Vô Diệm Vương Phi

“Ngươi đã đến rồi!” Thấy Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nàng chỉ nhẹ nhàng mỉm
cười, ánh mắt vẫn lãnh ngạo như trước nhưng không hề thất lễ.

“Đúng, ta đã tới!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên mở miệng, con mắt thật to đen
đen cong thành hình bán nguyệt, nụ cười trên khuôn mặt càng thêm ngọt
ngào.

“Lần này vừa đi đã hơn nửa năm, công việc có thuận lợi không?” Nàng
hơi phẩy tay, ống tay áo trắng nhẹ nhàng vung lên thành một vòng cung
xinh đẹp trên không trung, hơi gật đầu, ý bảo hai người ngồi xuống.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngồi xuống, thậm chí cũng không thèm giới thiệu
Lăng Tây Nhi, đôi mắt của hắn chỉ nhìn chăm chú vào nữ nhân tuyệt sắc
này, trong con ngươi tràn ngập sự ôn nhu.

“Vị này là?” Mỹ nhân liếc mắt, nhẹ nhàng nhăn mày, con ngươi kiêu ngạo liếc xéo về phía Lăng Tây Nhi chậm rãi mở miệng.

Ngạc nhiên xoay người, trong nháy mắt sau khi nhìn thấy Lăng Tây Nhi, Đoan Tuấn Mạc Nhiên như bừng tỉnh, dường như mới nhớ lại, phía sau hắn
vẫn còn có một cái đuôi nhỏ.

Lăng Tây Nhi cười cười hữu nghị, con ngươi to tròn trong suốt nheo
lại, khóe miệng nhếch lên kéo tới tận bên tai, háo hức, mong chờ Đoan
Tuấn Mạc Nhiên giới thiệu.

“Nàng là nha hoàn của ta!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên thản nhiên nói một
câu, nụ cười của Lăng Tây Nhi đông cứng ở trên mặt, nhưng khóe miệng của nàng đã nhanh chóng hạ xuống, nhún vai mấy cái khinh khỉnh tỏ vẻ bất
mãn, đáng tiếc, Đoan Tuấn Mạc Nhiên sớm đã xoay đầu lại, con ngươi ôn
nhu tiếp tục dính chặt lấy mỹ nhân trước mặt.

“A, như vậy à? Xem khí chất của vị cô nương này hình như không
giống!” Mỹ nhân khẽ nâng ống tay áo, che miệng, chỉ lộ ra hai tròng mắt
mang theo ý cười, nhẹ nhàng lướt qua Lăng Tây Nhi một lần nữa.

“Hắc hắc!” Lăng Tây Nhi cười khúc khích, sau đó liếc sang chỗ khác,
buồn chán đánh giá sự bày biện trong phòng khách, nhưng hai cái lỗ tai
lại dựng thẳng đứng, cẩn thận nghe ngóng hai người nói chuyện.


“Chúng ta nói chuyện của chúng ta, không cần để ý tới nàng! Y Nhân,
nửa năm không thấy, khung cảnh Cẩm Tú Viên dường như sum xuê hơn rất
nhiều!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên mở miệng.

Hừ, nếu không muốn để ý tới nàng, thì tại sao muốn dẫn nàng tới,
nhưng mà, hình như là nàng kiên quyết muốn đi theo… Y Nhân? Sở vị Y
Nhân, tại nước nhất phương(1), tên rất hay a, nhưng có vẻ nhuốm chút mùi vị phong trần.

“Đúng vậy, lần này may mắn có một đại nhân vật giúp đỡ, chuyện của
phụ thân rốt cuộc cũng bố cáo khắp thiên hạ, Hoàng thượng đã khôi phục
lại danh dự cho phụ thân, Cẩm Tú Viên cũng đã khôi phục sum xuê như
trước kia, việc làm ăn cũng từ từ tốt lên! Ngươi thì sao? Việc buôn bán
của ngươi dạo này thế nào? Nhìn ngươi hôm nay chuẩn bị lễ vật phong phú
như thế, chẳng lẽ là?” Nhẹ nhàng cười duyên, một tia lãnh ngạo trên lông mày sớm đã biến mất.

Việc buôn bán? Lăng Tây Nhi ngạc nhiên xoay người, nhưng đập vào mắt
nàng là cái nhìn cảnh cáo của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, vì vậy nàng hậm hực
xoay người lại, khóe miệng phiết phiết, thì ra Y Nhân cô nương này cũng
không biết nội tình bên trong của Đoan Tuấn Mạc Nhiên!

“Việc kinh doanh tốt lắm, lần này chủ yếu là tới để cảm tạ ơn cứu mạng của ngươi!”

“Ngươi còn để nó ở trong lòng sao? Không quan hệ, chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi(2)!”

Ơn cứu mạng? Nói như vậy nữ nhân này đã cứu Đoan Tuấn Mạc Nhiên? Thảo nào đối mặt nàng, cả người hắn đều thay đổi, ý cười trên khuôn mặt kia
cũng giấu không được, nhưng trừ ơn cứu mạng ra, hẳn là vẫn còn có một
chút cái gì khác đi? Lăng Tây Nhi không rõ tâm tình của mình, nàng rốt
cuộc là hy vọng hai người bọn họ có hay không có gì đó ? Ai ya, thật
đáng ghét a!

Ngay sau đó lại là một hồi ôn chuyện, nói chuyện linh tinh, Lăng Tây
Nhi rốt cuộc hiểu rõ quan hệ của hai người được tám chín phần mười, một
năm trước, Đoan Tuấn Mạc Nhiên từng có một lần bị trọng thương, được
người kêu là Y Nhân cô nương này cứu giúp, sau đó cho hắn ở trong Cẩm Tú Viên dưỡng thương nửa tháng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên đi, nhưng thỉnh thoảng lại đến đây thăm nàng.

Y Nhân vốn xuất thân ở gia đình quan lại, nhưng phụ thân bị hàm oan

ôm hận mà xuống cửu tuyền, sau đó gia cảnh sa sút, nàng cũng đã nếm trải rất nhiều nỗi khổ lang thang đầu đường xó chợ, bán mình làm người hầu,
Cẩm Tú Viên này vốn là sản nghiệp của nhà nàng, bị quan phủ trưng dụng
dùng để buôn bán, tự nhiên cũng học được chút nghề kinh doanh, sau lại
đã được rửa sạch án oan, Cẩm Tú Viên trả lại cho Y gia, Y Nhân cũng trở
thành chủ nhân chân chính của Cẩm Tú Viên, chỉ buôn bán kinh doanh đồ
thêu.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên chắc hẳn chính là người âm thầm trợ giúp Y Nhân
minh oan, chỉ là chẳng biết vì sao hắn không đem thân phận thật sự cho
nàng biết.

Một canh giờ đã qua, hai người vẫn còn nói không ngừng nghỉ, không có chút ý định nào phải ngừng lại, trời ạ, bụng Lăng Tây Nhi càng ngày
càng đói, cuối cùng, hai mắt bắt đầu nổ đom đóm rồi. Nàng vặn vẹo bả vai sớm đã cứng ngắc, chậm rãi xoay người, bất chấp khó khăn cắt đứt lời
nói của hai người : “Ta đói bụng!”

Hai con mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng trừng qua, khác hẳn với vẻ ôn nhu khi ngoái đầu nhìn lại, một giây đồng hồ hai lần sắc mặt biến đổi, ô ô, thật là kinh khủng!

“Thì ra thời gian đã qua nhanh như vậy, ta đã đặt trước chỗ ở Túy Vân Lâu, Y tiểu thư xin mời!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhìn sang thấy sắc trời
cũng không còn sớm, vì vậy đứng dậy.

Cám ơn trời đất, Lăng Tây Nhi gần như sắp dập đầu bái lạy ông trời
rồi, nàng vui vẻ đi theo tới đây chính là vì bữa tiệc lớn này, không ăn
thì tự nhiên sẽ mắc lỗi với tổ tông mười tám đời của mình rồi.

Y Nhân cười khẽ, lần thứ hai dùng ống tay áo che miệng, ô, là cười
không hở răng a, sau đó gật đầu, dưới sự dẫn dắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhẹ nhàng di chuyển từng bước đi về phía trước.

Tấm tắc, nữ nhân thật giả dối a! Lăng Tây Nhi dẹt dẹt mồm mếu máo,
không biết tại sao lại toát ra ý nghĩ như thế, nữ nhân này xinh đẹp từ
trong khuôn mẫu, thần sắc khuôn mặt càng cao ngạo không gì sánh được,
ung dung cao quý, nghiêm nghị không thể xâm phạm, nhưng nhưng bên trong
sợ rằng…

Đoan Tuấn Mạc Nhiên còn ngoái đầu hung hăng trợn mắt nhìn lại Lăng

Tây Nhi một lần nữa sau đó nhanh chân đuổi kịp, nhìn ánh mắt của hắn,
hắn có lẽ là hối hận mang nàng đi cùng! Cũng là, hắn tại sao đột nhiên
thay đổi chủ ý mang nàng đi cùng? Lăng Tây Nhi lắc đầu, quyết định không đi tự hỏi vấn đề hao tâm tốn sức như vậy, trước ăn no bụng rồi nói sau!

Túy Vân Lâu là tửu lâu tốt nhất trong thành, cao thấp ba tầng, kiến
trúc giống hình bảo tháp, ngoài có thang lầu vờn quanh mà lên, đỉnh là
ngói lưu ly nhạt màu, cửa treo biển bằng gỗ sơn son đen, trên là ba chữ
to Túy Vân Lâu, bút pháp lại mạnh mẽ hữu lực, hoàn chỉnh tự nhiên, nghe
nói biển hiệu này là do tiên đế ngự ban, phía dưới là một câu đối, “Đông tây thịnh soạn, nam bắc trân tu, tửu dật kỳ kỳ hương hương tứ hải;
Thành hương giai tân, trung ngoại quý hữu, điếm quy chúng vọng vọng tam
tần”, khí thế mạnh mẽ. Đi vào trong cửa, sàn gỗ lim, thang gác sơn
son, điếm tiểu nhị nhiệt tình tiến lên đây, vắt khăn mặt, đem ba người
dẫn tới nhà nhỏ bằng gỗ trên lầu, nhìn hướng ra phía ngoài, lọt vào
trong tầm mắt tùy ý có thể thấy được rực rỡ lóng lánh, gió thổi mang
tới nồng nặc mùi hương, còn có cây bạch dương cao lớn thẳng tắp, cao vút như cây dong cổ, tràn ngập phong tình tự nhiên.

Món ăn đi lên, cũng quả nhiên cũng không làm hổ danh câu đối “Đông tây thịnh soạn, nam bắc trân tu, tửu dật kỳ kỳ hương hương tứ hải” kia, hương vị màu sắc đủ cả thì không nói làm gì, lại là những đồ ăn
Lăng Tây Nhi chưa từng thấy qua bao giờ, làm cho nước miếng của nàng ba
ba tiết ra.

Thấy Đoan Tuấn Mạc Nhiên cùng Y Nhân cùng ngồi xuống, Lăng Tây Nhi
cũng không khách khí, ngồi xuống cách hai người rất xa, hai tròng mắt
gắt gao nhìn chằm chằm vào mỹ vị quý và lạ kia, hận không thể đem tất cả nhét hết vào trong bụng của mình.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên chỉ là lạnh lùng trừng mắt nhìn Lăng Tây Nhi một
cái, mở miệng, muốn răn dạy nhưng lại nuốt trở vào, nghĩ là sợ phá hủy
bầu không khí ấm áp này, chỉ tỏ vẻ quan tâm cầm đôi đũa trúc đưa cho Y
Nhân, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

“Nhiều ngày không gặp, chén rượu này kính ngươi!” Nháy nháy đôi mắt
thật to tròn tròn, khóe miệng Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhẹ nhàng mỉm cười giơ lên chung rượu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhẹ nhàng cười, hai người uống một hơi cạn sạch.

“Kỳ thật lần này tới, vẫn còn có một chuyện trọng yếu, không biết Y
Nhân cô nương đã từng có đính hôn?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên rốt cuộc đi vào
trọng điểm.

“Chép chép!” Thanh âm nhai nuốt thật lớn, Lăng Tây Nhi đang ra sức vật lộn cùng một cái chân vịt.

Y Nhân ngoái đầu nhìn lại, kinh ngạc nhìn nơi bắt nguồn của thanh âm, hơi nhếch môi.


Hung hăng trừng một cái, đáng tiếc đương sự hồn nhiên chẳng biết gì,
vùi đầu khổ chiến, Đoan Tuấn Mạc Nhiên không thể làm gì khác hơn là lại
lần nữa đem con ngươi chuyển hướng Y Nhân, tận lực quên đi bên cạnh vẫn
còn có một thùng cơm.

“Không có, phụ thân khi còn sống, còn có người cầu hôn, thế nhưng gặp phải biến cố này, người trốn còn trốn không kịp, huống chi…” Nàng buông mặt, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

“Thật tốt quá!” Trong lời nói của Đoan Tuấn Mạc Nhiên hàm chứa một tia vui mừng lẫn sợ hãi.

“Tốt?” Y Nhân giương mắt khó hiểu .

“A, không phải, ta có người huynh đệ, cùng tướng mạo của ta không
khác nhau là mấy, không biết ngươi…” “Sụp soạp sột sột…” Tiếng húp canh
khá to.

“…” Y Nhân ngoái đầu nhìn lại lần nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi gần như vùi vào trong cái bát hoa lớn màu xanh.

Con ngươi trở nên không kiên nhẫn, Đoan Tuấn Mạc Nhiên vừa nhẫn nại vừa chịu đựng.

“Không cần phiền toái công tử rồi, thật ra trong lòng Y Nhân sớm đã có một người…” Khuôn mặt nhỏ nhắn Y Nhân càng thêm đỏ.

“Người nào?” Kinh ngạc cùng không kiên nhẫn.

“Hà…” Một thanh âm thỏa mãn phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên không kiên nhẫn quay đầu lại một lần nữa, trong
con ngươi lộ ra vẻ âm ngoan dọa người, đáng tiếc Lăng Tây Nhi không có
nhìn thấy, chỉ là ra sức chiến đấu cùng với đồ ăn trên bàn.

“Là thập lục vương gia Đoan Tuấn Mạc Nhiên…” Y Nhân chưa kịp nói
xong, loảng xoảng, thanh âm đầu khớp xương ném xuống bàn cơm, mơ hồ mang theo một tia tức giận.

“Tại sao là hắn?” Thanh âm vui vẻ, cũng không để ý đến Lăng Tây Nhi quấy phá ở bên cạnh nữa.

“Kỳ thật người ta là Vương gia, tự nhiên sẽ không đem ta xem vào
trong mắt, ta cũng chưa từng thấy qua hắn, chỉ là vụ án của phụ thân
nghe nói là Đoan Tuấn Vương gia âm thầm hỗ trợ, tiểu nữ tử không có gì
để hồi báo, tự nhiên nên lấy thân báo đáp…”

“Thập lục vương gia đã thành thân rồi!” Bên kia chán nản ném một câu
nói lại đây, Đoan Tuấn Mạc Nhiên vung tay lên, một con gà quay bay đi ra ngoài, vừa lúc đập thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận