Vô Định Trường An


Nói tới việc được sủng ái thì Ung Ninh Công chúa cũng chưa nhận được đãi ngộ như vậy, người mù cũng có thể nhìn ra Thừa Bình Đế đây là quyết tâm muốn sửa lập Trữ quân, có đại thần tấu lên thì ngày thứ hai Thừa Bình Đế liền tìm lý do đem người này biếm,sau năm lần bảy lượt như vậy trong triều đình cũng không còn dám lên tiếng phản đối .
Mỗi ngày Chu Cẩm Càn ở trong cung đều trải qua lo lắng đề phòng, phế Thái tử cũng được nhưng chỉ sợ ngay cả cái mạng này cũng không giữ được.

Hắn suy nghĩ mãi, vẫn không thể ngồi chờ chết như vậy, phân phó: "Chuẩn bị ngựa, đi quý phủ hoàng tỷ."
Lúc hắn đến phủ Công chúa phủ thì thấy Chu Cẩm Hà đang cùng Tiêu Vô Định ở trong viện ngắm hồ.

Chu Cẩm Hà cũng không ngoài ý muốn khi thấy hắn lại đây, chỉ gật đầu cho người cứ việc mang tới.trong lòng Tiêu Vô Định đối với Chu Cẩm Càn cũng có mấy phần đồng tình, mấy năm qua ở ở chung, nàng đối với Chu Cẩm Càn cũng có chút hiểu rõ, là một đứa trẻ ngoan, tâm địa thiện lương, đáng tiếc lại sinh ra ở gia đình đế vương.
Thấy phu thê các nàng thản nhiên tự đắc ở trong đình viện tản bộ, Chu Cẩm Càn nhẹ mím mím môi, tiến lên hành lễ, nói: "Hoàng tỷ, Phò mã."
Tiêu Vô Định hướng hắn đáp lễ, nói: "Thái tử điện hạ."
"Càn nhi làm sao đến đây? Có việc gì sao?" Chu Cẩm Hà cười tủm tỉm mang theo hắn đi vào trong tiểu đình, trong đó đã chuẩn bị nước cùng điểm tâm từ lâu .
Chu Cẩm Càn liếc nhìn Tiêu Vô Định, biết được hoàng tỷ cùng Phò mã tình cảm phu thê rất tốt, cũng không kiêng kị, nói thẳng: "Kính xin hoàng tỷ nể tình tỷ đệ mấy năm qua, giúp Càn nhi chỉ một lối thoát."
Chu Cẩm Hà đã quen nhìn thấy Chu Cẩm Càn lúc nào cũng mang theo như gió xuân, ôn hoà cười.Lần đầu tiên thấy hắn lo lắng như vậy , trong lòng cũng có mấy phần đau lòng hoàng đệ ôn hòa hiểu chuyện này.

Cướp hoàng vị là một chuyện, dù sao cũng có cảm tình nhiều năm như vậy, so với Chu Cẩm Dục trong cung chưa từng gặp mặt được mấy lần thì nàng tất nhiên càng thêm yêu thích đệ đệ trước mặt này.

Chu Cẩm Hà than nhẹ một tiếng, đưa tay nhẹ đặt lên vai hắn, hỏi: "Càn nhi, hoàng tỷ hỏi ngươi, ngươi có muốn làm Hoàng Đế không?"
Chu Cẩm Càn cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu, đáp: "Khi còn bé chính là Thái tử, chính là không muốn ta cũng không thể làm gì.

Nếu có thể để ta chọn, ta nguyện làm một người không phận sự,chỉ muốn đi ngao du đem núi sông tráng lệ Đại Tấn đều ngắm nhìn một lần."
Tiêu Vô Định cùng Chu Cẩm Càn ngồi hai bên của Chu Cẩm Hà, nàng vừa nâng mắt thấy Công chúa khoát tay ngọc lên vai của Chu Cẩm Càn, không chút biến sắc đứng dậy đứng ở phía sau Chu Cẩm Hà, một tay đặt lên vai nàng, khóe miệng khẽ nhếch hướng Chu Cẩm Càn nói: "Bệ hạ xem ra là đã quyết tâm, nếu điện hạ không quan tâm hoàng vị, không bằng tự mình hướng về bệ hạ thỉnh cầu trở về danh nghĩa Cung Thân Vương , còn có thể làm cho bệ hạ thẹn trong lòng."

Chu Cẩm Hà nghe nàng nói như vậy, khẽ cườiquay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, rồi hướng Chu Cẩm Càn nói: "Không tệ, phụ hoàng đối với ngươi thẹn trong lòng đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi, ngày sau còn có hoàng tỷ, tất nhiên sẽ che chở ngươi." Nàng mang theo vài phần hổ thẹn, tiếp tục nói: "Càn nhi, ngươi là đứa trẻ tốt."
Chu Cẩm Càn nghe các nàng nói xong liền giống như được khai sáng.

Làm nhi tử Thừa Bình Đế nhiều năm như vậy, hắn cũng biết tính khí Thừa Bình Đế , hắn vì Thừa Bình Đế giải quyết vấn đề khó này.Thừa Bình Đế tất nhiên sẽ không làm khó hắn, miễn là ngày khác sau chú ý một chút, lại có hoàng tỷ che chở, tính mạng tất nhiên không lo.

Nghĩ như thế, lông mày hắn đang nhíu chặt cuối cùng cũng dãn ra, đứng dậy hướng về hai người trịnh trọng thi lễ một cái, nói: "Đa tạ hoàng tỷ Phò mã chỉ điểm!"
"Người một nhà, không cần khách khí." Chu Cẩm Hà mang theo vài phần thương tiếc, vuốt đầu hắn giống như khi còn bé vậy.
Chu Cẩm Càn mang theo tươi cười trở về cung, Chu Cẩm Hà nhìn bóng lưng hắn đi xa , nhẹ giọng thở dài: "Như vậy cũng được, nếu đối phó Càn nhi trong lòng ta thật là có mấy phần không đành lòng."
Tiêu Vô Định khoát tay lên vai nàng nhẹ mát sa, mỉm cười: "Đánh bừa mà trúng, lấy tính tình Càn nhi , ngày sau cũng sẽ không làm khó dễ nàng."
Phiền muộn qua đi, Công chúa liếc nhìn tay đang khoác trên vai nàng, quay đầu lại nhìn Tiêu Tướng quân, nói: "Làm sao? Ta chạm đệ đệ mình cũng không được sao?"
Bị tóm kế vặt Tiêu Tướng quân mới không thừa nhận chính mình lòng dạ hẹp hòi, một mặt vô tội buông lỏng tay, ở bên cạnh nàng ngồi xuống, hỏi: "Hả? Sao lại nói lời ấy?"
Được rồi, ngươi liền giả ngu đi.

Công chúa nhẹ cười một tiếng, không tính toán với nàng.
Ngày hôm sau trong cung liền truyền ra tin Thái tử thỉnh cầu trở về Cung Thân Vương, mời Thừa Bình Đế lập Thái tử khác.Ngày đó Thừa Bình Đế nghe hắn nói như vậy cũng có chút không vui, cho rằng hắn muốn tới cầu xin nhưng thật không ngờ lại là thỉnh cầu phế Thái tử, làm hắn sửng sốt một lúc, hỏi: "Càn nhi, ngươi có thể nghĩ ra được rồi?"
Thiếu niên chỉ nở nụ cười, tối tăm lúc trước đều mất sạch, nói: "Vâng, phụ hoàng, nhi thần vốn là không yêu chính sự, bây giờ có hoàng đệ vừa vặn rơi vào thanh nhàn." Chu Cẩm Càn quỳ ung dung nói.
"Nếu ngươi tâm ý đã quyết, phụ hoàng cũng không miễn cưỡng, khụ khụ, chờ một lúc nữa liền hạ chỉ, ngươi cứ ở lại trong cung mấy tháng, phụ hoàng để Công bộ tìm một tòa nhà khác cho ngươi, coi như thay ngươi kiến Vương phủ trước." Thừa Bình Đế ho nhẹ hai tiếng,lần này hắn phong hàn đã lâu nhưng cũng không khỏi hẳn, chỉ là hắn cũng không để ý chút nào, rất hài lòng Chu Cẩm Càn hiểu ý như vậy, cười ha ha để hắn lui xuống rồi cho người triệu Công bộ Thượng Thư đến, nên vì Chu Cẩm Càn tìm một chỗ ở tốt.
Thừa Bình ngày 14 tháng 6, Thái tử Chu Cẩm Càn tự quy vì Cung Thân Vương lấy tận hiếu đạo, Thừa Bình Đế cảm hiếu tâm đáng khen liền chấp thuận, sửa lại việc Cung Thân Vương làm Thế tử.

Lại để hoàng tử Chu Cẩm Dục quy vì dưới danh nghĩa Hoàng Hậu, lập thành Thái tử.

Chu Cẩm Dục tuy là con trên danh nghĩa của Nhan Hậu, nhưng hắn còn tuổi nhỏ cách mẫu phi sẽ khóc, Thừa Bình Đế không thể làm gì khác hơn là tiếp tục ở bên Dương Thục phi .Điều này làm Nhan Hậu có chút bất mãn, rồi lại giận mà không dám nói.
Tất cả như đều dựa theo suy nghĩ trong lòng của Thừa Bình Đế mà tiến hành, đại thần trong triều lại không còn tiếng phản đối , duy nhất không được hoàn mỹ chính là gần hai năm qua lúc nào hắn cũng sinh bệnh, thân thể cũng suy nhược không ít.một bên Thừa Bình Đế cảm thán không phụ năm đó, lại nghe Lục Tuấn Đức cười ha hả nói đã có tuổi.

bệ hạ là do bình thường quá mệt nhọc chỉ cần tĩnh dưỡng là tốt rồi.

Thừa Bình Đế cũng phóng túng, mang theo cả đám lại đi hành cung nghỉ hè.
Hành cung tháng bảy so với trong kinh mát mẻ hơn rất nhiều, buổi tối gió mát phơ phất, mang theo một mảnh rừng trúc lay động vang sào sạt.

Lục Tuấn Đức cũng đến hành cung, Thừa Bình Đế cho hắn ở trong tẩm điện khi hắn từng là Thừa tướng, Lục Tuấn Đức đi vào nhìn không gian quen thuộc bên trong, trên mặt mang theo ý cười nhưng trong mắt lại lập lòe ánh sáng nguy hiểm.
Hắn đang nghỉ ngơi chợt nghe được bên ngoài có người bẩm báo: "Lục tương, trong phủ ngài có người đến, nói là có việc gấp cầu kiến."
Lục Tuấn Đức đứng dậy phủ thêm áo khoác, nói: "Để hắn đi vào."
Tiến vào là một nam tử trung niên bề ngoài xấu xí,đặt ở trên đường cái chắc chắn sẽ không nhìn lâu một chút, nhưng hắn bước đi hầu như không nghe thấy tiếng bước chân, cũng là một người thâm tàng bất lộ.
"Lão gia, người ngài tìm đang ở kinh thành."
"A, nguyên lai vẫn ở ngay dưới mí mắt bản tướng?" Lục Tuấn Đức cười khẽ, phân phó nói: "Đem đồ vật cầm về, người diệt khẩu."
Người đáp lại "vâng" liền lui ra, đi suốt đêm hướng về kinh thành.

Lục Tuấn Đức tắt đèn một lần nữa nằm xuống,tình thế hắn bây giờ cũng không thể để một tên nhãi nhắt xuất hiện quấy rầy đại kế của hắn.
Ngày mùa hè mặt trời hừng hực, khiến người ta chỉ muốn tránh viên cầu như lò lửa kia, giữa ban ngày có thể không ra khỏi cửa liền không ra khỏi cửa, chỉ có đến buổi chiều mới đi ra ngoài tản bộ một chút.Nhưng chuyện làm ăn của Trích Tinh Các cũng không bởi vì khí trời nóng bức mà kém đi, bất luận khi nào cũng đều đông như trẩy hội.
Trên tầng cao nhất của Trích Tinh Các,lông mày Ôn Nguyên cũng không vì bên dưới làm ăn tốt mà triển khai, nàng mang theo kinh ngạc, truy hỏi Thần nhi: "Ngươi lặp lại lần nữa?"

Thần nhi sắc mặt cũng không được tốt, nói: "Cô nương, tối hôm qua tòa nhà Ngô công tử đột nhiên bốc cháy, không ai trốn ra được.

.

."
Ngô Chi Hằng vẫn ở kinh thành, hắn ở Thành Tây mở một tửu lâu, chuyện làm ăn cũng không tệ.

Năm trước hắn mới lấy thê, năm ngoái liền sinh một tiểu tử béo trắng.

Thành gia lập nghiệp nên số lần hắn đến Trích Tinh Các cũng ít đi, lần trước Ôn Nguyên thấy hắn là lúc hắn mời đi đến chố ấy mời dùng bữa cách đây hai tháng.
Không ngờ một lần từ biệt chính là Âm Dương cách biệt.

Ôn Nguyên hơi đỏ vành mắt, nàng cùng Ngô Chi Hằng cũng xem như là bằng hữu, một lát mới phân phó: "Cẩn thận tra, có phải là bất ngờ thật hay không."
Thần nhi đáp một tiếng lui ra, Ôn Nguyên lại nghĩ tới mấy năm trước Ngô Chi Hằng giao cho nàng một cái hộp, lúc này nàng liền đứng dậy hướng về mật thất đi.
Chu Cẩm Hà cùng Tiêu Vô Định ở trong hành cung, chỉ là Chu Cẩm Hà mỗi lần rảnh rỗi đều đi gặp Thừa Bình Đế, không phải Dương Thục phi cùng Chu Cẩm Dục ở đấy thì chính là Lục Tuấn Đức,những người này đều là làm cho nàng đau đầu.

Chu Cẩm Hà không muốn tìm không thoải mái cho mình, huống hồ nàng cũng bận rộn nên số lần đi gặp Thừa Bình Đế cũng dần dần ít đi.
Dùng qua bữa tối, hai người theo thường lệ đi tản bộ, Tiêu Tướng quân bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, hỏi: "Có phải là đã lâu nàng không gặp bệ hạ rồi không?"
"A, phụ hoàng bận bồi nhi tử, ta có đi hay không cũng không quan tâm." Công chúa nhẹ hừ một tiếng, trong lòng tính toán một chút,thời điểm đến hành cung gặp hai lần, hơn tháng nay nàng đúng là chưa thấy Thừa Bình Đế.

Nàng đột nhiên cảm giác thấy không yên tâm liền lôi kéo Tiêu Vô Định xoay một cái, nói: "Đi nhìn phụ hoàng một cái."
Lúc hai người đến trước cung điện của Thừa Bình Đế thấy Cố Tường Hải cũng ở bên ngoài, buồn bực hỏi: "Cố công công làm sao cũng ở bên ngoài?"
"Tham kiến điện hạ, Phò mã." Cố Tường Hải cười ha ha hướng hai người hành lễ, giải thích: "Thục phi nương nương mang theo Thái tử điện hạ tới, bệ hạ có chút mệt mỏi nên cho tất cả lui ra,chỉ lưu Thục phi nương nương ở bên trong hầu hạ."

Chu Cẩm Hà giương mắt nhìn lên sắc trời, ngờ vực hỏi: "Ngày còn chưa quá muộn, phụ hoàng đã mệt?"
"Cũng không hiểu sao, nửa tháng bệ hạ rất thích ngủ, có lúc phê tấu chương không xong liền gọi Lục tương đến xử lý, chờ bệ hạ tỉnh rồi lại kiểm tra." Cố Tường Hải hạ thấp giọng, nói: "Chuyện này ta chỉ nói cùng ngài một chút, bệ hạ phân phó ai cũng không thể nói."
Lục Tuấn Đức? !
Nghe vậy, Chu Cẩm Hà lông mày càng nhíu chặt liền lôi kéo Tiêu Vô Định muốn đi vào nhưng lại bị Cố Tường Hải ngăn cản, thấy hắn khổ sở nói: "Điện hạ, bệ hạ phân phó ai cũng không gặp.

.

."
Chu Cẩm Hà chân mày cau lại, sắc mặt chìm xuống, hỏi: "Bản cung cũng không gặp?"
"Aiz.

.

.

Ngài vẫn là chớ vào đi , bệ hạ mệt mỏi tính khí không tốt, đừng tiếp tục trêu đến ngài không cao hứng.

.

."
Tiêu Vô Định nắm chặt tay nàng, nhẹ giọng nói: "Đi về trước đi, đừng quấy rầy phụ hoàng."
Chu Cẩm Hà trong lòng nín giận, lại trực giác có chút không ổn,nàng liếc nhìn cung điện đóng chặt trước mắt một lúc, mới theo Tiêu Vô Định quay đầu đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận