Vô Diệm Vương Phi

So với tối cuồng phong bão táp hôm qua thì tối hôm nay lại bình yên đến doạ người. Gió nhẹ thổi qua mấy cành liễu, vẳng vẳng đâu đó tiếng đàn, tiếng đàn trầm lắng chảy xuôi, ánh nắng chiều tà rơi vào giữa những cành cây, bóng cây lay động.

Nhìn chén thuốc nồng nặc trước mặt, Liên Nhu nhẹ thở dài.

“Tây Nhi, con thật sự có thể cam đoan hai mẫu tử con sẽ an toàn chứ? Dù sao chuyện này cũng không phải việc nhỏ!”

Coi như là Đoan Tuấn Mạc Nhiên thương yêu nàng, nhưng chuyện này liên quan đến sinh tử của mẫu phi, sợ rằng…..

“Nương, người yên tâm đi, con thành thân cùng hắn đã hơn một năm, tính nết hắn như thế nào con sớm đã hiểu rõ, cùng lắm thì hắn sẽ tức giận mà thôi, sẽ không làm gì con đâu !”

Tây Nhi an ủi bà một lần nữa, thúc giục bà uống chén thuốc.

“Chỉ mong…”

Liên Nhu gật đầu, chậm rãi uống chén thuốc, mùi của chén thuốc thật khó chịu, nhưng mà so với tương lai tốt đẹp sắp tới thì chẳng là cái gì… Bà nghiêng đầu, ngừng thở, một hơi nuốt xuống.

“Nương, người yên tâm đi, chuyện còn lại giao cho con xử lý là được rồi!”

Nàng vỗ nhẹ cánh tay Liên Nhu, lời nói ôn nhu, nhưng lại có ma lực cho người ta tin tưởng nàng sẽ mang được Liên Nhu tới núi Bắc Vân!

“Cám ơn con…”

Liên Nhu chậm rãi nhắm mắt lại, nhất thời không còn nghĩ đến nỗi thống khổ gì nữa, thật sự không nghĩ… Ý thức từ từ mơ hồ. Tây Nhi đứng dậy, ôm chén thuốc vào giữa ngực, vội vã ra khỏi phòng, bây giờ, chính là một hồi trò hay rồi!

Sáng sớm, khi mọi người còn đang ngủ say, trong phòng Liên thái phi phát ra tiếng khóc, chim chóc bừng tỉnh bay về phía phía chân trời, làm kinh động người đang luyện công ở phía sau viện là Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

“Tây Nhi!” ánh mắt lo lắng, thả người lướt đi, thân ảnh to lớn mau lẹ vô cùng, như cuồng phong bão tố quét về phía phát ra thanh âm

“Tiểu Tuấn Tử… hu hu hu… Nương, nương…”

Thấy Đoan Tuấn Mạc Nhiên tiến đến, cả người Tây Nhi dán tại trên người hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn sớm đã khóc lê hoa đái vũ, thiền lộ thu chi, bờ vai nhỏ run run bất lực , một giọt nước mũi một giọt lệ

“Nàng làm sao vậy?”

Trong lòng hoảng hốt, Đoan Tuấn Mạc Nhiên ôm Tây Nhi vào trong ngực nhanh chóng tiến lên, khẽ vén tấm màn trước giường ra, Liên Nhu lặng lẽ nằm trên giường, tóc đen xõa ra, đôi mắt nhắm chặt, đặt tay lên trước mũi tìm hơi thở, sắc mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên tối sầm lại, bước chân lảo đảo vài cái, thiếu chút nữa đã đẩy Tây Nhi ngã lăn trên mặt đất.

“Phu quân, chàng hãy nén bi thương … Tối hôm qua ta đã mơ thấy nương báo mộng cho ta, nói là chán ghét chờ đợi như vậy… Nương nói nương chứng kiến cháu nội ra đời đã an tâm rồi… Cho nên…”

Tây Nhi nói đứt quãng, đã sớm nghĩ ra tiết mục hay, nhưng mà đối mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên, muốn diễn giống như in thật đúng là vô cùng khó khăn. Bởi vì nàng thấy vẻ mặt, ánh mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên là vẻ mặt thế nào nhỉ, hai hàng lông mày nhíu chặt, ánh mắt chứa đựng vẻ bi thương cùng áy náy, khóe môi có chút run run, hàm răng trắng cắn chặt môi tới chảy máu.

“Chàng… Không cần quá bi thương…”

Tây Nhi do dự hồi lâu, chỉ có thể nói ra sáu chữ đó. Từ trước tới nay, chưa từng thấy qua Đoan Tuấn Mạc Nhiên như vậy, trong nháy mắt, nàng đột nhiên mất đi dũng khí lừa gạt hắn.

Hắn trầm mặc rồi quay người, đưa lưng về phía Tây Nhi, hai bờ vai to lớn run run, sau đó, hắn cũng không quay đầu lại chạy ra khỏi phòng.


“Phu quân…”

Tây Nhi vội vàng gọi, nàng nhìn theo bóng lưng bi thương của hắn, không biết mình làm như vậy có đúng hay không!

Liên thái phi đã chết, tin tức này báo về hoàng cung, làm cung chủ cung Duyên Hi Thái hoàng Thái hậu trở nên khẩn trương lần nữa, bà trắng đêm không ngủ, tóc gần như dựng cả lên, lo sợ Đoan Tuấn Mạc Nhiên biết bà đã bức tử Liên thái phi.

Về chuyện thi thể Liên thái phi táng vào hoàng lăng càng không dám nói tới. Ngày thứ hai, thi thể Liên thái phi đã bị Tây Nhi cất vào rồi một quan tài thật to, khuân lên xe ngựa.

Tây Nhi đứng ở ngoài cửa, ngoái đầu nhìn lại nhìn sang Đoan Tuấn Mạc Nhiên, hắn vẫn không chịu ra khỏi cửa, trong lòng hắn rất áy náy.

Khi Liên Nhu còn sống, vẫn không chịu ngoan ngoãn gọi bà một tiếng mẫu thân, nhưng hắn lại càng tức giận, giận bà vì một người nam nhân mà từ bỏ con trai cùng cháu của bà, chẳng lẽ nam nhân kia ở trong lòng của bà quan trọng như vậy sao?

“Lưu An, ngươi quay lại báo với Vương gia một tiếng, nói rằng ta muốn đưa thi thể của nương đi… Quay về núi Tây Vân, ngươi hỏi hắn xem … Có ý kiến gì hay không…”

Tây Nhi gian nan mở miệng, nàng vĩnh viễn không quên được tối hôm qua, Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngồi ở phía trước cửa sổ suốt một đêm, nàng nói cái gì hắn cũng không đáp lại, như không hề nghe thấy, hắn giống như đang trầm mặc trong thế giới của mình, mặc cho Tây Nhi có gọi thế nào hắn cũng không lên tiếng.

“Vâng, phu nhân!”

Lưu An đi vào rồi trở ra rất nhanh, nhìn ánh mắt lo lắng của Tây Nhi và lắc đầu, Gia vẫn không chịu nói câu nào!

“Quên đi, chúng ta đi thôi!”

Có lẽ chờ hắn bình thường trở lại, nàng sẽ nói hết chân cho hắn biết!

“Vâng!”

Lưu An phi ngựa đi trước dẫn đường, kéo thi thể của Liên thái phi, Tây Nhi đi một mình lên núi Bắc Vân, nàng đem hài tử lưu tại trong phủ, có lẽ tiếng cười của tiểu gia hỏa kia có thể an ủi Đoan Tuấn Mạc Nhiên!

Núi Bắc Vân rất gần, ngay vùng ngoại ô mà thôi. Lão Bất Tử đã sớm đợi dưới chân núi, vẫn bộ bạch y và chòm râu bạc như cũ, mấy tháng thời gian như không gặp, không hề già đi, ngược lại bởi vì tại trên núi có người ở cùng nên tính cách càng cổ quái.

Thấy Tây Nhi, không nói hai lời, đuổi Lưu An đi, một mình ôm lấy quan tài của Liên Nhu rồi bay lên núi, bỏ lại Tây Nhi chạy hồng hộc phía sau ông, núi Bắc Vân mặc dù không hiểm trở giống núi Tây Vân nhưng muốn đi lên trên cũng cần một ít công phu.

“Sư phụ, người chờ ta một chút !”

Tây Nhi hô to, nhìn kĩ xem nơi bóng dáng lão Bất Tử đâu, nàng nhẹ thở dài một hơi, hai bàn tay nhỏ bé dùng sức bám vào mảnh nham thạch để tiến lên, hai chân dùng sức đạp mạch trên thạch bích, mặt đỏ bừng, tây chân bám víu leo lên trên.

Thấy phía trước có một khối đá nho nhỏ có thể bám vào, Tây Nhi vui vẻ, bàn tay nhỏ bé với tới nhưng không bắt được khối đá mà thân thể lại rơi thẳng xuống, ngay sau đó miệng nàng phát ra tiếng thét chói tai, nghe thấy tiếng gió hai bên tai thổi sắc bén, cơn gió điên cuồng gào thét nơi vực sâu, sức mạnh dời non lấp biển, tựa như ngàn vạn con ngựa xoay người rít rào xông qua khỏi vực đá, làm những cánh hoa rung động mãnh liệt rồi bi tráng rụng xuống, trong chút chốc đã biến mất nơi đáy cốc, rơi xuống nơi địa hình hiểm trở này thật là…

Nàng sợ hãi nhắm mắt lại, thời khắc cuối cùng, hiện lên trong đầu nàng chính là khuôn mặt non nớt nhưng lại lãnh khốc dị thường của Đoan Tuấn Mạc Nhiên. Nàng đã chết, hắn sẽ bi thương như vậy sao? Bên tai, phảng phất như vang lên tiếng trẻ con khóc, là tiểu Nghị Phong sao? Đứa trẻ vừa sinh ra đã không biết khóc kia cũng biết mình sắp mất đi mẫu thân rồi sao?

Đáng tiếc nhất chính là, nàng không có cơ hội Nhiên nói rõ chân tướng với Đoan Tuấn Mạc, Liên Nhu không có chết, không có chết mà!

Nàng lớn tiếng gọi, thân thể lại vững vàng rơi vào trong một cánh tay mạnh mẽ, thân thể rơi chậm lại, tốc độ rơi đột nhiên được giảm bớt, nàng mở ra mắt, bình tĩnh nhìn hắn, chỉ một cái nhìn, nàng như vừa bắt được cây cỏ cứu mạng, chỉ thấy nam nhân kia, một thân cẩm y phiêu dật, phong thái phóng khoáng, thân hình cường tráng nhanh nhẹn như rồng luộn, lại tựa như phượng múa, chỉ nghiêng người, hai chân điểm nhẹ trên tảng đá, xu thế lao xuống trong nháy mắt thay đổi mau chóng như tia chớp, dường như một linh hồn mờ ảo, bất ngờ xông ra từ trong tảng đá rồi bay lên, hai người đã đứng trên đỉnh núi Bắc Vân.


Tây Nhi chớp mắt, sau khi trải qua nỗi kinh hoàng rốt cuộc khóe miệng cũng hiện ra một nụ cười cực kì khó coi nhưng nam nhân đối diện lại không hề cảm kích, ánh mắt hiện lên một vẻ lạnh lùng sắc bén thâm trầm khiến người khác không thể tránh được. Hắn nhìn nàng, vẫn không lên tiếng, khóe môi mím chặt lại, hắn đang đợi một lời giải thích, một lời giải thích để hắn tha thứ cho nàng

“Ta… Không phải cố ý …”

Tây Nhi chà xát bàn tay nhỏ bé, mắt to nheo lại thật thương cảm rồi mở miệng, bây giờ đến phiên nàng giống như một con chó nhỏ đang lắc đầu cầu xin sự thương xót.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn trầm mặc không lên tiếng, chỉ là nhìn nàng bằng một đôi mắt lãnh mị mà hàn khốc.

“Ta phải làm cho nương hạnh phúc, có lẽ chàng không thể hiểu được mong ước chân chính của nữ nhân là gì, nhưng mà ta hiểu rất rõ, thứ chúng ta khát vọng chính là một nửa kia, một nửa chỉ thuộc về mình; không giống với con của mình, vì con của mình có cuộc sống riêng của hắn, hắn không thể giống một nửa vĩnh viễn làm bạn với nàng… Tựa như chàng vậy, nương ở trong phủ mấy tháng, chàng nói với nương được mấy câu, huống chi trước kia, bà một mình ở trong lãnh cung, chung quanh đều kẻ đối địch với bà, coi như là có chàng – Vương gia Đoan Tuấn bảo hộ thì sao, bọn họ không thể đối xử thật tình với nương, có chỉ là sợ hãi cùng kính nể, không dám đắc tội chàng – một Vương gia có quyền mà thôi!”

Tây Nhi thở hổn hển một hơi, thấy hắn không có phản ứng, tiếp tục mở miệng:

“Cho nên lần này trước khi nương phải về hoàng cung, ta phải nắm chặt cơ hội lần này… Ta muốn trở về sẽ nói cho chàng biết … Thật không phải là cố ý muốn gạt chàng…”

Nàng chân thành nói, sợ hắn một không vui mà vung tay lên, vậy thì nàng sẽ chỉ có đường chết, làm bạn cả đời với núi xanh mênh mông!

Lạnh lùng mở mắt, Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhìn sang khe núi cách đó không xa, ở đằng kia, có một ngọn núi đá trên đó có một căn nhà nhỏ, ẩn trong rừng dằo, tháng chín đúng là mùa thu hoạch, trên đó quả đào đỏ tươi buồn thiu nở ra rồi rụng xuống. Nơi đó chính là nơi ẩn cư đến gần ba mươi năm của Trường Ninh vương, lão Bất Tử đã đưa quan tài vào nhà đá.

“Tiểu Tuấn Tử…”

Run rẩy vươn tay nhỏ bé ra, Tây Nhi đặt lên cánh tay hắn, sự trầm mặc của hắn làm cho nàng càng bất an, bóng ma trong lòng từ từ lại mở rộng, nàng khiếp sợ ngẩng cái đầu nhỏ lên, muốn dùng vẻ tươi cười tới an ủi hắn, nhưng mà hắn chỉ dùng dành cho nàng tấm lưng lạnh băng, ánh mắt si ngốc nhìn về phía khe núi.

Hạ mắt ra vẻ phục tùng, hàm răng gắt gao cắn môi anh đào, Tây Nhi nhăn nhíu mày, nàng biết lần này việc mình làm có chút không đúng, nhưng mà… Nàng đã cố gắng lắm rồi, lòng Đoan Tuấn Mạc Nhiên cùng Thái hoàng Thái hậu rất khó thuyết phục, nàng chỉ có thể ra hạ sách này thôi!

“Trở về đi!”

Hồi lâu sau, rốt cuộc Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng lên tiếng, mặc dù bộ mặt vẫn cứng ngắc như cũ, giọng nói vẫn lãnh khốc vô tình như cũ, nhưng mà hai chữ này lọt vào trong tai Tây Nhi lại tựa như âm thanh của tự nhiên làm nàng đột nhiên mở to mắt:

“Chàng nói cái gì?”

“Trở về đi!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên quay người, thẳng tắp đi về phía sau.

“Thật sự trở về sao? Chàng không…”

Tây Nhi kích động che miệng mình lại, trời ạ, rốt cuộc hắn cũng đồng ý rồi sao?

“Nàng còn muốn ta phải tận mắt trông thấy bọn họ ân ái bên nhau sao?”

Giọng nói u ám đã không nén được hàn ý, hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng, như vậy đã là cực hạn của hắn.

“À… Không!”


Tây Nhi lắc đầu, rõ ràng nhìn rõ vừa rồi sắc mặt hắn không vui, vươn tay ra, bám chặt cánh tay hắn lần nữa, như vậy cũng tốt, coi như nương đã thật sự biến mất trên thế giới này đi!

“Trở về thôi!”

“Vâng!”

Nhu thuận gật đầu, chôn cái đầu nhỏ ở trước ngực của hắn, hai cái cánh tay vững vàng bám vào người hắn, cái miệng nhỏ nhắn nói:

“Nhưng mà ta muốn bay!”

Mấy chục thước núi cao nha, bắt nàng tự leo xuống, không dám đâu, có một ông chồng cổ đại biết võ công mới được như vậy nha!

Không thèm nhíu mày, nét mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn không có gì khác, chỉ nghiêm mặt, ôm Tây Nhi vào trong ngực, hai chân đạp trên tảng đá, thân thể bay lên không, tựa như một con chim điểu giương cánh ,vừa tựa như mây hồng nơi chân trời, cẩm y đậm màu tệp với màu của ráng chiều, hắn phóng khoáng như mây bay, sắc bén như điện, nhanh nhẹn trở mình như gió,tuấn tú chi tư tựa như chim ưng trên trời cao,vẻ vĩ ngạn vừa khiến kẻ khác rung động, vừa khiến kẻ khác kinh sợ, khuôn mặt non nớt nhưng lại tuấn tuyệt sáng rỡ tản mát ra năm màu ánh sáng, khiến ánh mắt Tây Nhi rung động, cũng làm rung động trái tim Tây Nhi, đã lâu như vậy, rốt cuộc Tây Nhi mới phát hiện, thì ra phu quân của mình đúng là có bản lĩnh khiến nữ nhân phải điên cuồng, trong lòng của nàng đột nhiên rất yêu thích cảm giác này.

“Lăng Tây Nhi!”

Giọng nói không kiên nhẫn vang vọng bên tai Tây Nhi , Tây Nhi tỉnh tỉnh mê mê mở mắt, chẳng biết từkhi nào, môi của nàng lại cách một lớp quần áo mà hôn lên hạt đậu đỏ trước ngực hắn, cảm giác thật ngọt ngào.

“Ơ…”

Lưu luyến rời đi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Tây Nhi âm thầm tự trách mình không kìm lòng được.

“Nàng nhìn xuống phía dưới đi!”

Hắn chậm rãi lên tiếng, ánh mắt mang theo một tia âm ngoan cùng giảo hoạt.

“Hả?”

Mờ mịt ngoái đầu nhìn lại, nàng lập tức sợ đến bảy hồn thiếu đi sáu phách, phía trước là nước sông mãnh liệt mênh mông, vỗ vào những khối đá hiểm trờ, giống như vạn con ngựa đang phi, lạnh thấu lòng người.

“Nếu nàng lại không nghe lời lần nữa, ta sẽ ném nàng xuống sông!”

Hắn tà mị cúi xuống, nhỏ giọng thì thầm bên tai nàng, giọng nam trầm ấm, gợi cảm tà mị nhưng trong lời nói lại tràn ngập uy hiếp, thân thể Tây Nhi căng thẳng, trong lòng tràn ngập hối hận, tên nam nhân độc ác này, dám uy hiếp nàng, vừa rồi ai nói yêu chết hắn đây? Thu hồi, thu hồi hết thảy! Hừ!

“Đừng có mà vọng tưởng khiêu chiến với tính nhẫn nại của ta lần nữa, Lăng Tây Nhi, ta chỉ dung túng nàng lần này nữa thôi!”

Hắn cười lạnh lên tiếng, vì đã thành công chứng kiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Tây Nhi lúc trắng lúc xanh, hắn buông tha cho việc của Liên Nhu nhưng không buông tha nàng- kẻ đầu sỏ gây nên.

“Nếu chàng dám bỏ ta lại, ta sẽ...”

Tây Nhi giảo hoạt cười, càng ôm chặt lấy cổ hắn, lực ôm khá mạnh làm cho hắn trợn mắt.

“Tây Nhi, buông ra!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên gầm nhẹ, giọng nói tràn ngập uy hiếp.

“Không buông là không buông!”

Nàng sẽ không ngu như vậy, trừ khi hắn rút lại câu nói kia.

“Lăng Tây Nhi!”


Tiếng cắn răng cùng nghiến răng vang lên, nữ nhân này thật đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước tới cực điểm.

“Trừ khi chàng thu hồi lời chàng vừa nói!”

Nàng chu miệng nhỏ nhắn lên, muốn thu phục hắn, đáng tiếc người nào đó lạnh lùng né tránh. Đây là cơ hội duy nhất để ra uy nàng, hắn sẽ không ngốc nghếch từ bỏ như vậy.

Nếu như vậy, được lắm! Tây Nhi gắt gao dán tại trên người của hắn, giở thủ đoạn, thuận tiện dán chặt lấy lồng ngực hắn, cũng không tin bởi vì tiểu bảo bảo cấm dục mấy tháng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên sẽ không động tâm!

“Tây Nhi!”

Thanh âm âm trầm phảng phất như đang nhẫn nại, lần này Đoan Tuấn Mạc Nhiên đầu hàng, hắn không muốn cả hai người đều ngã xuống nước.

“Hửm?”

Đôi mắt mờ sương, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tựa như vừa uống rượu, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng xoa nắn lồng ngực to lớn của ai đó, sau đó, nàng nuốt nước miếng, bắt đầu cảm thấy toàn thân nóng lên.

Tháng chín thành Đan Tuấn ươn ướt nóng bức, những ngọ núi xannh mướt, mát mẽ thư sướng hơn mặt đất bằng phẳng vài lần, thác nước dựa lưng vào núi đổ xuống cùng nước sông màu hè mang lại cảm giác tươi mát thấm lòng người.

Giữa đám cây cối thỉnh thoảng lại vang lên tiếng hót thánh thót của chim chóc, những bụi hoa dại cũng nở rộ, những cánh bướm xinh đẹp bận rộn bay lượn, vài con thỏ nhút nhát chạy vào trong những mỏm đá lởm chởm, cảnh núi rừng tự nhiên sinh động vẽ nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt diệu, tươi mát mà thư sướng.

Mà trên một khối đá lớn có hai bóng người ướt sũng kéo nhau bò lên trên , sau đó nằm ngửa thở hổn hển.

“Đều tại chàng, rõ ràng đang bay bình thường, tự nhiên động tác cứng đờ, bây giờ thì hay rồi, tai nạn rồi nha?”

Tây Nhi thở phì phò, trừng mắt với Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

Nhướng đôi mắt vô tội lên, không để ý tới nàng. Cả người hắn cứng đờ cũng bởi vì nàng tại khiêu khích hắn mà? Khiến hắn dục hỏa khó nhịn, không có đụng vào tảng đá nào đã là may mắn rồi!

Nhưng mà, hắn nhìn quần lụa mỏng màu xanh trước mặt vì mới rơi xuống nước nên dán lên đường cong mềm mại trên người nàng, vóc người hoàn toàn không giống như vừa mới sinh con, trên trán còn vương vài sợi tóc, cười khẽ vô cùng đáng yêu, đôi mắt to tròn, nàng thở hổn hển trừng mắt bất mãn nhìn hắn, còn có cặp chân thỏ trắng nõn mềm mại lộ ra trên mặt đá, còn sũng nước.

Nữ nhân này, luôn luôn chỉ cần nhíu mày cười đã đánh thức dục vọng của hắn. Hắn xoay người, hung hăng đè lên kẻ đáng giận kia, triền miên mà vẫn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đôi mắt to, hàng lông mi cong vút, chiếc mũi thon cùng đôi môi anh đào, sau đó đôi bàn tay to lớn di chuyển trên người nàng.

“Sao thế? Không phải chàng muốn…”

Tây Nhi liếc mắt nhìn về phía núi xa, quá rộng lớn, dòng sông, quá ẩm ướt, đá, cũng quá cứng nha ? Quan trọng hơn bây giờ đang ở trong rừng núi hoang dã, ngộ nhỡ có một kẻ săn thú chạy tới, không phải là rất xấu hổ sao?

“Nàng phải chịu trách nhiệm chứ!”

Hắn cúi đầu nói, sau đó hai tay bắt đầu xé rách quần áo nàng.

“Hả? Trách nhiệm gì?”

Nàng gắt gao nắm lấy áo của mình, không cần nha, vợ chồng già với nhau, ngay cả con cũng có rồi, còn muốn chơi loại dã chiến này nào?

“Là nàng khiêu khích ta trước!”

Hắn cúi đầu cười, gợi cảm lười biếng, làn môi lạnh lẽo gắt gao dán trước ngực nàng.

“Hả?”

Vậy sao? Thân thể nóng lên, đầu óc không còn tỉnh táo, nhưng là trong lòng có một ý nghĩ, cái này coi như là trừng phạt sao? Hì hì, thật là ngọt ngào, sau này nhất định phải phạm sai lầm nhiều hơn !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận