Vợ Đồng Chí Xấu Xa

Trang Nhã Khinh nhìn vẻ mặt Cố Triệt hình như có chút không đúng, dáng vẻ có chút đau thương, xem ra dường như là nhớ tới chuyện không vui. "Triệt, anh nghĩ đến điều gì?"

"Năm ấy, anh theo một nhóm bộ đội tinh anh tiến hành huấn luyện tăng cường, gặp được Thực Nhân Nghĩ, mấy trăm người, cuối cùng chỉ còn sót lại hơn mười người." Cố Triệt nói.

*Thực Nhân Nghĩ là kiến ăn thịt người, sống ở khu rừng mưa nhiệt đới ở châu Phi, theo ghi chép, cái gì cũng ăn được, sư tử cũng ăn được.

"Thực Nhân Nghĩ? Chính là quân đoàn Thực Nhân Nghĩ, nơi đi qua không có một ngọn cỏ, cả người lẫn vật đều khó thoát?" Trang Nhã Khinh kinh ngạc, mặc dù nói cô từng nghe nói qua loại động vật này, nhưng quả thật chưa thấy qua. Trang Nhã Khinh không biết, cô gặp rồi thì khả năng sống sót là bao nhiêu.

"Ừ." Cố Triệt gật đầu một cái.

Trang Nhã Khinh kinh ngạc, há to miệng. Nghe nói, khứu giác Thực Nhân Nghĩ rất nhạy cảm, gặp được vật sống thì có thể theo dấu một hai tháng hoàn toàn không ngừng nghĩ, không gián đoạn, liên tục, không ăn sạch sẽ thì tuyệt đối không bỏ qua, không có động vật có thể ngày đêm không dừng mà chạy một hai tháng, cho nên nói cũng không có bất kì người nào nào có thể tránh được bọn chúng ăn thịt. Không biết Triệt làm thế nào để tránh bị Thực Nhân Nghĩ ăn thịt? Nhưng Trang Nhã Khinh cũng không hỏi nhiều, bởi vì cô nhìn thấy anh không hề muốn nhớ lại chuyện kia.

Đúng rồi, gặp Thực Nhân Nghĩ, Cố Triệt có thể còn sống cũng là vô cùng may mắn, khẳng định đã hy sinh không ít đồng đội, Cố Triệt như vậy cũng là bình thường.

"Triệt, chuyện đó không phải người nào cũng có thể gặp phải. Anh nhìn em đi, lần đó không phải gặp dữ hóa lành sao ? Cho nên cho em đi để biết đi." Trang Nhã Khinh làm nũng với Cố Triệt.

"Không được, không thương lượng." Cố Triệt vẫn cự tuyệt, có một số việc người không nói đùa được, lỡ như gặp rồi sao? Anh không bảo đảm mình còn có thể chạy trốn thành công, lại càng không bảo đảm mang theo Nhã Nhã vẫn có thể thành công trốn thoát.

Trang Nhã Khinh bĩu môi, không nói gì thêm, lặng yên ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cũng không nhìn Cố Triệt, vẫn nhìn phía ngoài cửa xe.

"Giận sao?"

"Không có, em hiểu anh lo lắng cho an toàn của em." Sao Trang Nhã Khinh không hiểu ý Cố Triệt đây. Có lẽ nói là vì thật sự tùy hứng.

"Vậy thì tốt." Chỉ lo em tức giận. Cố Triệt nghe Trang Nhã Khinh trả lời thì thở phào nhẹ nhõm.

Rất nhanh đã đến quân khu trọng yếu. Bởi vì Trang Nhã Khinh cùng đi với Cố Triệt cho nên dễ dàng tiến vào. Lúc đi vào còn dính ánh sáng của anh, đón nhận cúi người chào thật sâu của lính gác.

Giống như đối phương tự cúi người chào mình, Trang Nhã Khinh cũng kiêu ngạo ngẩng đầu lên, cảm giác trong lòng thật là vô cùng sung sướng. Khó trách ở cổ đại, nhiều người đều mơ tưởng làm Hoàng đế như vậy? Dù trách nhiệm hoàng đế rất nhiều, chuyện cần làm rất nhiều, nhưng mọi người nhìn thấy đều phải quỳ xuống cảm giác thật sự vô cùng thoải mái.

Sau khi đi vào, Trang Nhã Khinh cũng đi bên cạnh Cố Triệt dọc theo đường đi chứ không phải đi theo sau lưng anh. Từ khi xuống xe, anh cũng chưa từng buông tay của cô ra.

Điểm này càng làm cho Trang Nhã Khinh cảm thấy trong lòng mỹ mãn.

Dọc theo đường đi, Trang Nhã Khinh đi theo Cố Triệt, tiếp nhận quân lễ của rất nhiều người, tự nhiên cũng đón nhận rất nhiều ánh nhìn chăm chú mang theo nồng đậm ý thăm dò.

Là vậy, lúc nào thì quân trưởng đại nhân của bọn họ đưa phụ nữ tới quân khu? Cho dù là điện thoại cá nhân cũng sẽ không nhận ở quân khu. Nhưng lần này lại táo bạo dẫn theo một cô gái đi vào như vậy, hơn nữa, hai người còn mười ngón tay đan nhau , người sáng suốt nhìn một cái cũng biết quan hệ hai người là như thế nào.

Chỉ là, xem ra thật rất xứng đôi.

Trai tài gái sắc, ông trời tác hợp.

Còn có một bộ phận, chính là lần trước gặp được Trang Nhã Khinh ở trên máy bay, bọn họ biết rốt cuộc Cố Triệt thương yêu cưng chiều Trang Nhã Khinh cỡ nào. Thấy Cố Triệt dẫn theo người đi vào, ánh mắt đắc ý nhỏ giọng nói với những người bên cạnh: "Tôi nói rồi, cậu còn không tin, có phải hay không?"

Bọn họ trở về đã nói Cố Triệt có bạn gái, hơn nữa còn là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa còn vô cùng cưng chiều, chỉ là, tất cả mọi người đều không tin, trừ khi tận mắt nhìn thấy điều bất ngờ này, không thì có ai sẽ tin tưởng. Dù bọn họ nói hết tất cả chuyện đã trải qua, chuyện giữa hai người nữa, nhưng đại đa số người vẫn không tin.

Mặc kệ nói thế nào.

Chỉ là, hiện tại, cuối cùng có thể chứng minh bọn họ cũng không có nói dối.

"Thì ra đây là sự thật."

"Tất nhiên, tôi không lừa cậu, cậu còn chưa tin lời của tôi nói đấy."

Đàn ông, quân nhân, có lúc cũng sẽ lắm chuyện như vậy. Chủ yếu là đối tượng để nói là quân trưởng mà bình thường bọn họ nhìn cũng không dám nhìn nhiều, không dám nói cười cẩu thả, tại sao có thể không lắm chuyện được chứ? Trước kia còn thảo luận rằng không biết rốt cuộc quân trưởng sẽ bị kiểu phụ nữ gì thu phục, không ngờ. . . . .

"Chỉ là, cô gái kia thật sự có bản lĩnh lớn như vậy?"

"Đúng vậy, tận mắt thấy cô ấy nhẹ nhàng ở châm kim lên vết thương mấy châm, vết thương liền hoàn toàn bình phục."

"Không phải chứ, thần kỳ như vậy?"

"Hai người các người đang lén thảo luận gì đấy? Không phải lúc đứng nghiêm đã nói không được nói chuyện sao? Bước ra khỏi hàng!" Tôn Bính Nguyên đi tới, vừa lúc nghe được hai người lớn tiếng nói chuyện thì quát lớn.

Những thứ khác đều có thể nhận nại trong lòng, thời gian đi về ký túc xá nghỉ ngơi lại có thể từ từ nói, cần gì nói vào lúc này?

"Rõ!" Bị bắt được rồi, haizz. . . . . . Hai người lớn tiếng trả lời, sau đó chỉnh tề bước ra khỏi hàng, mỗi một động tác đều vô cùng tiêu chuẩn, một điểm không đúng cũng không nhìn ra được.

Mặc dù nói là nhiều chuyện một chút, nhưng bản lĩnh vẫn còn đó, nếu không thì sao có thể đi vào quân khu bậc nhất đây?

"Hai trăm cái hít đất!"

"Rõ!"

Hai người tiêu chuẩn nằm xuống, hai tay chống, bắt đầu hít đất. Lúc này bắp thịt trên cánh tay hoàn toàn lộ ra.

Động tác của hai người rất nhanh chóng, tiêu chuẩn, Trang Nhã Khinh ở một bên nhìn cũng không khỏi muốn vỗ tay.

"Đi thôi." Cố Triệt kéo Trang Nhã Khinh, đi về phòng làm việc của anh.

Mặc dù nói Cố Triệt là quân trưởng, nhưng phòng làm việc của anh cũng không có gì quá đặc biệt. Không như đã nói xa hoa cỡ nào, chỗ rộng bao nhiêu, bên trong có một ngăn tủ đặc biệt bày đầy các loại rượu, một ngăn tủ bày các loại sách, không như nói là toàn bộ bàn ghế đều bằng da. . . . . . Phòng làm việc của Cố Triệt vô cùng bình thường, bên trong không đặc biệt rộng rãi, cũng chỉ có một cái bàn làm việc, một cái ghế, còn có bộ ghế để tiếp khách, còn có một tủ bảo hiểm, tủ sách cũng có, chỉ là phần lớn đều liên quan đến binh pháp, các loại sách về quân đội.

Trên bàn làm việc để một máy vi tính bàn, bên cạnh máy vi tính để rất nhiều sách, tài liệu giấy tờ. Bên kia có một cái ly màu đen. Trên căn bản chỉ có vài thứ như vậy. Sau khi đi vào, Cố Triệt dời một cái ghế cứng để ngồi xuống, nhường cái ghế vẫn tính là mềm mại cho Trang Nhã Khinh.

Trang Nhã Khinh cũng không khách khí ngồi xuống. "Anh xử lý một chút tài liệu trước, bên kia có một ít sách, em có thể tự tìm đến đọc một chút, hoặc là em đi ra ngoài dạo một mình chút đi, anh xử lý xong chuyện sẽ thông báo cho em." Cố Triệt mở máy vi tính ra.

Trang Nhã Khinh suy nghĩ một chút, cô vẫn nên đi ra ngoài dạo, những sách phía trên tủ sách, Trang Nhã Khinh khẳng định cô không có hứng thú với quyển nào cả, không cảm thấy hứng thú chút nào. Nói không chừng cô ở chỗ này cũng ảnh hưởng đến công việc của Cố Triệt, cho nên cô vẫn quyết định đi ra ngoài tùy tiện dạo một chút. Vốn muốn nhìn xem rốt cuộc nữ quân nhân ở nơi này có bộ dáng gì, cũng có thể đi ra xem một chút .

"Em đi ra ngoài, một lát trở lại."

"Ừ."

Cố Triệt đang không ngừng đánh chữ trên bàn phím, mắt cũng chưa từng rời màn hình, ngón tay bay múa, chuyển động đến độ gần như Trang Nhã Khinh cũng không nhìn thấy rõ, nhưng anh lại không bị lỗi một chữ. Trang Nhã Khinh nghĩ đến cô duy nhất không thạo cái này, chính là mù đánh chứ. Nhiều nhất thì cô chỉ liếc mắt nhìn bàn phím, sau đó đánh một câu nói, nhưng liên tiếp đánh mà cũng không nhìn bàn phím, có thể, nhưng tốc độ chậm, hơn nữa cũng dễ dàng đánh sai. Chỉ là cô cảm thấy điểm này cũng không có ảnh hưởng quá lớn, cho nên cũng không quan tâm. Học nhiều thứ như vậy, cô cũng là người, sẽ mệt. Cho nên không đáng thì không muốn học.

Trang Nhã Khinh rời đi, thuận tiện đóng cửa lại giúp Cố Triệt.

Trang Nhã Khinh đi dọc theo đường tới ra ngoài.

Die nda nl equ ydo n


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui