Không nhớ rõ rồi!
- Ngươi à người ở nơi nào?
- Ta không biết, ta chỉ nhớ rõ Lợi Châu!
- Ngươi còn nhớ rõ phụ mẫu của mình hay không?
Đường Linh Toa nghe được những vấn đề này, một mực lắc đầu, nhưng nghe đến thời điểm hỏi đến phụ mẫu, nàng đã có chút mờ mịt rồi, mà khi nàng muốn suy nghĩ cố gắng nhớ lại, nàng cảm giác đầu mình càng lúc càng đau nhức.
- Vì sao, vì sao ta không nhớ rõ phụ mẫu của mình là ai? Chỉ nhớ rõ tiên sinh và ca ca, tại sao có thể như vậy?
Đường Linh Toa ôm đầu, đau đến mức nước mắt chảy ra.
Nhiên Nguyệt còn muốn hỏi thêm, Vân Thiên Hà liền ngăn nàng lại, nói:
- Ngươi không nên hỏi tiếp nữa, trong trí nhớ của nàng, còn có một đoạn là hối ức thống khổ nhất trong cuộc đời, nàng quên đi cũng tốt, nàng còn nhớ rõ ta, như vậy là đủ rồi!
Nhiên Nguyệt cổ quái liếc mắt nhìn Vân Thiên Hà:
- Lẽ nào ngươi không muốn để nàng khôi phục lại ký ức hay sao? Loại mấy trí nhớ này cũng không phải lã vĩnh cửu, nếu như trải lại hoàn cảnh nàng từng trải qua, nàng sẽ bị những hoàn cảnh từng quen biết này dẫn dắt, sẽ nhớ lại!
- Ta thà rằng để nàng bảo trì tình trạng như hiện tại!
Vân Thiên Hà thấp giọng nói, đảo mắt nhìn về phía Đường Linh Toa, sờ sờ mái tóc dài của nàng, nói:
- Không nên nhớ tiếp nữa, khi nàng càng muốn nhớ, nội tâm nàng sẽ giãy dụa và đau khổ càng nhiều, làm một người không lo lắng, một lần nữa bắt đầu lại, không phải rất tốt sao?
Đường Linh Toa nhìn thấy Vân Thiên Hà làm trò trước mặt nhiều người như vậy, lúc này mặt nàng lại trở nên đỏ hồng, trong lòng như con nai nhảy loạn, nàng không biết vì sao, chỉ cảm thấy mình rất hạnh phúc, nhưng khi nghe được lời nói của mọi người, nàng nghĩ lẽ nào chính mình ngủ một giấc, liền thực sự trở thành thê tử hắn như trong giấc mộng kia sao?
Nàng đã không phân biệt được, đây rốt cuộc đã cảnh trong mơ hay là hiện thực.
- Linh Toa tỷ tỷ, theo ta chơi đi, ta sẽ lấy táo cho tỷ ăn!
Lúc này Tư Vân lôi kéo cánh tay Đường Linh Toa, nháy đôi con mắt to sáng sủa và hồn nhiên ngây thơ nhìn nàng nói.
Đường Linh Toa nghĩ đến vừa rồi rất đau đầu, cũng không muốn tiếp tục như vậy, nàng nghĩ hiện tại rất hài lòng, vì vậy không nhịn được nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ con hơi phì của Tư Vân, nói:
- Thực khả ái, tỷ tỷ mang muội đi chơi!
Nói xong, nàng liếc mắt nhìn Vân Thiên Hà.
Vân Thiên Hà nhìn nàng, khóe miệng không hỏi nở nụ cười, gật đầu, chỉ là Đường Linh Toa nhìn nụ cười này lại có chút đờ đẫn.
Nụ cười này, ấm áp như ánh dương quang, nhu tình như ước, làm cho tâm tình nàng phảng phất như chìm đắm trong loại ấm áp nhu tình này, không thể tự kiềm chế, nụ cười có thể nhìn xuyên qua tâm linh con người.
Ngay cả Nhiên Nguyệt bên cạnh nhìn khóe miệng hắn nở nụ cười, cũng không khỏi sửng sốt thất thần.
Trong lòng những người khác đều có suy nghĩ tương tự, nhưng là bọn họ đối với nụ cười này cũng không có cách hiểu giống nhau, có người cho rằng nụ cười này thật xấu xa, có người cho rằng đây là nụ cười ấm áp như ánh dương quang, có người cho rằng là nụ cười hài lòng, có người cho rằng là cười đầy nhu tình, có người cho rằng cười đầy thiện lương, càng có người nghĩ, đó là nụ cười vô cùng tà mị.
Nhiên Nguyệt chính là người cho rằng nụ cười đó vô cùng tà mị, nàng phát hiện ra dưới nụ cười như vậy, bao hàm một loại lực lượng nào đó có thể xuyên thấu, làm nổi bật nhâm tâm, sẽ làm cho người ta có cảm giác, ngươi cho rằng đây là loại người gì, hắn cười như vậy, có thể phản ánh ra tính cách con người, bởi vì trước đó Vân Thiên Hà đối với Nhiên Nguyệt luôn có một ấn tượng xấu, cho nên nàng cho rằng đây là nụ cười vô cùng tà mị.
Vân Thiên Hà không cảm giác trong lúc hắn tự nhiên không chút suy nghĩ, vô tình nở nụ cười, lại tạo ra cho mọi người ở đây một ít cảm giác khác nhau. Hắn thấy Đường Linh Toa thất thần trong thời gian ngắn, sau đó ngượng ngịu nhìn hắn cười cười, liền dẫn theo Tư Vân đi ra ngoài.
Đường Linh Toa như vậy mới chân chính là con người thực của nàng, đã không có tư tưởng nư hài bao quần áo rằng buộc, nàng lúc này mới là xinh đẹp nhất, cũng là Đường Linh Toa trong lòng Vân Thiên Hà từng yêu thích nhưng chưa từng biểu lộ với nàng.
Lấy lại tinh thần, thấy mọi người đều nhìn hắn, không khỏi sờ sờ mũi, ôm quyền thi lễ với Nhiên Nguyệt, nói:
- Linh Toa có thể được hai vị cứu trị, hôm nay đã khôi phục, Thiên Hà ở đây nói lời cảm ơn!
Nhiên Nguyệt lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn hắn một cái, lại nói:
- Theo ta đi, muốn biểu đạt lòng biết ơn, nên bằng hành động!
Đi trên đường nhỏ tại Linh Nguyệt Phong, mỗi khi Vân Thiên Hà gặp phải một nữ đệ tử nào đó, đều cung kính hành lễ xưng hô hắn một tiếng "Sư thúc tổ", sau đó ánh mắt liếc nhìn hắn vài lần, nở nụ cười đầy ý vị mới rời đi.
Vân Thiên Hà nghĩ có chút không hiểu ra sao, nói:
- Nhiên Nguyệt, nàng dẫn ta tới Linh Nguyệt Phong làm gì?
Nhiên Nguyệt đảo mắt nhìn hắn, nói:
- Đi theo ta sẽ biết, có người muốn gặp người!
Nói xong, liền không tiếp tục để ý tới hắn, đi trước dẫn đường.
Đây là lần đầu tiên Vân Thiên Hà tới Linh Nguyệt Phong, từ tỏa kiều xa hoa lộng lẫy tại Huyễn Nguyệt Phong bước qua, Linh Nguyệt Phong thực đúng như tên gọi, núi non trùng điệp nhấp nhô, sương khói phù mờ, mang theo một cỗ khí tức thanh tú linh động.
Lúc tiến vào trong ngọn núi này, tạo một loại cảm giác chính là vô cùng tự nhiên, vô cùng linh động. Ở nơi đây, chỗ nào cũng có hoa tươi nở rộ, còn có một mảnh nhỏ giống như dược viên, trồng rất nhiều loại thảo dược, thực vật, tỏa ra hương thơm làm say lòng người, dưới làn sương mù nhàn nhạt bao phủ, càng có vẻ tiên diễm và kiều mị. Bạn đang đọc truyện được tại
- Đệ tử Linh Nguyệt Phong, hầu hết đều là nữ tử, tại tập võ rất nhiều, cũng sẽ học tập y thuật và thuật luyện dược, mỗi người đều có một mảnh dược viên nho nhỏ, chuyên mồn trong một ít hoa cỏ và dược liệu, có thể cung cấp cho sử dụng thường ngày, nếu như dược liệu được trồng không thể thỏa mãn nhu cầu, lúc đó sẽ ra ngoài tìm kiếm thu thập!
Sau khi đi qua dược viên, Nhiên Nguyệt dẫn theo Vân Thiên Hà dọc theo thềm đá bước lên, đi trên một đoạn sơn đạo vắng vẻ, nơi này có hai ao nước, nước trong ao trong suốt thấy đáy, từ cầu nổi trên mặt nước bước qua là một mảnh rừng tử trúc.
- Tại khu rừng này có linh thú thủ hộ, ngươi nhất thiết không được phóng ra địch ý với nó, bằng không rất có thể nó sẽ tấn công ngươi, chính ngươi nhìn xem!
Nhiên Nguyệt nói, liền tiến vào trong. Trong rừng trúc, tử trúc trải rộng, cũng có một cỗ tử khí nhàn nhạt hỗn loạn trong sương mù, mang đến cho nơi này khí tức thần bí.
Vân Thiên Hà phóng xuất cảm ứng, tra xét được linh thú theo như lời Nhiên Nguyệt nói, đó là một con tử nguyệt linh hồ lông màu bạc phiếm điểm nhỏ màu tím, có vẻ rất xinh xắn đáng yêu.
Con tiểu hồ ly lúc này đang trong rừng trúc nhảy loạn, hình như đang đuổi bắt thứ gì đó. Vân Thiên Hà tinh tế cảm ứng phát hiện, đó chính là một con tử mộc thử chui tới chui lui, muốn chạy trốn khỏi tiểu hồ ly truy sát.
Đúng lúc này, tử mộc thử vừa lúc chạy trốn hướng về phía Vân Thiên Hà, tại lúc dưới chân Vân Thiên Hà muốn chạy trốn qua, cước bộ Vân Thiên Hà khẽ động, liền dẫm lên đuôi của nó, chú chuột nhỏ chi chi kêu loạn, nhưng không cách nào chạy thoát, lập tức há miệng cắn vào chân Vân Thiên Hà.
Lúc này có một cái bóng nhanh chóng từ bên cạnh chạy tới gần, trực tiếp nhảy lên, dùng hai móng đè lên chú chuột nhỏ, lúc chú chuột nhỏ bị đè bên trên, cũng không dám tiếp tục kêu lên, có vẻ rất sợ hãi.
Mà con tiểu hồ ly chỉ dùng móng vuốt gảy gảy chơi đùa với nó một hồi, sau đó sẽ để tử mộc thử chạy đi, lập tức liếc mắt nhìn Vân Thiên Hà, nhanh chóng nhảy vào trong rừng trúc không còn hình bóng.
Vân Thiên Hà có chút buồn bực, hắn nhìn tiểu hồ ly thực sự có bộ dáng hoàn toàn vô hại, cũng không hung tàn theo như lời Nhiên Nguyệt nói, bất quá đây chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ, Nhiên Nguyệt không để ý tới hắn, tự mình đi phía trước, hắn cũng không hỏi nhiều, bước nhanh hơn đuổi theo.
Ra khỏi rừng tử trúc, đi trên ngọn núi cao nhất Linh Nguyệt Phong, bố cục kiến trúc nơi này so với các phong khác rất không giống nhau, vốn Linh Nguyệt Phong có khí tức thanh tú linh động, hiện tại nhìn kiến trúc xây dựng nơi đây, đều rất tinh xảo, cũng đều là những gian nhà độc lập, từng tiểu viện đều có khu vườn nhỏ, ngược lại có chút khí tức kiều mị.
Ở chỗ này, một ít nữ tử nguyệt xam, tuổi tác ước chừng từ mười ba mười bốn tuổi tới ba bốn mươi tuổi, đều đang bận rộn trong khu vườn nhỏ của chính mình, mà có người thì di di nha nha luyện tập quyền cước công pháp, mà nhìn cảnh tượng này ngược lại có phong vị rất thoải mái tự nhiên.
Nhiên Nguyệt dẫn theo Vân Thiên Hà bước tiếp, không hề nghỉ chân, đi qua nơi này, tiếp tục vượt qua hành lang gấp khúc, lại qua một phiến tường cao cửa lớn, nơi này có một điện phủ nghị sự, tên là Linh Nguyệt Đường.
Lúc Vân Thiên Hà tiến vào, chỉ thấy trong đại sảnh Linh Nguyệt Đường có một ít nữ nhân đang đứng, Tầm Nguyệt cũng có mặt trong đó, nhãn thần bình tĩnh nhìn hắn, hơi gật đầu, mà những nữ tử khác thì đều lộ vẻ hiếu kỳ quan sát hắn.
Trung ương đại sảnh, lúc này có một vị nữ nhân trang phục phụ nhân, tuổi tác chừng ba mươi tuổi, trên mặt mang khăn che, nhưng tạo cảm giác nghĩ vô cùng kinh ngạc, rất nhanh phát hiện ra một ít khác thường, tại Linh Nguyệt Phong này, trong đó có một bộ phận nữ tử đều mang theo khăn che mặt, mà một bộ phận khác lại không mang theo khăn che mặt, giống như Nhiên Nguyệt chính là một trong số người không mang theo khăn che mặt, điều này làm cho Vân Thiên Hà cảm giác rất kỳ quái.
Lúc Nhiên Nguyệt dẫn Vân Thiên Hà vào điện, liền hướng hắn chỉ vào vị nữ tử trang phục phụ nhân đứng đầu đại sảnh, nói:
- Sư tỷ, người đã đưa tới. Tỷ có gì muốn nói thì hãy nói với hắn đi!
Sư tỷ Nhiên Nguyệt tên là Mộng Nguyệt, đương nhiên đây là cái tên sư môn kéo dài sau khi gia nhập và Nguyệt Tông, cũng không phải tên vốn ban đầu của các nàng. Chỉ thấy Mộng Nguyệt đi lên phía trước, thi lễ với Vân Thiên Hà nói:
- Đệ tử Mộng Nguyệt ra mắt sư thúc tổ, hôm nay mạo muội thỉnh sư thúc tổ tới đây, kỳ thực cũng là ý tứ của gia sư, thỉnh sư thúc tổ đi theo đệ tử về phía hậu đường!
Vân Thiên Hà nghĩ buồn bực, các nàng muốn làm gì, luôn thần thần bí bí, hắn tự nghĩ từ trước tới giờ chưa từng gặp qua sư phó các nàng, nếu luận bối phận trong Nguyệt Tông, cho dù sư phụ bọn họ muốn gặp hắn, tựa hồ phải đích thân đăng môn xin gặp mới được, còn muốn để hắn đi một chuyến, thực sự là cổ quái.
Vừa nghĩ, Vân Thiên Hà vừa đi theo Mộng Nguyệt và Nhiên Nguyệt, còn có Tầm Nguyệt tới hậu đường, chỉ là sư tôn bọn họ muốn gặp chính mình, Tầm Nguyệt đi theo là có ý tứ gì? Vân Thiên Hà cảm thấy không hiểu, không khỏi suy nghĩ, có phỉa Linh Nguyệt Phong này không nó bối phận hay không đây?
Bất quá tới hậu đường, nhìn thấy một vị trưởng lão phụ nhân mặc nguyệt sam bạc lam giao nhau ngồi xếp bằng trước một mặt tường, mặt quay vào tường, tại lúc Mộng Nguyệt dẫn Vân Thiên Hà tiến vào, liền lên tiếng nói:
- Sư tôn, đệ tử đã thỉnh sư thúc tổ tới!
- Mộng Nguyệt, Nhiên Nguyệt, các con lui ra đi, Tầm Nguyệt lưu lại!
Vị lão phụ nhân kia không xoay người lại, chỉ nhàn nhạt nói một câu, ngữ khí mang vẻ hiền lành nhu hòa.
- Dạ!
Nhiên Nguyệt và Mộng Nguyệt khom người liền đi ra ngoài, cũng đóng cửa lại, nhưng tại sát na đóng cửa lại, thân thể tầm Nguyệt hơi chấn động, nhưng không bị người khác phát hiện.
Vân Thiên Hà hiếu kỳ lão phụ nhân là ai, cũng không lên tiếng chào hỏi, lặng yên nhìn lão phụ nhân.
Chỉ là khi lão phu nhân xoay người lại, trên mặt mang theo nụ cười, nhìn Vân Thiên Hà nói:
- Hài tử, chúng ta lại gặp mặt!
Sau khi Vân Thiên Hà nhìn thấy khuôn mặt nàng, tỉ mỉ suy nghĩ một chút, cũng hơi chút kinh hãi, nói:
- Thế nào là ngươi?