Kinh thành, Túc Tĩnh Vương phủ.
Tuyết Ông tiên sinh chắp tay sau lưng, đứng một mình trong đình, có chút xuất thần nhìn ánh sang lung linh huyền diệu của những ngôi sao trên trời, còn nhớ lại một vòng quỷ dị dưới ánh trăng rằm vừa rồi, trong lòng thập phần phức tạp.
- Hiện tượng thiên văn kỳ quái này, chẳng lẽ lại cùng đứa bé kia có liên quan sao?
Tuyết Ông trong lòng không sao xác định rõ, miệng lẩm bẩm.
Lúc này, Túc Tĩnh Vương cũng đi vào trong đình, nhìn lên bầu trời nói:
- Tiên sinh, người thường nghiên cứu tinh tượng biến hóa, cũng biết hôm nay có điềm dị thường, rốt cuộc là do duyên cớ nào?
Tuyết Ông tiên sinh trong lòng phức tạp, nhân tiện nói:
- Vương gia! Hôm nay hiện tượng kì dị đúng là nghìn năm hiếm thấy, tối nay vốn không nên có ánh trăng xuất hiện, nhưng hôm nay nay lại có. Xuất hiện một vòng trăng non, mà đổi phiên trăng non. Kỳ thực cũng không phải chân chính là ánh trăng, mà là Nguyệt Tôn đoạt Nguyệt trong truyền thuyết hiện ra, nói cách khác, có cao nhân với tu vi thâm hậu, đã đạt tới cảnh giới có thể can thiệp vào biến ảo của càn khôn. Theo như sư phụ ta nói cho ta biết, đây chính là hư cảnh trong truyền thuyết!
- Hư cảnh?
Túc Tĩnh Vương nhíu hai hàng lông mày, nói:
- Hư cảnh là cảnh giới gì, chẳng lẽ còn tồn tại cảnh giới phía trên Võ Thánh?
Tuyết Ông tiên sinh lắc đầu nói:
- Vương gia! Hư cảnh vốn chỉ là tồn tại trong truyền thuyết. Võ Thánh đối với bọn họ mà nói, nhỏ bé như con kiến hôi. Vương gia đã minh bạch chưa?
Nghe lời nói này, Túc Tĩnh Vương bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, sắc mặt đại biến, nói:
- Ngươi vừa nói Nguyệt Tôn đoạt Nguyệt, Nguyệt Tôn này là ai, chẳng lẽ chính là Nguyệt Tông Bí Chủ?
Tuyết Ông tiên sinh cổ quái liếc nhìn Túc Tĩnh Vương, nói:
- Vương gia, Nguyệt Tông vốn là những nhân vật cực kỳ thần bí của những thượng cổ môn phái, hiếm có ai biết được, nếu Vương gia biết được, tự nhiên sẽ minh bạch. Chỉ có Nguyệt Tông Bí Chủ, mới có tư cách xưng là Nguyệt Tôn.
Nghe xong lời này, nhất thời sắc mặt Túc Tĩnh Vương trở nên trắng bệch, thần tình biến đổi liên tục, trầm mặc một hồi, rồi chắp tay sau lưng rời khỏi. Tại
Tuyết Ông tiên sinh nhìn ra được, Vương gia trong lòng mơ hồ bất an, không khỏi thở dài một tiếng, thầm nghĩ:
- Thiên môn tại trong mắt Nguyệt Tông, tại sao phải vì một con kiến hôi mà thất lễ chứ. Vương gia, nếu lựa chọn con đường này, người sẽ phải chuẩn bị trả giá thật nhiều a!
Tại một khu nhà cao cấp trong quận thành Dư Châu, Giang Nhất Minh nhìn hướng Xà Bàn Sơn đang có một cột ánh sáng phóng lên cao, nói:
- Nguyên Mưu, vì sao Xà Bàn Sơn lại có hiện tượng như vậy? Lẽ nào nơi này sắp có bảo bối xuất thế?
- Chúng ta đã bẩm báo tộc trưởng, hiện giờ chắc tộc trường đã trên đường tới đây rồi. Mặc kệ có hay không có bảo bối, nếu chúng ta bày ra thiên la địa võng, kiểu gì chẳng tìm được nơi hạ lạc của bảo bối kia, mà tên tiểu tử này tất nhiên trốn trên Xà Bàn Sơn có bảo bối này, đến lúc đó chúng ta vây quanh Xà Bàn Sơn, tiểu tử kia có chắp cánh cũng khó thoát, đến lúc đó giết hắn, bảo bối kia cũng tất nhiên thuộc về Giang thị ta!
Giang Nguyên Mưu nói.
Giang Nhất Minh thần sắc có chút lo lắng nói:
- Hiện tượng thiên văn dị thường như vậy, cũng không phải chuyện tốt a, chúng ta có thể phát hiện, không có nghĩa là người khác không phát hiện ra, đến lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều cao thủ lánh đời đến đây đoạt bảo, nếu diễn biến này thành sự thật, chuyện này sợ rằng rất phiền toái.
Giang Nguyên Mưu nói:
- Khu vực Xà Bàn Sơn tại Dư Châu này, cho dù những người đó tìm tới đây, phỏng chừng cũng phải cần một khoảng thời gian, mục tiêu của chúng ta là giết tiểu từ kia, diệt Đồ thị, về phần bảo bối, cứ để cho bọn họ chém giết, chúng ta tạm thời tránh ra.
- Chỉ hi vọng là như thế!
Giang Nhất Minh lẩm bẩm nói.
Lợi Châu và Dư Châu cách nhau bởi Định Châu, nhưng giữa hai châu cũng có một giao giới, đây là nơi mà muốn từ Lợi Châu đi Dư Châu tất phải đi qua.
Cho nên ở chỗ này cũng có một trấn nhỏ, gọi là Châu Trùng trấn.
Lúc này đã muộn, mà lại có một nhóm khách qua đường lớn hướng tới nơi này nghỉ chân, ở đây nhà trọ tương đối ít, nhiều người phải ở tạm trong nhà dân.
Lúc này Đồ Nguyên Tán đứng ở trên mái nhà trọ, nhìn Xà Bàn Sơn đang xuất hiện dị tượng, trầm tư nói:
- Xà Bàn Sơn nhất định sẽ có dị cảnh xuất hiện. Nơi này theo lão phu được biết, cũng không có cao nhân gì ẩn cư, khả năng là có bảo vật xuất thế!
Đồ Chính Minh đứng bên cạnh Đồ Nguyên Tán nói:
- Phụ thân, nếu là có dị bảo xuất thế, sợ rằng sẽ có nhiều cao thủ tới tranh đoạt, mà Xà Bàn Sơn này gần Dư Châu quận. Phỏng chừng Giang thị thế nào cũng tới, phụ thân định tính toán sao?
- Có tin tức của Thiên Hà chưa?
Đồ Nguyên Tán hỏi.
Đồ Chính Minh nói::
- Từ buổi sáng tới bây giờ. Vẫn chưa có tin tức của Thiên Hà truyền về, nếu như hắn đi đường vòng ra phía sau Dư Châu thành đi qua Lâm quận, hẳn sẽ có tin tức cho chúng ta, hiện tai không có tin tức, phỏng chừng là vẫn còn đang trên đường đi.
Đồ Nguyên Tán trầm tư suy nghĩ, nói:
- Ngươi đi hỏi Tam thúc, nghe chút ý kiến của hắn, trực giác của hắn thường tương đối linh mẫn?"
Đồ Chính Minh nghe nói, liền vào bên trong. Đi tới một gian phòng, cũng không có đi vào, đứng ở ngoài cửa, nói:
- Tam thúc, phụ thân ta hỏi người một chút…
Cũng không chờ Đồ Chính Minh nói hết lời, bên trong liền có một giọng người âm u vọng ra:
- Đi Xà Bàn Sơn!
*********
Vân Thiên Hà cảm thấy rất kỳ quái, hắn như đang di chuyển trong một tinh không mịt mờ. Trên bầu trời, vài ngôi sao có ánh sáng hết sức chói mắt, hắn mỗi lần bước nửa bước, thì có có một ít ngôi sao theo sức mạnh tinh thần của hắn sáng rực lên.
Thế nhưng, ngôi sao này...
Không biết trải qua bao lâu, bên tai truyền tới tiếng hô hoán. Âm thanh này phảng phất được triệu hoán từ thời viễn cổ. Cũng phảng phất giống như một đôi tay, rốt cục kéo hắn trở lại khi hắn đang đi trên con đường đầy tinh quang.
Mở mắt, trước mặt hắn là một đôi mắt sáng rực trong suốt, phảng phất không điểm một chút bụi trần nào, ẩn chứa một vòng tân nguyệt, mà dung nhan của nàng vừa mờ ảo vừa huyễn hoặc, phảng phất như tiên nữ trên trời, làm cho Vân Thiên Hà cảm thấy mình vẫn như đang trong giấc mộng, bất quá dung nhan của nữ tử này nhìn rất quen thuộc, dường như đã từng gặp qua nơi nào.
Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, Vân Thiên Hà đột nhiên càu nhàu từ trên mặt đất đứng lên, nhìn tả hữu xung quanh, cảm giác đâu có người đang nhìn mình, cạnh vách tường quang mang lóe sáng, chỉ có một bức tượng nữ tử đang ngồi lẳng lặng nơi đó. Vân Thiên Hà tập trung nhìn vào, vừa rồi trong mông lung nhìn thấy dung nhan người con gái đó, không phải chính là nữ nhân này hay sao.
Thật là kỳ lạ, không lẽ gặp quỷ sao?
- Hài tử!
Đột nhiên, trong lòng truyền tới một giọng nói phảng phát đến từ thời xa xưa, Vân Thiên Hà giật mình, nhìn mọi nơi xung quanh, vẫn như cũ không thấy bất luận một ai, liền hỏi:
- Ai đang nói chuyện với ta?
- Dùng tâm của ngươi cảm nhận, ngươi tự nhiên có thể thấy ta!
Âm thanh kia lại một lần nữa từ đáy lòng Vân Thiên Hà vang lên, bất quá âm thanh lần này nghe rất ôn nhu. Giống như là giọng nói của từ mẫu, nghe thật thoải mái.
- Dùng tâm cảm nhận như thế nào?
Trong lòng Vân Thiên Hà kêu lên một tiếng, liền thử tĩnh tâm, vận chuyển Tinh Kinh:
- Di, thế nào lại …?
Vân Thiên Hà vận chuyển Tinh Kinh, không biết từ lúc nào tinh linh chi khí đã tràn đầy thân thể, độ tinh thuần không có gì so sánh được, tối thiểu so với ban đầu cũng gấp mười lần.
Càng thêm kỳ quái chính là Tinh Vị đồ trong cơ thể hắn hình như có chút khác lạ, tựa hồ vô cùng cường đại. Nguyên lai chính là Tứ Đại Tinh Vực, hiện tại đã mở rộng gấp đôi, chạy dọc theo cơ thể như ẩn như hiện, hắn nhớ kỹ Vô Lượng Tinh Kinh trước đây rõ ràng không có nói tới Tinh Vị đồ này. Lẽ nào?
Việc này có lẽ cùng cô gái trước mắt có liên quan, Vân Thiên Hà lập tức chấn định tinh thần, vận chuyển Tinh Kinh, lúc hoàn thành một chu thiên hắn cảm giác Tinh Kinh vận chuyển hết sức trôi chảy, nhưng cùng lúc hắn lại có một cảm giác rất cổ quái, hình như bản thân hắn đang đứng trong một không gian tinh vực rất nhỏ, chuyển thân một chút cũng thấy khó khăn, tựa như tinh vực này là thuộc về hắn và hắn chỉ có thể hoạt động trong phạm vi này, nhu cầu cấp bách của hắn bây giờ là tiếp tục mở rộng không gian này.
Lúc Tinh Kinh vận chuyển, Vân Thiên Hà lại thông qua Thần Ý Quyết, đem tâm thần toàn bộ tập trung vào đôi mắt. Lúc này đôi mắt hắn có một đạo tinh mang hiện lên, hắn rốt cuộc cũng nhìn thấy được một người nữ tử, đang từ ái nhìn hắn.
Nhưng nhìn lại bức tượng nữ tử ở phía sau mặt tường vẫn không nhúc nhích, trong lòng Vân Thiên Hà đột nhiên nảy ra một cỗ cảm giác kỳ quái, lẽ nào đây là Linh Phách biến hóa trong truyền thuyết?
Nữ tử như biết trong lòng Vân Thiên Hà đang suy nghĩ gì, liền nói:
- Hài tử, ngươi không cần kinh ngạc. Khôn Nguyệt Bích là thân thể mà ta đã lưu lại một tia linh phách phân thân bên trong đó, ta cũng sẽ lập tức ly khai khỏi nơi này, nhưng trước khi đi, ta còn có lời muốn nói với ngươi!
- Ách, tiền bối có gì cần phân phó?
Vân Thiên Hà nói.
Nữ tử kia nói:
- Ngươi sở hữu Tinh Thần Thiên Túc Chi Mệnh, đây là phúc duyên, nhưng cũng là mối họa, ta là Thương Nguyệt đã ở tại nơi này năm trăm năm, cộng lại chỉ gặp qua hai người có Tinh Thần Thiên Túc Chi Mệnh, coi như là có phúc trạch cơ duyên thâm hậu.
Nói đến đây, Thương Nguyệt đột nhiên hướng tượng đá trong đại sảnh nhìn thoáng qua, trong mắt lộ ra chút đau thương nói:
- Thiên địa mệnh tuần hoàn, trùng thoát khỏi số mệnh vốn là việc vô cùng gian nan, khó khăn, cuối cùng cũng không thoát khỏi mệnh số, lại hóa thành cát bụi trở về với hư vô. Đã có vô số người vì muốn thoát khỏi số mệnh mà ngã xuống thế nhưng lại có lớp người sau tiếp tục, cứ thế tre già măng mọc nhưng vẫn khó có thể thoát khỏi mệnh số.
Thương Nguyệt trịnh trọng nhìn Vân Thiên Hà nói:
- Hài tử, ta phải nhắc nhở ngươi, tương lai không được trầm mê trong đó, phải giữ gìn cái tâm trong sáng. Phải nhớ kỹ lời ta nói, ta không muốn ngươi cùng hắn có chung một số phận!
- Hắn là ai?
Vân Thiên Hà theo ánh mắt Thương Nguyệt nhìn về phía bức tượng nói.
Thương Nguyệt lắc đầu nói: "Ngươi không cần biết hắn là ai, hắn sớm đã hóa thành tro bụi, thời gian không còn nhiều, ta sẽ nói với ngươi một một chút tình trạng tu luyện hiện tại, ngươi cần phải ghi tạc trong lòng!"
Vân Thiên Hà nghe thấy vị tiền bối cao nhân này muốn chỉ điểm phương hướng tu luyện cho hắn, trong lòng lập tức phấn chấn lên, cũng đem toàn bộ tinh thần tập trung lắng nghe.
Thương Nguyệt nói:
- Theo ta quan sát, Tinh Vị Đồ trong cơ thể ngươi kỳ thực vẫn chưa hoàn chỉnh. Tuy rằng cũng đã chia thành Thần Thiên Địa Nhân tứ đại giới vực nhưng tương đối miễn cưỡng mà trong từng Tinh Vực lại không có Tinh Mạch, từng biên giới rõ ràng giữa các Tinh Tú. Tinh Khiếu lại chưa hoàn chỉnh, chỉ có thể nói ngươi tu luyện bộ công pháp này có chút đơn giản thô ráp cũng không phải là Tinh Quyết chính thống. Ta tính ra được bộ công pháp này ngươi mang từ tương lai đến. Nếu ngươi muốn tu luyện Tinh Quyết chính thống thì nhất định phải tìm được Tinh Khung Bí Sách.