Vô Diệm Vương Phi

Buổi tối, bệnh của Lâm Kiếm Hồng một lần nữa lại phát tác, hơn nữa
phát tác rất nghiêm trọng. Trong lúc mời đại phu tới thăm bệnh, Lăng Tây Nhi thấp thỏm bất an canh giữ ở cạnh giường, đôi mắt to chớp chớp, khoé miệng hơi giật giật, không nói được một lời, hết thảy mọi người đều đem ánh mắt sắc bén chĩa về phía Lăng Tây Nhi.

Tây viện chưa bao giờ náo nhiệt như thế, Lâm phu nhân tới đã đành,
rồi Lâm lão gia, Nhị thiếu gia, ngay cả Tam thiếu gia bình thường ít lộ
diện cũng xuất hiện, nhất nhị tam tiểu thư càng không thể thiếu, lần đầu tiên người của Lâm phủ tụ họp đông đủ thế này.

“Yên Chi, thật sự ngươi không còn thuốc chữa! Sắc thuốc cho Đại thiếu gia uống mà ngươi đánh đổ hết toàn bộ sao! ?” Lâm phu nhân căm tức tiến lại gần đánh mạnh vào trán Lăng Tây Nhi .

Lăng Tây Nhi sợ hãi rụt rè lui về phía sau, bộ dáng đáng thương mấp
máy môi, liếc mắt ngóng nhìn Đại thiếu gia của nàng, trong mắt có chút
khẩn cầu. Nàng trầm mặc, không hề thanh minh, tự mình gánh chịu.

“Nếu có việc không hay xảy ra với Hồng nhi, Yên Chi, ta sẽ cho ngươi
đền mạng !” Lâm phu nhân tiếp tục day day trán Yên Chi, giọng đầy căm
hận nói.

Ánh nhìn của mọi người chĩa về phía Lăng Tây Nhi đầy trách cứ và
khinh thường, chỉ có Tam tiểu thư Liễu Y Y vẫn nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của Lăng Tây Nhi, nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng nàng, tiếp cho nàng
chút động lực an ủi.

“Mẹ, không nên trách Yên Chi, là hài nhi không tốt, biết rất rõ thân
thể yếu đuối lại không chịu điều dưỡng cẩn thận!” Nhẹ giọng ho khan, Lâm Kiếm Hồng yếu ớt mở miệng, xem như là vì Lăng Tây Nhi mà giải thích.

Lăng Tây Nhi nhẹ nhàng nheo lại đôi mắt đẹp, cuối cùng Lâm Kiếm Hồng này cũng có một chút lương tâm!

“Đại phu, bệnh tình của Hồng nhi thế nào?” Đại phu đứng lên, Lâm phu
nhân cuối cùng không tiếp tục gây phiền toái cho Lăng Tây Nhi, gấp gáp
đi lên đến trước mặt đại phu vội vàng hỏi.

“Đại thiếu gia bệnh tình không nhẹ, vốn thân thể yếu ớt, bây giờ càng thêm trầm trọng, hai chân đã không cách nào đi lại, ngày sau càng cần
điều dưỡng thật tốt, nếu không…” Đại phu khó xử lắc đầu, nhẹ nhàng mân
mê chòm râu hoa râm.

“Nếu không thì thế nào?” Lâm phu nhân vừa vội vàng hỏi, vừa cố gắng tự trấn an mình. Lâm lão gia cũng đứng lên, tiến lại gần.

“Nếu không, vĩnh viễn nằm trên giường không dậy nổi!” Một câu nói của đại phu làm Lăng Tây Nhi toàn thân chấn động, run run, một người tốt
như vậy sao lại bị bán thân bất toại chứ? Thật là lỗi của nàng sao?
Nhưng tại hắn không muốn uống thuốc mà! Nàng kinh hãi nhìn sang Lâm Kiếm Hồng, đã thấy hắn cũng kinh ngạc nhìn lại, nét mặt thống khổ mà thê
lương, thậm chí có chút oán hận.

Ánh mắt của mọi người đều chĩa thẳng về phía Lăng Tây Nhi, như một thanh kiếm sắc bén muốn đâm thủng tâm của nàng.

Lăng Tây Nhi hoảng hốt, hoảng sợ lui lại phía sau mấy bước, nuốt một
ngụm nước miếng, thật là những ánh mắt khủng khiếp, giống như muốn đem
nàng ăn sống nuốt tươi.

“Quả nhiên là nha đầu không cẩn trọng, sớm biết như vậy, thì không
nên cho nàng tới hầu hạ Hồng nhi!” Lâm phu nhân bắt đầu gào khóc, đầu
dựa vào vai Lâm lão gia, vừa dậm chân vừa đấm ngực.

“Đem Lăng Tây Nhi đánh bốn mươi đại bản rồi đuổi ra Lâm phủ, nha hoàn như vậy còn để làm cái gì!” Lâm lão gia lạnh lùng lên tiếng, tay chỉ
vào Lăng Tây Nhi, khí thế lạnh lùng, ngữ điệu tàn khốc.

Lăng Tây Nhi suýt kêu lên thành tiếng, cái gì, vừa mở miệng đã bốn mươi đại bản, không có vương pháp sao! ?

“Cha, mẹ, thật sự không phải lỗi của nàng, là do con không chịu cẩn
thận chú ý tới thân thể!” Lâm Kiếm Hồng yếu ớt mở miệng, lần nữa vì Lăng Tây Nhi mà phân trần, ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm
Kiếm Phong đang ở một bên nhìn trò hay, đôi mắt trầm xuống .

Hắn biết mình phải trúng độc một lần nữa mới có thể bị nằm trên
giường không dậy nổi, kỳ thật thương thế của hắn không nghiêm trọng lắm, do bị người âm thầm lần lượt hạ độc!

Lăng Tây Nhi liều mạng gật đầu vì mình giải thích, đôi bàn tay nhỏ bé chỉ biết mân mê vạt áo.

“Cha, mẹ, bốn mươi đại bản sợ rằng sẽ lấy mất cái mạng nhỏ của
tiểu nha hoàn này, như vậy đi, đại ca thân thể yếu đuối, nha hoàn này
cũng vụng tay vụng chân không thích hợp hầu hạ đại ca, để con đem nha
hoàn vẫn sai bảo trong phòng cho đại ca, chuyển nha hoàn này sang bên
chỗ con, con giúp cha mẹ dạy dỗ thật cho tốt!” Lâm Kiếm Phong trầm ngâm
hồi lâu, rốt cuộc mở miệng xin Yên Chi.

Lăng Tây Nhi giật mình, mắt lạnh bắt gặp đôi mắt dâm tà của Lâm Kiếm
Phong, lập tức hiểu rõ ràng, nhưng cũng chỉ cười lạnh lùng quay đi.

Nàng là nha hoàn, căn bản không có quyền tự quyết con đường nào muốn đi, huống chi là biện bạch! Nhưng Lâm Kiếm Phong muốn khi dễ nàng, sợ
là cũng không có dễ dàng như vậy!

“Ngươi muốn? Nhưng nàng là một nha đầu ngu ngốc!” Có điều hình dạng
cũng là khuynh quốc khuynh thành! Lâm phu nhân mày liễu hơi nhíu, con
mình đương nhiên cũng hiểu rõ chút ít.

“Mẹ, hài nhi không chê nàng ngu ngốc, sẽ dốc lòng mà dạy bảo, cứu một mạng người còn hơn xây tháp Phật bảy tầng!” Lâm Kiếm Phong tung ra
chiêu làm nũng, đôi con mắt dâm tà vẫn dán chặt vào bộ ngực sữa của Lăng Tây Nhi.

“Phong nhi, Uyển Như đang mang bầu, ngươi chú ý một chút!” Lâm phu nhân ngầm thấp giọng nói.

“Đã biết mà mẹ, cám ơn mẹ!” Lâm Kiếm Phong cười đắc ý, bước vào bước
đến trước mặt Lăng Tây Nhi, âm thanh lạnh lùng nói: “Yên Chi, từ nay về
sau ta chính là chủ tử của ngươi, ta không giống như Đại thiếu gia, sẽ
không đánh ngươi, chửi ngươi, nhưng nếu như ngươi lại làm không tốt nữa, cả Lâm phủ sẽ không có chỗ cho ngươi dung thân!” Khóe miệng âm ngoan
nhếch lên, Lâm Kiếm Phong lớn tiếng đe dọa nàng.

Lăng Tây Nhi khóe miệng hơi giật giật khinh thường, không thì sao,
hình như làm nha hoàn cũng không hiếm! Nàng lạnh lùng quay đi, không
thèm nhìn Lâm Kiếm Phong, nhưng ánh mắt bất giác lại chăm chú nhìn vào
Lâm Kiếm Hồng, mơ hồ, nàng cảm giác được Lâm Kiếm Hồng bị bệnh nhất định có ẩn tình.

Lâm Kiếm Hồng và Lăng Tây Nhi đối mắt một cái, ánh mắt cô đơn hơi cụp xuống, lẳng lặng nằm ở trên giường, không nói lời nào.

Hội nghị giải tán trong tiếng thổn thức của mọi người, thực ra trừ
Lâm phu nhân và Lâm lão gia, chẳng còn người nào quan tâm đến sự sống
chết của Lâm Kiếm Hồng, dường như một màn vừa rồi cũng là vì muốn xem
một tràng náo nhiệt mà thôi.

Bĩu miệng tỏ ‎ không vui, lưng mang khăn gói, chân Lăng Tây Nhi không ngừng đá vào những viên đá nhỏ trên đường, miễn cưỡng đi theo phía sau
Lâm Kiếm Phong. Nàng từ Tây viện đi sang Đông viện. Không giống với Tây
viện quạnh quẽ, Đông viện có thể nói là tráng lệ, màn trướng màu đỏ thẫm đan xen trùng trùng điệp điệp, rường cột chạm trổ, nhìn qua chỗ nào
cũng tinh tế khí phái, trong đại sảnh rộng lớn, tám tảng đá lớn hình trụ trên có chạm trổ hoa văn phượng điểu, ác thú, sơn vân, chung quanh các
tầng đủ các dạng hoa văn, sơn đen tuyền. Trên mặt đất, nhất loạt phô
trương cánh cửa ngọc thạch màu xanh đen, xuân hạ thì mát, thu đông thì
ấm áp. Trong phòng quanh năm suốt tháng lúc nào cũng đầy hoa, không loại nào giống loại nào, bất cứ lúc nào cũng có thể bày ra tư thái động lòng người.

Lăng Tây Nhi ngơ ngác nhìn phồn hoa trước mặt, khóe miệng hoài nghi
hơi nhếch lên, từ xưa đến nay, trường ấu có thứ tự, đều là con trưởng kế thừa gia nghiệp, nhưng Lâm phủ lại có phần khác lạ, sinh hoạt của Nhị
thiếu gia gấp mấy lần Đại thiếu gia!

“Sao rồi, nhìn chán mắt chưa? Bổn thiếu gia rất nhiều tiền, chỉ cần
ngươi theo ta, cam đoan cảm thấy khoái hoạt, cả đời vĩnh viễn hưởng thụ
vinh hoa phú quý!” Lâm Kiếm Phong tiến lại gần, dí sát khuôn mặt hèn mọn vào mặt Lăng Tây Nhi, tay hắn đầy xấu xa vuốt ve cánh tay của nàng.

Lăng Tây Nhi cả kinh, thật không ngờ sắc lang động thủ nhanh như vậy, thân thể vội lui về phía sau, la lớn: “Nhị thiếu gia, xin tự trọng!”

Lâm Kiếm Phong ngẩn ra, có vẻ như là sợ bị người nghe được, hai tay
phẫn nộ xát vào nhau, hiện nguyên hình một sắc lang xấu xa tham lam tới
cực điểm.

“Tiểu mỹ nhân, không cần gấp gáp, thời gian của chúng ta còn nhiều
mà, qua một thời gian nữa, ngươi tự nhiên sẽ ngoan ngoãn mà nghe theo
lời ta phân phó!” Lâm Kiếm Phong cười dâm đãng một tiếng, không thèm để
ý, lớn tiếng hô: “Lâm Phúc, mang Yên Chi đến phòng của Xuân Đào dẫn Xuân Đào đi Tây viện, nhưng cũng tiện nghi cho Lâm Kiếm Hồng, nha hoàn Xuân
Đào là kia ta đã dạy dỗ ngoan ngoãn !”

Tiểu mỹ nhân? Lăng Tây Nhi không nhịn được cười lạnh một tiếng, lớn
lên xin đẹp thì sao, ở trong Lâm phủ chỉ càng khiến người khác khó chịu!

Đi theo tên tạp dịch tên gọi Lâm Phúc đến phòng của Xuân Đào, nàng
thầm đánh giá phòng này, phòng tuy quạnh quẽ, nhưng cũng sạch sẽ. Mở cửa sổ phía sau, thoáng nhìn ra, nàng đột nhiên cảm thấy rất hài lòng, phía sau là một cái đầm xanh biếc, đảo mắt nhìn qua, mặt trời đang lặn về
phía tây, hoàng hôn không gian mênh mông, mặt trời từ từ lặn xuống dưới
đầm nước biếc, làm kẻ khác không khỏi hoài niệm vô hạn.

Cuối cùng, Lăng Tây Nhi an tâm ở lại, dù sao nàng đã xuyên qua đến
cái chốn cổ đại vô phương quay đầu này, từ từ rồi nàng sẽ thích ứng, chỉ cần chút thời gian mà thôi, không sai, chỉ cần có thời gian.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui