Tiêu Vô Định ngay đêm đó ra khỏi cửa thành liền trở về quân doanh, không kịp ngủ mấy canh giờ lại thức dậy.
Trời còn chưa sáng, đại doanh Định Bắc Quân lại bắt đầu bận rộn chuẩn bị,lúc trời tờ mờ sáng thì năm vạn tướng sĩ đã chờ xuất phát.
Thừa Bình Đế trời vừa sáng cũng mang người đến quân doanh, đứng trên đài cao nhìn tinh binh bên dưới được huấn luyện nghiêm chỉnh, vung tay lên, liền có cung nhân thay các tướng sĩ đưa rượu lên, Thừa Bình Đế cũng bưng bát rượu,âm thanh như chuông lớn,nói: "Các tráng sĩ! Đột Quyết xâm phạm biên cảnh ta, bắt nạt phụ lão ta, thân là vua của một nước trẫm há có thể khoan nhượng? Định Bắc Quân đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, một năm trước vì trẫm phá Hung Nô đổi được mấy năm hòa bình ở biên cảnh.Bách tính Đại Tấn đều nhớ kỹ các ngươi! Bây giờ Tây Bắc rung chuyển,chính là thời điểm các ngươi bảo vệ quốc gia! Nào, trẫm kính chư vị một bát rượu, nguyện chờ chư vị đại phá Đột Quyết đắc thắng trở về! Trẫm ở kinh thành chờ,chuẩn bị rượu ngon đối đãi chư vị chiến thắng trở về, say mới thôi!" Dứt lời, hắn đem rượu trong bát uống cạn rồi quăng ném mạnh cái bát một cái, tướng sĩ bên dưới cũng theo hắn uống cạn rượu rồi quăng bát, cùng hô to: "Đại phá Đột Quyết, đắc thắng trở về! Đại phá Đột Quyết, đắc thắng trở về!"
Thừa Bình Đế nhìn các tướng sĩ bên dưới khí thế mười phần , cười ha ha, hết sức hài lòng: "Được! Việc này không nên chậm trễ, xuất phát!"
Theo Thừa Bình Đế ra lệnh năm vạn tướng sĩ liền ngay ngắn có thứ tự hướng về phía tây bắc xuất phát.
Tiêu Vô Định cùng một đám phó tướng cưỡi ngựa đi ở phía trước,khuôn mặt cùng ánh mắt rất nghiêm túc.
Nàng ngồi trên lưng ngựa, quay đầu lại sâu sắc liếc kinh thành một cái , nàng chưa bao giờ nghĩ tới mới hồi kinh chưa đến một năm mà lại rời đi nhanh như vậy, nàng có nhiều phần không muốn.
Lão Tề đi một bên thấy thế, cười vỗ vỗ vai nàng, trêu ghẹo nói: "Bây giờ Tướng quân có thể hiểu chúng ta có nương tử là nhớ nhung như thế nào rồi."
Tiêu Vô Định nghe vậy, hiếm thấy không có liếc hắn trái lại khẽ thở dài , quay đầu trở lại không nói một lời đi về phía trước.
Lão Tề thấy thế, cũng không trêu ghẹo nàng nữa, an ủi: "Lần này đi có lẽ không bao lâu, rất nhanh liền trở về." Theo bọn họ thương thảo mấy ngày nay.
Đột Quyết bây giờ tuy chiếm được hai thành, nhưng binh lực không nhiều, coi như là người Đột Quyết nhanh nhẹn thì sao? năm vạn tinh binh Định Bắc Quân đến, vẫn chỉ có thể bó tay chịu trói mà thôi, đánh đuổi Đột Quyết nhiều nhất ba tháng, thêm vào trên đường qua lại, nói không chắc còn có thể chạy về kinh nghỉ mát aa.
Tiêu Vô Định không để ý hắn, mắt nhìn phía trước lẳng lặng hành quân.
Đây là lần đầu nàng thấy điện hạ sau khi rời khỏi nàng, nói không khó chịu tất nhiên là giả, chỉ là tâm tình này một chút cũng không thể biểu hiện, nàng còn cần chút thời gian.
Đi được mười dặm liền đến một chỗ trường đình, lão Tề trông thấy trường đình phía xa bốn phía treo lụa mỏng, cảm thấy có chút kỳ lạ, liền phân phó người: "Đi nhìn một chút."
Vệ binh còn không kịp đi thì lại nghe thấy Tướng quân nhàn nhạt nói một câu: "Không cần."
Tiêu Vô Định nhìn trường đình cách đó không xa, bên trong có một bóng người yểu điệu, tuy nói là có lụa mỏng không thấy rõ, nhưng xe ngựa ở phía xa kia, rõ ràng là xa giá của Công chúa từ lâu nàng đã nhìn đến quen mắt, không cần nghĩ,cái bóng người ở trong trường đình tất nhiên là người nàng tâm tâm niệm niệm.
Tiêu Vô Định cảm thấy giai nhân trong đình đang liếc về hướng bên này,độy nhiên có tiếng đàn quen thuộc cất lên nhưng cũng không phải ai oán ly biệt như người khác thường nghĩ, mà là một khúc "khải hoàn" mạnh mẽ mà trầm bổng.
Tiêu Vô Định để Tuyệt Địa đi chậm hơn, khóe miệng khẽ mỉm cười, điện hạ tiễn đưa cùng người bên ngoài cũng thật không giống nhau.
Điện hạ từ trước đến giờ luôn cân nhắc chu toàn, sợ làm các tướng sĩ dao động quân tâm mà thẳng thắn tấu một khúc"khải hoàn".
Quả thực, các tướng sĩ thấy Tướng quân tiến bước chậm lại cũng thả lỏng chút, cùng chiến hữu bên cạnh cười nói: "Xuất chinh còn nghe thấy khúc khải hoàn, cũng thật là điềm tốt! Chúng ta lần này tất nhiên có thể mã đáo thành công!"
"Ha ha ha, đúng nha, cũng không biết là tiểu thư nhà nào, chỉ là khẳng định là coi trọng Tướng quân chúng ta nha, nói không chừng sau này về kinh liền có thể uống rượu mừng!"
Chu Cẩm Hà ở trong trường đình, cách lụa mỏng nhìn Tiêu Vô Định, tuy có chút mơ hồ nhưng cũng có thể cảm nhận được Tiêu Tướng quân đang mỉm cười.
Chu Cẩm Hà bỗng nhiên nghĩ đến, Tiêu Tướng quân bên ngoài tuy là một bộ dáng lạnh như băng nhưng ở trước mắt nàng luôn mang theo vài phần nhu hòa .Lúc này nàng cảm thấy, kỳ thực nàng cùng Tiêu Tướng quân có chút giống nhau, miễn là ở trong lòng có người thì chính là toàn tâm toàn ý mà đối xử.
Phải thật lâu không được thấy người này, giờ khắc này trong lòng nàng có chút phiền muộn, y hệt như năm đó cùng Trường An chia lìa .
Tiêu Vô Định đi chậm lại nhìn chằm chằm bóng người ở sau lụa mỏng, nhưng dù bước tiến có chậm thì đoạn này đường cũng chỉ có như thế, một khắc liền đi qua.
Tuyệt Địa đã đi qua trường đình, chỉ có thể quay đầu lại mới có thể thấy nàng.
Tiêu Vô Định nghe khúc đàn tráng lệ,ánh mắt nhìn phía trước từ từ kiên định,nàng đột nhiên đạp ngựa tăng nhanh tốc độ.
Nàng muốn sớm đến Tây Bắc đem Đột Quyết đánh đuổi để sớm trở về gặp nàng ấy.
Chu Cẩm Hà ngồi thẳng ánh mắt lẳng lặng nhìn theo nàng đi xa, mãi đến tận khi không còn nhìn thấy bóng lưng gầy gò thẳng tắp kia mới thu lại ánh mắt ra hiệu Phi Nhi đem cầm thu hồi, đứng dậy đi tới xe ngựa.Trên đường trở về thành nàng lại nhớ tới lúc nãy thấy Tiêu Tướng quân vẫn mang theo khăn quàng, mặt nạ găng tay nàng đưa, nàng biết được tính tình Tiêu Vô Định, tất nhiên vô cùng yêu quý đồ vật nàng tặng cho, nghĩ đến những thứ đó có thể bồi tiếp nàng đi Tây Bắc giống như chính mình ở cạnh nàng.
Chu Cẩm Hà lại suy nghĩ , Tuyệt Địa tuy là phụ hoàng ban thưởng nhưng tên là nàng đặt,hai thanh kiếm trên người Tiêu Tướng quân cũng là nàng tặng, đã như thế liền chỉ có cái trường thương kia.
Thương cùng áo giáp không phải nàng đưa.
Chờ đến khi mùa thu nàng trở về, thay đổi đồng loạt đi mới được.
Mặc nhi Phi Nhi bồi ở hai bên, thấy điện hạ không hứng lắm thì rất thức thời ngậm miệng, không quấy rầy điện hạ thanh tĩnh, chợt nghe thấy điện hạ nhàn nhạt mở miệng: "Đi tìm người am hiểu làm trường thương cùng áo giáp một chút ." Đã đưa cho Tiêu Tướng quân hai cái kiếm, Mặc nhi Phi Nhi lúc này liền biết ý tứ của điện hạ , đáp một tiếng, chờ lát nữa hồi phủ liền phân phó người bắt tay đi làm.
Lần xuất chinh này vội vàng, tuy Nguyên tiêu ngày ấy vào thành cùng điện hạ cáo biệt nhưng vẫn chưa có thời gian đến Ôn phủ cùng Ôn Nguyên cáo biệt,nàng không thể làm gì khác hơn là phái người truyền lời, lại kiêng kỵ thân thể Ôn Nguyên, trời giá rét vạn nhất bị lạnh là việc tồi tệ nhất, nên tiễn đưa nàng cũng không cho đi.
Ôn Nguyên cũng không có cách nào, cũng may Tiêu Vô Định phỏng chừng không có gì bất ngờ xảy ra lần này muộn nhất là mùa thu liền có thể trở về,thời gian chỉ mấy tháng cũng không giống hai năm trước kia.
Ôn Nguyên đứng trong đình viện, nhìn hướng ngoài thành , phỏng chừng đại quân đã rời kinh thành, mới xoay người trở về thư phòng, phân phó Thần nhi: "Để phân bộ ở Tây Bắc chú ý chút, bất cứ lúc nào có bất trắc liền báo."
"Vâng, Ôn cô nương."
Ôn Nguyên giương mắt nhìn ra cửa sổ, ánh dương từ trong tầng mây đang ló ra, tuy rằng vẫn là dáng dấp trắng xám vô lực nhưng đến cùng cũng có thể xua tan mấy phần giá lạnh.
Khí trời tốt, A Tiêu bọn họ hành quân cũng có thể thuận tiện một chút.
Nàng giơ bàn tay trắng nõn nâng chung trà lên hơi mím môi uống một ngụm trà nóng,rồi lại thở dài.
Đợi ngươi trở về, ta nhất định đi đón ngươi.
Lãm Nguyệt Lâu mặc dù đối với bên ngoài đề phòng nghiêm ngặt,nhưng đối với hoa khôi lại ít đi chút lòng cảnh giác.
Chi Nhiễm lưu ý rất nhiều ngày cuối cùng cũng coi như tìm được chút manh mối.Vụ án Lục Bỉnh Văn Tề Hạo Thiên liên tục tra không ngừng không nghỉ , có Ôn Nguyên trong bóng tối trợ giúp đã có không ít manh mối,người của Thừa Phong Lâu vẫn luôn nhìn chằm chằm Lục phủ, có thể xác nhận thi thể của Đồng nhi vẫn còn ở bên trong Lục phủ, nhưng không thể đem Ôn Nguyên cùng Thừa Phong Lâu bại lộ trước mặt Thừa Bình Đế cùng triều thần như vậy.
Chu Cẩm Hà cùng Ôn Nguyên và Lục Duy Trinh sau khi thương nghị liền quyết định để Tề Hạo Thiên đi thỉnh cầu Thừa Bình Đế lục soát Lục phủ.
Lục Bỉnh Văn đang là tội phạm, vốn nên ở trong đại lao của Hình bộ nhưng Thừa Bình Đế kiêng kỵ là quan chức triều đình với lại cũng phải nhìn mặt mũi Lục Tuấn Đức nên mới để hắn ở trong phủ, đồng thời phái người âm thầm theo dõi.
Chu Cẩm Hà phân phó Tề Hạo Thiên buổi trưa vào cung,còn chính mình thì trời vừa sáng liền vào cung, trước tiên đi thỉnh an Nhan Hậu,sau lại đi gặp Cố Nam Nhứ cùng Đoạn Trường Ninh, thấy Cố Nam Nhứ dáng vẻ hờ hững không giống mọi ngày, tựa hồ có hơi lo lắng, không rõ hỏi: "Bá mẫu, xảy ra chuyện gì sao?"
Cố Nam Nhứ nhìn theo hướng Tây Bắc, giải thích: "Tây Bắc có chiến sự ,người bị khổ chính là bách tính,Tiêu bá phụ ngươi năm đó chính là muốn thay bách tính trong thiên hạ bình định loạn lạc mới dẫn binh, cho tới bây giờ vẫn cứ chưa yên ổn, hắn ở dưới cửu tuyền sợ là cũng không được yên lòng.
.
." Phu quân của nàng chính là chết trận sa trường, bây giờ nữ nhi nàng mới gặp được lại mang binh xuất chinh.
.
.
Chỉ là việc này cũng không thể để Chu Cẩm Hà biết được, Cố Nam Nhứ không thể làm gì khác hơn là lấy cớ như vậy .
Chu Cẩm Hà nghe vậy, mỉm cười tiến lên nhẹ nắm chặt tay nàng, động viên nói: "Bá mẫu đừng lo lắng, ít ngày nữa Tiêu Vô Định đến Tây Bắc liền có thể bình loạn, nàng nói với ta nhiều nhất là mùa thu liền có thể hồi kinh, có lẽ chiến sự sẽ không kéo dài."
Ngày hôm trước Đoạn Nguyên Kỳ cũng cùng nàng nói, chỉ là nữ nhi mình đi chiến trường làm sao có thể không khiến người ta lo lắng chứ? Cố Nam Nhứ đè xuống lo lắng trong lòng , để cho mình thật bình thường, cười trêu ghẹo Chu Cẩm Hà: "Nguyên tiêu ngày ấy nàng lừa tướng sĩ thủ thành vào thành, bệ hạ biết được là tìm ngươi mới mắt nhắm mắt mở làm như không biết, lần này hạ quyết tâm rồi chứ?"
Chu Cẩm Hà lúc này mặt ửng hồng lên, tuy là như vậy, cũng không như nữ tử bình thường mà nhăn nhó, thoải mái hướng nàng khẽ mỉm cười, nói: "Còn phải cảm ơn bá mẫu khai đạo."
Cố Nam Nhứ cười vỗ tay của nàng, nói: "Tốt, chờ nàng chiến thắng trở về vừa vặn để bệ hạ tứ hôn, phụ hoàng cùng mẫu hậu của ngươi cũng coi như giải quyết xong một nỗi lòng, không cần mỗi ngày lại theo ta nhắc tới, không biết ta có thể kịp uống một chén rượu mừng không aa."
"Vẫn còn xa nha.
.
." Nói tới hôn sự,vẫn khiến người ta có chút thẹn thùng, Chu Cẩm Hà sẵng giọng, nghe nàng nói xong lại nghiêm mặt nói: "Bá mẫu, không bằng ở kinh thành? Trường Sa Vương ít ngày nữa cũng nên khởi hành hồi đất phong, ngài đúng là nên ở lại a, nếu như ngài nguyện ý ta liền đi nói cùng phụ hoàng, ngài yên tâm, sẽ không để cho Trường Sa Vương nghi ngờ."
Nghe vậy,ánh mắt Cố Nam Nhứ khẽ động.Đề nghị này của Chu Cẩm Hà thực sự mê người, có thể rời xa Đoạn Nguyên Kỳ.
.
.
Nàng trầm mặc chốc lát, rốt cục nâng mắt nhìn Chu Cẩm Hà, trầm giọng nói: "Nếu vậy làm phiền Cẩm nhi."
"Chỉ là Ninh nhi.
.
.
Nàng tất nhiên không nỡ xa người, nhưng nếu là xa Trường Sa Vương, nàng có không cao hứng hay không?"
"Ninh nhi cũng không cùng hắn thân cận, Cẩm nhi không cần lo lắng." Cố Nam Nhứ nhàn nhạt nhấp một miếng trà, mỉm cười nói: "Nàng ước gì cách ngươi cùng Nguyên nhi gần chút để có thể dẫn nàng chơi đùa đây."
Nghe nàng nói như vậy, Chu Cẩm Hà mới yên lòng, ngồi thêm một chút thấy thời cơ gần đến nàng liền đứng dậy cáo từ, hướng về Tuyên Thất điện đi.