Vợ Đồng Chí Xấu Xa

.

"Đúng, không phải có câu nói 'tiền bạc không phải là vạn năng' sao, nhưng không có tiền thì tuyệt đối không thể." Yêu tiền cũng không phải là chuyện xấu hổ không thể cho ai biết. Rõ ràng là yêu tiền nhưng lại cứ cố tình giả vờ với mình tiền bạc chính là rác rưởi, giả vờ thanh cao, sau lưng lại làm một số chuyện để kiếm chác một món lợi kếch sù nhưng không để người khác nhận ra, loại người như vậy mới khiến người ta buồn nôn nhất.

"Cô cực kỳ thẳng thắn."

"Đương nhiên, yêu tiền là việc không có lỗi."

"Đi thôi, ông nội còn ở bên trong."

Tiêu Dật Phàm dẫn Trang Nhã Khinh đến căn phòng ở tận cùng phía trước, cửa phòng đóng chặt. Tiêu Dật Phàm nhẹ nhàng gõ cửa phòng, giọng nói mang theo vẻ tôn kính, mang theo vẻ dịu dàng, còn có vẻ ưu thương nhàn nhạt, dò hỏi. "Ông nội, con có thể vào không?"

Bỗng nhiên Trang Nhã Khinh cảm thấy, cảm nhận về Tiêu Dật Phàm trong lòng cô đã tăng lên rất nhiều. Người đàn ông có thể đối xử tôn kính cùng kính yêu với ông nội của mình như vậy, đến nơi nào cũng sẽ không kém cỏi. Hơn nữa, một đường tới đây, Tiêu Dật Phàm được giáo dục tốt đến trình độ cực cao. Đặc biệt là lúc vào nhà, Tiêu Dật Phàm tự mình tìm một đôi dép để Trang Nhã Khinh thay.

Mới đầu còn tưởng Tiểu Dật Phàm có khả năng thích sạch sẽ, không thích người khác làm bẩn bên trong, bây giờ có lẽ Trang Nhã Khinh đã hiểu, Tiêu Dật Phàm chỉ là không muốn âm thanh quá lớn sẽ ầm ĩ đến chỗ ông nội anh ta. Âm thanh giày cao gót tương đối chói tai.

Chỉ nghe thấy âm thanh già nua phía sau cánh cửa, sau khi ho khan vài tiếng mới yếu ớt nói. "Dật Phàm à, vào đi."

"Cô cứ ở bên ngoài chờ tôi một lát."

Tiêu Dật Phàm muốn đi hỏi ông nội Tiêu Mục của anh ta xem có đồng ý gặp cô không. Trang Nhã Khinh khẽ gật đầu.

Tiêu Dật Phàm đi vào rồi lập tức ra ngay, nhắc nhở Trang Nhã Khinh ở ngoài cửa. "Cơ thể của ông nội tôi không tốt lắm, cũng có một chút. . . Lúc vào không cần ngạc nhiên là được."

"Ừ." Không biết có cái gì kỳ lạ đến mức khiến người ta kinh hãi không, nhưng Trang Nhã Khinh rất rõ, bản thân mình đã qua cái tuổi ngạc nhiên rồi.

Trong phòng này chỉ có một chiếc đèn bàn bằng chiếc cốc có ánh sáng rất yếu ớt, người bình thường chỉ có thể miễn cưỡng thấy được bóng dáng mơ hồ, nhưng Trang Nhã Khinh lại có thể nhìn bên trong rất rõ ràng. Bên trong phòng rất đơn giản, có một chiếc giường lớn, một tủ sách, một tủ treo quần áo, một bàn viết. Phía trên tủ sách trưng bày rất nhiều sách, tên trong nước và tên nước ngoài đều có cả. Bên trong còn có một ít tạp chí, báo chí, thậm chí còn có tiểu thuyết, nếu so ra có thể vượt một hiệu sách nhỏ rồi.

Trên bàn viết, một quyển sách đã mở vài tờ. Đèn bàn để trên bàn viết. Nhìn xuyên qua người nằm trên giường là một ông lão già nua, tóc đã bạc trắng, thớ thịt trên khuôn mặt đều đã lỏng, cả khuôn mặt đều là nếp nhăn. Ngịai trừ những điều đó, Trang Nhã Khinh còn nhìn thấy, trên tay của ông cụ, những chỗ thịt lộ ra trên đùi đều đã thối rữa, hơi thê thảm đến mức không nỡ nhìn. Nếu là cô bé bình thường thì thật sự sẽ ngạc nhiên, có chút nhát gan thậm chí còn có thể bị dọa ngất, chủ yếu là rất khủng bố, rất ghê tởm.

"Chú ý một chút." Trang Nhã Khinh nhăc nhở Huyết Nhan. Mức độ hưng phấn của Huyết Nhạn còn mãnh liệt hơn lúc mới bước vào 'Thiên đường của nhân gian'. Huyết Nhân vốn đang mở mắt, bị Trang Nhã Khinh nhắc nhở, tâm bất cam tình bất nguyện ( tóm lại là không tình nguyện ) mà nhắm mắt lại, tiếp tục làm một cái dây buộc tóc không có sinh mệnh.

"Phàm Nhi, bật đèn lên." Ông cụ nói. Trang Nhã Khinh có thể nghe được, ông cụ đã hít vào nhiều thở ra ít rồi.

"Ông nội, chuyện này." Ông nội cũng không thể gặp ánh sáng mạnh, hơn nữa, Tiêu Dật Phàm nhìn Trang Nhã Khinh ở bên cạnh, anh ta cũng lo lắng Trang Nhã Khinh bị dọa sợ. Bản thân mình lúc lần đầu tiên nhìn thấy chân của ông nội cũng bị dọa đến khóc.

"Không phải con nói... Cô bé là Thanh Phong... đồ đệ của Thanh Phong sao, không có việc gì, bật lên đi."

Lúc này Tiêu Dật Phàm mới nghĩ ra, Trang Nhã Khinh cũng không phải là cô bé không hiểu rõ chuyện đời, bây giờ mới đi bật đèn. Thật sự cũng không phải quá sáng, nhưng cũng đủ để nhìn rõ.

Tiêu Mục đây là... biểu hiện của ác quỷ quấn thân.

Quả nhiên không nhìn thấy sự sỡ hãi trong mắt hoặc vẻ mặt ghê tởm từ Trang Nhã Khinh, Tiêu Dật Phàm âm thầm thở nhẹ ra. "Khinh Khinh, đây là ông nội tôi, ông nội, đây là đồ đệ của Thanh Phong, Trang Nhã Khinh."

"Con chính là đồ đệ của Thanh Phong sao?" Ánh mắt vốn hỗn độn bỗng trở nên sáng hơn rất nhiều.

" Đúng, ông nội Tiêu, sư phụ con sai con đến chào ông, cũng sai con đến đánh với ông một ván bài. Lúc trước thua dưới tay ông, sư phụ con, ông ấy vẫn ôm mối hận."

Tiêu Mục nhìn chằm chằm Trang Nhã Khinh, hơi vui mừng nói. "Nhưng ta không thể làm sư phụ còn hài lòng rồi. Cơ thể này của ta, bây giờ không thể tiếp tục đánh bài nữa rồi." Thật sự đáng tiếc. Có lẽ đồ đệ của Thanh Phong có thể thắng được mình. Đáng tiếc là cơ thể ông đã hỏng rồi. Có thể năm đó làm nhiều việc trái với lương tâm, hai mươi năm trước, ông bắt đầu cơ thể mình có một số chỗ bị sưng lên, về sau bắt đầu sinh mủ, thối rữa. Tìm vô số bác sĩ nổi tiếng, những người có uy tín cả trong và ngoài nước, cũng không rõ nguyên nhân. Ông nghĩ, chuyện này có thể là do báo ứng rồi.

Bây giờ, ngoài mặt ông còn tốt hơn một chút, những chỗ khác đều đã thối rữa hết rồi, không thể động đậy dù chỉ một chút, ông biết những ngày còn lại của ông không còn nhiều nữa rồi.

"Vậy thì không hẳn rồi." Trang Nhã Khinh đã dự liệu từ trước, nói. Khóe miệng nâng lên, đó là dấu hiệu của tự tin.

"Cái gì không hẳn? Ý của cô là cô có thể cứu ông nội của tôi sao?" Tiêu Dật Phàm mạnh mẽ túm lấy cổ tay của Trang Nhã Khinh, âm thanh có chút run rẩy. Anh sợ bản thân nghe lầm hoặc là nhìn lầm, anh sợ những điều anh nghĩ đến đều quá tốt, cho nên vội vàng cần Trang Nhã Khinh khẳng định đáp án.

" Đúng, tôi có thể cứu ông nội Tiêu." Không phải là ác quỷ quấn thân sao, Huyết Nhan của cô chính là thích ăn thứ kia nhất. Ác quỷ là cái gì? Ăn là được rồi.

Có lẽ những ác quỷ này biết mình rơi vào trường hợp nguy hiểm, bắt đầu cảm thất bất an, bắt đầu chuyển động hỗn loạn. "A..." Tiêu Mục đau đến muốn lăn lộn, nhưng lại không cử động được. Lần đầu tiên cảm thấy đau như vậy.

Trang Nhã Khinh hiểu rõ nếu hôm nay mình không ra tay, chỉ sợ ông nội Tiêu sẽ không qua được hôm nay. Nhưng bản lĩnh của mình cũng không thể để cho người khác biết, Trang Nhã Khinh đành phải đắc tội với Tiêu Dật Phàm một lần rồi. "Anh, ra ngoài."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui