phải có kế hoạch chu đáo chặt chẽ.

“Quỷ hẹp hòi, cũng tại ta không bảo vệ tốt Lăng Tây Nhi, nhưng ta không có ba đầu sáu tay, vừa theo ngươi làm sao bảo vệ được cho Lăng Tây Nhi nữa!”

Long Thanh bất mãn lầm bầm, khuôn mặt đầy uất ức.

“Nhưng mà là Long tướng quân yêu cầu đi theo mà, ta nhớ kỹ là Vương gia để ngươi ở lại bảo vệ Vương phi nương nương mà!”

Một thanh âm xa xa vọng tới.

“Là ai? Là ai nói bậy sau lưng ta?”

Long Thanh xoay người, Lục Phóng ở phía sau đã sớm mất bóng dáng. Được rồi, coi như là hắn nhất quyết đi theo Đoan Tuấn Mạc Nhiên thì sao? Bảo vệ một nữ nhân thì có ý nghĩa gì? Hơn nữa lại là do nữ nhân kia nhiều chuyện mà, chuyện của nam nhân xen vào làm cái gì, bây giờ thì tốt rồi, bị người ta bắt cóc rồi còn bắt mọi người làm ơn cứu nàng ra!

…Ánh trăng lần nữa rọi xuống, Lăng Tây Nhi đang bình tĩnh từ từ trở nên bất an, đã hai ngày rồi, nàng không thể chờ đợi thêm nữa, thời gian càng dài thì tỷ lệ nàng chạy trốn chỉ càng thấp mà thôi, nàng không biết kẻ địch sẽ mang nàng trao đổi với cái gì? Bây giờ lối thoát duy nhất chính là chạy đi!

Nắm chặt ống trúc trong lòng, tay chân Lăng Tây Nhi run rẩy, tim đập rõ như sấm, mồ hôi lạnh thấm đẫm, cẩn thận từ từ đến gần cửa phòng, mắt to chớp rồi lại chớp, bàn tay nhỏ bé nắm lại rồi thả ra, chuẩn bị đủ rồi mới lên tiếng “ôi”.

“Xảy ra chuyện gì?” Thủ vệ ngoài cửa thấp giọng hỏi.

“Ta đau bụng… Ôi, đau quá… à!”

Lăng Tây Nhi khoa trương nói, nằm trên mặt đất không ngừng lăn qua lăn lại, bên ngoài hai gả thủ vệ liếc nhìn vào, biết Lăng Tây Nhi chẳng qua là một nữ nhân tay trói gà không chặt mà thôi, tất nhiên sẽ không có đề phòng mà tiến lên mở cửa phòng ra.

“Không cần la lối, rốt cuộc là thế nào…?”

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe một tiếng nổ mạnh siêu lớn, trong đó một gã thủ vệ đã ngã trên mặt đất.

“Ngươi ngươi ngươi…”

Một gã thủ vệ bị ống trúc chứ thuốc nổ trong tay Lăng Tây Nhi dọa cho sợ đến nói không ra lời, vừa định chạy trốn thì đã nằm ở trên mặt đất.

Lăng Tây Nhi hoảng sợ nhìn trên dưới người chết, thật không ngờ tới thời cổ đại mình cũng có thể mở sát giới, nhưng mà… Nàng khẽ cắn môi, lướt qua hai thi thể đi ra ngoài cửa; mọi người hiển nhiên đang ngủ say, vẫn còn chưa rõ ràng vì sao cái sơn thôn xa xôi này lại có tiếng nổ mạnh thì trong khoảng thời gian ngắn cũng không có nhiều thủ vệ chạy tới, Tây Nhi hô nhẹ một tiếng cám ơn trời đất, thừa dịp trăng mờ sao thưa, đi vào trong rừng cây bên cạnh.

Nàng muốn chạy trốn đi nhưng mà cánh rừng này thật sự rất lớn, ánh trăng rất mờ, từng rặng cây trước mặt càng không ngừng lúc ẩn lúc hiện, dường như không được bình thường, phía sau thì tiếng gọi ầm ĩ, âm thanh đuổi giết, đuốc lửa lại ngày càng gần. Trong lúc đó Lăng Tây Nhi đột nhiên trở nên luống cuống.

Đang lúc Lăng Tây Nhi hoang mang lo sợ thì bên cạnh cây cỏ khẽ động, Tây Nhi quát to một tiếng, tưởng gặp phải dã thú thì đột nhiên lại bị một bóng đen nổi lên như mộ cơn gió gắt gao che kín cái miệng nhỏ nhắn của nàng lại, một đôi tay thô ráp mang theo hương cỏ xanh bao trùm tại cái miệng nhỏ nhắn của nàng.

“Là ta!”

Giọng nói lười biếng, mang theo một chút lạnh nhạt, không cần nghĩ Tây Nhi đã nhận ra ngay giọng nói này; là Lãnh Tuyệt Tâm, không sai, thật sự là hắn.

“Lãnh đại ca?”

Bàn tay to lớn thả nàng ra, Lăng Tây Nhi vui mừng lẫn sợ hãi ngoái đầu nhìn lại, ở thời khắc nguy cấp này gặp được Lãnh Tuyệt Tâm làm cho nàng như thấy được một tia nắng rạng động.

“Không cần nói gì cả, đi theo ta!”

Lãnh Tuyệt Tâm nhẹ nhàng hừ một tiếng; những ngọn đuốc càng ngày càng gần, dường như Tây Nhi có thể nghe được tiếng người nói chuyện.

“Ừm!”

Nàng gật đầu, mặc cho Lãnh Tuyệt Tâm ôm lấy nàng, dưới chân nhẹ tênh, bên tai gió thổi vù vù, Tây Nhi khẩn trương nhắm mắt lại rồi lại mở ra nương theo ánh trăng nhìn lại, trước mặt là một khoản đất trống bằng phẳng, xa xa mơ hồ có một hộ săn bắn nhỏ, chỉ có thể nhìn ra được một con đường mòn, còn lại tất cả đều là một màu tối đặc quánh.

“Phía trước có ngôi nhà, chúng ta vào nghỉ ngơi một lúc đã!”

Lãnh Tuyệt Tâm thấp giọng nói, cũng không buông Tây Nhi ra mà là ôm nàng chậm rãi đến gần ngôi nhà, nhẹ nhàng ném một viên đá dò đường, thấy không có gì khác thường, hắn hạ mắt nhìn hai tròng mắt hoảng hốt của Tây Nhi, khóe môi hơi nhếch lên, cho nàng một nụ cười an ủi, tiến lên, mở cửa phòng ra.

Đứng ở trong phòng, cẩn thận buông Tây Nhi ra, Lãnh Tuyệt Tâm sờ soạng tìm kiếm mồi lửa rồi châm ngọn đèn, ánh sáng ngọn đèn tuy không lớn nhưng lại mang đến cho Tây Nhi vô hạn ấm áp, nàng thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi quét mắt nhìn căn phòng thật đơn giản này, sau đó cảm kích nhìn Lãnh Tuyệt Tâm một cái.

“Xem ra chủ nhân ngôi nhà này hẳn là đi săn thú rồi, trước hết đêm nay chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, ngày mai ta hộ đưa nàng trở về!”

Lãnh Tuyệt Tâm cười tà mị, chậm rãi mở miệng, khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên một vẻ kiêu ngạo dưới ánh đèn yếu ớt.

“Sao ngươi lại đến đây?”

Tây ngồi xuống chiếc giường duy nhất trong phòng, vui vẻ nói.

“Nàng biết bọn người bắt cóc nàng là ai không?”

Lãnh Tuyệt Tâm không trả lời, nhưng lại tà nghễ suy nghĩ nhìn Lăng Tây Nhi.

Lắc đầu, Tây Nhi chỉ biết là Lâm Y Y nhưng mà từ ngày thứ hai thì nàng ta không có xuật hiện nữa.

“Là người của ta!”

Lãnh Tuyệt Tâm nhàn nhã mở miệng, một câu nói khiến Tây Nhi kinh hãi thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

“Là ngươi?” Nếu vậy thì sao lại muốn cứu nàng?

“Đúng, là người của ta, nhưng ta lại không biết chuyện này!”

Hắn bất đắc dĩ cười cười, buông lỏng hai tay xuống, ánh mắt thẳng thắn thành khẩn làm cho Tây Nhi an tâm.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tây Nhi nhẹ nhàng nhíu mày.

“Từ lần trước sau khi kết thúc đại hội võ lâm, thế lực Thiên Địa Thịnh bị tổn thất nặng, tất cả mọi người hy vọng ta có thể thống lĩnh bọn họ trọng chỉnh non sông chống lại triều đình, nhưng mà…”

Hắn tự giễu nhướng mày, ánh mắt cô đơn làm cho Tây Nhi đau lòng.

“Nhưng mà ta lại hoàn toàn không có quyết tâm tranh cường háo thắng, núi cao còn có núi cao hơn nữa, thế nên huynh đệ của ta.., ta biết bọn họ là vì muốn báo thù cho những huynh đệ chết oan uổng nên mới liều mạng với triều đình, nhưng mà… ta không muốn nhìn các huynh đệ tự đi vào con đường chết cho nên trong Thiên Địa Thịnh đã xuất hiện mâu thuẫn!”

“Khó trách … Như Ý và Uyển Như muốn giết ta…Ta vẫn luôn cho rằng đây không phải là ý của Lãnh đại ca!”

Lăng Tây Nhi nhẹ thở dài một hơi.

“Cám ơn nàng đã tin tưởng ta!”

Lãnh Tuyệt Tâm bất đắc dĩ cười cười:

“Nhưng mà thật xin lỗi, ta không thể ngăn cản các nàng… các nàng đã bị cừu hận che lấp ý chí rồi, trong lòng chỉ nghĩ có báo thù mà nên đã không thể nhìn ra những chính sách mới đã khiến dân chúng thiên hạ đã từ từ quy hàng triều đình, chúng ta chỉ là một ít đám ô hợp mà thôi, nếu như có chống lại triều đình lần nữa thì cũng chỉ tạo nên thảm kịch cho võ lâm mà thôi!”

“Cho nên ngươi…” Tây Nhi chậm rãi ngước mắt lên.

“Chuyện lần này là do Lãnh Phiêu Hương làm sau lưng ta, nàng ta là muốn dùng nàng đổi lấy Như Ý!”

Lãnh Tuyệt Tâm lạnh nhạt nói, trong căn phòng đơn sơ có một cái bàn, hắn đến bên bàn ngồi xuống.

“Nhưng mà ngươi làm vậy không phải ruồng bỏ Thiên Địa Thịnh sao?”

“Đúng, kỳ thật ta muốn giải tán Thiên Địa Thịnh, nhưng bây giờ Thiên Địa Thịnh đã không phải chỉ do một người định đoạt, Lãnh Phiêu Hương cùng Như Ý cũng đã nuôi một lượng thế lực lớn, bọn họ đều là một ít phần tử ngoan cố, muốn giải tán thật sự rất khó khăn!”

Lãnh Tuyệt Tâm nhẹ thở dài một hơi, trên mặt có chút khó xử.

“Nếu bọn họ ngoan cố như vậy thì hãy nói cho bọn họ hiểu, chỉ cần bọn họ không thấy có hy vọng thì nhất định sẽ buông tay, ta tin tưởng không ai nguyện ý chịu chết!”

Tây Nhi kiên định đứng lên.

“Để cho bọn họ hết hy vọng? Nói thì dễ dàng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên ra tay tàn sát cũng không để cho bọn họ buông cừu hận trong lòng, chỉ bằng chúng ta làm sao có thể chứ? Bây giờ nha môn chắc đã coi ta là kẻ đầu tiên cần truy bắt rồi!”

Lãnh Tuyệt Tâm lắc đầu, mặc dù Tây Nhi nói có đạo lý nhưng muốn làm được thật là khó càng thêm khó.

“Có lẽ ta có thể!” Tây Nhi khẽ thở dài, ưỡng ngực dũng cảm nói.

“Nàng?”

Ánh mắt Lãnh Tuyệt Tâm có chút hoài nghi, nhưng từ đại hội võ lâm lần trước, hắn không dám khinh thường Tây Nhi nữa rồi, không ngại học hỏi kẻ dưới nói:

“Nàng có biện pháp gì?”

“Biện pháp chính là cái này!”

Tây Nhi lấy ra ống trúc từ trong ngực, đây là súng lục chính nàng chế ra, ở thời cổ đại có một cái tên là “Đột hòa thương”.

“Nàng… cái này là… vừa rồi hai tiếng nổ mạnh là…”

Lãnh Tuyệt Tâm kinh ngạc, không dám tin nhìn ống trúc trên tay Tây Nhi.

“Ngươi đừng xem thường nó nha, nó mặt ngoài tuy là một ống trúc thôi nhưng bên trong ống sắt có chất gọi là “tử sào”, còn có thuốc nổ, thuốc nổ sinh ra một lực nổ rất lớn sau khi châm ngòi, có thể bắn ‘tử sào” ra, “tử sào” chính là đạn nguyên thủy, bắn vào người sẽ nổ mạnh, nguyên lý này đã biến ống trúc trở thành ống sắt thật lớn, có thể thay đổi một chút làm thành đại pháo, uy lực rất lớn, làm cho người ta tan xương nát thịt trong nháy mắt!”

Tây Nhi làm mẫu “đột hỏa thương” cho hắn xem.

“Đã sớm nghe nói quốc gia phương tây có người có thể dùng pháo giết người, thì ra đây là sự thật?”

Lãnh Tuyệt Tâm kinh ngạc nói.

“Không phải pháo, là súng kíp!”

Lời nói của Tây có ý chỉnh sửa hắn, bây giờ làm pháo đương nhiên là không kịp, nhưng mà…

“Lãnh đại ca, ngươi biết địa điểm bọn họ trao đổi không?”

Tây Nhi suy nghĩ một chút, kiên định gật đầu rồi ngoái đầu nhìn lại nói.

“Biết, ta ngẫu nhiên nghe các huynh đệ nói chuyện mới biết được Lãnh Phiêu Hương thực hiện việc trao đổi này sau lưng ta!”

Lãnh Tuyệt Tâm gật đầu.

“Vậy, Lãnh đại ca, ngươi lại đây ta nói một chút kế hoạch của ta!”

Tây Nhi vẫy vẫy tay nhỏ bé bảo hắn tới gần, một lúc lâu sau, Lãnh Tuyệt Tâm kinh hãi nhìn Tây Nhi:

“Nàng nói kế hoạch này khả thi sao? Ngộ nhỡ…”

Hắn có chút lo lắng, Lăng Tây Nhi đã nói thuốc nổ thật sự có uy lực lớn như vậy sao?

“Nhất định rồi, Lãnh đại ca, ngươi tin tưởng ta đi!”

“Được, vậy thì thử xem!” Lãnh Tuyệt Tâm gật đầu.

“Vậy làm phiền Lãnh đại ca đi tìm giúp, ta cần một vài thứ!”

Tây Nhi thở phào nhẹ nhõm, đêm nay, nàng có một vật quan trọng phải làm.

“Được, chúng ta có cũng không thể tìm được đường xuống núi, ta đi một mình sẽ mau hơn nhiều!”

Hắn mỉm cười, đóng cửa phòng, chân điểm nhẹ, bay lên không ba thước, bóng dáng cao ngạo giống như một con bạch long, thân hình chợt lóe lên, y phục phiêu động không dính một chút trần tục nào, chỉ trong cái nháy mắt đã biến mất trong màn đêm.

Ánh sáng hiện lên, trời đã gần sáng, một ngày mới sắp đến!

***

“Cái gì? Một ả nữ nhân tay trói gà không chặt mà các ngươi cũng không trông chừng được sao?”

Lãnh Phiêu Hương nhận được tin Lăng Tây Nhi chạy mất nên lập tức chạy tới trong núi.

“Nàng không phải là một nữ nhân bình thường, trên tay của nàng có một vũ khí rất kỳ quái, tiểu ngũ tiểu lục cũng bị nàng ta giết chết rồi, vết thương trên người rất kỳ quái, hoàn toàn không nhận ra là cái ám khí gì!”

Thủ lĩnh thủ vệ Do Đại bẩm báo.

“Ám khí kỳ quái?”

Vẻ mặt Lãnh Phiêu Hương như đang mỉa mai, nàng ta thì có ám khí kỳ quái gì chứ? Nhất định là có người giúp nàng ta chạy trốn, ngọn núi này lớn như vậy… nếu không, cứ coi như nàng ta đã chạy thoát khỏi đó thì phía trước chính là rừng rậm, một nữ nhân như nàng ta tuyệt đối không thể chạy xa!

“Đúng… Đường chủ, người hãy nhìn vết thương của tiểu ngũ tiểu lục xem!”

Do Đại thấp giọng nói, sai người khuân hai cái thi thể kia tới.

“Hình như là dấu vết bị cháy!”

Lãnh Phiêu Hương nhíu mày, trước mắt trên giang hồ cũng không nghe nói có một loại ám khí như thế này.

“Đúng, là dấu vết bị tổn thương!” Do Đại gật gật đầu nói

“Bất kể nói thế nào, Do Đại, ngươi đã để người chạy mất, suốt đêm nay ngươi nhất định phải bắt người lại, nếu không ngày mai ta sẽ cầm cái đầu của ngươi đến trao đổi!”

Lãnh Phiêu Hương lạnh lùng mở miệng.

“Đường chủ, chúng ta đã tìm các vùng phụ cận, người xem, còn hai canh giờ nữa là trời sáng, coi như chúng ta không tìm được nàng ta thì nàng ta cũng không có khả năng quay về phủ đề đốc cách ngàn dặm báo tin, không thì chúng ta tìm một nữ tử khác giả trang, đường chủ người xem…!”

Do Đại thấp giọng nói.

“Cứ giữ lại tâm địa gian xảo của ngươi đi, ngươi đang sợ hãi trên tay nàng có ám khí sao? Đi tìm cho ta, nếu đến phút cuối không tìm thấy sẽ nói sau!”

Lãnh Phiêu Hương lạnh lùng ra lệnh.

“Vâng, đường chủ!”

Kẻ phản bội đành phải lĩnh mệnh, nhưng mà trong lòng còn bận tâm không rõ ám khí kia lợi hại thế nào, cũng chỉ tìm vòng vo trong rừng, náo động vài tiếng rồi tới hừng đông trở về phục mệnh.

“Thật sự không tìm được? Do Đại, ngươi không có lười biếng đấy chứ?”

Lãnh Phiêu Hương không vui mở miệng, nét mặt không khỏi lo lắng, Như Ý, nàng nhất định phải cứu, bây giờ Lãnh Tuyệt Tâm đã quyết tâm giải tán Thiên Địa Thịnh chỉ bằng một mình nàng rất khó thay đổi càng khôn, nàng cần Như Ý hỗ trợ, nhưng mà trên tay đã không còn lợi thế gì, phải như sao để trao đổi với Đoan Tuấn Mạc Nhiên đây?

“Do Đại, đã tìm được người giả trang Lăng Tây Nhi rồi chứ?”

Bực bội đi lại trong phòng, cuối cùng không có cách nào khác ngoài cách này.

“Tỷ tỷ của tiểu ngũ, nhìn xa cũng không khác nữ nhân kia là mấy, chỉ cần tìm một bộ y phục màu lục nhạt là được!”

Do Đại thấp giọng nói

“Nói cho nàng biết, nếu có cơ hội đến gần Đoan Tuấn Mạc Nhiên, lập tức giết hắn!”

Lãnh Phiêu Hương giọng đầy căm hận, lúc này trong lòng nàng không còn có nữ nhi tình trường nữa rồi.

Ngẩn ra, Do Đại lau lau mồ hôi lạnh trên trán rồi gật đầu, nhưng mà Vương gia ác ma… ai dám?

***

Ánh bình minh ở lưng núi, cũng đã đến đầu mùa xuân, từng trận gió lạnh nổi lên, Đoan Tuấn Mạc Nhiên mang theo Như Ý dung nhan tiều tụy ngẩng đầu đứng ở trên lưng núi, đôi mắt to đen u ám, lạnh lùng tàn khốc giống như hàn băng vạn năm, nhếch khóe môi đỏ sẫm mang theo một vẻ vừa cao ngạo vừa quật cường vừa thâm sâu, như rắn đuôi chuông ác độc vô hình. Bên cạnh lưng núi chính là một mảnh rừng rậm, Thiên Địa Thịnh lựa chọn nơi này hẳn là để dễ chạy trốn!

Mặt trời từ từ mọc lên, cỏ dại ven đường dính những giọt sương bắt đầu chậm rãi bóc hơi, mặt đường bị sương sớm làm ướt nhẹp, không khí sáng sớm cùng mùi cỏ xanh và bùn đất tỏa lên, mọi âm thanh tĩnh lặng đến đáng sợ, cả lưng núi tựa hồ không có động tĩnh gì.

Đột nhiên một thanh trường kiếm sắt bén phá không dựng lên, thẳng tắp xuyên thẳng từ trong rừng cây đến, rồi cắt lá cây xanh biếc vô tình chém đứt nhánh cây, thanh âm phá không làm cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhíu chặt mày, tiện tay vung lên, trường kiếm ầm một tiếng rơi vào trên núi đá phát ra âm thanh thanh thúy.

“Hay hay hay, võ công của Vương gia quả thật lợi hại, tiểu nữ tử thật sự bội phục!”

Bên môi Lãnh Phiêu Hương mang theo nụ cười lạnh châm chọc, chậm rãi đi ra khỏi rừng cây, phía sau nàng ta là Do Đại cùng một đám người áp giải một người, một nữ nhân tóc rối bù, dáng vẻ cuối đầu của người nọ thật sự có điểm giống Lăng Tây Nhi.

“Tây Nhi!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng, tiếng nói thâm trầm đầy lo lắng.

“Miệng của nàng bị ta bịt lại, không thể mở miệng nói chuyện!”

Lãnh Phiêu Hương cười lạnh nhìn vào đôi mắt đẹp tà nghễ của Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

“Không thể nói chuyện? Vậy làm sao ta biết nàng có phải là Lăng Tây Nhi hay không?”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng nói.

“Mau thả nhị đương gia ra, nếu không…”

Do Đại rất sợ bị bại lộ, đá một cước vào người nữ nhân kia, người kia không đứng vững nằm úp sấp ở trên mặt đất.

“Ngươi….chết tiệt!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên thầm chửi một tiếng, kéo người phía sau lên, không chút tiếc thương giẫm nàng ta dưới chân:

“Ngươi thử đá nàng một cái thử xem, ta sẽ moi gan nữ nhân này ra!”

Giọng nói ngoan độc mà tràn ngập khí phách.

“Được rồi, Vương gia, hôm nay chúng ta tới đây là để trao đổi con tin, không phải tới đánh nhau!”

Lãnh Phiêu Hương bị khí chất nghiêm nghị của hắn đe dọa, sau lúc hít một hơi khí lạnh, nàng ta sợ đêm dài lắm mộng, chậm rãi mở miệng.

“Thả nàng, thì ta sẽ thả nữ nhân này!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng, xa xa nhìn nữ nhân quỳ trên mặt đất, trong lòng luôn cảm giác có chút quái dị, nhưng nhìn Lăng Tây Nhi chật vật làm cho hắn buông lỏng cảnh giác, bây giờ hắn chỉ muốn biết Tây Nhi có khỏe không!

Nữ nhân Như Ý trong tay của hắn vốn không có bao nhiêu tác dụng! Trải qua lúc này, hắn đã không có ý nương tay đối với Thiên Địa Thịnh nữa, có lẽ hôm nên kết thúc dứt điểm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui