Đồ Thiên Thanh nghe xong lời này của Vân Thiên Hà, trong lòng cũng rung động, liền gật gật đầu nói:
- Chuyện của cô mẫu đương nhiên là quan trọng nhất, trước kia cũng nghe phụ thân nhắc qua một chút, đệ nếu đã có tính toán, huynh cũng không ngăn trở đệ, hy vọng đệ đạt được ước muốn, ở nơi này huynh sẽ giúp đỡ mọi chuyện, nhưng mà ra khỏi biên giới, huynh cũng lực bất tòng tâm, đệ cần cái gì, cứ mở miệng, huynh sẽ tận lực giúp đệ làm được.
- Đệ cần một phần bản đồ phân bố địa lý quân sự chiến lược vùng này vậy là đủ rồi.
Vân Thiên Hà nói.
Đồ Thiên Thanh vừa nghe, liền hướng bên ngoài nói:
- Mời Bào tướng quân đến trong trướng ta một chuyến.
- Rõ!
Một gã vệ binh lập tức ứng tiếng rời đi, chỉ chốc lát sau,liền thấy một trung niên râu rậm dáng người vạm vỡ đi vào trong trướng, sau khi liếc mắt nhìn Vân Thiên Hà cùng Đường Linh Toa một cái thì ôm quyền nói:
- Thiếu soái có gì phân phó?"
Đồ Thiên Thanh nói:
- Bào tướng quân, đây là Thiên Hà đệ đệ ta, ngươi hẳn là đã nghe qua, đệ ấy cần một phần bản đồ phân bố địa lý của bắc địa!
Bào tướng quân nghe xong lời giới thiệu của Đồ Thiên Thanh thì thần sắc kinh ngạc, liền xoay đầu lại hướng Vân Thiên Hà ôm quyền nói:
- Bào Đồ Ân ra mắt Thiên Hà công tử, xin công tử đợi một lát, bản tướng sẽ tự mình đi lấy.
Nói xong, liền xoay người ra khỏi trướng.
Đồ Thiên Thanh nói:
- Thiên Hà, vừa rồi Dương tham tướng nói cho huynh biết đệ có kế hoạch gì thì phải?
Vân Thiên Hà nói:
- Băng phong khẩu cấm rượu, nếu cấm theo như nghiêm lệnh của đại ca, chỉ sợ sẽ xuất hiện tình trạng buôn lậu, vừa rồi tại trụ sở đụng phải một tên thương nhân, liền làm cho đệ nghĩ ra một cái kế sách, có lẽ trong thời gian ngắn thì chưa có tác dụng rõ rệt, nhưng mà qua hai ba năm, chắc chắn sẽ sinh ra hiệu quả nhanh chóng, đây đối việc dò la tình báo La Lan, có sự trợ giúp rất lớn. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Đồ Thiên Thanh nghe thấy như thế, nhất thời sinh ra hứng thú, liền nói:
- Kế sách gì mà thần kỳ như vậy?
- Quân thương buôn lậu! (Quan quân và thương nhân đi buôn lậu).
Vân Thiên Hà nói.
- Buôn lậu?
Đồ Thiên Thanh vẻ mặt mê hoặc:
- Cái gì là quân thương buôn lậu, trong này có cái gì phân biệt sao?
Vân Thiên Hà nói:
- Nói chính xác hơn là, bắc quân bí mật giúp đỡ một số thương nhân nhằm vào thương nhân La Lan tiến hành hoạt động buôn lậu, mà hàng hóa buôn lậu, chính là rượu, thông qua những thương nhân buôn lậu này, xây dựng một mạng lưới tình báo nhỏ. Phải biết rằng thương nhân trọng tiền tài, có đôi khi lấy tình báo đổi rượu cũng không phải là không làm được, mà nguồn rượu là nắm giữ ở trong tay chúng ta, như vậy sau này...
Qua sự giảng giải của Vân Thiên Hà, Đồ Thiên Thanh cuối cùng hiểu rõ thâm ý bao hàm trong chuyện này, chợt nói:
- Thiên Hà, ý của đệ là huynh âm thầm giúp đỡ thương nhân, thông qua tình thế buôn lậu bán cho thương nhân La Lan, thương nhân La Lan một khi từ trong đó nếm được mật ngọt, tất nhiên sẽ càng thêm điên cuồng, dùng tình báo đổi rượu, đây quả thật là một sách lược cao minh a!
Vân Thiên Hà nói:
- Ở tại trong bắc quân thành lập một tổ chức tình báo, đặc biệt làm công tác phân tích tình báo, những thương nhân này tại mỗi lần giao nộp một phần tình báo, tùy theo giá trị của tình báo mà lượng rượu cung ứng cho bọn hắn nhiều hay ít, tình báo bọn hắn cung cấp càng có giá trị, như vậy chúng ta cung cấp rượu sẽ càng nhiều, như thế nguồn lợi những thương nhân đó thu vào càng lớn, bọn hắn nếu muốn kiếm tiền nhiều hơn, tất nhiên sẽ tìm cho chúng ta càng nhiều tình báo, đệ tin tưởng với sức hút khó cưỡng của nguồn lợi lớn này, sẽ làm cho các thương nhân buôn rượu La Lan điên cuồng, việc này huynh có thể làm một phần báo cáo, truyền tin cho lão gia tử, để cho ngài cùng hoàng thượng âm thầm thương nghị, hoàng thượng dù sao cũng là có một phần cung ứng của nguồn rượu, ắt hẳn là trong lòng ngài so với đệ và huynh rõ ràng hơn giá trị lâu dài của chuyện này.
- Đây quả thật có thể xem là sách lược tuyệt vời để thâm nhập quân tình La Lan a!
Đồ Thiên Thanh khen:
- Tuy rằng trong thời gian ngắn hiệu quả sẽ không rõ ràng, nhưng thời gian càng dài, quả thật có thể sinh ra hiệu quả nhanh chóng, hiện tại nam bộ quân La Lan do Hô Diên Trường Không nắm trong tay, người này cũng là một vị trí dũng song toàn, giao phong lần trước, huynh thiếu chút nữa là tổn thất nặng trong tay người này, nếu không phải Thiên Hà đệ nhắc nhở đúng lúc, hậu quả thực khó lường.
- Mặt khác, nhị hoàng tử người này, huynh sau này cũng nhất định phải hết sức cẩn thận, đệ có một loại trực giác kỳ quái là người này không phải là hạng đơn giản, nhất là hắn hiện tại được sự tín nhiệm của thái tử điện hạ, đệ cũng không tiện hướng thái tử nhắc đến, nói không chừng một ngày nào đó sẽ xuất hiện biến cố, đến lúc đó huynh nhất định phải thấy rõ tình thế.
Nói tới đây, Vân Thiên Hà không nói nữa.
Đồ Thiên Thanh gật gật đầu nói:
- Huynh hiểu được ý tứ của đệ, năm trước sau khi huynh thi hương xong đệ ở tại trong đình nghỉ chân nói với huynh những lời kia, sau đó đến trong quân trải qua một chuyện, huynh cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy được lời đệ nói quả nhiên có đạo lý, sau lại đượ gia gia gởi thư nhắc cho huynh những việc này, huynh liền minh bạch chúng ta nên làm cái gì, không nên làm cái gì, cho nên Thiên Hà đệ có thể yên tâm.
Lúc này, Bào tướng quân đi vào, lấy ra một cái bản đồ da dê nói:
- Đây là bản đồ một nửa biên giới La Lan và Xuất Vân, cùng với địa lý, phân bố núi non xung quanh Hạ Gia Lạp và Hạ Lạp Tề sơn mạch, cũng là bản đồ quân sự cơ mật và tường tận nhất trong quân.
- Đa tạ Bào tướng quân!
Vân Thiên Hà cầm bản đồ nhìn thoáng quá, quả nhiên là tường tận. Bào tướng quân cũng nhìn Vân Thiên Hà nói:
- Công tử, Chính Đức tướng quân khi còn sống có mang theo mạt tướng đi qua một số địa phương, cũng từng vẽ qua một tấm bản đồ, công tử có mang theo trên người không?
Vân Thiên Hà vừa nghe, liền lập tức từ trong túi đồ đeo bên người đem bản đồ Chính Đức lúc lâm chung giao cho hắn lấy ra, nói:
- Bào tướng quân biết địa phương trên bản đồ này?
Bào tướng quân sau khi nhìn thấy tấm bản đồ kia, liền đem tấm bản đồ quân sự gắn thêm vào rồi chỉ vào hai mảnh đất trống không mặt trên bản đồ nói:
- Chính Đức tướng quân khi còn sống, từng dẫn theo tiểu tướng ở tại ba địa phương này thăm dò qua, công tử chỉ cần đem hai tấm bản đồ này ghép lại là có thể tìm ra vị trí của ba địa phương đó. Chính Đức tướng quân cũng từng ở nơi đó lưu lại một vài manh mối còn có một ít đồ vật, bất quá còn có một vật, công tử có thể sẽ dùng đến. Chính là vật này!
Nói xong, Bào tướng quân đột nhiên rút bội kiếm bên hông ra, mọi người cả kinh, Đồ Thiên Thanh đang muốn ngăn cản nhưng đã chậm.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Vân Thiên Hà, Bào tướng quân đâm rách bắp đùi của mình, cắt đứt một khối da, từ bên trong đó lấy ra một vật phủ toàn máu, tiếp đó đem máu bên ngoài lau đi thì liền lộ ra một khối ngọc thạch hình tam giác rất mỏng, đưa đến trong tay Vân Thiên Hà rồi nói:
- Vật này là một món đồ rất quan trọng của Chính Đức tướng quân, khi ngài ấy gặp chuyện liền giao cho mạt tướng, muốn mạt tướng sau này giao cho người của ngài, hiện tại mạt tướng giao vật này cho công tử, chắc hẳn công tử chính là người của ngài.
Vân Thiên Hà tiếp nhận khối ngọc thạch hình tam giác kia, nhìn nhìn một chút thì thấy vật nọ giống như là một cái chìa khóa, nhưng không biết tác dụng là gì.
Bào tướng quân đâm một kiếm vào chân mình, ngay cả cái chau mày cũng không có, tựa hồ cũng không chút để ý mà nói tiếp:
- Công tử, vật này là Chính Đức tướng quân khi còn sống tại trong tàn tích nhà gỗ bị thiêu hủy tìm được, cụ thể có công dụng gì, chúng ta cũng không biết, nhưng mà Chính Đức tướng quân nói vật này bị chôn dấu vô cùng bí mật, chứng tỏ vật này là một vật rất quan trọng, cho nên công tử mang theo, có lẽ sẽ có chút trợ giúp.
- Đa tạ Bào tướng quân!
Vân Thiên Hà sau khi đem khối ngọc thạch hình tam giác cất kĩ thì tự đáy lòng cảm kích nói.
Bào tướng quân nói:
- Công tử không cần phải khách khí, ba địa phương trên thì một nơi thì gần Khắc Nhã Mã Tư Thành của Xuất Vân Đế Quốc, còn hai nơi khác thì đều là trong vùng núi non hoang dã, ở hai nơi đó, công tử khi dò xét nhất định phải cẩn thận, ở đó có một đầu linh thú rất cường đại thường lui tới, năm đó mạt tướng cùng tướng quân chính là ở tại gần sát bên lúc dò xét có đụng qua một lần, cũng may chúng ta không có xâm nhập, kịp thời đào thoát, đầu linh thú kia là một con song đầu xích quan xà, cảm ứng thập phần linh mẫn, tốc độ cũng rất nhanh, công tử nếu mà gặp phải, nhất định phải cẩn thận gấp bội.
Vân Thiên Hà sau khi đem những lời này ghi nhớ kĩ thì Đồ Thiên Thanh lúc này cũng cấp cho Bào tướng quân thuốc trị thương tốt nhất, Bào Đồ Ân ôm quyền nói:
- Công tử, những gì mạt tướng biết, mới vừa rồi cũng đã nói hết, công tử cứ theo bản đồ, rất dễ dàng sẽ tìm được, mạt tướng còn có chuyện quan trọng trong người, xin được cáo lui trước.
Bào tướng quân sau khi rời khỏi, Đồ Thiên Thanh nói:
- Thiên Hà, đêm nay hãy ở lại trong đại doanh nghỉ tạm một đêm, sáng mai rồi lại khởi hành!
Vân Thiên Hà lại lắc đầu nói:
- Mới vừa rồi đệ đi trụ sở, là muốn làm chứng từ thông quan, thừa dịp ban đêm xuất cảnh, chẳng qua là không nghĩ tới huynh cũng ở nơi đây, nghĩ tới chuyện kia cho nên cũng nhân tiện đến xem.
Đồ Thiên Thanh nghe thế, nhìn thoáng qua Đường Linh Toa liền biết Vân Thiên Hà băn khoăn Đường Linh Toa ở trong này sẽ có ảnh hưởng, liền cũng không giữ lại nữa, nói:
- Vậy huynh thay đệ chuẩn bị một số vật dụng cần thiết cho lộ trình, một hồi nữa Dương Trụ Sinh sẽ giúp đệ giải quyết các thủ tục liên quan, đệ cứ ở đây nghỉ ngơi đi.
Nói xong, Đồ Thiên Thanh liền ra khỏi soái trướng.
Chỉ còn lại có Đường Linh Toa và Vân Thiên Hà thì Đường Linh Toa nói:
- Thiên Hà, cái tên mập mạp vừa rồi tại trụ sở là một gia hỏa rất cơ trí, muội nghĩ hắn hẳn là có chút môn đạo, có lẽ chúng ta có thể thông qua tên mập mạp kia giả dạng thành thương nhân La Lan, trà trộn vào cảnh nội La Lan, chỉ cần vòng qua băng phong khẩu, sẽ không còn trở ngại nữa, hơn nữa buổi tối chỉ cần chúng ta đổi trang phục, bọn hắn hẳn là sẽ không dễ dàng nhận ra chúng ta.
Vân Thiên Hà kinh ngạc nhìn Đường Linh Toa một cái, Đường Linh Toa hướng hắn lè ra cái lưỡi nhỏ xinh, lắc lắc cánh tay của hắn nói:
- Muội nói không đúng sao?"
Vân Thiên Hà nhẹ nhàng cười, đem nàng ôm vào lòng, nói:
- Huynh cũng nghĩ như vậy!"
- Khụ khụ!
Đột nhiên, trong trướng truyền đến một tiếng ho khan. Đường Linh Toa lập tức nghĩ đến đây đây vẫn là ở đại trướng trong quân, nhất thời liền rời khỏi lồng ngực Vân Thiên Hà, đỏ bừng cả khuôn mặt, cúi đầu không dám nhìn Đồ Thiên Thanh, xấu hổ đến nổi hận không thể tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống.
Đồ Thiên Thanh thì coi như cái gì cũng không thấy, chỉ thấy trong tay hắn cầm một cái bọc, giao cho Vân Thiên Hà rồi nói:
- Trong nay có mấy bộ quần áo ấm, cũng có một số y phục là La Lan quốc và Xuất Vân Quốc, còn có một vài dược vật dự phòng và lương khô, còn có một số thứ vụn vặt nữa, đệ trên đường mang theo, tự có lúc hữu dụng.
Vân Thiên Hà tiếp nhận lấy, lúc này Dương Trụ Sinh vào soái trướng nói:
- Thiếu soái, đã xử lý thỏa đáng, thám báo tiền phương cũng đã truyền đến tin tức, trụ sở quân La Lan đã cho thông qua chứng từ, thương nhân La Lan đêm nay sẽ có một lần giao dịch, lỗ hổng này có thể lợi dụng.
- Tốt lắm, Thiên Hà, huynh đây không giữ đệ lại nữa, đệ hãy khởi hành liền đi, nhất định phải bảo trọng.
Đồ Thiên Thanh duỗi tay ra. Vân Thiên Hà sau khi cầm lấy tay hắn thì hai người nắm chặt, gật gật đầu nói:
- Đệ xin từ biệt.
Nói xong, liền dẫn Đường Linh Toa đi cùng với Dương Trụ Sinh ra khỏi đại doanh.