Vô Diệm Vương Phi

“Lăng Tây
Nhi, ngươi nên vĩnh viễn nhớ kỹ thân phận của mình, ngươi là nữ nhân, ta là nam nhân, ngươi chỉ là công cụ phải dựa vào ta để sống, không được
yêu cầu bất cứ quyền lợi gì! Gương mặt lạnh như băng hiện lên vẻ tà mị, giọng nói giống như ma quỷ đang thét gào, Lăng Tây Nhi hoảng sợ không
dám lên tiếng, cố sức gật đầu không ngừng, sau đó ngẩn ra đột nhiên lắc
đầu.

Nét mặt của
Đoan Tuấn Mạc Nhiên vừa hơi hoà hoãn bị cái lắc đầu mạnh mẽ của Lăng Tây Nhi làm cho nổi trận lôi đình, bàn tay to dùng sức xoay tròn, thân thể
của Lăng Tây Nhi giống như diều đứt dây bay đến người hắn kêu lên một
tiếng, gương mặt nhỏ nhắn đập vào ngực hắn giống như đụng vào bức tường đồng vách sắt.

“Ngươi dám
phản bác lời của ta ?” giọng nói độc ác tàn nhẫn đến cực điểm vang vọng
bên tai Lăng Tây Nhi, nàng vỗ vỗ cái trán đau nhức, không nhịn được run
run đứng lên, hàm răng bắt đầu đánh vào nhau.

“Ta… Không có. . . . .” Lăng Tây Nhi cẩn thận mở miệng, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ nhìn xuống.

“Vừa rồi lắc đầu là có ý gì?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh, hắn không muốn bị nữ
nhân này lừa gạt nữa, nhất định phải khiến nàng hoàn toàn khuất phục.

“Ta chỉ cảm thấy lời của ngươi không đúng lắm… .” Lăng Tây Nhi ôm chặt đầu, nhỏ giọng mở miệng.

Trầm mặc
không nói gì, mặc dù Lăng Tây Nhi không có can đảm ngước mắt nhìn nét
mặt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhưng khí lạnh như băng ngưng tụ quanh cơ thể khiến nàng có chút mê muội, nàng biết mình vừa sờ mông hổ rồi!

“Chổ nào
không đúng?” Lăng Tây Nhi có thể nghe được trong giọng nói của hắn ẩn
chứa sự tức giận, nàng thở dốc, vuốt vuốt ngực, suy nghĩ tốt nhất nên tỏ vẻ chịu thua nếu không muốn bị khiêng xuống dưới.

Bốn bề vắng
lặng, những người khách đang ăn điểm tăm bị nét mặt doạ người của Đoan
Tuấn Mạc Nhiên làm cho kinh hãi nhanh chóng chạy mất không còn bóng
dáng, tiểu nhi của tiểu điếm và chưởng quỹ đứng một bên sợ hãi rụt rè,
muốn tiến lên nhưng không dám, mọi người đều nhìn chằm chằm vào gương
mặt nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi với ánh mắt đồng tình, cảm thấy thương cảm cho cảnh hồng nhan bạc mệnh của nàng!

“Ta là nữ
nhân, không sai, ngươi là nam nhân, cũng không sai, nhưng ta không cần
dựa vào ngươi để sống, ta có năng lực để sinh tồn!” Hít một hơi thật
sâu, hai mắt nhìn xuống, Lăng Tây Nhi cố lấy hết mười hai phần can đảm
mở miệng.

“Ngươi đang
cùng người nào nói chuyện?” Đoan Tuấn Mạc Nhiê cười lạnh đầy vẻ châm
chọc, một nữ nhân ngay cả nhìn thẳng hắn khi nói chuyện cũng không dám,
còn nói gì năng lực sinh tồn, ha ha, thật buồn cười.

“Cùng ngươi
nói chuyện!” Lăng Tây Nhi đột nhiên nhướng mày, ánh mắt sáng quắc nhìn
thẳng vào mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, mặc dù đã chuẩn bị tư tưởng thật
tốt, nhưng lòng nàng vẫn không nhịn được run rẩy, đó là vẻ mặt kinh
khủng, hai con ngươi đỏ ửng đang trừng mắt nhìn nàng, đôi môi mím chặt
lạnh lùng, gương mặt búp bê châm chọc và đáng yêu đã biến thành một búp
bê mặt quỷ khiến người kinh hồn mất vía, trời ơi, hắn là ma quỷ.

Đoan Tuấn
Mạc Nhiên không nói gì, đôi mắt lãnh mị nheo lại, cả người toát ra vẻ áp bức mãnh liệt, hắn đột nhiên cười lạnh, kéo cái đầu nho nhỏ của Lăng
Tây Nhi qua trước mặt hắn, hởi thở nam tính trong nháy mắt bao phủ lấy
nàng.

“Ngươi nói
ngươi có năng lực sinh tồn?” Hắn đột nhiên cười tà mị, nhưng vẻ tươi
cười càng khiến người khiếp sợ, hắn đã nổi giận rồi!

“Đúng… . Ta
có tay có chân, có thể làm bất cứ chuyện gì, sẽ không bị chết đói, hơn
nữa buổi tối còn có giường ấm áp để ngủ!” Lăng Tây Nhi ủy khuất bĩu bĩu
môi, ánh mắt sáng lấp lánh.

Đoan Tuấn
Mạc Nhiên không nói gì, nhìn xuống trầm tư một lúc, sau đó nheo mắt lại, trong ánh mắt có tia ấm áp, sao vậy, không lẽ phẫn nộ của hắn thăng cấp rồi sao? Lăng Tây Nhi nói thầm trong lòng, nàng chưa từng thấy qua Đoan Tuấn Mạc Nhiên như vậy, dường như trong nháy mắt, sự tức giận của hắn
đã biến mất không còn bóng dáng, chỉ còn lại vẻ đáng thương, chết tiệt,
gặp quỷ rồi, Đoan Tuấn Mạc Nhiên sẽ có vẻ mặt đáng thương sao? Đây là
điềm báo trước hắn sắp nổi giận !

“Đi theo ta
rất cực khổ sao?” Hắn mở miệng, giọng nói dịu dàng vô cùng, lần đầu tiên nó không gây cho người khác cảm giác lạnh như băng, con ngươi đen láy
cũng không có dấu hiệu sắp nổi lên sóng gió.

“Đương
nhiên!” Lăng Tây Nhi liều mạng gật đầu, “Chẳng những khổ cực, hơn nữa
lúc nào cũng lo lắng giữ đầu của mình, có thể dùng câu sống không bằng
chết để hình dung!” Lăng Tây Nhi không chút khách sáo tố khổ hắn.

Đoan Tuấn
Mạc Nhiên trầm mặc”Ngươi không thích đi theo ta?” Một lúc lâu hắn mới mở miệng, trong ánh mắt có một tia lửa sáng lấp lánh khác thường.

“… .” Nhìn
đôi mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, Lăng Tây Nhi chợt giật mình , không
biết làm sao trả lời, đôi khi đúng như vậy, giống như lúc hắn nổi giận,
nhưng hiện tại, nàng giương mắt nhìn trộm gương mặt đầy vẻ đau thương
của hắn, nàng si mê chớp chớp mắt, hình như cũng không chán ghét như
vậy. . . . .

“Tại sao
không nói chuyện?” Hắn nhỏ giọng nói, thanh âm khêu gợi vang bên tai
nàng, nếu ai không nhìn thấy trò hay trước đó, bỗng nhiên thấy hình ảnh này, nhất định cho rằng hai người họ đang tán tỉnh nhau trước đám đông!

Hai thân ảnh thoáng qua ngoài cửa tiểu điếm, chỉ trong nháy mắt biến mất không còn bóng dáng.

Thấy Lăng
Tây Nhi không nói gì, gương mặt nhỏ nhắn của Đoan Tuấn Mạc Nhiên buồn bã nhìn xuống, không tự nhiên quay đầu lại, tay đẩy Lăng Tây Nhi ra.

“A…!” Lăng
Tây Nhi bất mãn lớn tiếng phản đối, muốn đẩy người ra ít nhất hẳn cũng
nên nói một tiếng, hại nàng thiếu chút nữa ngã chỏng chơ, nhưng vẻ mặt
hắn tại sao kì quái như vậy, hắn đau lòng thật sao? Không thể nào! Lăng
Tây Nhi ngẩng đầu nhìn trời, bên trên có mái che, mặt trời đã mọc từ
hướng Đông, tất cả đều bình thường! Nàng chạy về tiểu điếm, ngồi trước
mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Có lẽ hôm
qua ta nên bán ngươi cho Lãnh Tuyệt Tâm!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh,
nét mặt khôi phục lại vẻ mặt lạnh lẽo tà mị, giống như vẻ mặt khác
thường trong nháy mắt kia không hề tồn tại. Lăng Tây Nhi nhìn chăm chú
vẻ mặt lạnh như băng của hắn, bắt đầu hoài nghi vừa rồi nhìn thấy có lẽ
chỉ là ảo giác. Một kẻ tự cao tự đại, một ác ma giết người như ngóe làm sao có thể vì nàng cảm thấy cô đơn , đau lòng. Nhất định đầu óc nàng
có vấn đề nên nhìn gà hóa cuốc thôi.

“Ta không
muốn!” Lăng Tây Nhi lớn tiếng phản đối, Đoan Tuấn Mạc Nhiên nheo mắt
lại, một tia vui mừng lẫn sợ hãi thoáng qua trong mắt.

“Ngươi không muốn sao?” Lời của hắn vẫn lạnh như băng.

“Đương nhiên!” Nói dư thừa, có ai thích bị bán đâu!

“Ngươi không thích Lãnh Tuyệt Tâm?” Trong tim hắn dấy lên một tia hy vọng.

“Ngươi không có quyền bán ta!” Lăng Tây Nhi nghiến răng mở miệng, giống như con cừu non chuẩn bị phản công!

“Quyền lợi?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh, thuận tiện cười nhạo, tại sao nàng có ý
nghĩ hoang đường như thế, nàng đồng ý hay không thì liên quan gì hắn!

“Không sai,
ta đường đường chính chính gả vào nhà ngươi , cũng không phải nhà các
ngươi mua, dựa vào cái gì bán ta?” Lăng Tây Nhi chống hai tay lên hông
hung hăng mở miệng, đây là thời điểm giành quyền lợi, nàng quyết không
thể nhân từ nương tay!

“Người ta lấy là Lâm Y Y!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh, nhắc nhở nàng là đồ giả mạo.

“Nhưng cùng
ngươi bái đường chính là ta!” Lăng Tây Nhi không phục, cổ đại này không
phải rất coi trọng lễ nghi sao? Là nàng cùng hắn bái đường, không phải
Lâm Y Y.

Đoan Tuấn
Mạc Nhiên nhìn nàng với ánh mắt quái dị, đột nhiên bốn bề yên tĩnh. Hắn
đứng dậy, cười lạnh đi thẳng ra cửa, Lăng Tây Nhi theo sát phía sau. Thế nào, không thể chối cãi được nữa phải không? Gương mặt thanh tú của
Lăng Tây Nhi lộ vẻ tươi cười đắc ý, nhưng rất nhanh, nét tươi cười của
nàng chợt cứng lại do âm thanh ầm ĩ đáng sợ từ phía sau truyền đến.
Nàng hoài nghi xoay người lại nhìn thấy đường phố náo nhiệt, có một
chiếc xe ngựa không biết từ đâu lao ra, con ngựa bị sợ hãi, chân đá
loạn xạ trên đường, không ngừng hí vang, người phu xe luống cuống chân
tay muốn kềm nó lại, nhưng hoài công vô ích. Con ngựa vọt tới hướng của Lăng Tây Nhi, nàng hoảng sợ há miệng thật to, một bạch y nữ tử không
biết từ đây đột nhiên xuất hiện trước mặt con ngựa, trong nháy mắt nữ
tử bị đẩy ra. Lăng Tây Nhi kinh hoảng hai mắt mở to, trong nháy mắt
gương mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, cả người không ngừng run rẩy,
nàng nhìn con ngựa đen dừng lại phóng đại trước mặt mình, giống như
muốn giẫm nát nàng thành thịt vụn.

“Tiểu thư!” Lăng Tây Nhi đột nhiên hô to, trời ơi, đó không phải là tiểu thư sao? Như thế nào sẽ…

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Đoan Tuấn Mạc Nhiên ở phía sau nghe tiếng kêu của Lăng Tây Nhi, gầm lên một tiếng, thân thể thon dài giống như con rồng
bạc bay lên trời cao, không đợi Lăng Tây Nhi kịp phản ứng, bạch y nữ tử
đã ở trong ngực hắn. Bạch y nữ tử dường như bị hoảng sợ, ngây người
nhìn gương mặt tuấn dật của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, cảm nhân được hơi thở
nóng bỏng của hắn như mơn man trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết
của nàng. Mặt nàng đỏ bừng, bàn tay yếu ớt nắm lấy tay hắn, tay nhỏ bé
mềm mại cùng bàn tay to kết hợp chặt chẻ với nhau thật kỳ diệu, tiếp
theo đó thân thể của Đoan Tuấn Mạc Nhiên vút lên trên không tạo thành
một vòng cung tuyệt đẹp, tay áo tung bay trên không trung phiêu dật như
tiên, nữ tử trong lòng si mê nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn cho đến khi hắn từ từ đáp xuống đất, mang nàng giao cho một người, Lâm Y Y mới hoàn hồn lại.

Trong nháy
mắt, Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhanh chóng xoay người, tay nắm dây cương kéo
lại, trong nháy mắt khuôn mặt tuấn dật trở nên lạnh băng tà mị, khí
phách vô cùng “Chi…” Bánh xe ngựa ma xát trên mặt đường rít lại, con
ngựa hí lên một tiếng, sau đó ngoan ngoãn bị Đoan Tuấn Mạc Nhiên kềm
chế. Mặc dù nó chịu đứng yên, mũi không ngừng thở phì phò, phà ra hởi
thở nóng bỏng, nhưng không còn hí vang nữa.

“Tạ ơn đại
gia, cám ơn ngài nhiều lắm..” Người xa phu từ trên xe ngựa phóng xuống
cung kính nói lời cảm tạ, thiếu chút nữa dập đầu quỳ trên mặt đất.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh, trầm mặc, thong thả bước đến trước mặt Lăng Tây Nhi.

Bạch y nữ tử không thèm quan tâm Lăng Tây Nhi dù chỉ một chút, đôi mắt đẹp nhìn
Đoan Tuấn Mạc Nhiên không chớp, cho đến khi hắn đi tới trước mặt nàng.

“Cám ơn
ngươi…” Nàng giương đôi mắt đẹp như nước hồ thu nhìn hắn, dịu dàng cười
khẽ, nam tử trước mặt dù có gương măt búp bê thật đáng yêu, nhưng đôi
mắt vừa ẩn chứa một vẻ âm trầm lạnh lẽo , vừa tóat ra sự tự tin, cả
người tỏa ra khí phách dường như khiến nàng tan chảy, nàng thích những
nam nhân như vậy!

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, không nói một lời.

“Tiểu thư,
thật là người rồi!” Lăng Tây Nhi vui mừng lẫn sợ hãi mở miệng, bàn tay
nhỏ bé nắm lấy cánh tay Lâm Y Y, thân thể hơi run rẩy, nàng cẩn thận
đánh giá Lâm Y Y,gương mặt trái xoan nho nhỏ, đôi mắt đen láy linh
động, một thân bạch sam làm nổi bật da thịt trắng như tuyết và mềm mại
của nàng. Nàng có vẻ hơi gầy, nhưng như vậy càng khiến người thêm thương yêu.

“Yên Chi?
Thật là ngươi?” ánh mắt si mê của Lâm Y Y rời khỏi gương mặt Đoan Tuấn
Mạc Nhiên chậm rãi nhìn sang, cuối cùng chú ý tới Lăng Tây Nhi đang đứng bên cạnh từ lâu.

“Y Y, ngươi
có sao không!” một nam nhân thở hổn hển từ phía sau Lâm Y Y chạy tới,
dáng vẻ tuấn tú, thoạt nhìn rất ôn nhu nho nhã, gương mặt đỏ ửng, nóng
lòng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Y Y, bị nàng vô tình né qua một
bên. “Thượng Quan đại ca, ta không sao!” Nàng lãnh đạm mở miệng, nhưng
lại xoay người tỏ vẻ cám ơn Đoan Tuấn Mạc Nhiên một lần nữa.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn lạnh lùng, đứng cạnh Tăng Tây Nhi, chỉ nhàn nhạt liếc Lâm Y Y.

Lâm Y Y nhìn xuống , có chút thất vọng, nàng xoay qua nhìn Lăng Tây Nhi cười khẽ,
cố xua đi vẻ xấu hổ “Yên Chi, sao ngươi ở đây?” Nàng nhìn Đoan Tuấn Mạc
Nhiên một lần nữa, thuận tiện đoán thân phận của hắn.

“Ta… .” Lăng Tây Nhi ngẩn người, theo thói quen nhìn sang Đoan Tuấn Mạc Nhiên , hắn
hừ lạnh, trong ánh mắt thấp thoáng một tia cảnh cáo.

“Tiểu thư,
ta bây giờ là nha hoàn của người ta, chỉ đổi chủ thôi, vị này chính là
chủ tử mới của ta, Nam Cung ngọc!” Lăng Tây Nhi dùng ngón tay út chỉ
Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

Lâm Y Y nhìn sang, một lần nữa si mê nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhẹ gật đầu, cười
dịu dàng, sau đó từ từ quay lại “Nha hoàn? Yên Chi ngươi không phải. . . . .” Lâm Y Y nhỏ giọng nói.

“Nói ra rất
dài dòng, khi có cơ hội chúng ta sẽ nói tiếp !” Lăng Tây Nhi cười cười,
phải lừa gạt Tam tiểu thư, người đối xử với nàng tốt nhất, trong lòng có chút bất an, nàng chột dạ nhìn xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Y Y.

Lâm Y Y cho rằng vẻ chột dạ của Lăng Tây Nhi là đau long. Nàng đột nhiên nhớ lại
truyền thuyết về ác ma kia, giống như hiểu ra điều gì, an ủi vỗ vỗ cánh
tay Tăng Tây Nhi “Yên Chi, ngươi không cần nói, ta hiểu được, đều là
ta hại ngươi!”

“Tiểu thư,
không. . . . Không phải!” Lâm Y Y nói vậy càng khiến Tăng Tây Nhi cảm
thấy áy náy, nàng nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhẹ thở dài.

“Yên Chi,
nhất định ta sẽ bồi thường cho ngươi thật nhiều, ngươi yên tâm đi!”
Nàng nhỏ giọng nói, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Tăng Tây Nhi. Lăng Tây Nhi tìm một trà lâu, kéo nàng ngồi xuống, hỏi thăm chuyện nhà.

Thì ra Lâm Y Y ở Lạc Dương một thời gian cảm thấy buồn chán nên quyết định ra ngoài dạo chơi. Lạc Dương từng bước cố ý tác hợp nàng cùng công tử của
Thượng Quan gia, Thương Quan Hi. Vì vậy nàng đồng ý để Thượng Quan Hi
theo mình, thuận tiện dọc đường có thể bồi dưỡng tình cảm. Nhưng vì tính tình của Thượng Quan Hi nhu nhược, võ công không giỏi, Lâm Y Y không
thích lắm. Nhưng nàng là một cô nương một mình ra ngoài cũng không
tiện, chỉ còn cách cho Thượng Quan Hi đi theo, dọc đường du sơn ngoạn
thủy, Thượng Quan Hi đều chăm sóc nàng một cách chu đáo.

Vừa rồi,
nàng muốn ăn trái lê, bảo Thượng Quan Hi đi mua, không nghĩ tới có một
con ngựa bi kinh động bất ngờ lao ra, có người vì hoảng sợ xô nàng ,
thiếu chút nữa hại nàng trở thành vong hồn dưới vó ngựa, nếu không có
Nam Cung Ngọc…Nàng nhịn không được nhìn gương mặt búp bê của Đoan Tuấn
Mạc Nhiên, làn da trắng nõn có chút ửng đỏ.

“Yên Chi, ta rất nhớ ngươi, ngươi có thể theo ta mấy ngày không?” Nàng nhè nhẹ vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Lăng Tây Nhi cẩn thận mở miệng.

“Chuyện này. . . . .” Lăng Tây Nhi cảm thấy khó xử, nàng đương nhiên đồng ý rồi, nhưng còn Đoan Tuấn Mạc Nhiên. . . .

“Chúng ta ở
trong thành còn có chuyện phải xử lý, mấy ngày tới ở chổ nào cũng không
rõ” Đoan Tuấn Mạc Nhiên lãnh đạm cười, quét mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn
thanh tú của Lâm Y Y, ánh mắt lộ ra vẻ tà mị.

Hắn nhìn
nàng rồi, trong lòng Lâm Y Y chợt cảm thấy thật vui vẻ, dịu dàng nở nụ
cười, ánh mắt như nước hồ thu nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên, sắc mặt càng
thêm ửng hồng một cách rõ ràng.

“Chúng ta sẽ ở lại trong thành vài ngày!” Nàng cười nhẹ, hoàn toàn không cần nghe ý kiến của Thượng Quan Hi.

“Tốt đó, như vậy ta có thể hộ tống tiểu thư !” Lăng Tây Nhi vui mừng nhảy nhót, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ cao hứng.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nghĩ vậy, hắn đứng lên, thấy trời cũng không còn sớm, chậm rãi bước ra ngoài.

“Ngươi muốn đi đâu?” Lăng Tây Nhi hoài nghi mở miệng.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nói gì, chỉ lãnh đạm nhìn nàng, đi về hướng khác.

“Hắn là một người rất được. . . .” Lâm Y Y nhìn bóng lưng kiêu ngạo của Đoan Tuấn
Mạc Nhiên xa dần có chút hoảng hốt, một nam tử như vậy, võ công cao
cường, tính tình lãnh đạm, ánh mắt tà mị, chỉ lạnh nhạt nhìn nàng, đã dễ dàng hớp lấy hồn nàng.

Thượng Quan
Hi cảm thấy ghen tị đứng bên cạnh, một câu cũng không nói, nhìn bóng
lưng cao ngất của Đoan Tuấn Mạc Nhiên với ánh mắt lạnh lùng hung ác, hắn như mơ hồ hiểu được điều gì, vẻ mặt không vui.

“Yên Chi, hắn đối xử với ngươi tốt không?” Lâm Y Y nhẹ giọng hỏi.

“Tiểu thư hỏi người nào vậy?” Lăng Tây Nhi khó hiểu ngoái đầu nhìn lại.

“Chính là Nam Cung Ngọc vừa rồi?” Sự chú ý của Lâm Y Y dường như còn chưa rời khỏi người Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

“Không tốt!” Lăng Tây Nhi cong cong cái miệng nhỏ nhắn, trừng đôi mắt to.

“A!” Lâm Y Y kinh ngạc, hắn thoạt nhìn giống như một người tốt mà!

“Tiểu thư,
ngươi ngàn vạn lần không nên bị vẻ ngoài của hắn lừa gạt, hắn thật ra là một ác ma tội ác tày trời , ích kỷ hẹp hòi, buổi tối giành ngủ trên
giường còn bắt ta ngủ trên ghế, ban ngày cũng không dám đi nhà xí một
mình muốn ta đi theo, tính tình tàn bạo, nói chuyện với hắn phải cẩn
thận đề phòng, nếu không cẩn thận, hắn sẽ trở mặt cho xem, dễ bị tức
giận, sẽ răng rắc răng rắc!” Lăng Tây Nhi nhe răng nhếch miệng làm một
động tác cắt cổ, nhìn thấy khiến gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Y Y biến
thành lúc xanh lúc trắng.

“Không. . . . Không thể nào?” Lâm Y Y nắm chặt bàn tay nhỏ bé, thân thể run rẩy mở miệng.

“Ngươi không nên bị gương mặt búp bê của hắn lừa gạt, hắn là người mọi người nên
tránh xa, kinh khủng nhất, một ác ma đáng sợ nhất!” Lăng Tây Nhi quơ quơ bàn tay nhỏ bé, quyết định dùng những lời dữ dội nhất để kết luận con
người của Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

“Ác ma? So với Đoan Tuấn Vương gia còn kinh khủng hơn sao?” Lâm Y Y nháy nháy mắt, cẩn thận mở miệng.

” Đều kinh khủng giống nhau!” Lăng Tây Nhi làm ra vẻ quan trọng gật đầu.

Trầm mặc một hồi lâu, Lâm Y Y ngước mặt lên “Thì ra cả đời ta nhất định phải dây
dưa với ác ma, nhưng nếu là Nam Cung công tử ,thì đó là một ác ma rất
mê người!” Nàng thì thầm mở miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Cái gì? Lăng Tây Nhi giật mình, trời ơi, đầu tiểu thư vừa rồi bị ngựa đá sao? Đó là Ác ma! Có gì mê người đâu !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui