Võ Động Thiên Hà


Lâm Nhược Hi mấy ngày nay đều được uống dược tửu do Vân Thiên Hà phối chế, tuy rằng dược tửu này có vị đạo rất khó chịu thế nhưng để có thể mãi bên cạnh sư huynh về sau, nàng vẫn cắn răng kiên trì.

Thẳng đến hôm nay, khí trời có chút lạnh, Lâm Nhược Hi sau khi uống tới phần dược tửu cuối cùng lại cảm giác thấy trong cơ thế có một cỗ nhiệt lưu nóng rát lưu chuyển khắp toàn thân, tiếp đến lại là một cỗ cực độ băng hàn truyền đến, nàng biết chứng bệnh cũ của mình lại muốn tái phát rồi.

Đầu tiên là cảm thấy đầu óc choáng váng, sau đến là toàn thân khó chịu cứng ngắc, trong cơ thể một dòng khí lạnh lưu động tràn lan qua khắp các kinh mạch, giống như một con cự thú điên cuồng thôn phệ để rồi cảm giác đau đớn cũng bắt đầu lan khắp toàn thân.

Đúng lúc này, cửa phòng được mở ra, chỉ thấy gia gia dẫn theo tên kia, còn có mấy nha hoàn vội vã chạy theo.

- Lâm lão, động thủ, Xuân Hương, Hạ Hương, các ngươi cởi y phục của nàng ra!

Bên tai chỉ vang lên từng tiếng ong ong nhức nhối, Lâm Nhược Hi mơ hồ nghe được một chút, trong lòng nàng đang suy nghĩ, đây chẳng phải thanh âm của sư huynh sao, hắn cho người muốn cởi y phục của ta ra, hắn muốn làm gì với mình đây?

Nàng muốn nói gì đó nhưng toàn thân không chút khí lực, nhấc miệng không ra, nhưng thống khổ trong lòng tạm thời bị một thứ dư vị ngọt ngào cùng với sự ngượng ngùng thay thế. Ngay sau đó chợt nghe thanh âm của gia gia nói:

- Hi nhi, nghe gia gia nói, hảo hảo ngủ một giấc đi, chờ ngươi tỉnh lại sẽ không còn chuyện gì nữa!

Sau đó, Lâm Nhược Hi cảm giác có một cỗ nội lực từ gia gia truyền vào đầu mình, rồi nàng cảm giác chính mình thật giống như muốn ngủ đông, dần dần không thể chống lại sự xâm nhập của dòng nước ấm kia, đã trở nên mất tri giác.

Thế nhưng trong tiềm thức, Lâm Nhược Hi cảm giác thân thể của chính mình tựa hồ đang phập phồng trôi nổi tại cõi Vân Thai trên cửu thiên, nàng phát hiện chính mình toàn thân xích lõa nằm trên đài kia, muốn động cũng không thể động, mà bên người có rất nhiều tiểu tinh linh nhỏ bé bay lượn xung quanh rồi lại không ngừng nhảy múa trên người nàng, khiến cho nàng có một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu.

Nhưng ngay sau đó, từng tiểu tinh linh dần dần biến mất, trước mắt Lâm Nhược Hi đột nhiên xuất hiện một thân ảnh, nàng phát hiện thân ảnh kia cư nhiên lại là sư huynh, thế nhưng thân thể chính mình còn đang xích lãa nha...

Nàng ngượng ngùng, khẩn trương, cũng có chút chờ mong nhìn đôi bàn tay với khí tức thần bí của sư huynh, nhẹ nhàng xoa đều trên thân thể mình, một cỗ khí tức miên man, sảng khoái được sư huynh chậm rãi truyền vào cơ thể khiến toàn thân băng hàn trong nháy mắt phảng phất như được một cỗ nhiệt lưu ấm áp thay thế.

Bàn tay của sư huynh đầu tiên đặt phủ trên bụng nàng, sau đó chậm rãi chuyển động hướng về phía trước, thẳng đến vị trí đôi tiểu bạch thỏ đã có chút quy mô trước ngực nàng mới hơi dừng lại.

Tại giờ khắc này, tâm thần Lâm Nhược Hi như muốn nhảy lên, nhưng khí tức từ lòng bàn tay của sư huynh chuyển đến lại khiến nàng thoải mái muốn được rên rỉ, cuối cùng nhịn không được kêu lên vài tiếng, trong lòng càng ngượng ngùng hơn, trước mắt sư huynh mà nàng lại kêu lên như vậy, thực xấu hổ vô cùng.

Nhưng khi đôi bàn tay của sư huynh trong nháy mắt xẹt qua đôi tiểu màn thầu đầy ắp, nàng cảm nhận được đôi tay của sư huynh hơi run lên, cỗ khí tức truyền vào trong người nàng cũng thiếu chút bị gián đoạn, trong lòng nàng lại suy nghĩ, sư huynh hắn cũng thật xấu đi.

Thế nhưng sư huynh như vậy vì sao ta lại không thấy phản cảm, ngược lại còn rất hài lòng đây, nguyện ý tùy hắn khinh bạc ta đây?

Đôi tay sư huynh di động trên người nàng khiến cho trái tim vị tiêu sư muội đập mỗi lúc một nhanh, hô hấp càng thêm gấp gáp. Một dòng nước ấm áp cũng theo đó lan tràn trong thân thể nàng tạo một cảm giác sảng khoái, hơn nữa trong lòng còn xuất hiện một chút gì đó mơ hồ khiến nàng bắt đầu rên rỉ kêu lên, nàng thật muốn sư huynh cứ như vậy an ủi nàng, mang đến cho nàng một loại cảm giác vui thích dụ hoặc tuyệt vời này.

Không biết qua bao lâu!

Đôi bàn tay của sư huynh hầu như đã chạy khắp chỗ trên người nàng, Lâm Nhược Hi cảm giác thân thể mình đang bồng bềnh tại cõi Vân Thai cũng dần chậm lại. Tới lúc ngưng lại, Vân Thai tựa hồ biến thành hàn băng cứng rắn khiến nàng cảm giác có điểm lạnh, nàng rất muốn sư huynh dành cho mình cảm giác ấm áp vỗ về như trước, thế nhưng bàn tay sư huynh đã dần biến mất, ngay cả thân ảnh của hắn cũng dần biến mất trước mắt nàng.

- Sư huynh, không được đi, sư huynh!

Lâm Nhược Hi nhịn không được kêu lên thành tiếng, nàng lo lắng, muốn nắm chặt lấy tay sư huynh, thế nhưng sư huynh vẫn biến mất không hề dừng lại, trong lòng nàng một trận mất mát không thôi.

Nhưng ngay sau đó, nàng lại cảm nhận được một vài tiểu tinh linh xuất hiện nhảy múa trên cơ thể mình, mà lúc này bàn tay sư huynh cư nhiên lại một lần nữa xuất hiện. Trong lòng nàng thầm quyết định, nhất định không được buông tha lần nữa, lúc này đây nàng nhất định phải nắm chặt lấy tay sư huynh

Ngay khi những tiểu tinh linh kia biến mất, cũng là lúc bàn tay của sư huynh phải rời đi, nàng liền nắm chặt lấy bàn tay kia, không chịu buông ra nữa, miệng kêu lên:

- Sư huynh, không được đi!

- Lâm tiểu thư, Lâm tiểu thư, ngươi cảm thấy thế nào rồi?

Đúng lúc này, bên tai đột nhiên truyền tới thanh âm một nữ tử. Lâm Nhược Hi đột nhiên cảm giác mình từ cõi Vân Thai thoáng cái bị rơi từ cửu thiên xuống đất, cảm giác được một cỗ băng lãnh khiến toàn thân không khỏi run lên, rất nhanh ý thức của nàng cũng dần dần sáng tỏ.

Mở mắt, bàn tay mình đang nắm chặt cư nhiên là của một vị nữ hài, thần sắc nàng có phần kinh hoảng nhìn lại chính mình, còn nàng kia vẫn đang không ngừng hỏi:

- Lâm tiểu thư, ngươi cảm giác thấy thế nào, có khá hơn chút nào không?

Sau khi trở lại hiện thực, ý thức Lâm Nhược Hi cũng rất nhanh khỏi phục lại thanh tỉnh, nàng quay đầu nhìn mọi nơi, vẫn là gian sương phòng của mình, mà vị nữ hài trước mắt này nàng cũng nhận thức được rõ ràng.

Thế nhưng chính mình vì sao lại có giấc mộng kỳ quái kia, nàng thực sự muốn chìm vào giấc mộng kia không có tỉnh lại.

Bất quá sau khi thanh tỉnh, Lâm Nhược Hi phát hiện trong cơ thể mình không còn lại cảm giác băng lạnh thống khổ truyền đến, dường như thoáng cái trong thân thể thiếu mất một cái gì đó, khiến nàng có một loại cảm giác như được giải thoát, tự nhiên vui sướng vô cùng.

Oa!

Sau khi đứng dậy, thấy chính mình chỉ khoác một tấm thảm ấm áp rộng thùng thình, lộ ra ngọc thể trắng noãn trơn mịn, bất quá nàng không nhịn được trong bụng bốc lên, phun ra một cục máu to cỡ ngón tay cái, mà cục máu này giống như đã bị đóng băng thành một khối vậy.

Lúc này, sắc mặt Hạ Hương đỏ hồng nhìn nàng nói:

- Lâm tiểu thư, có tốt hơn chút nào không, ăn một chút cháo nha?

Lâm Nhược Hi xác thực cảm giác hơi đói, vì vậy sật đầu, Xuân Hương liền bưng tới một chén cháo, nhiệt độ vừa phải. Lâm Nhược Nhi vừa ngửi thơm phức, nàng chưa có khi nào lại thấy thèm ăn như vậy, không khỏi một ngụm ăn hết cả cháo bên trong xuống, lúc này mới cảm giác trong bụng thư sướng hơn rất nhiều.

- Ban nãy, trong lúc ta hôn mê đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại thoát y phục của ta?

Lâm Nhược Hi có chút tinh thần, lập tức hỏi Xuân Hương.

Sắc mặt Xuân Hương ửng đõ, cũng không dám nói thật, chỉ nói:

- Tiểu thư, bộ dáng của ngươi ban nãy thật dọa người, bất quá có Lâm lão đúng lúc chạy tới cứu trị, thân thể ngươi quá mức băng hàn nên ta và Hạ Hương liền giúp ngươi cởi y phục lấy dược tửu xoa bóp.

- Là như vậy sao?

Lâm Nhược Hi có điểm bán tín bán nghi, Xuân Hương gật đầu, sợ lộ liền vội nói:

- Lâm tiểu thư, Hạ Hương đã thay người chuẩn bị nước tắm, người nếu tỉnh, ta đây không quấy rối nữa, lập tức đi thông tri cho Lâm lão!

Nói xong Xuân Hương lập tức vội vã ly khai khỏi sương phòng.

Tại mật thất bên trong Linh Thiên Các.

Vân Thiên Hà đang ngồi đả tọa trên giường, lúc này trên trán hắn đang có một cỗ khí vụ nồng đậm chậm rãi toát ra, toàn bộ căn phòng dường như trở thành một hầm băng lãnh, khí vụ bốc lên rất nhanh liền hóa thành một đoàn băng tuyết chậm rãi rơi xuống.

Trong cơ thể, một cỗ tinh hoa tiểu cầu mang khí tức băng lãnh đang hung hăng chạy loạn trong tinh tú hải dương của Vân Thiên Hà, nó dữ tợn như một con cự thú, một mực không ngừng xông tới khắp bốn phía, một mặt điên cuồng hấp thu tinh linh khí trong cơ thể hắn. Truyện YY - https://truyenfull.vn

Mà Vân Thiên Hà lúc này cũng đang vận chuyển Vô Lượng Tinh Kinh, thông qua Dẫn Tinh Quyết cùng với tinh khiếu chu thiên tuần hoàn nhằm áp chế đều cự thú đang điên cuồng xông loạn kia.

Loại giai đoạn này thật giống như quá trình giáo đạo khai hóa cho một tên tử tội vậy.

Lúc này, trong cơ thể Vân Thiên Hà, đệ nhất tinh tú trong tinh khiếu tỏa thứ quang mang chói mắt, dùng tinh lực trực tiếp áp chế đầu hàn linh cự thú này. Vân Thiên Hà vận chuyên Vô Lượng Tinh Kinh hơn mười chu thiên, trải qua một phen tranh đấu kịch liệt, cuối cùng cũng áp chế được đầu cự thú này.

Vân Thiên Hà vận dụng cách trực tiếp nhất, chính là đóng gián đoạn từng tinh khiếu, ngăn không cung cấp tinh linh khí, khiến cho tinh hoa tiêu cầu kia vô luận có chạy đến chỗ nào trong tinh khiến cũng không thể điên cuồng hấp thu tinh linh khí được.

Cuối cùng tinh hoa tiểu cầu mới chỉ có được một tia ý thức sinh mệnh, tựa hồ biết không thể đắc tội tới chủ nhân của viên tinh tú này, bất đắc dĩ chỉ biết quay lại hướng Vân Thiên Hà biểu thị thuần phục. Vân Thiên Hà cũng thuận lợi đưa nó phong tỏa tại đệ nhị tinh tú trong tinh khiếu.

Mà đầu hàn linh cự thú này cũng chỉ là một loại ví dụ, kỳ thật đó là trước đó Vân Thiên Hà vận chuyển tinh linh khí giải quyết cỗ khí tức âm hàn trong người Lâm Nhược Hi, tại thời điểm cuối cùng do Vân Thiên Hà không phòng bị nó liền từ trong cơ thể Lâm Nhược Hi chui vào cơ thể Vân Thiên Hà tạo thành một cỗ Hàn Phách Chi Linh.

Loại Hàn Phách Chi Linh này cũng đồng dạng như cỗ khí tức âm hàn có trong người Lâm Nhược Hi, hấp thu vô số linh căn dị thảo hoặc là tinh hao trong linh thú huyền đan, cuối cùng lại hấp thu sinh mệnh lực của Lâm Nhược Hi để rồi dưỡng dục ra một loại sinh mệnh lực đơn giản, dần trưởng thành ý thức gọi là Linh Phách.

Mà loại Linh Phách này kỳ thực so với đan phách do linh thú dựng dục tạo thành có một ít điểm tương đồng.

Chỉ khác ở chỗ linh thú vốn có thân thể vô cùng cường hãn nên có thể chống đỡ được đan phách không ngừng lớn lên, mà cơ thể người lại không giống vậy.

Loại Linh Phách này là do hàn âm nữ thể trong người Lâm Nhược Hi dựng dục tạo thành, nó chủ yếu hút khí tức âm hàn trong người Lâm Nhược Hi là chính, sau đó sẽ nghỉ ngơi một đoạn thời gian rồi sau đó lại tiếp tục hút khí tức âm hàn cho đến lúc trưởng thành, đây cũng chính là lý do cứ cách mỗi đoạn thời gian chứng bệnh của Lâm Nhược Hi lại phát tác một lần khiến nàng vô cùng thống khổ, hơn nữa còn phải tổn thất một bộ phận sinh mệnh lực nhất định.

Bởi vì khí tức âm hàn trong người Lâm Nhược Hi là do hàn âm nữ thể của nàng tạo thành, huyết nhục tương liên, còn Hàn Phách Chi Linh muốn trưởng thành lại nhất định phải hút được khí tức âm hàn càng nhiều, tự nhiên khiến cho chứng bệnh của Lâm Nhược Hi phát tác càng thêm nhiều lần, mỗi lần càng thêm nghiêm trọng.

Vân Thiên Hà tại đúng thời điểm Lâm Nhược Hi phát bệnh liền dùng tinh linh khí quán nhập nhằm hút ra khí tức âm hàn. nhưng có điều tinh linh khí của Vân Thiên Hà so với khí tức âm hàn lại có lực mê hoặc gấp bội.

Linh Phách kia bị mê hoặc cường đại như vậy tự nhiên bại lộ đi ra, đồng thời thoát ly thân thể Lâm Nhược Hi rồi chui vào trong cơ thể Vân Thiên Hà.

Trước tiên nó nhảy vào đệ nhất tinh tú hải dương rồi liều mạng hấp thu tinh linh chi khí trong cơ thể Vân Thiên Hà, từ đó tốc độ phát triển cũng tăng lên nhanh chóng.

Chính vì như vậy nên có thể hình dung nó là một đầu cự thú không ngừng thôn phệ, Vân Thiên Hà phải mau chóng ngăn chặn, không thể để nó tiếp tục phát triển thêm nữa.

Bằng không nếu cứ phóng túng nó một ngày thì nó lại điên cuồng thôn phệ thêm một ngày, lấy tốc độ phát triển biến thái của Linh Phách này, cuối cùng sau khi lớn mạnh, nếu không còn đủ tinh linh khí cung cấp cho nó thi chỉ sợ ngay cả sinh mệnh lực của Vân Thiên Hà nó cũng thôn phệ hết.

Bất quá Vân Thiên Hà hiện đã thành công áp chế Linh Phách, đồng thời có thể chậm rãi dùng tinh linh chi khí nuôi dưỡng nó, tới khi trưởng thành, Linh Phách có thể mang đến chỗ tốt thật lớn, hơn nữa có thể so với đan phách của cao đẳng linh thú còn muốn biến thái hơn rất nhiều.

Đan phách linh thú vốn là thứ các Tông Sư trong khắp thiên hạ đều mơ ước, nhưng nếu đưa ra so sánh thì đan phách có sinh mệnh lực biến thành Linh Phách lại càng thêm biến thái, nếu bị người ta biết được chuyện này, chỉ sợ Vân Thiên Hà sẽ trở thành đối tượng truy sát đoạt bảo của toàn bộ Tông Sư trên khắp thiên hạ.

Một canh giờ sau, Vân Thiên Hà xác định khỏa Linh Phách kia đã ngoan ngoãn hấp thu lượng tinh linh khí thôn phệ lúc trước rồi lâm vào ngủ say, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thu công rời khỏi bí thất.

Trong phòng ngoài bí thất, thần sắc Lâm lão đầu có chút lo lắng, chắp tay sau lưng rồi không ngừng đi đi lại lại, thấy Vân Thiên Hà ra khỏi cửa cũng không có gì trở ngại, lúc này mới buông ra một hơi nhẹ nhõm hói:

- Thấy thế nào rồi?

Vân Thiên Hà nói:

- Không còn việc gì nữa, cỗ khí tức băng hàn kia há có thể làm khó được ta, tin rằng không bao lâu nữa là có thể triệt để tiêu hóa!

- Vậy là tốt, nếu là trị xong cho Hi Nhi lại đến lượt ngươi bị hàn linh phụ thể, lão phu phải hổ thẹn cả đời, ngươi chính là ân nhân cứu mạng của Hi Nhi, cùng là ân nhân của Lâm lão đầu ta.

Nói xong, Lâm lão đầu mười phần trịnh trọng hướng Vân Thiên Hà cúi xuống hạ một trọng lễ.

Vân Thiên Hà hơi giật mình, nâng hắn dậy nói:

- Tiền bối hà tất phải như vậy, ta nếu đã đáp ứng ngươi tự nhiên sẽ tận lực làm cho được, huống hồ hàn linh chi tức trong người Lâm sư muội ngược lại đối với tu luyện của ta về sau có trợ giúp rất lớn, ta coi như đã chiếm đại tiện nghi rồi!

Vân Thiên Hà không dám nói đó là Linh Phách, so với đan phách mà mỗi vị Tông Sư đều muốn có được càng thêm trân quý, chỉ nói nó đơn giản là một loại hàn linh chi tức.

Phù!

Lâm lão đầu nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng nở một nụ cười vui mừng nói:

- Như vậy cùng tốt, nếu như đối với ngươi về sau không có gì ảnh hưởng mà Hi Nhi cũng không còn phải sánh nỗi khổ bị hàn linh phụ thể nữa khiến lão phu càng thêm yên lòng, sau này có việc gì cần ngươi cứ phân phó một tiếng, mạng già này của lão phu chính là của ngươi rồi!

Vân Thiên Hà nói:

- Tiền bối nói quá lời, xin ngài ở lại đẽ Bắc Hầu Phủ được cung phụng, cũng là vãn bối sau này có ra ngoài, nếu cừu gia có tìm đến cửa sợ rằng mẫu thân có điều bất trắc, có thêm tiền bối tọa trấn trong Bắc Hầu Phủ ta cùng có thể phóng tâm làm những việc cần làm rồi!

Nghe được lời này, trong lòng Lâm lão đầu cùng âm thầm gật đầu, thầm nghĩ người này chí tình chí hiếu, là một tiểu hài tử không tệ, đáng tiếc hắn đã có sư phụ, nếu không lão phu sao có thể bỏ được một đồ đệ tốt như vậy. Lâm lão đầu càng nghĩ càng thấy không phục, không khỏi oán giận nói:

- Đệ tử tốt như vậy, cùng không biết bị lão quỷ quái nào nhanh chân lấy đi trước, tức chết mất!

Lúc này Vân Thiên Hà đột nhiên nghĩ đến Tiêu Dũng Tuấn, liền nói:

- Tiền bối, cháu gái ngài đối với chuyện ngày hôm nay chắc chắc sẽ có hoài nghi, nếu như bị nàng biết, nói không chừng còn muốn thấy mặt đã truy sát ta như trước, hơn nữa ta cũng không muốn trong lòng Tiêu huynh chú ý tới chuyện này, có gì người hãy thay ta giải thích với Tiêu huynh một chút!

Lâm lão đầu khẽ vuốt râu mép, liếc Vân Thiên Hà nói:

- Hi Nhi thật ra cũng là tiểu hài tử biết thông tình đạt lý, ta nghĩ cho dù biết cũng sẽ không làm khó ngươi, huống hồ ngươi còn là ân nhân cứu mạng của nó, cho dù có gả cho ngươi...

-Dừng lại...

Vân Thiên Hà thấy ánh mắt Lâm lão đầu có chút là lạ cho nên lập tức phất tay ngăn cản, nói:

- Tiền bối, nói như vậy chuyện này tốt nhất không nên nhắc lại nữa, mấy ngày nay ta tạm thời ngoan ngoãn ở nhà, cũng không có đi đâu trong Kinh Thành, ngài có thể đưa Lâm sư muội trở lại Hải Châu trước, ta cũng không muốn vừa thấy nàng liền nhớ lại chuyện ngày hôm nay, tránh cho khỏi phải xấu hố!

Lâm lão đầu suy nghĩ một chút, gật đầu nói:

- Cũng tốt, vậy cho lão phu thêm mấy ngày nữa, trước đưa nó về nhà sau đó trở lại an tâm làm cung phụng, bất quá từ giờ tới đó ngươi cần phái chuẩn bị thật tốt rượu cho lão phu đó!

- Yên tâm, không thể thiếu rượu ngon dành cho tiền bối!

Vân Thiên Hà cười nói.

Lúc này, Xuân Hương vào phòng nói:

- Thiếu gia, Lâm tiểu thư đã tỉnh lại, sau khi ăn hết một chén cháo, tinh thần thoạt nhìn tốt hơn rất nhiều!

- Được, khổ cho các ngươi rồi, chuyện ta giao phó, các ngươi có hay không để lộ?

Vân Thiên Hà nói.

Xuân Hương vừa nghĩ đến tràng cảnh hương diễm lúc trị liệu, không khỏi xuân tâm nhộn nhạo, mặt ửng đỏ, tim đập nhanh, lập tức gật đầu nói:

- Thiếu gia! Nô tỳ cũng không tiết lộ tình hình thực tế cho Lâm tiểu thư biết!

Vân Thiên Hà gật đầu nói,

- Ngươi quay lại nói cho Hạ Hương, Thu Hương, còn có Đông Hương, sau này các ngươi cũng đừng đi lại Tây sương biệt viện nữa, tìm hai nha đầu khác đi hầu hạ Lâm tiểu thư, ngươi hiểu được ý của ta chứ?

- Dạ! Nô tỳ sẽ làm ngay!

Xuân Hương thi lễ, lại liếc mắt nhìn trộm Vân Thiên Hà một cái, mặt đỏ bừng rồi lập tức chạy ra ngoài.

Lâm lão đầu hạ được một tảng đá lớn trong lòng, tinh thần thoạt nhìn khá hơn rất nhiều, cũng khôi phục lại bản tính một lão ngoan đồng, sau khi trêu chọc Vân Thiên Hà mấy câu liền chắp tay sau lưng, cười hì hì trở về Tây sương biệt viện.

Vân Thiên Hà thả lỏng tâm tình, nghĩ đến Vân Nương làm cho hắn vài bộ quần áo mùa đông muốn hắn qua thử, liền chắp tay sau người hướng Tử Vân Hiên đi tới.

Vân Nương hiện tại đã là cáo mệnh phu nhân, cả ngày cũng không có việc gì làm, toàn bộ tâm tư đều đặt trên người nhi tử, không phải nghĩ xem hắn thích ăn gì lại bận may y phục cho hắn, nếu không lại dạy đám nữ nhân trong phủ mấy món nữ công gia chánh.

Hiện tại toàn bộ quần áo của Vân Thiên Hà đều là do một tay Vân Nương chăm chút.

Vân Thiên Hà đi tới Tử Vân Hiên, thấy trong phòng bầy biện rất nhiều các loại vải vóc, mấy người nha hoàn đang bận bịu đo đạc, còn có một vài người bên trong nhà đang tập trung thêu thùa gì đó, không khỏi cảm thấy có chút hiếu kỳ.

- Thiếu gia!

Thấy Vân Thiên Hà vào phòng, nha hoàn đều rối rít hành lễ, sau đó lại tiếp tục công việc của mình. Vân Thiên Hà thấy trong phòng một mảnh bận bịu, Vân Nương cũng đang cười vui vẻ, loay hoay làm việc, phía sau là Thu Hương và Đông Hương cũng được gọi tới hỗ trợ.

- Mẫu thân đang làm cái gì vậy?

Vân Thiên Hà bước vào buồng trong, thấy Vân Nương đang thêu hoa trên một tấm hồng cẩm, toàn bộ đều là những hoa văn tinh xảo bèn hiếu kỳ hỏi.

Vân Nương ngẩng đầu, nhìn Vân Thiên Hà, trên mặt lộ vẻ hài lòng, cười nói:

- Hài nhi, đây là thải trù lão thái thái dự định chuẩn bị cho ba ngày sau tới phủ Lễ Bộ Thượng Thư cầu hôn, những thứ này nhất thiết phải có!

Vân Thiên Hà lúc này mới hội ý, thấy bọn nha hoàn tất cả đều bận rộn thêu thùa, chính mình cũng không giúp được gò, ngược lại còn gây phiền thêm nên chỉ an vị ngồi một bên nhìn Vân Nương thêu hoa, sau đó lặng lẽ lui về hậu viên tiếp tục luyện công.

Phương Bắc sau khi nhập đông, một vài nơi đã thấy xuất hiện tuyết trắng rơi phủ đầy mặt đất.

Mà trận tuyết đầu mùa tại Kinh Thành vẫn đến muộn một chút, nhưng chỉ một đêm sau khắp các nẻo đường Kinh Thành cũng bị phủ đầy tuyết trắng.

Tuyết rơi đầy khiến khí trời trở nên lạnh giá, Quách Dự Chương mang theo cõi lòng mất mác tuyệt vọng, ngồi trên xe ngựa tạo thành một vệt tuyết dài trên đường phố.

Tuyết rơi đầy trên người nhưng hắn hồn nhiên không biết, vẫn một dạng thất thần đi về phía đầu đường phủ đầy tuyết trắng, phảng phất như đi trên con đường nhân sinh mãi mãi không đến đường cùng.

Hắn đã nản lòng rồi, cũng có chút cười nhạo chính mình, trong đầu vẫn luôn quanh quẩn một màn tại Công Bộ Phủ Thượng Thư.

- Tiểu tử, muội muội đã được gả cho tôn tử của Định Nam Hầu, ngươi hãy quên nàng đi!

Đại ca của Chinh Mộng Vũ nhìn hắn với ánh mắt khinh thường nói.

Nhìn Chinh Mộng Vũ đứng một bên, Quách Dự Chương hỏi nàng:

- Mộng Vũ, đi theo ta, chúng ta hãy rời xa nơi này, tìm một nơi chỉ có hai người chúng ta hạnh phúc?

Chinh Mộng Vũ có vẻ nhu nhược, nàng chỉ biết khóc lóc rồi nói:

- Dự Chương, xin lỗi, ta không thể gánh nổi hai chữ bất hiếu trên lưng mình.

Nhớ tới bóng lưng của nàng lúc bị ca ca lôi đi, một tia hy vọng cuối cùng trong lòng Quách Dự Chương cũng bị đánh vỡ, một loạt những sự việc tàn khốc khiến cho hắn đối với cuộc sống tại chốn Kinh Thành này trở nên chán ghét.

Bất tri giác đi tới cửa nhà, nhìn tấm biển do chính hoàng thượng ngự bút, Quách Dự Chương không khỏi càng thêm chán ghét! Chức vị, vì bách tính, vì thiên hạ, vì nhân sinh...nhưng hiện tại đảng phiệt phe phái tranh giành đấu đá gay gắt liên miên, ta sống hay chết nào ai để ý, thiên hạ bách tính có ai hay, tới cuối cùng cũng chỉ làm một vật hi sinh chính trị, ngụp lặn trong đau khổ tuyệt vọng mà thôi.

- Ca ca!

Lúc này Quách Dự Tước khoác trên mình quần áo mùa đông chạy từ cửa ra, thấy trên người Quác Dự Chương dính đầy tuyết, mặt tái xanh vì lạnh, môi thâm tím, thần sắc mười phần sa sút.

Thấy cảnh này, Quách Dự Tước liền biết chuyện gì xảy ra, khóe mắt nàng có điểm ướt át, vội vàng phủ tấm áo choàng lên người hắn, nói:

- Ca ca, chuyện tình Như Sương muội muội ta đã được biết, chuyện của huynh vói Chinh Mộng Vũ hiện tại có thể chấm dứt, tuy rằng kết quả không được như ý nhưng huynh cũng không thể chán chường như vậy, ngay cả khó khăn thế nào nhưng vẫn còn có hy vọng, ta tin tưởng nhất định sẽ có cơ hội khác!

Nói xong, Quách Dự Tước liền dùng sức kéo Quách Dự Chương vào trong, lúc này nàng có thể cảm nhận được mỗi bước đi của ca ca đều rất nặng nề.

Sau khi vào cửa, lại thấy cha hắn là Lễ Bộ Thượng Thư Quách Diễn sắc mặt đen kít thâm trầm giống hệt với làn da ngăm đen của lão đang từ bên ngoài trở về.

Nhìn thấy bộ dáng của Quách Dự Chương, Quách Diễn không khỏi nhíu mày, khiển trách:

- Nhìn bộ dáng hiện tại của ngươi, chỉ vì một nữ tử mà mất đi mặt mũi của người đọc sách, mất hết mặt mũi của Quách gia, ngươi làm loạn như vậy, trong mắt còn có phụ thân ta hay không đây, còn có Quách gia hay không?

-Cha!

Quách Dự Tước nhịn không được nói:

- Người ít nói vài lời đi, cầu người đó!

Quách Diễn đang chuẩn bị khiên trách Quách Dự Tước vài câu nhưng lúc này quản gia đột nhiên từ bên ngoài chạy vào nói:

- Lão gia, lão gia, lão thái thái Bắc Hầu Phủ tới thăm, đây là thiếp báo!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui