Vợ Đồng Chí Xấu Xa

Đầu tiên Trang Nhã Khinh đã nhận ra có chuyện gì đó không đúng. Sợi dây bị người động tay động chân. Trong đầu Trang Nhã Khinh nghĩ ra câu này.

Nhưng bây giờ người đang lơ lửng trong không trung, Trang Nhã Khinh đạt tới điểm thấp nhất, sau đó lại bị bật trở về. Trong nháy mắt bật trở về, Trang Nhã Khinh vượt lên cắt đứt sợi dây trước. Muốn đứt vẫn phải đứt trong của cô mới được. Đích thân cắt đứt thì ít nhất cô còn có chuẩn bị, vẫn có thể nắm giữ thời gian cùng với địa điểm cao nhất. Nếu là "tự nhiên" đứt, như vậy thì ai biết đứt lúc nào.

Trong nháy mắt bật về, Trang Nhã Khinh dung dao găm tùy thân của cô cắt đứt sợi dây, sau đó mượn quán tính, bay qua cây mây bên cạch. Đã nói rồi, đây là tương đối tự nhiên, trên căn bản không có bao nhiêu người có khinh công gì đó, cho nên, có cây mây bên cạnh rất bình thường.

Trang Nhã Khinh từng học khinh công, làm được cũng tương đối dễ dàng.

Chỉ là Trang Nhã Khinh học khinh công cũng không giống như khinh công trong phim cổ trang truyền hình, có thể đi trên nước, bay một cái rất xa, giống như là có cánh có thể bay. Trang Nhã Khinh học khinh công đã đến cực hạn cũng chính là có thể bay hơn ba mươi mét, hơn nữa trung gian còn phải mượn một ít cây cành .... Phim cổ trang truyền hình đều có thể gạt người, căn bản cũng không có khinh công nhẹ như vậy.

Nhưng chính là điểm này cũng đủ đủ khiến Trang Nhã Khinh có thể leo lên trên cây mây.

Trang Nhã Khinh vừa dọc theo cây mây vừa bò lên tảng đá nhô ra một chút. Trang Nhã Khinh cũng không biết bò bao lâu, rốt cuộc mới bò lên.

Mới vừa leo lên đã nhìn thấy Vương Tiến đứng ở bên cạnh nhìn xuống phía dưới, không biết là vẻ mặt gì. Vương Tiến nhận được điện thoại của người tìm người phía dưới, nói là phía dưới vốn được sắp xếp tốt, trên căn bản đệm vẫn không thay đổi, căn bản không có vấn đề gì. Nhưng cũng không thấy bóng người, nếu nói Trang Nhã Khinh rơi xuống, đệm cũng không sao, như vậy người nên rơi xuống đó. Nhưng đều tìm khắp nơi rồi, không có tìm được gì cả. Đừng nói người, dù là một chút mảnh vụn quần áo, một chút vết máu cũng không thấy.

Vương Tiến nghĩ thầm, người sẽ không biến mất như vậy chứ. Nếu không làm sao phía dưới có thể không có ai? Vách núi cao và dốc bên cạnh cũng không có cây lớn, không thể nào được cành cây tiếp lấy. Người đâu? Chuyện sao càng lúc càng ly kỳ?

Vẫn còn đang lo lắng chờ tin tức người phía dưới tiến một bước thì Vương Tiến liền nhìn thấy Trang Nhã Khinh leo lên.

Die nda nl equ ydo n

Sau đó, mắt to như hạt châu cũng muốn rơi xuống. Không phải anh ta hoa mắt chứ? Anh ta nhìn thấy gì? Cô gái kia lại bò lên sao? Không phải đâu? Quá kinh khủng, đây chính là nơi thẳng đứng góc chin mươi độ, hơn nữa, thậm chí là có nơi phía trên là nhô ra, chỗ như thế lại leo lên được.

Vương Tiến không tin xoa xoa hai mắt của mình, sau đó bóp bắp đùi mình một cái, rất đau, không phải đang nằm mơ, cô gái này thật sự bò lên rồi, hơn nữa còn tại đi về phía anh ta.

"Thiển Thiển đâu? Chính là người đi cùng với tôi." Trang Nhã Khinh hỏi.

Từ chỗ thấp thế kia bò lên, mặc dù dọc theo đường đi Trang Nhã Khinh tìm kiếm nơi dễ bò, hơi có một chút điểm tựa, nhưng khó tránh khỏi bị thương nhẹ, trên người rất bẩn, ngay cả trên mặt, tất cả đều dính đầy bùn đất.

"Hả? À, ở bệnh viện. Cô ấy đau bụng, chở đi bệnh viện rồi."

"Ừ, túi xách của chúng tôi đâu?"

"Bị, bị người khác lấy đi rồi." Vương Tiến gần như là phản xạ có điều kiện trả lời vấn đề của Trang Nhã Khinh. Bởi vì, bây giờ anh ta đã không còn chút năng lực suy tính nào.

"Người nào?"

"Một người đàn ông. Lúc nãy có tất cả bốn người đàn ồn đi xuống đi tìm cô."

"Ừ, tôi biết rồi, anh cho mượn điện thoại di động dùng một chút." Trang Nhã Khinh không cần nghĩ cũng biết là ai đi xuống tìm cô. Bốn? Trừ ba sư huynh còn có ai? Dật Phàm? Mặc Sâm? Hay là Dịch Nham?

Vương Tiến lấy điện thoại mình đưa cho Trang Nhã Khinh. Cô gọi vào điện thoại di động cô một cú điện thoại. Rất nhanh đã nối được.

"A lô." Phá Thương nhìn số lạ, vẫn nhận điện thoại.

"Đại sư huynh, các anh ở chung với nhau hả?" Cô vẫn luôn là biết, dĩ nhiên thương yêu mình nhất vĩnh viễn đều mấy sư huynh.

"Không có, em ở chỗ nào?"

"Em ở phía trên, các anh mau lên đây đi."

"Ừ, được, anh thông báo bọn họ." Phá Thương đang muốn gọi điện thoại cho Phá Trần và Hạ Tĩnh Thiên, là Hạ Tĩnh Thiên gọi điện thoại cho anh nên anh mới biết chuyện này, cho nên vội vàng chạy tới. Mặc dù ba người cũng không đi cùng nhau nhưng cũng biết mọi người vẫn đang tìm ở phía dưới, mặc dù vẫn không chạm mặt. Đang định gọi điện thoại thì Phá Thương nhìn thấy có một bóng dáng lén lút trong một bụi cây bên cạnh.

Giờ này ở dưới này, người núp ở trong bụi cây tuyệt đối không thể nào là người đến phía dưới tìm, lâu như vậy chỉ có một, đó là người đàn ông có lòng dạ xấu xa.

Phá Thương đi qua, một người đàn ông đang bị trói. Bên cạnh còn có hai người, chỉ có một người nhìn thấy Phá Thương, cũng cứng rắn nâng lá gan dùng quả đấm chào hỏi Phá Thương.

Ba người bọn hắn là sát thủ được người khác mời tới. Nhưng bởi vì Phá Thương cũng không thích lộ diện, cho nên rất nhiều người chỉ biết danh tiếng Phá Thương trong giới sát thủ chứ chưa có gặp qua Phá Thương. Vì vậy, bi kịch của ba người hắn.

Chỉ là làm sát thủ vẫn có tài nghệ nhất định, cho nên Phá Thương vẫn hạ mấy chục chiêu. Hết cách rồi, bởi vì lúc nãy bị Phá Thương chiếm được thời cơ tốt nhất, cho nên rõ ràng hắn có súng cũng bị đánh cho không có thời gian rút ra.

Vốn cho là Trang Nhã Khinh chỉ là một cô gái, mời sát thủ cũng không quá lợi hại. Huống chi nói đúng là Trang Nhã Khinh từ nơi cao như vậy xuống, không chết cũng trọng thương, cũng phải gảy tay gảy chân, cho nên có thể mời sát thủ mai phục ở dưới cũng đã chuẩn bị vẹn toàn rồi.

Ai mà biết chờ lâu như vậy không đợi được người từ phía trên rớt xuống, ngược lại chờ được người lần lượt xuống tìm người. Không muốn có nhiều rắc rối, ba người đang núp vào. Lúc nãy bị Phá Thương phát hiện là bởi vì không cẩn thận đụng phải nhánh cây, cho nên mới bại lộ chỗ núp của hắn . Cho nên nói, vận số kém, uống nước lạnh cũng bị dính răng .

Tiếng đánh nhau bên này của Phá Thương rất nhanh làm ảnh hưởng tới Phá Trần, Hạ Tĩnh Thiên và Cố Triệt.

Hạ Tĩnh Thiên và Phá Thương cũng không nhận ra Cố Triệt, nhưng Phá Trần cùng Cố Triệt có duyên gặp mặt một lần . Chính là lần Cố Triệt đưa Trang Nhã Khinh về nhà.

"Đại sư huynh, chuyện gì xảy ra?"

"Tôi phát hiện ba người bọn họ lén lút núp ở trong bụi cây, cho nên kéo ra. Hai cậu cảm thấy, ba người bọn họ có khả năng có liên quan với chuyện của tiểu sư muội hay không."

"Khả năng này rất lớn. Nhưng chúng ta còn chưa có tìm được Nhã Nhã, có muốn hỏi bọn họ một chút hay không."

"Không cần, Nhã Nhã đã lên rồi. Chúng ta dẫn bọn họ đi lên, xem có mục đích gì."

Cố Triệt tiến lên, nhìn ba sư huynh của Trang Nhã Khinh: "Các anh chính là ba sư huynh của Nhã Nhã? Nhã Nhã từng nói với tôi về các anh."

"Cậu là Cố Triệt?" Phá Thương quan sát người đàn ông ở trước mắt.

Lần này trước khi Cố Triệt ra cửa cũng không có đổi quần áo còn không rửa mặt, thoạt nhìn rất nhếch nhác. Nếu ánh mắt kém một chút, sợ rằng còn khi dễ Cố Triệt một phen, sau đó sẽ khinh bỉ ánh mắt Trang Nhã Khinh một chút. Nhưng Phá Thương nhìn ra được, Cố Triệt tuyệt đối không phải là người bình thường, trên người Cố Triệt cái phong cách giống như trời sanh, làm sao người bình thường có thể như vậy? Chỉ là sao Phá Thương cảm thấy Cố Triệt mang đến cho anh một cảm giác rất quen thuộc?

"Cậu là người nào của ông Cố? Chính là Cố Thần."

"Ông ấy là ông nội tôi." Cố Triệt không ngờ Phá Thương biết ông nội anh nhưng vẫn trả lời. Thứ nhất, Phá Thương là sư huynh Nhã Nhã, hơn nữa vẫn chăm sóc Nhã Nhã, tương đương với trưởng bối Nhã Nhã, theo lý nên tôn trọng. Thứ hai chính là cảm giác, vốn là thông qua Nhã Nhã miêu tả đã có thiện cảm với ba người trước, bây giờ gặp lại càng cảm thấy ba người này đều đáng giá để anh nghiêm túc đối đãi.

"Vậy Cố Tử Tân thì sao?" Phá Trần tới hỏi.

Nghe Phá Thương cùng Cố Triệt đối thoại thì Phá Trần đang hoài nghi một vấn đề. Đã nói Cố Tử Tân là chủ nhân nhà họ Cố, nhưng Cố Thần có một cháu trai như vậy, dù phương diện nào cũng ưu tú hơn Cố Tử Tân, hơn nữa ưu tú hơn rất nhiều lần, nói sao thì vị trí chủ nhân Nhà họ Cố cũng không tới phiên Cố Tử Tân làm.

"Đó là chú tôi. Sao các anh biết?" Sao sư huynh Nhã Nhã đều biết người nhà của anh? Tại sao không nghe Nhã Nhã nhắc qua?

Lần này chợt gọi điện thoại cho Nhã Nhã, thật ra thì là bởi vì anh quá nhớ Nhã Nhã, không khống chế được suy nghĩ. Anh ngồi ở trên đất bên sô pha, cầm điện thoại di động lên lại để xuống, cầm lên lại để xuống. Đã nói chia tay, anh còn có lý do gì gọi điện thoại cho Nhã Nhã đây? Gọi điện thoại rồi nói gì chứ ? Anh do dự như vậy rất lâu, rốt cuộc vẫn phải nhấn gọi. Lần đầu tiên, không có ai nhận, Nhã Nhã có phải giận anh thật hay không? Cho nên ngay cả điện thoại cũng không muốn nhận.

Quỷ thần xui khiến, anh lại gọi lần thứ hai.

Không nói lời nào, chỉ đơn thuần nghe giọng Nhã Nhã một chút cũng tốt. Cố Triệt nghĩ như vậy .

Nhưng điện thoại kết nối, không nghe được giọng nói sớm chiều nhung nhớ, ngược lại là giọng của một người đàn ông, lại nghe một tin dữ như vậy. Anh bất chấp mọi thứ, không để ý vị hôn thê gì nữa, lo lắng an toàn cho Nhã Nhã nên chạy tới.

Dọc theo đường đi cũng nghĩ rất nhiều, nếu Nhã Nhã thật sự đã xảy ra chuyện, vậy anh làm thế nào? Anh thật sự có thể thản nhiên sống tốt, sau đó vì một sinh mạng xa lạ, kết hôn cùng người phụ nữ xa lạ? Cả đời sống trong nhớ nhung Nhã Nhã.

Không, không thể nào. Nếu Nhã Nhã đã xảy ra chuyện, sao còn ý định trông nom sống chết của người khác anh sẽ cùng đi với Nhã Nhã, mặc kệ Nhã Nhã ở đâu thì anh cũng ở cùng với Nhã Nhã. Anh mới biết, Nhã Nhã mới là quan trọng nhất, sinh mạng của người khác không quan trọng bằng Nhã Nhã.

Trên đường, Cố Triệt có một quyết định, nếu như lần này Nhã Nhã không có gặp chuyện không may, như vây bản thân anh cũng mặc kệ, mặc kệ thân phận của anh, mặc kệ sống chết của người khác, anh cũng muốn ở chung một chỗ cùng Nhã Nhã. Chết phải chết một chỗ, còn sống, cũng không quản người khác nói gì, không quan tâm thân phận, dù là không nhận được một lời chúc phúc nào thì cũng muốn ở chung một chỗ, dù là bỏ trốn. Đúng, lần này tới đây, Cố Triệt đã có ý niệm bỏ trốn cùng Trang Nhã Khinh.

Đến phía dưới cũng không có tìm được người, trong lòng vừa lo lắng vừa an ủi. Lo lắng Nhã Nhã ở đâu? Tại sao không tìm được người. An ủi là nếu xuống không có nhìn thấy thi thể Nhã Nhã hoặc giả nói Nhã Nhã bị thương. Người không thấy, ngay cả máu cũng không có, đó chính là chứng minh Nhã Nhã không có gặp chuyện không may.

“Cho nên nói, Cố Tử Mặc còn có Chư Tiêm Nhiên chính là cha mẹ cậu?” Lúc này Hạ Tĩnh Thiên cũng trở nên sắc bén.

Lúc nãy khi quan sát Phá Thương cùng Cố Triệt nói, anh cũng ở đây âm thầm quan sát Cố Triệt. Trong lòng vẫn còn cảm thấy Nhã Nhã vẫn có ánh mắt, mặc dù thoạt nhìn bên ngoài dơ dáy một chút, nhưng nói tóm lại không kém bọn họ gì hết. Vốn là cũng sắp tiếp nhận Cố Triệt sẽ trở thành em rể của mình thì đã nghe thấy câu hỏi của Phá Thương. Vì vậy, nhiều hứng thú nhìn Cố Triệt.

Mặc dù anh chưa từng gặp Cố Thần, nhưng vẫn biết đến. Không phải là người lớn tuổi lớn nhà họ Cố sao, cũng chính là ông chủ nhà đó sao. Nhưng sao anh chưa từng nghe nói Cố Thần còn có một cháu trai lớn như vậy?

Chuyện thoạt nhìn hình như khá thú vị.

“Chính là cha mẹ tôi. Sao các anh biết?”

“Tốt, nhà họ Cố các người làm tốt lắm.” Phá Trần cười cười, không để ý tới Cố Triệt, kêu Phá Thương và Hạ Tĩnh Thiên đi lên.

Cố Triệt không hiểu chuyện gì, trên căn bản là chuyện gì anh cũng không biết, cứ bị bỏ rơi như vậy. Phá Thương và Hạ Tĩnh Thiên cũng không phải người ngốc, nhìn thấy phản ứng của Phá Trần thì cũng hiểu tại sao Phá Trần có thể như vậy, trong lòng cũng bắt đầu sinh ra tức giận với nhà họ Cố. Không ngờ nhà họ Cố lại có thể làm ra chuyện như vậy, thật sự là nhìn lầm nhà họ Cố rồi.

Vốn là cảm giác Phá Thương đối với Cố Triệt không tệ, bây giờ cũng chợt có chút chán ghét Cố Thần. Cảm giác tất cả của Cố Thần đều là giả vờ. Chỉ là lần trước lúc đến hình như Cố Thần có nhắc tới cháu trai ông,hơn nữa còn rất tự hào nói cháu trai ông tốt biết bao nhiêu. Lúc ấy cho là Cố Tử Tân chính là cháu trai ông, nghĩ thầm có phải ông cụ không phân rõ tốt xấu hay không, không ngờ là nói Cố Triệt. Nếu là Cố Triệt thì ngược lại có thể không phụ lòng Cố Thần khen ngợi. “Có phải chúng ta có hiểu lầm hay không?”. Phá Thương càng nghĩ càng không đúng, biểu hiện Cố Thần không hề giống giả vờ, cảm giác tự hào nồng nặc khi nhắc tới cháu của mình cũng không giống giả vờ.

“Hiểu lầm cái gì? Anh cảm thấy có Cố Triệt như vậy ở đây, nhà họ Cố sẽ để loại người như Cố Tử Tân đương gia sao? Rõ ràng chính là cố ý trêu Nhã Khinh của chúng ta” Phá Trần càng nghĩ càng giận. Nghĩ tơi anh vẫn lo lắng Nhã Nhã gã cho người như Cố Tử Tân thì cuộc sống có thể rất tệ hay không, lo lắng Nhã Nhã có phải làm quả phụ hay không... Không ngờ con mẹ nó, thì ra caqn bản nhà học Cố cố ý làm nhục bọn họ. Để một người lém cỏi như vậy, không có năng lực, không có dung mạo, không có phong cách, không có năng lực đàn ông nên có hơn nữa còn là một lão già bốn mươi tuổi, mẹ nó đây không phải là làm nhục thì là cái gì ?

“ Mẹ nó nhà họCố lại có thể làm ra chuyện như vậy, thật sự là nhìn nhầm người mà”

“Cố Triệt là vị hôn phu của Nhã Nhã” Phá Thương nhắc nhở

“Không phải Nhã Nhã nói muốn từ hôn sao? Hơn nữa không phải đã từ hôn sao? Vị hôn phu? Không phải ai nói huống chi Cố Triệt là vị hôn phu của Nhã Nhã, không phải nhà họ Cố nói vị hôn phu của Nhã Nhã là Cố Tử Tân sao?” Nghĩ đến Cố Tử Tân liền thấy ghê tởm

“ Cố Triệt là bạn trai của Nhã Nhã” Phá Thương nhắc nhở lần nữa. Dù không có thân phận của nhà học Cố thì Cố Triệt là bạn trai của Nhã Nhã, đó không thể nghi ngờ. Huống chi xem ra Nhã Nhã cũng không biết Cố Triệt có quan hệ với nhà họ Cố.

“Để bọn họ chia tay. Dù sao mặc kệ như thế nào cũng không thể để Nhã Nhã có dính dáng gì đến nhà họ Cố.”

“Cậu cảm thấy Nhã Nhã sẽ nghe sao?”

“Không nghe cũng phải nghe. Không nghe thì trói lại. Em cũng không tin ba người chúng ta còn không làm gì được một mình Nhã Nhã. Còn có sư phụ, nếu sư phụ biết chuyện như vậy, khẳng định cũng sẽ không đồng ý gả Nhã Nhã đi.”

“Anh cảm thấy nếu sư phụ biết thì dẽ cầm dao phay phóng tới nhà họ Cố tìm họ tính sổ.”

“Vậy cũng không nên để sư phụ biết. Dù sao thì có thể làm Nhac Nhã cùng Cố Triệt chia tay là được, tuyệt đối không thể để cho hai người bọn họ ở chung một chỗ.” Hạ Tĩnh Thiên nói. Haizzz, trong lúc này, thật ra thì cũng có một chút lòng riêng của anh.

Cố Triệt tới thì chỉ nghe thấy câu nói sau cùng. Vội vàng chặn trước mặt ba người. "Tại sao các anh không để cho tôi cùng Nhã Nhã ở chung một chỗ?" Lúc nãy hình như anh không có làm chuyện gì chọc tới ba sư huynh Nhã Nhã mà.

"Không vì gì cả, chính là không cho phép."

"Không thể nào, luôn có nguyên nhân. Có phải các anh biết tôi có một vị hôn thê hay không? Tôi đã quyết định mặc kệ vị hôn thê đó của tôi, chỉ muốn cùng Nhã Nhã ở chung một chỗ còn chưa được sao?"

Ba người liếc mắt nhìn nhau. Thấy vậy Cố Triệt thật sự không biết Nhã Nhã chính là vị hôn thê của anh. Nhưng cũng hiểu rõ mình có một vị hôn thê . Ặc. . . . . . Chuyện này sao thấy càng ngày càng phức tạp? "Cậu là chủ nhân nhà họ Cố đúng không?"

"Ông nội tôi mới phải."

"Trừ ông nội cậu ra thì chuyện lớn nhỏ trong nhà họ Cố do ai quản lý?"

"Tôi."

Như vậy thì Cố Triệt mới là chủ nhân nhà họ Cố. Thật sự lại dám lừa bọn họ nói Cố Tử Tân mới phải, quá ghê tởm.

"Cậu biết mình có vị hôn thê không?"

"Ừ, rất lâu trước đây ông nội đã nói với tôi. Cho nên vẫn không để tôi qua lại với những cô gái khác. Nhưng không ngờ tôi gặp được Nhã Nhã, lòng tôi chỉ có một, không chứa nổi người khác, gặp Nhã Nhã sẽ không muốn nhìn người khác nữa. Cho nên, tôi nhất định phải đi chung với Nhã Nhã. Các anh yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện vị hôn thê, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến tôi và Nhã Nhã." Cố Triệt một lòng cho là bởi vì ba sư huynh biết chuyện anh có vị hôn thê nên không đồng ý cho anh và Nhã Nhã ở chung một chỗ. Vì thế ở chỗ này cũng biểu hiện rõ lòng mình để ba vị sư huynh nhìn thấy tình yêu và quyết tâm của anh đối với Nhã Nhã.

"Ý của cậu chính là chết sống của vị hôn thê kia đều không quan tâm?"

Sao chuyện này cũng biết? Trong lòng Cố Triệt nghi hoặc càng lúc càng nhiều. "Vốn là tôi muốn buông tay Nhã Nhã , nhưng hôm nay nghe tin Nhã Nhã gặp chuyện không may, tôi mới phát hiện, mạng của người khác không quan trọng bằng vui vẻ của Nhã Nhã nữa. Cho nên, sinh mạng của cô ấy, tôi không có cách nào nhúng tay vào." Lại còn nói không quan trọng sinh mạng của Nhã Nhã ? Phá Trần, Hạ Tĩnh Thiên còn có Phá Thương. . . . . . Không có Phá Thương. Phá Trần và Hạ Tĩnh Thiên rất tức giận. (gặp người để tâm vào chuyện vụn vặt, Cố Triệt đáng thương. )

"Dù sao cũng không đồng ý cho các người ở chung một chỗ, không cần nói nhảm nhiều như vậy." Nói xong, mặc kệ Cố Triệt cứ hỏi nguyên nhân vì sao suốt đường đi thì Phá Trần và Hạ Tĩnh Thiên cũng không muốn lên tiếng nói một câu. Chỉ có Phá Thương nói một câu: "Nếu như cậu thật lòng với Nhã Nhã, kiên trì đi."

Phá Thương biết, Phá Trần cùng Hạ Tĩnh Thiên chỉ là để tâm vào chuyện vụn vặt thôi. Chuyện bây giờ đã rõ ràng, xem ra chuyện của Cố Tử Tân, Cố Triệt còn có Cố Thần đều không biết, chắc là kiệt tác của hai người Cố Tử Mặc cùng Chư Tiêm Nhiên. Cho nên chuyện này cũng không trách Cố Triệt cùng Cố Thần được. Chỉ kỳ lạ là bọn họ lại không biết chuyện này, còn bị lừa chẳng hay biết gì.

Die nda nl equ ydo n

Lúc anh phát hiện thì cũng không tiện nói gì nhiều, nếu không hai sư đệ sẽ hợp lại nổi giận với anh mất.

"Tôi sẽ kiên trì." Cố Triệt nói. Nghe giống như là trả lời vấn đề của Phá Thương, trên thực tế thì càng giống như một lời thề.

Sau khi đi lên, Trang Nhã Khinh nhìn thấy Cố Triệt, quả thật rất bất ngờ.

Không phải không liên lạc được Cố Triệt sao? Sao Cố Triệt lại đi xuống dưới?

Không biết là ba sư huynh cố ý hay sao, xem ra là giống như cố ý chọc tức Cố Triệt , mỗi người đi lên liền cho Trang Nhã Khinh một cái ôm thật to.

"Nhã Nhã, anh lo lắng chết rồi." Đây là Phá Trần.

"Em làm anh sợ muốn chết." Đây là Hạ Tĩnh Thiên.

Cuối cùng, Phá Thương cũng tham dự. "Không có việc gì là tốt."

Trang Nhã Khinh khẽ cười tiếp nhận cái ôm của các sư huynh. "Không phải em không có chuyện gì sao?"

"Con bé này luôn thích làm chuyện nguy hiểm, không biết bọn anh sẽ lo lắng sao?"

"Dạ, cũng biết các anh là tốt nhất."

Lời ngứa ngáy thì bốn người đều nói xong hết rồi mới buông Trang Nhã Khinh ra.

Cố Triệt nhìn Trang Nhã Khinh bẩn thỉu, cả người cô bẩn thỉu, anh cũng sạch sẽ không tới đâu, nhìn là tuyệt xứng đôi.

"Nhã Nhã. . . . . ."

Trang Nhã Khinh không muốn nhìn Cố Triệt, quay đầu: "Anh tới làm gì?"

"Anh gọi điện cho em, nghe em đã xảy ra chuyện cho nên mới tới rồi. Anh rất lo lắng cho em." Cố Triệt nhìn Trang Nhã Khinh, trong mắt, tất cả đều là nhớ nhung Trang Nhã Khinh nồng nặc, cho dù ai thì cũng có thể nhìn ra nhu tình mà Cố Triệt dành cho Trang Nhã Khinh, cả vẻ mặt kia nữa.

Tuy nói Trang Nhã Khinh vẫn muốn tìm được vị hôn thê kia, sau đó giải quyết mọi chuyện rồi cùng Cố Triệt ở chung một chỗ. Nhưng trong lòng vẫn không khỏi khó chịu. Lúc nào xảy ra chuyện như vậy? Trang Nhã Khinh cô cũng không thiếu đàn ông thích, Trang Nhã Khinh cô chưa từng cúi đầu, Trang Nhã Khinh cô chưa từng ăn nói khép nép, vì Cố Triệt, những điều này, cô đều làm. Nhưng bây giờ nhìn thấy Cố Triệt thì trong lòng lại khó chịu.

Lòng con gái luôn tram đổi nghìn thay như thế.

"Bây giờ gặp rồi, tôi không sao, tôi rất tốt. Yên tâm, tôi sẽ không tự sát đâu, không cần lo lắng cho tôi, anh lo lắng cho tính mạng của vị hôn thê anh đi. Vì giữ được mạng của cô ấy mà cưới cô ấy, không cần phải để ý đến tôi." Mạnh miệng.

"Nhã Nhã, anh tới dẫn em đi. Không cần lo vị hôn thê nữa, cái gì anh cũng không muốn, chỉ cần em."

"Không phải lòng dạ anh từ bi sao? Không phải sợ vị hôn thê chết sao?"

"Nhã Nhã, đừng tức giận, em mới quan trọng nhất." Cố Triệt tới, chuẩn bị ôm Trang Nhã Khinh vào lòng.

Anh đã sớm muốn làm như vậy, chỉ là lúc nãy Nhã Nhã vẫn không vội tới đây. Bây giờ rốt cuộc có thể ôm Nhã Nhã vào trong ngực. Chuyện gì cũng không quan trọng, thật sự, chỉ cần có thể mãi mãi cùng Nhã Nhã ở chung một chỗ.

Nhưng còn chưa có ôm đến tay thì ở giữa chợt xuất hiện hai chướng ngại vật.

Cố Triệt nhìn Phá Trần còn có Hạ Tĩnh Thiên ngăn ở trước mặt Nhã Nhã. "Sư huynh." Cố Triệt hô lên.

Trang Nhã Khinh nhìn sau lưng hai sư huynh, cười cười: "Nhị sư Huynh, Tiểu sư huynh, tại sao em không phát hiện các anh ăn ý như vậy?"

Dĩ nhiên, mặc dù bình thường trêu chọc lẫn nhau, nhưng vừa gặp phải kẻ địch bên ngoài thì đương nhiên liên hiệp nhất trí đối phó. "Không cho phép các người ở chung một chỗ."

Trên trán Trang Nhã Khinh bỗng xuất hiện hai vạch đen. Ai tới nói cho cô biết là đã xảy ra chuyện gì không? Không phải Tiểu sư huynh cùng Nhị sư Huynh cũng biết cô có bạn trai, sao không cho phép bọn họ ở cùng một chỗ?

Trang Nhã Khinh nhìn Phá Thương. Phá Thương thả tay ra, hai người kia thì chỉ có Nhã Nhã em mới có thể quản thôi.

"Sư huynh, tôi và Nhã Nhã yêu thật lòng mà."

Trang Nhã Khinh ở phía sau nghe được lời Cố Triệt nói thì cười. Phát ra từ nội tâm, cảm thấy Cố Triệt nói quả thật rât dễ nghe. Hắc hắc, có phải chính là các sư huynh muốn làm khó bạn trai mình một chút hay không? Đúng thôi, bình thường đều là như vậy. Nhìn sư muội mười năm phải giao vào tay người khác, chắc chắn trong lòng vẫn không thoải mái, nhất định là muốn làm khó một chút. Cho nên, Trang Nhã Khinh cũng không ngăn cản Phá Trần cùng Hạ Tĩnh Thiên mà ngoan ngoãn đứng ở phía sau hai sư huynh, xem cuộc vui. "Yêu thật lòng sao? Cậu có gì có thể chứng minh các người yêu thật lòng hay sao?"

"Tình yêu của tôi cùng Nhã Nhã không cần chứng minh, tự trong lòng chúng tôi đều hiểu là được rồi."

Triệt, thật lòng câu trả lời này không tệ chút nào. Trong lòng Trang Nhã Khinh khen ngợi Cố Triệt.

Hạ Tĩnh Thiên và Phá Trần cứng họng. "Nhã Nhã, chúng ta về trước đi. Nghe tin của em, sư tỷ sẽ lo lắng. Nhưng bởi vì thân thể của sư tỷ nên cũng không đưa sư tỷ tới đây.”

“Vâng, em cũng cảm thấy đi về trước gặp sư tỷ một chút thì tốt hơn, a, Thiển Thiển còn ở bệnh viện. Em gọi về cho sư tỷ báo bình an, sau đó chúng ta sẽ đi thăm Thiển Thiển. Em lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng Thiển Thiển. Rất có thể là Thiển Thiển đã động thai.” Trang Nhã Khinh vừa phối hợp với sư huynh của cô vừa nói lời thật. Hai chuyện này cũng là chuyện rất quan trọng. Đều không thể sơ sót. “Ừ, được rồi.”

Quả nhiên Trang Nhã Khinh gọi điện về cho Thấm Tuyết trước.

“Sư tỷ.”

“Nhã Nhã? Em không sao chứ?” Thấm Tuyết nghe giọng Trang Nhã Khinh, mặc dù nghe giọng Trang Nhac Khinh không hề có chuyện gì, nhưng vẫn hỏi. Cô ở nhà chờ cũng nóng nảy, nếu lại không có tin tức, sợ rằng cô cũng phải gọi xe đi ra ngoài tìm Nhã Nhã mất thôi.

Nói thật, để một người ở nhà chờ tin tức thật sự rất khó chịu.

Mấy giờ mà giống như đã qua rất nhiều năm. Sống một ngày bằng rất nhiều năm chính là như vậy.

“Sư tỷ, em không sao, không cần lo lắng. Chúng em sẽ trở về. Sư tỷ, em đói rồi, sư tỷ làm cho em một vài món sở trường cho em đi, đã lâu rồi không để sư tỷ tự mình làm món sở trường rồi.”

Phải nói, mọi người ở Lăng Thiên Môn, trừ tuổi tác ra, còn lại tài nấu nướng của mọi người đều là một cao thủ. Tuổi tác lớn chính là Thanh Phong, Lưu Vân, còn có mấy lão trưởng, lão bất tử, họ vẫn luôn có sẵn ăn.

“Ừ, sư phụ điện thoại tới, sư phụ rất tức giận. Trở về, em gọi điện thoại cho sư phụ đi.” Thấm Tuyết nói

Nói đến người sư phụ kia, Thấm Tuyết không khỏi cười cười.

“Vâng, biết rồi ạ.” Cúp điện thoại, Trang Nhã Khinh mới le lưỡi một cái. Khó trách sư tỷ nói lão già tức giận, cô ra ngoài nói ít cũng sắp năm tháng rồi, điện thoại cũng có thể không gọi về, quả nhiên phải tức giận rồi. Ừ, lúc gọi điện thoại cho lão già phải dỗ dành thật tốt mới được.

“Thế nào?”

“Lão già rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.”

Lúc này Phá Trần mới nhớ tới nên nói. “Lúc bọn anh gọi điện về bên đó thì sư phụ đã nói để em gọi điện thoại cho ông ấy. Còn đặc biệt dặn dò không để cho bọn anh nói là ông ấy kêu em gọi điện thoại về. Kết quả em đi nước R, chưa kịp nói. Sau đó em trở lại thì cũng quên mất.”

Dường như tức giận rồi.

Nhớ lúc gọi điện thoại về nhờ giúp đỡ, giọng nói sư phụ chính là rất tức giận, rất tức giận. Haizzz, xem ra lỗ tai Nhã Nhã phải bị độc hại một lần.

Cố Triệt bất đắc dĩ nhìn mọi người rõ ràng xem nhẹ sự tồn tại của anh. Hiện tại người duy nhất vẫn đồng bệnh tương liên với anh, bởi vì Trang Nhã Khinh cùng bị lơ là đang len lén vui mừng là Vương Tiến còn có ba sát thủ bị dẫn tới.

“Nhã Nhã...” Cố Triệt không cam lòng mình bị coi thường. Nói một chút xem, ai có thể cam tâm chịu tình huống bỗng dưng trở thành không khí? Dù sao quân trưởng Cố Triệt của chúng ta cũng bày ra vẻ mặt mất hứng.

Cố Triệt uất ức nhìn Trang Nhã Khinh.

Lúc này, Trang Nhã Khinh mới bị Cố Triệt gọi nên dời lực chú ý, “Ừ, nói đi, chuyện gì?”

“Nhã Nhã, tới đây cho anh ôm đi.” Cố Triệt nói

“Xì....” Trang Nhã Khinh phun ra. Cố Triệt, có phải anh trúng tà hay không? Bị quỷ nhập vào người rồi hả? Hay bị tinh thần phân liệt rồi hả? “Em mới vừa nghe nhầm rồi sao?”

"Không có, là anh nói. Nhã Nhã, bọn họ cũng ôm em rồi. Tới đây, để cho anh ôm đi.” Trời mới biết, thật ra thì lúc nãy nhìn thấy ba sư huynh thay phiên ôm Nhã Nhã mình yêu thương, trong lòng ghen cỡ nào.

“Nhưng mà cho tới bây giờ mấy sư huynh chưa từng nói không cần, không quan tâm người sư muội này. Mấy sư huynh của tôi chưa bao giờ bởivì người khác mà đối xử không tốt với tôi.Mấy sư huynh của tôi sẽ giết sạch tất cả người trở ngại hạnh phúc của tôi trên thế giới cũng nguyện ý âchỉ vì tôi được hạnh phúc,anh thì sao?” Hai tay Trang Nhã Khinh ôm ngực, nhìn Cố Triệt.

Hừ? Không thể vì Cố Triệt nói muốn ôm tâhì cô cần phải cợt nhã chút? Mặc dù thật ra thì cô cũng rất muốn được Cố Triệt ôm vào trong ngực.

Nói trắng ra Trang Nhac Khinh cũng là một cô gái có lòng rối loạn mà.

“Nhã Nhã, anh sai rồi.". Đúng rồi, trước kia anh không làm được. Nhưng bây giờ anh nghĩ là anh có thể làm được rồi.

“Anh sai ở chỗ nào?”

“Anh không nên chia tay em chỉ vì sinh mệnh một cô gái xa lạ.”

Phá Trần và Hạ Tĩnh Thiên bên cạnh nghe lại tức giận, gì gọi là cô gái xa lạ, gì gọi là cô gái xa lạ hả? Đây chính là sư muội của tôi, làsư muội tôi để trái tim trên đầu cẩn thận che chở? Chẳng lẽ không quan trọng sao, hừ?

“Còn gì nữa không?”

“Nhã Nhã..... Anh sai rồi, tha thứ cho anh một lần thôi. Tin tưởng anh, anh tuyệt đối sẽ không buông tay nữa, anh không thả tay ra.”

“Nếu có người lấy tính mạng cô ấy uy hiếp anh buông ra thì sao?”

“Anh chỉ muốn Nhã Nhã của anh, anh không quan tâm sinh mạng của người khác .” Cố Triệt nói

Dĩ nhiên Trang Nhac Khinh sẽ không ngốc tiếp tục hỏi nếu đó không phải người xa lạ, mà là người thân của anh, cha mẹ của anh thì sao? Anh vẫn còn có thể kiên định như vậy sao?

Mẹ nó phụ nữ hỏi như vậy là phụ nữ ngu xuẩn nhất trên giới. Tựa như hỏi vấn đề ngu xuẩn là cùng mẹ của bạn trairơi xuống sông thì sẽ cứu ai trước tiên. Đối với người nhà anh ta, người mẹ sinh ra anh ta, nuôi nấng anh ta cũng không được, có thể thật lòng đối xử với cô sao? Phụ nữ ngu xuẩn.

Trang Nhã Khinh còn chưa có tỏ thái độ, điện thoại của Cố Triệt vang lên.

Là Cố Thần

“Ông nội.” Tim Cố Triệt dừng lại, vẫn nhận điện thoại. Nsếu như ông nội nhất định muốn anh trở về cươi cô gái kia thì anh sẽ không trở về nữa, sẽ đưa Nhã Nhã bỏ trốn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui