Vô Diệm Vương Phi

Tây Nhi xoay người làm bộ bề bộn nhiều việc, lục lọi tìm kiếm khắp phòng, nhưng lại cố gắng vươn dài cái lỗ tai ra để nghe lén.

“Một lúc nữa phải tiến vào trong thành, thời gian không còn sớm,
chúng ta mau xuất phát!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên tiếp tục cười dịu dàng,
thân thể cao lớn tiến lên mở cửa phòng.

“Lên đường? Cái kia… Cái kia…” Lăng Tây Nhi không được tự nhiên xoay
người, bụng nàng rất đói, lăn qua lăn lại từ tối qua đến giờ, ngay cả
một giọt nước cũng không uống, càng không cần phải nói đến ăn nữa!

“Sao? Ngươi có ý kiến?”Nụ cười dịu dàng cương cứng trên mặt, Đoan
Tuấn Mạc Nhiên khôi phục ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt lạnh lùng, khí thế
nghiêm lãnh, giọng nói nguội lạnh.

Hắn lạnh lùng quay đầu nhìn lại, trong con ngươi bắn ra những tia sáng không kiên nhẫn.

“… Không có ý kiến gì…” Thanh âm kéo dài, câu nói vừa mới rời khỏi
miệng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên đã bước chân ra khỏi cửa, lạnh lùng nói với
Lăng Tây Nhi ở phía sau: “Nếu không có ý kiến gì thì đi nhanh lên, bởi
vì ngươi đã làm lỡ rất nhiều thời gian!”

“…” Không nói gì, nửa câu sau “Nhưng là” cũng không nói ra miệng được nữa, Tây Nhi rất không tình nguyện theo sát phía sau Đoan Tuấn Mạc
Nhiên xuống lầu.

Ngồi ở trong xe ngựa như cũ, Lăng Tây Nhi mơ mơ màng màng chợp mắt
một chút, gần tới giữa buổi trưa rốt cuộc bị đói đến mức bụng phải thầm
thì đánh thức, bò đứng lên, mơ mơ màng màng giương đôi mắt, nhấc lên
mành vải nhìn cảnh trí bên ngoài, đôi mắt lập tức trợn trừng lên, xe

ngựa không ngờ đã vào thành, còn chưa đến buổi trưa, chợ đã tụ tập thành dòng người, hai bên cửa hiệu san sát, hễ là tửu điếm trà quán, hiệu vải phường thêu, hàng gạo hàng muối, không chỗ không huyên nháo ầm ĩ. Trên
đường cái đoàn người đông đúc chen nhau, nơi nơi đều có thể thấy được áo gấm rực rỡ, có thể thấy được người trong thành trì này tất cả đều giàu
có vui vẻ làm ăn buôn bán.

“Lưu An, đã phái người vào thông tri Y Nhân cô nương chưa?” Nụ cười
tươi tuấn mỹ tràn đầy khuôn mặt, Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười hì hì mở
miệng, khuôn mặt non nớt lại càng có vẻ đáng yêu.

“Chủ nhân, ngài yên tâm, tất cả đều làm thỏa đáng rồi, lễ vật cũng
sớm tặng đi, hơn nữa còn đặt ở tửu lâu tốt nhất trong thành!” Nghe xong
lời của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, Lưu An tiến lên thấp giọng nói, hắn biết,
chỉ có nhìn thấy Y Nhân cô nương, trên mặt chủ nhân mới xuất hiện nụ
cười mê người này!

“Tửu lâu?” Vừa nghe hai chữ này, bụng Lăng Tây Nhi kêu ùng ục ùng ục
kêu to vang dội như đang hưởng ứng biểu tình, nàng chuyển mắt nhìn về
phía Đoan Tuấn Mạc Nhiên, lại lần nữa bị nụ cười đáng yêu trên khuôn kia làm lóa mắt, khuôn mặt phấn hồng nhỏ nhắn, đôi mắt thật to tròn tròn,
giống như đậu đen chuyển động linh hoạt qua lại, cái mũi khéo léo, môi
đỏ au, nhìn như thế này, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lại càng đáng yêu!

Càng đi vào bên trong, lại càng phồn hoa, hàng thịt, hàng cá, tiệm
châu ngọc, khách điếm, cửa hàng, lữ sạn, trà lâu, tửu quán, hí lâu, kỹ
nữ, đào kép, tướng công toàn bộ cũng đều đủ cả, hơn nữa trên đường cái
không chỉ có những cửa hiệu lớn của các đại phú thương mà còn là chỗ
buôn bán của cả các tiểu thương và những hộ bình dân,ngày đêm uống rượu
ca múa, từ lúc sáng sớm đến hoàng hôn không dứt, giữa trưa mặc dù không
phải lúc thịnh vượng nhất, nhưng là cũng phi thường náo nhiệt.


Lăng Tây Nhi ở trong xe ngựa rốt cuộc không ngẩn ngơ được nữa, lộ đầu ra thử dò xét một lúc, thấy tâm tư của Đoan Tuấn Mạc Nhiên không có đặt ở trên người của nàng, vì vậy chậm rãi vươn ra một cái cánh tay một cái chân, cuối cùng chậm rãi đem tất cả người đều lộ ra ở ngoài, cùng người đánh xe cùng nhau ngồi ngay ngắn bên ngoài thùng xe, đem chân bó cụp
xuống, giương đôi mắt to tròn đầy hưng phấn quan sát cảnh thành thị náo
nhiệt.

“Lưu An, cho người bố trí khách điếm ổn thỏa, ta muốn đi ra ngoài!”
Đi tuốt ở đằng trước Đoan Tuấn Mạc Nhiên kìm ngựa lại, thân thể lưu loát xuống ngựa, chỉ vào khách điếm lớn nhất trong thành tâm tình rất tốt
nói với Lưu An.

“Vâng, chủ nhân!” Cùng chủ nhân tới chỗ này đã vài lần rồi, tự nhiên
là ngựa quen đường cũ, gật đầu, dẫn chúng huynh đệ xuống ngựa, dặn dò
tiến vào nghỉ ngơi.

A, không phải là muốn đi tửu lâu sao? Lăng Tây Nhi khó hiểu nhảy
xuống, nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên lắc người, cái miệng nhỏ nhắn đang chu
ra, khuôn mặt mang theo nụ cười hồn nhiên lướt đi qua mặt nàng.

“Mang ta đi cùng với!” Không biết lấy đâu ra dũng khí, có lẽ bởi nụ
cười trong sáng trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia lần nữa đầu độc
lòng nàng, nàng lại quên mất hài tử cười đến vô cùng khả ái trước mặt
này là một ác ma giết người không chớp mắt.

Dừng lại, đôi mắt vừa to vừa tròn của Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng
híp lại, lúc khuôn mặt nhỏ nhắn chậm rãi quay lại, Lăng Tây Nhi liền
biết mình sai rồi, hơn nữa là sai vô cùng thê thảm, người ta đi gặp cái
gì hồng nhan tri kỷ làm sao có thể mang nàng đi cùng đây!


“Ngươi thật sự muốn đi?” Thanh âm lạnh lùng ma mị, vẻ mặt làm cho
người ta sợ hãi cùng với vui cười đáng yêu vừa rồi cách nhau một trời
một vực, trong nháy mắt, Lăng Tây Nhi cũng hoài nghi, nàng vừa chọn đã
chọn sai thời điểm, lôi một người Đoan Tuấn Mạc Nhiên khác đi ra.

Bàn tay nhỏ bé lập tức chìa ra, Lăng Tây Nhi thất thố lắc đầu, sợ
Đoan Tuấn Mạc Nhiên không tin, hai bàn tay nhỏ bé cũng dùng sức lay lay, lay đến mức Đoan Tuấn Mạc Nhiên hoa mắt chóng mặt.

“Đi theo ta!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh một tiếng, xoay người tiến lên.

Đi cùng hắn? Lăng Tây Nhi dùng sức ngoáy ngoáy cái lỗ tai, nàng không có nghe nhầm a, mặc kệ nói như thế nào, có ăn là tốt rồi, nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

Chậm rãi đi tới phía đông bắc thành, có một phiến liễu xanh hồng hoa
tươi đẹp yên lặng bên cạnh hồ nước lăn tăn gợn sóng, hồ nước vào đầu thu như bích ngọc tinh khiết, hồ nước trong suốt có thể nhìn thấu, ánh sáng như ngọc thạch nõn nà trắng bóng, thỉnh thoảng từng cơn gió nhẹ tràn
tới, mặt hồ kia như biển xanh gợn sóng, phản chiếu rõ ràng bóng dáng của từng cây phong cây bách trong những gợn sóng đang lăn tăn dao động. Dọc theo bờ hồ còn có một hàng liễu rủ cực kỳ thanh nhã, gió mát thổi qua,
nhẹ nhàng bay lượn, mây trắng trên không chiếu vào trong nước, cùng với
bóng cá ở dưới đáy hồ càng tăng thêm ý vị.

Nơi Đoan Tuấn Mạc Nhiên nghỉ chân ở bên cạnh hồ nước trong xanh phẳng lặng, giương mắt, trước mặt là một đình viện chiếm một khoảng lớn, bậc
thang bằng đá trắng thuận thế mà lên, cửa chính sơn son đóng chặt, vờn
quanh bậc thềm là đá trắng tạo thành tường viện cao lớn, bên trong còn
lại dường như là lầu các, hành lang uốn khúc không dứt, có góc mái hiên
cong cong cùng với những bức họa được chạm trổ tinh xảo trên xà nhà, một gốc cây không biết tên lan tràn dưới vách tường màu trắng, nở đầy hoa
hoặc hồng hoặc tím, tô điểm cho vẻ đẹp của trang viện, tăng thêm chút
sức sống.

“Oa?” Đối mặt với một chỗ trang viên hoa lệ, Lăng Tây Nhi không khỏi
kinh ngạc lên tiếng, nàng giương mắt lên nhìn, trên hoành phi ghi ba chữ to: Cẩm Tú Viên!

Đoan Tuấn Mạc Nhiên không để ý tới sự kinh ngạc của Tây Nhi, tiến lên vừa định gõ cửa, thì cửa chính sơn son chậm rãi mở ra, một lão giả mặc y phục màu đen xuất hiện.


“Ngài đã tới?” Thái độ của lão giả tuy không tính là cung kính nhưng
cũng không thể nói là bất kính, chỉ là khách khí gật đầu, mở ra cửa son
để Đoan Tuấn Mạc Nhiên cùng Lăng Tây Nhi tiến vào.

“Ừm, Y Nhân tiểu thư đang ở đây sao?” Vừa vào cửa son của đình viện,
nét mặt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên đã biến đổi một trăm tám mươi độ, đôi
mắt mầu đen mang ý cười, cái miệng phấn hồng nhỏ nhắn chu chu ra, ngay
cả bước chân cũng nhẹ nhàng không ít.

“Vâng, tiểu thư thu được lễ vật của ngài vô cùng cao hứng, bây giờ
đang ở trong phòng khách chờ ngài!” Nét mặt lão giả kia vẫn không chút
biểu tình, thanh âm cứng nhắc, Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng không để ý, chỉ
là khóe miệng lạnh lùng thỉnh thoảng nhếch lên, hàm chứa một nụ cười
châm chọc, không cần lão giả kia dẫn đường, tự mình đi dọc theo hành
lang rải đá cuội, bước chân bình ổn, nhàn nhã dạo quanh.

Đi qua cổng vòm bát giác, xuyên qua hành lang, hướng phía bên trái
quẹo vào trong viện, có thể thấy được một phiến trúc xanh tựa như biển
xanh trở mình cuộn sóng, cây trúc kiên cường thẳng tắp, khóm trúc non
thanh tú, xanh ngắt mềm mại lòa xòa đong đưa, còn có hòn non bộ lung
linh, tiếng nước chảy róc rách, hình ảnh này trắng trong thuần khiết,
giống như một bức tranh tĩnh mịch an nhàn, khiến người ta phải lưu luyến mãi không thôi.

Đi qua khu rừng trúc kia, liền tới phòng khách theo lời vị lão giả
nói, vừa vào trong phòng, Lăng Tây Nhi chưa kịp đánh giá cách bài biện
trong phòng, đã bị một nữ tử mặc y phục mầu trắng trước mặt hấp dẫn ánh
mắt, xinh đẹp quyến rũ không đủ để hình dung khí chất của nàng, mặt hoa
da phấn mềm mại yêu kiều không đủ để hình dung da thịt của nàng, gió
thổi ống tay áo phiêu dật không đủ để hình dung vóc dáng của nàng, hai
hàng lông mày thêm vào một ít ngạo khí, trong con ngươi có chút lạnh như băng, lộ vẻ thiên ngoại phi tiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận