Vợ Đồng Chí Xấu Xa

Ngày hôm sau, hẹn cùng nhau gặp mặt cho nên từ rất sớm, Trang Nhã Khinh đã phải thức dậy. Đã một thời gian thật dài không có ngủ nướng rồi, thật là nhớ nhung.

Đến Yên Kinh, Cố Tử Mặc đã sắp xếp xong xuôi địa điểm. Cũng như thời điểm hai bên chính thức gặp nhau.

Vốn là buổi gặp mặt rất bình thường, chính là muốn người lớn hai bên thông gia bàn bạc một chút về chuyện kết hôn mà thôi, nhưng Trang Nhã Khinh thấy rõ ràng trên bàn cơm, Lưu Vân còn có Cố Tử Mặc có gì đó không bình thường, trong lòng cô đại khái đoán được một vài chuyện gì đó.

Sắc mặt Lưu Vân hơi khó coi, vốn là bà đang rất sôi nổi, lên bàn cơm lại luôn không nói gì.

Trong lúc đó chỉ có thể nghe tiếng hai người Thanh Phong cùng Chư Tiêm Nhiên bàn bạc chuyện hôn sự của Cố Triệt. Thời gian định xong, cũng không có ý kiến gì. Chính là ngày 12 tháng sau, còn có thời gian hai mươi hai ngày để chuẩn bị tốt. Về địa điểm cử hành hôn lễ, còn có địa điểm cho tuần trăng mật còn có những chuyện khác vẫn chưa quyết định, những chuyệ này vẫn muốn xem ý của Trang Nhã Khinh.

"Sư thúc, đừng quá rõ ràng." Trang Nhã Khinh nhắc nhở Lưu Vân.

Bộ dạng sư thúc không dám nhìn bác trai Cô thật sự rất rõ ràng. Trang Nhã Khinh cũng nhìn ra, rõ ràng bác gái đang bàn bạc chuyện cùng lão già, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn sư thúc cùng bác trai Cố một chút, rõ ràng chính là đã nhận ra có gì không đúng trong đó.

Mặc dù không biết chuyện cụ thể bên trong, nhưng Trang Nhã Khinh vẫn nhắc nhở Lưu Vân.

Lưu Vân mới phản ứng lịp, phản ứng của bà là quá kích động.

Cười xấu hổ, Lưu Vân hít thở sâu mấy cái, sau đó lộ ra một nụ cười lễ độ chứ không phải nụ cười mị hoặc thương hiệu của Lưu Vân.

Trang Nhã Khinh nhìn thấy Lưu Vân khôi phục lại thái độ bình thường thì mới chuyên tâm nghe nội dung đề tài Thanh Phong đang nói, dù sao cũng là chuyện kết hôn của cô, sao cô có thể không quan tâm gì cả được chứ?

Lưu Vânkhông ngừng tự nhắc nhở trong lòng, tự biết lần này chỉ lấy thân phận sư thúc Nhã Nhã tới, trừ thân phận này thì không có gì khác. Bà không biết Cố Tử Mặc, chưa từng gặp Cố Tử Mặc, đây là lần đầu tiên gặp Cố Tử Mặc. Đúng, chính là như vậy, cố gắng giữ lòng bình thường.

"Tôi nói, mọi người ở đây cũng là lần đầu tiên chính thức gặp mặt, tại sao có thể không làm một ly chứ." Giọng nói Cố Tử Tân nhỏ nhẹ. Lúc Cố Tử Tân nói chuyện, không, chính là lúc vừa bắt đầu tới đây thì ánh mắt chưa từng rời khỏi người Phá Thương.

Thân hình Phá Thương mạnh mẽ cường tráng như vậy, ngũ quan như vậy, quả thật chính là món ăn của hắn.

Mặc dù Cố Tử Tân cũng không có địa vị ở nhà họ Cố, hoặc cũng có thể nói là một khối phân chuột ở nhà họ Cố, nhưng dù sao cũng là người nhà họ Cố, là con trai của Cố Thần, em trai của Cố Tử Mặc cũng là chú ruột của Cố Triệt, trong trường họp này mà không mời Cố Tử Tân thì nhất định là không hợp với lẽ thường. Cho nên, đây chính là lí do tại sao Cố Tử Tân cũng ở đây.

Trang Nhã Khinh chưa bao giờ khi dễ người đồng tính, có lúc nhàn rỗi, nhàm chán còn đọc một vài tiểu thuyết đam mỹ , nhưng mà thật sự không có thiện cảm với Cố Tử Tân, cũng không biết tại sao.

Thật ra thì diện mạo Cố Tử Tân cũng không xấu, mặc dù nói có thể Cố Tử Tân chính là một kết quả của đột biến gien nhưng dù sao diện mạo vẫn ăn khớp với nhau, cũng coi như là đẹp trai.

Nếu như nói ghét Cố Tử Tân chỗ nào thì chính là tóc Cố Tử Tân, đã ngang vai mà còn không cắt bỏ, cô không thích đàn ông tóc dài, tốt nhất là đầu húi cua như Cố Triệt, quá gợi cảm. Còn có giọng nói của Cố Tử Tân, động tác, má ơi, ngón tay còn vểnh lên như hoa lan, còn nữa, mặc dù không phải rất rất rõ ràng, nhưng thường thì dính đến phương diện này, Trang Nhã Khinh nhìn ra Cố Tử Tân có trang điểm không phải chuyện khó khăn.

Đàn ông trang điểm. . . . . .

Chỉ là vấn đề này vẫn chưa có người nào bàn luận cả. Vì vậy tất cả mọi người đứng lên, giơ ly rượu trong tay lên: " Chúc mừng Triệt Nhi của chúng ta và Nhã Nhã hạnh phúc mỹ mãn, cạn ly." Chư Tiêm Nhiên thở mạnh ra, ung dung nói. Hơn nữa xung trận ngựa lên trước, uống hết toàn bộ rượu đỏ trong ly.

Sau đó mọi người cũng đều rối rít uống rượu trong ly của mình .

Lúc ly của Cố Triệt cùng Trang Nhã Khinh đụng vào, hai người ăn ý liếc nhau một cái. Khi Lưu Vân cùng Cố Tử Mặc cụng ly, Lưu Vân lúng túng thu hồi sư bị động của mình, một hơi uống cạn sạch rượu rồi ngồi xuống.

Cố Tử Mặc nhìn Lưu Vân một chút, lại nhìn Chư Tiêm Nhiên bên cạnh mình một chút, cười cười, cũng uống cạn sạch rượu trong ly.

Chuyện chính cũng đã nói kha khá rồi, hai người Trang Nhã Khinh cùng Cố Triệt bắt đầu nói chuyện, hai người Hạ Tĩnh Thiên và Phá Trần vẫn không nói gì, không biết đang nghĩ gì, còn Phá Thương lại bị Cố Tử Tân quấn lấy đến hết cách rồi, câu được câu không trả lời. ba người Cố Tử Mặc, Chư Tiêm Nhiên và Lưu Vân đều trầm mặc, vẫn không nói. Thấm Tuyết yên lặng ngồi ở bên cạnh. Duy nhất sôi nổi, hài hòa thuộc về hai người Cố Thần và Thanh Phong.

Thỉnh thoảng vẫn có thể nghe tiếng cười của Thanh Phong cùng Cố Thần.

Người cùng một bàn, ai làm chuyện nấy rồi. Cũng không biết Thanh Phong nghĩ như thế nào, lấy từ trên người ra một vật để lên bàn: "Nãy giờ trò chuyện quá nhập tâm, quên mất vật này, không bao nhiêu tiền, cũng chỉ là tâm ý của chúng tôi, đây là đồ cưới của nha đầu nhà chúng tôi." Trang Nhã Khinh tò mò nhìn sang. Mấy năm này cô bóc lột không ít đồ tốt trên người Thanh Phong, không biết lần này ông lấy gì ra. Chỉ là Trang Nhã Khinh biết, nhất định không phải đồ quá kém, quá kém thì không nói cô sẽ cảm thấy ngượng ngùng, khẳng định Thanh Phong cũng sẽ tự ngượng ngùng. Đồ chứa ở trong một hộp nhỏ. Cái hộp xem ra có chút cũ kỹ, phía trên cũng không có điêu khắc gì vô cùng tinh xảo, cũng không phải là gỗ trầm hương vô cùng tốt, Trang Nhã Khinh cũng có chút hoài nghi, bên trong rốt cuộc là thứ gì? Ít nhất cũng phải dùng cái hộp tốt một chút, cũng không phải Lăng Thiên Môn không có gỗ trầm hương, phía sau núi có bao nhiêu cây đấy.

Dường như sự chú ý nho nhỏ của mọi người cũng bị cái hộp tầm thường hấp dẫn tầm mắt. Không ai chú ý, Cố Tử Mặc nhìn Lưu Vân rất nóng bỏng, muốn nhìn lại không dám nhìn, giống như Lưu Vân chính là một người đẹp mê người nhưng cấm kỵ. Biết rất rõ ràng không thể nhìn mà vẫn nhịn không được.

Lưu Vân giả bộ như bà cũng không phát hiện ánh mắt Cố Tử Mặc nhìn mình, giả bộ như bà cũng bị cái hộp nho nhỏ đó gợi lên hứng thú.

"Ha ha, đồ tốt." Cố Thần mở hộp ra, yết hầu và vẻ mặt lộ ra sự yêu thích. Là ưa thích, nhưng cũng không phải cuồng nhiệt, mức độ đó vừa hợp với tự nhiên, người khác sẽ không cảm thấy có cảm giác khó chịu.

Xã hội thượng lưu, thực ra những người ở vị trí càng cao càng mệt. Một câu nói, một động tác, đều phải suy tính lúc đó có phù hợp hay không. Chỉ là chân chính đã đạt tới mức dày dặn như vậy, dáng vẻ của Cố Thần, nhìn không ra được cố ý một chút nào, dường như trời sinh ra vốn là dáng vẻ này.

Cố Triệt thấy được đồ vật bên trong, nhéo tay nhỏ bé của Trang Nhã Khinh: "Vật này tốt vậy, chỉ là anh phải tặng sính lễ gì mới thích hợp đây?" Người ta lấy ra sính lễ, còn là đồ tốt, anh cũng không thể không tặng sính lễ .

Thật ra thì khi thấy rõ đồ vật bên trong, nội tâm kích động nhất chính là Cố Triệt. Anh muốn có vật này nhất, là cần gấp. Chỉ là, sao sư phụ Nhã Nhã lại có? Lại nghĩ, đồ sư phụ Nhã Nhã lấy ra thì nhất định sẽ không phải giả. Có vật kia chính là như hổ thêm cánh.

Cố Tử Tân ngồi đối diện, căn bản là không thấy được bên trong rốt cuộc là gì, mà ông ta thật sự tò mò với vật này. Lão già này đã rất lâu không nhìn thấy qua ông ta cười vui vẻ như vậy rồi, rốt cuộc có giá trị liên thành gì.

Cố Tử Tân rướn cổ muốn nhìn rõ bên trong là gì, nhưng cũng không nhìn thấy gì, ông ta lại không tiện chạy tới, không thể làm gì khác hơn là bỏ qua. Lúc đi vào, ông ta cố ý chọn vị trí này, khoảng cách khá xa Cố Thần. Ông ta không muốn ngồi gần Cố Thần, nếu không sẽ ăn cơm không ngon. Huống chi, bên này lại bên cạnh Phá Thương, hắc hắc, như vậy thì hợp tâm ý của ông ta hơn.

Đồ tốt kia, cũng không cần nhìn, dù sao nhìn thấy cũng không có phần của ông ta. Cố Tử Tân không biết, tương lai không lâu, ông ta sẽ hối hận, ông ta cũng chưa đi qua liếc mắt nhìn đồ vật bên trong. Dù không lễ độ, dù là đối mặt với sự cưỡng ép của Cố Thần, ông ta cũng có thể đi qua liếc mắt nhìn. Chỉ là, trên thế giới không có thuốc hối hận để có thể uống.

Trang Nhã Khinh nghe Cố Triệt tặng sính lễ thì nhìn Cố Triệt một cái: "Tùy anh thôi, chỉ là phải vượt vật này nha." Chính là đùa giỡn thôi.

Cô cũng không nghĩ tới, lão già lại trực tiếp lấy vật này làm sính lễ cho người ta. Phải nghĩ xem bây giờ là thời đại gì, còn sính lễ. Càng không nghĩ tới, Cố Triệt lại trực tiếp theo luôn, nói muốn tặng sính lễ. Được rồi, không cần mới phí phạm.

Thật ra lúc trước Trang Nhã Khinh đã nhìn thấy vật kia rồi, lúc vơ vét cất trữ của Thanh Phong, trong lúc vô tình cô nhìn thấy vật này. Chỉ là trước kia không phải dùng hộp trang trí, bị Thanh Phong tùy tiện cuốn vào nhau, đặt ở trong rương.

Khi đó Thanh Phong còn tưởng rằng cô không biết là vật gì. "Nha đầu kia, con biết vật kia là gì không?"

Trang Nhã Khinh cười, "Biết, sao không biết. Chỉ là lão già, người lấy được đồ cơ mật vậy từ chỗ nào? Vật này, sợ là nhân viên quản lý quốc gia chúng ta muốn cũng không có được mà?"

"Sư phụ con thần thông quảng đại chứ sao. Trả về, con cầm cũng vô ích. Vật này cũng không thể đưa cho con chơi, ngộ nhỡ mất rồi, rơi vào trong tay người có lòng thì mất nhiều hơn được." Thanh Phong cẩn thận nói.

Sau một lát tùy ý nhét vào trong rương, một lát lại bắt đầu cẩn thận cất. Tất nhiên, cái rương của Thanh Phong, ngoại trừ Trang Nhã Khinh sẽ không ai đụng đến, cho nên Thanh Phong tùy tiện đặt ở bên trong. Lúc Trang Nhã Khinh đi tìm đồ, Thanh Phong còn quên mất bên trong có thứ gì, biết Trang Nhã Khinh cầm ra ngoài. . . . . .

“Đương nhiên con biết tầm quan trọng chứ. Chỉ là lão già, đồ quan trọng như vậy, có phải người nên có cái hộp bảo vệ hay không? Như người vậy thì quá không có trách nhiệm rồi.” Trang Nhã Khinh nhìn vật trong tay, sau đó hết than lại thở, xoay đi xoay lại, cuốn lại, cho đến khi biến thành một đống nho nhỏ. Hơn nữa Trang Nhã Khinh tỉ mỉ che giấu toàn bộ nội dung bên trong. Nhìn sơ thì căn bản không thấy được gì. Lúc Cố Triệt mở ra đã không phải là Trang Nhã Khinh bộ dạng khi trước cô cuốn lại nữa. Không biết có phải là vì Thanh Phong đưa ra ngoài nên cố ý cuốn lại lần nữa không, lộ ra một phần nội dung, cũng làm Cố Thần có thể không mở toàn bộ ra, cũng có thể đoán được bên trong rốt cuộc là thứ gì.

Thật ra thì vật này cũng chẳng qua chính là một tấm vải tơ lụa mà thôi. Hơn nữa, còn không phải là khăn lụa được cắt ngay ngắn, chỉnh tề như khăn vuông, cạnh góc cao thấp không đều, hơn nữa dây nhỏ bên trên cũng hơi bị tưa ra, thoạt nhìn rất giống như một tấm vải trực tiếp bị xé từ trên xuống. Thật ra thì, chính là xé xuống.

Cố Thần cẩn thận đậy kín cái hộp rồi sau đó ông cũng không giữ lại mà giao cho Cố Triệt. “Vật này con mới có thể dùng được.” Lúc Cố Thần nói lời này, có chút cảm giác khí phách ngất trời.

Cố Triệt nhận lấy cái hộp, bỏ vào trong túi áo của anh.

Thật ra thì Trang Nhã Khinh đã sớm muốn đưa đồ cho Cố Triệt rồi, cô biết Cố Triệt cầm sẽ có ích, nhưng đồ không có trên người, ở Lăng Thiên Môn. Trước khi ra ngoài, mình gọi lão già lấy ra. Còn chưa kịp khiến lão già đưa cho cô, giờ lại trực tiếp lấy ra.

Trang Nhã Khinh hiểu lão già đã lao tâm khổ tứ.

Vốn là cô định đến thời điểm mấu chốt đưa cho Cố Triệt không muộn, dù sao nói không chừng chuyện cũng sẽ không xảy ra, không có xảy ra chuyện đó thì có đưa hay không cũng không dùng được.

Không ngờ. . . . . .

Trang Nhã Khinh biết, Thanh Phong muốn ở trước mặt nhà họ Cố có nhiều lợi thế hơn chút.

Chứng minh Trang Nhã Khinh gã đi cũng không phải bám víu nhà họ Cố. Hôn nhân của hai người rất là công bằng, Trang Nhã Khinh cũng sẽ không bị thấp đẳng cấp hơn bọn họ.

Bửa tiệc kết thúc, mấy người chuẩn bị đi ra ngoài. Mới vừa đi ra khỏi phòng khách quý, Trang Nhã Khinh vừa đụng phải Trì Hưởng Ngự cũng vừa từ phòng bao ra ngoài.

“Nhã Nhi, thật là đúng dịp.” Trì Hưởng Ngự nhìn thấy Trang Nhã Khinh, giống như cũng không nhìn thấy Cố Triệt bên cạnh Trang Nhã Khinh, cũng không nhìn thấy một đám người đi cùng cô, chỉ nhìn thấy một mình Trang Nhã Khinh, thản nhiên tới chào hỏi cô.

Hơn nữa, Trì Hưởng Ngự gọi không phải là Trang tiểu thư, không phải Nhã Khinh, không phải Nhã Nhã, là Nhã Nhi.

Lúc nào thì cô và người kia quen thuộc như vậy? Tự Trang Nhã Khinh cũng không biết.

Nhã Nhi? Thật là buồn nôn.

“Thật xin lỗi, tôi nghĩ chúng ta cũng không có quen thuộc như vậy.” Trang Nhã Khinh lễ độ nói lời không khách khí.

“Không phải có câu trước lạ sau quen sao.” Trì Hưởng Ngự làm mặt dày nói.

Toát mồ hôi. . . . . .

Sao đột nhiên Trang Nhã Khinh cảm thấy, dường như ánh mắt Trì Hưởng Ngụ lớn mật hơn, tùy ý hơn lần trước rất nhiều? Lần trước gặp mặt, ít nhất Trì Hưởng Ngự vẫn tương đối lễ độ, khách khí, lần này, cô cảm giác Trì Hưởng Ngự giống như biến thành một con sư tử đang đợi con mồi, mà cô chính là con mồi? “Trì tiên sinh, tôi còn có chuyện, không đi cùng được.” Trang Nhã Khinh chợt có cảm giác hốt hoảng, chính là muốn thoát khỏi ánh mắt của Trì Hưởng Ngự, trực tiếp muốn trốn tránh.

Lúc nào thì Trang Nhã Khinh bị ánh mắt một người đàn ông nhìn mà muốn trốn tránh? Đối mặt với ánh mắt của Cố Triệt, cô chưa từng có ý nghĩ muốn trốn tránh. Ngược lại muốn càng đi sâu vào nội tâm Cố Triệt. Chỉ là, ánh mắt đối đãi cô như con mồi không phải lần đầu tiên gặp được, mà như vậy thật sự vẫn là lần đầu tiên.

“Nhã Nhi, cốn cũng muốn mời em ăn cơm, bây giờ vừa đúng gặp phải, cũng coi là có duyên rồi, nếu không đến phòng bao của chúng ta nói chuyện một chút, không tốn bao nhiêu thời gian.” Trì Hưởng Ngự như không nghe Trang Nhã Khinh từ chối, mắt nhìn Trang Nhã Khinh.

“Không cần, anh cũng thấy đấy, tôi vừa mới từ bên trong ra, đã no rồi, ăn không nổi nữa. Trì tiên sinh, tôi cũng vậy chỉ cho anh một chiếc xe rẻ tôi không cần nữa mà thôi, dù không phải anh, người khác tôi cũng sẽ cho, cho nên tôi cũng không thừa nhận giữa chúng ta có giao tình sâu đậm gì, anh có thể đừng cứ gọi tôi như vậy... tôi hi vọng anh có thể gọi tôi là Trang tiểu thư. Còn nữa, nếu như anh thật sự cảm thấy thiếu tôi một ân tình, cơm cũng không cần ăn, tôi mua chiếc xe kia tám vạn, tôi chạy hai ngày, anh đưa tôi bảy vạn là được, cũng nên thanh toán cho xong.” Trang Nhã Khinh chỉnh sửa một chút, cô cũng không có gì sợ không phải sao? Huống chi, phía sau mình còn có Triệt. Đối mặt với Trì Hưởng Ngự, Trang Nhã Khinh cũng có sức mạnh hơn.

Trì Hưởng Ngự như vậy, Trang Nhã Khinh cũng cảm thấy không cần thiết cho Trì Hưởng Ngự mặt mũi. Ngay trước mặt cha mẹ chồng tương lai mà muốn mời cô, đây là ý gì? Trước tiên không nói cô có đồng ý hay không, dù không đồng ý, Trang Nhã Khinh biết, trong lòng Chư Tiêm Nhiên và bọn họ cũng sẽ có bất mãn.

Còn chưa gả qua cửa đã có người lớn mật mời, sau này còn thế nào được.

Trang Nhã Khinh không thể để Trì Hưởng Ngự hủy hoại hình tượng mình ở trong mắt cha mẹ chồng tương lai.

Được, lời nói được lắm. Trong lòng Chư Tiêm Nhiên vỗ tay cho Trang Nhã Khinh.

“Bảy vạn thật sao?” Trì Hưởng Ngự hỏi lại một lần. Đôi môi hơi khô, Trì Hưởng Ngự còn le lưỡi liếm liếm đôi môi khô khốc, thoạt nhìn rất mê người.

“Đúng vậy.” Không phải chưa từng gặp trai đẹp, đừng nghĩ dùng Mỹ nam kế với cô. Trang Nhã Khinh không sợ hãi, không trốn tránh nhìn yêu nghiệt Trì Hưởng Ngự.

Trước kia nói Tiêu Dật Phàm là yêu nghiệt, đúng, Tiêu Dật Phàm thuộc về một kiểu yêu nghiệt. Nhưng Trang Nhã Khinh cảm thấy Tiêu Dật Phàm yêu nghiệt là yêu nghiệt vô hại, mà người đàn ông Trì Hưởng Ngự trước mắt, cô đánh giá Trì Hưởng Ngự là cực phẩm trong yêu nghiệt, có lực tổn thương cực kỳ mạnh mẽ.

Đối mặt người như thế, có thể tránh thì tốt nhất nên tránh.

Lần trước là do cô mắt mù, thế nào đưa lưng về nên cũng chưa có phát hiện đặc tính lớn nhật trên người Trì Hưởng Ngự.

Trì Hưởng Ngự lấy từ trong túi áo ra một tờ chi phiếu, sau đó viết vút vút lên. Rất nhanh, liền đưa cho Trang Nhã Khinh một tờ chi phiếu. Cô nhận lấy vừa nhìn, phía trên lại viết hai mươi vạn.

“Trì tiên sinh, tôi nhớ lỗ tai anh cũng không có vấn đề, tôi nói là bảy vạn, không phải hai mươi vạn. Tôi nghĩ, giữa bảy cùng hai mươi vẫn có sự khác biệt.” Trang Nhã Khinh nhìn chi phiếu trong tay, nói.

“Cho em bảy vạn, mười ba vạn còn lại, đổi một bữa cơm của em. Tôi nghĩ, bây giờ là em nợ tôi, cho nên bữa cơm này do em mời, như thế nào?”

Trang Nhã Khinh nhìn Trì Hưởng Ngự đẩy vào tình thế bắt buộc một cái, hình như trong lòng nghĩ, vì nguyên nhân gì mà Trì Hưởng Ngự có lòng tin như vậy? Bởi vì dáng dấp yêu nghiệt? Dáng dấp của Tiêu Dật Phàm không thể kém hơn bao nhiêu? Bởi vì có tiền? Cô nghĩ, trong nhà Triệt cũng sẽ không kém, là điều gì khiến Trì Hưởng Ngự tự tin như vậy?

Trang Nhã Khinh không nói lời nào, duỗi tay đặt ở trên vai mình, mở bàn của mình ra. Cố Triệt ăn ý đặt một tấm chi phiếu vào lòng bàn tay đang mở ra của Trang Nhã Khinh.

Trang Nhã Khinh cầm lấy, nhìn một chút, cũng biết Cố Triệt hiểu cô. Cố Triệt đưa cho cô là một tờ chi phiếu mười ba vạn. “Ở đây là mười ba vạn, thối lại cho anh.” Nhét vào túi áo Trì Hưởng Ngự, Trang Nhã Khinh kiêu ngạo giống như Phượng Hoàng.

Đối mặt với Cố Triệt, Trang Nhã Khinh lại trở thành cô gái nhỏ: “Triệt, chúng ta đi thôi.” Thật là mất hết cả mặt rồi, nhiều người như vậy, tất cả đều nhìn. Lão già bọn họ thì cũng không sao, nhưng vẫn còn nhà họ Cố gia còn có cha mẹ chồng tương lai ở trước mặt, Trang Nhã Khinh cảm thấy thật sự không biết làm sao đối mặt bọn họ nữa.

Ra khỏi khách sạn, Lưu Vân cùng Chư Tiêm Nhiên gần như trăm miệng một lời hỏi. “Nhã Nhã, sao con trêu chọc một cực phẩm yêu nghiệt như vậy?”

“Nhã Nhã, sao con chọc tới Trì Hưởng Ngự?”

Chỉ là, trong câu hỏi của Lưu Vân mang theo một ít hưng phấn, tò mò, còn có hứng phú. Có chút mùi vị hả hê. Mà Chư Tiêm Nhiên lại là lo lắng.

Đến vị trí của Chư Tiêm Nhiên mà còn có chuyện có thể làm cho bà phải lo lắng sao? Trang Nhã Khinh cảm thấy không rõ gì hết. Trì Hưởng Ngự, cô từng nghe nói tới danh tiếng của anh, cũng không tính là nghe nói, là theo dõi ý nghĩ của người khác nên biết. Chính là Lưu Quốc Trung chạy đến Thiển Nhã tìm cô gia nhập câu lạc bộ Trung y, đó là lần đầu tiên cô nghe nói đến Trì Hưởng Ngự từ Lưu Quốc Trung, là phó hội trưởng Câu lạc bộ Trung y. Cô cũng cho rằng Trì Hưởng Ngự chỉ là một phó hội trưởng mà thôi, nhưng lúc vừa nãy Trì Hưởng Ngự cho cô một cảm giác hoàn toàn khác biệt, cô mới đột nhiên cảm thấy Trì Hưởng Ngự không chỉ là một phó hội trưởng Câu lạc bộ Trung y mà thôi. Nhưng nghĩ như thế nào cũng không thể nghĩ đến, Trì Hưởng Ngự lại có thể khiến Chư Tiêm Nhiên có ánh mắt lo lắng đó.

“Lần trước ở nước R, con có chiếc xe không thể mang về, cho nên định tùy tiện tìm người cho đi. Kết quả liền nhìn thấy anh ta.” Trang Nhã Khinh khai báo chuyện đã xảy ra.

“Haizz, Trì Hưởng Ngự không phải người bình thường, đối mặt cậu ấy con phải cẩn thận.” Cố Tử Mặc lại nhắc nhở Trang Nhã Khinh.

Trong lòng Trang Nhã Khinh càng cảm thấy kỳ lạ. Rốt cuộc Trì Hưởng Ngự có thân phận gì? Có thể làm cho bác trai Cố nói lời như vậy? Thật kỳ là.

Thật ra thì ở trong lòng Trang Nhã Khinh, nhà họ Cố đã ở một mức độ không cách nào tính được. Cho nên chợt có một người khiến Cố Tử Mặc có chút kiêng kỵ xuất hiện, Trang Nhã Khinh thật sự không thể nào tiếp nhận được.

Ngược lại Cố Thần không có lo lắng chút nào: “Con lớn như vậy mà để chí khí người khác diệt uy phong của mình sao? Một thằng nhóc chưa mọc đủ lông thì có bao nhiêu bản lãnh, hừ.” Cố Thần cũng không nghĩ tới ông nói lời này cũng không đúng. Trì Hưởng Ngự cùng Cố Triệt cũng xấp xỉ tuối với nhau, nói Trì Hưởng Ngự là thằng nhóc chưa mộc đủ lông có thể có bao nhiêu bản lĩnh? Vậy lòng tin của Cố Thần đối với Cố Triệt từ đâu tới?

Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên mà.

“Sau này con chú ý tránh anh ta ra, không có qua lại với anh ta là được.” Trang Nhã Khinh nói. Dù không nhắc nhở cô, Trang Nhã Khinh cũng không muốn gặp mặt Trì Hưởng Ngự nhiều. Ý nghĩ hốt hoảng muốn trốn chạy đó, thật sự rất mất thể diện. Hoàn hào không ai biết, trừ Triệt.

Lúc ấy Trang Nhã Khinh nói muốn đi, là Cố Triệt kéo tay của cô, sau đó cho cô sức mạnh.

“Chỉ sợ không phải con tránh cậu ấy là được. Bác thấy hình như cậu ấy tương đối có hứng thú với con, chúng ta có cần nói ngày cưới sớm hơn hay không?” Chư Tiêm Nhiên nói.

“Nói cái gì mà nói? Tại sao chúng ta phải sợ thằng nhóc đó?” Giọng Cố Thần tăng thêm, hình như bất mãn cách nói của Chư Tiêm Nhiên.

Nhà họ Cố bạn họ vẫn có thể sợ thằng nhóc chưa mọc đủ lông sao? Chẳng lẽ thằng nhóc đó có ba đầu sáu tay sao?

“Con cảm thấy ông nội nói không sai, chúng ta vẫn cứ thuận theo tự nhiên cho phù hợp. Không cần thiết vì người không liên quan mà làm rối loạn kế hoạch. Nói ngày cưới sớm hơn, còn chưa tính thời gian không kịp. Mặc dù con vẫn muốn cưới Nhã Nhã vào cửa sớm một chút.” Cố Triệt nói.

Kết quả đã định, ngày cưới không thay đổi. Nhưng Chư Tiêm Nhiên đề nghị Trang Nhã Khinh dời qua ở cùng Cố Triệt. Điểm này lại được mọi người nhất trí đồng ý. Lược qua Hạ Tĩnh Thiên và Phá Trần không đồng ý cũng không tỏ thái độ.

Tuy nói thời gian không nhiều lắm, nhưng dù sao cũng không ít, tất cả có hai mươi hai ngày, cho nên, đám người Thanh Phong cũng không đồng ý ở lại Yên Kinh, không trở về thành phố A. Dù sao hai nơi cũng không phải cách nhau rất xa, hơn hai giờ đường đi xe thì đã đến, cũng coi là thuận tiện.

Cho nên, mặc dù Cố Thần muốn mời bằng mọi cách, Thanh Phong vẫn quyết định trở về. "Nha đầu, chúng ta đi về thành phố A trước. Con ở bên này tốt nhé." Thanh Phong nói.

Lưu Vân cũng tới nắm tay Trang Nhã Khinh: "Đừng tin ông ấy, chắc chắn trở về sẽ đi chơi khắp nơi. Lúc chúng ta đi ra, ông ấy còn nói muốn đi rất nhiều nơi vui chơi ở trên đường đấy."

"Lão già có muốn đi thăm ông nội Tiêu hay không?"

"Ta đoán tối nay sẽ đi."

"Ha ha, cũng biết là như vậy. Đến lúc đó, ông nội Tiêu nhìn thấy lão già chắc chắn sẽ rất vui vẻ."

"Ừ, vậy chúng ta đi nha.”

Sau khi tạm biệt từng người, cuối cùng cũng đã đi.

“Các con cũng trở về đi thôi, chúng ta cũng đi về.” Cố Tử Mặc lấy lại tinh thần nói với Cố Triệt cùng Trang Nhã Khinh.

“Ừ, trên đường chú ý an toàn.”

“Ta cũng đi về.”

“Dạ, ông nội, hẹn gặp lại.” Bên này cũng đi, chỉ còn lại hai người Trang Nhã Khinh và Cố Triệt.

“Sao mọi người không ở cùng một chỗ?” Cố Thần ở một chỗ, Cố Tử Mặc cùng Chư Tiêm Nhiên ở một chỗ, Cố Triệt càng thêm xa hơn một chút, ở tại một nơi khác.

“Ông nội thích ở lại trong viện, ba mẹ phải có thế giới hai người, anh thỉnh thoảng ở bên ngoài, thỉnh thoảng trở về ở cùng ông nội.” Chỉ là, sau này có Nhã Nhã, sợ rằng cơ hội trở về ở cạnh ông nội sẽ tương đối ít đi.

“À.” Cũng đúng, tất cả mọi người có sự khác biệt. Nếu thỉnh thoảng chạm mặt thì tình cảm còn có thể khá hơn một chút, nếu cả ngày gặp mặt, giá trị quan cuộc sống cũng khác biết, các sinh hoạt thói quen cũng không giống nhau, lâu dài xuống sẽ sinh ra hiềm khích, ngược lại không tốt.

“Chuyện gì?” Vừa mới lên xe, Cố Triệt liền nhận được điện thoại. Nghe hình như khá nghiêm túc, vấn đề có chút nghiêm trọng.

“Ừ, tôi biết rồi, lập tức tới ngay.” Cố Triệt cúp điện thoại. Có vẻ áy náy nhìn Trang Nhã Khinh: “Nhã Nhã, em trở về trước đi, anh có chút chuyện, không thể đưa em về.”

“Em cùng đi với anh, sẽ không làm phiền anh. Một người trở về cũng không biết làm gì.” Trang Nhã Khinh nói. Đoán rằng Cố Triệt có công việc đột xuất. “Quân khu các anh không nói sẽ không cho phép phụ nữ mà phải không?” Dù sao ở cổ đại có quy định này.

Thật ra thì Trang Nhã Khinh vẫn không hiểu, tại sao nói quân doanh vùng trọng yếu nên phụ nữ không được đi vào, nhưng trong quân đội thường thường sẽ mang theo vài nữ quân nhân? Đây không phải là tự mâu thuẫn sao? Chẳng lẽ họ không phải phụ nữ sao?

“Không có quy định này, bên trong còn có nữ quân nhân. Mặc dù không nhiều.” Có thể đi vào quân khu bậc nhất, họ đều là quân nhân cao cấp, trải qua huấn luyện vô cùng nghiêm khắc nặng nề, cho nên phụ nữ thông qua huấn luyện rất ít. Không hề giống quân đội bình thường, số lượng nữ quân nhân vẫn hơi nhiều, ở này không phải.

“Những nữ quân nhân kia là loại hình gì?”

Trên xe, Trang Nhã Khinh nhiều hứng thú hỏi. Sao cô cảm thấy hứng thú với thứ quân nhân? Có thể do được hoan nghênh ở trong quân khu đặc biệt hay không? Dù sao, nhiều đàn ông như vậy, chỉ mới có một vài người phụ nữ như vậy, tỷ lệ chênh lệch nghiêm trọng, nên những nữ quân nhân kia rất đắt giá.

“Cái gì là loại hình gì?”

“Diêm dúa lẳng lơ hay là thanh thuần hay là cả người đều là bắp thịt?”

Khóe miệng Cố Triệt không khỏi co giật hai cái, đây chính là loại hình của nữ quân nhân sao? Vốn đang cho rằng cô hỏi là cấp bậc gì, làm gì? Suy nghĩ của Nhã Nhã, quả nhiên không thể dùng suy nghĩ của người thường để nghĩ. “Đến lúc đó em đi xem một chút sẽ biết.”

“Bọn họ là nữ đặc công sao?” Rất nhiều khu bộ đội đặc chủng có nữ bên trong, phải có phụ nữ. Không nên coi thường phụ nữ, có lúc phụ nữ có thể làm được nhiều hơn cả đàn ông. Những người cổ đại quá ngốc nghếch.

“Không phải, bộ đội đặc chủng không ở đây, ở một nơi huấn luyện bí mật khác.” Cố Triệt cũng nói khá nhiều với Trang Nhã Khinh, chỉ cần cô hỏi, trên căn bản Cố Triệt cũng sẽ không giấu diếm.

“À. Có phải huấn luyện là giống người nguyên thủy trong rừng rậm, kỹ năng sống còn, năng lực chiến đấu... hay không?”

“Cũng giống giống vậy.”

“Ha ha, em muốn đi thử.” Trang Nhã Khinh rục rịch ngóc đầu dậy. Không biết mức độ lính đặc chủng huấn luyện khó khăn là cao bao nhiêu?

“Đây là huấn luyện, không phải chơi.” Huống chi, cũng không có nhiều thời gian như vậy.

“Em biết rõ, em cũng không phải là không thể qua.” Trang Nhã Khinh rất có lòng tin với bản lĩnh của mình.

“Có thể qua cũng không được. Nguy hiểm bên trong đều không biết được.” Trước đây lúc anh đi vào lần đầu tiên liền đụng phải nguy hiểm trước nay chưa có.

Lúc trước cũng không biết ai chọn địa điểm, đụng phải đồ vật này, cuối cùng còn sống cũng chỉ hơn mười người mà thôi. Lúc ấy đau lòng quá, sau khi trở về liền hung hăng trừng phạt người chọn địa điểm huấn luyện, mặc dù biết tất cả không phải đều là lỗi của anh ta. Nhưng thật sự không biết làm sao phát tiết. Mấy trăm tinh anh, toàn bộ cứ như vậy mà chết đi. Huấn luyện nhiều tinh anh như vậy, mất bao nhiêu thời gian cùng tinh lực?

Nếu như nói là ở trên chiến trường, hoặc nói là bởi vì chuyện trọng yếu mà hy sinh vĩ đại, như vậy còn được, trong lòng hoàn hảo có thể chịu được một chút, nhưng toàn bộ bọn họ đều chết ở trong tay của tự nhiên, trong tay của giới tự nhiên kỳ lạ. Lúc ấy chính anh cũng không biết mình làm sao để tránh thoát chặn đường đó, hôm nay nhớ lại thấy nguy hiểm như vậy. Tự nhiên vĩnh viễn đều như vậy, thần bí khó lường, không cách nào chống cự.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui