Lão Cái và Tuyết Ông trên Quan Vân Đài, không biết bọn họ đã nói với nhau những gì!
Lúc Tuyết Ông từ trên Quan Vân Đài đi xuống, vẫn bình tĩnh hạ sơn, mang theo một bộ phận đệ tử Thiên Môn rời đi, hắn không trở lại Thiên Môn, cũng không trở lại Đại Đường Quốc, càng không ở lại Võ Thánh Tông, cũng giống như tên của hắn, biến mất trong phong tuyết mang mang.
Mà Lão Cái vẫn đứng trên Quan Vân Đài, lẳng lặng một đêm, lấy rượu làm bạn.
Ngày thứ hai, Lão Cái đã hồi phục được bản tính hào hiệp trước đây, tại lúc Vân Thiên Hà tới tìm tới hắn, hắn chỉ nói với Vân Thiên Hà một câu:
- Hài tử, trước đây ngươi nói rất đúng, buông, chính là giải thoát!
Vân Thiên Hà biết, hiện tại đôi phụ tử này đã kết thúc được một đoạn ân oán, thế nhưng kết cục cũng không như ý con người.
Lúc Tuyết Ông ly biệt, Thánh Võ Tông xử lý công việc Thiên Môn tiếp theo, dập tắt ngọn lửa báo thù, nghênh đón một đoạn thời gian bình tĩnh ngăn ngủi.
Sau trận chiến, người trong thiên hạ đánh giá tông môn bỗng nhiên nổi tiếng này như thế nào đã không phải là chuyện mà Vân Thiên Hà quan tâm nữa rồi, hắn cũng không lập tức trở về nhà, mà lựa chọn ở lại cấm địa phía sau núi Thánh Võ Tông, tiến hành bế quan tu luyện trong thời gian ba tháng.
Lần này đánh một trận với Thiên Môn, tuy rằng so với trong tưởng tượng thuận lợi hơn rất nhiều, thế nhưng thu hoạch trên phương diện võ đạo của Vân Thiên Hà lại rất lớn.
Chiến một trận với cao thủ hơn hẳn một đẳng cấp như Vưu Chính Trì để Vân Thiên Hà tự mình cảm ngộ được ý chí Võ Thánh và lực lượng cơ thể tại lúc đột phá cực hạn cường hãn như thế nào. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Mà đánh một trận với Tuyết Ông, Vân Thiên Hà thể ngộ càng sâu, đây là một loại đốn ngộ đối với ý cảnh võ đạo.
Ý cảnh võ đạo đặc biệt của Tuyết Ông khiến cho Vân Thiên Hà khắc sâu ấn tượng, giữa loại ý cảnh này, thần hồn ý chí của hắn gióng như chủ tể của ý cảnh, hơn nữa khi lực của hắn đã gần hình thành thánh thể, từ điều này có thể nói cảnh giới Đại Tông Sư của Tuyết Ông rõ ràng cao hơn Vân Thiên Hà một bậc.
Cùng là Đại Tông Sư hậu kỳ, mà trận chiến ấy nếu không phải Vân Thiên Hà sử dụng Thiên Khôn Bí Pháp truyền thừa cao nhất của Nguyệt Tông, đối mặt với Tuyết Ông, hắn chỉ có thể chuốc lấy một hồi thảm bại.
Vì vậy lần này Vân Thiên Hà lựa chọn bế quan tại cấm địa sau núi Thánh Võ Tông, cũng là muốn từ cảm ngộ ý cảnh võ đạo, cộng thêm kinh nghiệm chiến đấu trong dĩ dãng, tìm kiếm một loại ý cảnh võ đạo chân chính thuộc về chính mình.
Loại ý cảnh này, cũng không phải đến từ Thiên Khôn Bí Pháp, mà là đến từ bản mạng của Vân Thiên Hà cùng với hải dương tinh hà trong cơ thể.
Đêm tối, quần tinh lấp dánh, ngân hàn trong như tẩy.
Tinh quang giống như thác nước xả xuống, giống như từng sợi chỉ bạc, mãnh liệt từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, đi qua kinh mạch huyệt khiếu của Vân Thiên Hà, chui vào trong cơ thể hắn.
Mà lúc này, sau khi tinh thần hội tụ lực lượng tiến vào trong cơ thể Vân Thiên Hà, toàn bộ tinh khiếu tại các tinh tú trong cơ thể đều bắt đầu sáng lên, từng cỗ tinh linh chi khí tinh thuần không gì sánh được ngưng kết hình thành nên khôn tức trạng thái dịch, giống như bị huyệt khiếu quanh thân hắn bao dung tinh thần, lấy một lại phương thức thần bí tuần hoàn qua lại.
"Nếu như mỗi một khiếu khổng đều đại biểu cho một viên tinh thần, như vậy trong nhân thể chính mình có vô số khiếu khổng, hẳn là mỗi một khỏa đều có một tinh thần đối ứng, thế nhưng trong tinh kinh, mỗi một tinh tú ngoại trừ hai mươi tám khỏa tinh ra, cũng không có mạch lạc trung tâm kết nối, khiến cho bọn chúng xâu chuỗi với nhau hình thành thành một chỉnh thể, đây lẽ nào chính là tinh mạch như lời Thương Nguyệt, Miên Nguyệt cùng với Mộng Ly đã từng nói với chính mình hay sao?"
Thời điểm Vân Thiên Hà dò xét tinh tú vận chuyển động lập trong cơ thể, cảm ngộ từng quy luật vận chuyển tuần hoàn cùng với biến động tinh khiếu trong các tinh tú, ngày càng sâu sắc cảm nhận được sự quan trọng của tinh mạch.
Mà hắn muốn hình thành ý cảnh võ đạo đặc biệt của chính mình, nhất định phỉa nắm giữ quy luật vận hành quanh thân của mỗi một tinh khiếu một cách lô hỏa thuần thanh, phối hợp với phương thức ngưng kết lực lượng và hành công biến hóa, thông qua thần hồn ý chí và chặt chẽ xâu chuỗi lại, từ tầng cảm ngộ này tìm được ý cảnh vi diệu mơ hồ kia.
Vân Thiên Hà tinh tế thể ngộ quy luật vi diệu lúc Tuyết Ông phát ra ý cảnh võ đạo, phát hiện ra trong quá trình hình thành loại ý cảnh đặc biệt này, Tuyết Ông và ý cảnh thủy chung đều là một chỉnh thể, mà chính mình thông qua thần hồn ý chí và linh phách mệnh thể kết hợp dần dần diễn biến ra, chỉ là đơn thuần và mỗi một tinh khiếu trong các tinh tú.
Điều này cũng cói rõ, hắn hiện ra chỉ là những cá thể hoàn toàn độc lập với nhau, không hề hình thành một chỉnh thể thông suốt với nhau một cách hữu hiệu.
Sau khi nghĩ tới đây, con mắt của Vân Thiên Hà đột nhiên sáng ngời, không khỏi lẩm bẩm:
"Lòng ta trong lúc kính úy tinh không xán lạn kia, vận chuyển cũng chỉ là mỗi một tinh thần cá biệt, trong lòng ta chưa hề dung nạp với toàn bộ chính thể tinh không…"
Dòng suy nghĩ tựa hồ càng lúc càng rõ ràng rồi, Vân Thiên Hà tiếp tục lẩm bẩm:
"Nếu như tất cả các tinh khiếu trong cơ thể ta đều tương ứng vận hành với tinh thần trên bầu trời, hình thành một chỉnh thể, đó là toàn bộ đại dương tinh không, như vậy ý cảnh của ta nên là đại dương tinh không kia, mà mỗi một khỏa tinh trong đại dương tinh không, đều là một huyệt khiếu trong thân thể của ta, ta khống chế mỗi một khỏa tinh vận chuyển tương ứng với tinh không, nó sẽ biểu hiện ra ngoài lực lượng khôn hàn, hoặc là lãnh và nhiệt thời điểm soi sáng một phương, quang và ám, đều hẳn là cùng một chỉnh thể đối ứng với cá thể ảnh hưởng trong ý cảnh của ta!"
"Nói cách khác, khi lòng của ta có thể dung nạp vận chuyển toàn bộ tinh không, như vậy ý cảnh của ta có thể bao dung cả thiên địa, ta chính là tinh khung thiên địa bao phủ toàn bộ vạn vật, như vậy ta sẽ là chủ tể…"
Sau khi nghĩ tới đây, Vân Thiên Hà cảm giác tâm tình và ý nghĩ của chính mình nhất thời trống trải hơn rất nhiều, hơn nữa có môt loại cảm giác tùy ý trước nay chưa từng có.
Khi hắn không hề đơn thuần cực hạn trong mỗi một tinh khiếu tại đại dương tinh tú, mà là để chính mình dung nhập vào toàn bộ đại dương ngân hà, Vân Thiên Hà phát hiện ra, tại biển tinh không bao trùm cả vạn vật thiên đại, tất cả bất quá đều nằm trong vòng bao dung của chính mình, vô luận là quang hay ám, vô luận là sống hay chết, tâm của hắn tự thành càn khôn!
Nhưng mà, tại lúc tâm tình chuyển hóa và thăng hoa này, Vân Thiên Hà cũng không ý thức được, hắn dưới trạng thái tu luyện này, tiến hành cảm ngộ đối với ý cảnh, sự vận chuyển của các tinh khiếu trong cơ thể đã phát sinh một loại chuyển biến thần kỳ nào đó.
Điều này thực giống như quy tắc trò chơi bị thay đổi, và quy tắc trò chơi tương ứng với quá trình vận chuyển, đều phải theo sự chuyển biến thành vận hành quy luật thích ứng pháp tắc.
Ầm…
Ngay sau đó, trong thân thể Vân Thiên Hà đột nhiên phát sinh một cỗ rung động cường liệt, tâm thần của hắn lập tức từ trạng thái bao dung toàn bộ biển tinh không hồi phục trở lại.
Nhưng lúc hồi phục lại, Vân Thiên Hà lại cảm giác được một cỗ đau đớn như xé rách thân thể truyền tới, liền lập tức tiến vào trong hải dương tinh tú của chính mình xem xét kỹ rốt cuộc đã xảy ra biến hóa gì.
Chỉ là lúc hắn tiến nhập vòa trong hải dương tinh tú của chính mình, Vân Thiên Hà không khỏi trợn mắt há hốc mồm phát hiện ra, tinh tú đang tiến hành dung hợp.
Tại trước đây, đệ nhất tinh tú trong cơ thể Vân Thiên Hà đều chuyển động theo một căn cơ riêng biệt, thời điểm nó vận chuyển sẽ do Vân Thiên Hà dẫn dắt tinh thần lực xen lẫn tinh linh chi khí tiến nhập vào tinh tú, trải qua hắn vận chuyển tuần hoàn và chuyển hoán hình thành tinh linh chi khí, tiếp tục truyền đến các tinh khiếu khác trong tinh tú, nó giống như một trung tâm khu động, cuộn cuộn không ngừng cung cấp tinh linh chi khí cho Vân Thiên Hà khai thác tinh vực cần thiết, nhưng mà hiện tại, sau khi tâm tình và tâm cảnh của Vân Thiên xảy ra biến hóa thật lớn, theo thần hồn ý chí của hắn tác dụng và thúc đẩy, tinh tú trong cơ thể hắn giờ khắc này tựa hồ như đã bị triệt để kích hoạt, hai tinh tú trước đây Vân Thiên Hà đã hoàn thành quá trình dẫn tinh viên mãn, hiện tại trong lúc lặng yên không một tiếng động, bắt đầu phá tan đạo tinh môn ngăn cách giữa hai bên, dần dần phát sinh xác nhập dung hợp với nhau.
Mà trong thân thể Vân Thiên Hà truyền tới cảm giác đau đớn giống như xé rách cơ thể, chính là do hai tinh tú phá tan đạo biên giới trung gian ngăn cách thời điểm vận chuyển, phần tinh vị đồ nguyên bản ban đầu do Vân Thiên Hà tu luyện tinh kinh giờ khắc này cũng đã không còn tồn tại, nhưng hai mạch lạc bị cách ly tắc nghẽn lại bị mạnh mẽ đả thông truyền đến.
Trong lòng Vân Thiên Hà khiếp sợ, cũng không biết đây là tốt hay xấu!
Tinh vị đồ ban đầu do tu luyện tinh kinh, hiện tại sau khi tâm tình của hắn phát sinh chuyển biến, thần hồn ý chí tác dụng thúc đẩy, tinh tú trong cơ thể dĩ nhiên bắt đầu nhảy ra khỏi con đường tinh vị đồ trước đây, bắt đầu khơi thông một con đường mới không hề liên quan tới mạch lạc tinh vị đồ trước kia.
Nói cách khác, nguyên lai Vân Thiên Hà vẫn dựa theo tinh vị đồ trước kia tu luyện, tinh tú cùng với tinh khiếu đã bị phá vỡ quy luật vận chuyển bình thường, hiện tại hai tinh tú phát sinh sự dung hợp, đã đánh vỡ luật động vốn có kia, sản sinh một loại luật động hoàn toàn mới, một quy luật tuần hoàn Vân Thiên Hà chưa bao giờ nghĩ tới.
Lúc này, cỗ đau đớn như xé rách cơ thể từng đợt từng đợt truyền tới, lần này cũng không thua gì quá trình Vân Thiên Hà lần đầu tiên khai phá tinh khiếu, thời điểm hoàn toàn không còn quy luật thứ tự tinh vị trước đây, sản sinh một phương pháp tự hành vận chuyển tinh tú hoàn toàn mới, hắn chỉ có thể chịu đựng sự mở động đả thông giữa hai tinh tú mạch lạc vốn không liên quan gì đến nhau trước kia.
Bất quá…
Cũng may Vân Thiên Hà đã hoàn thành quá trình dẫn tinh giữa hai tinh tú này đến trạng thái viên mãn, sau khi hai tinh tú hợp lai cũng bắt đầu giống như kẻ xâm lược hướng về phía lãnh địa vốn không thuộc về chúng tiến hành mở rộng, tinh vị tinh khiếu ban đầu cũng tựa hồ thoáng cái mở rộng ra một không gian vô cùng rộng lớn, tại không gian rộng lớn này, những tinh khiếu dưới sự khống chế của Vân Thiên Hà, vẫn vận chuyển bình thường như cũ, nhưng khả năng dung nạp tinh linh chi khí so với trước kia càng thêm khổng lồ, thậm chí vượt qua trước kia tới mấy lần.
Đau đớn một mực duy trì liên tục, toàn thân Vân Thiên Hà đều đổ mồ hôi hột, ngay cả thần hồn ý chí của hắn hiện tại hoàn toàn có thể chịu đựng được cơn đau nhức này, thế nhưng thời gian quá dài, cũng là sự tiêu hao vô cùng to lớn.
Không biết trải qua bao lâu.
Khi Vân Thiên Hà cảm giác hai tinh tú này xác nhập, cũng mở ra một không gian vô cùng rộng lớn, đưa tới việc toàn bộ mạch lạc liên quan trong thân thể hắn khai thác và dung nạp mở rộng, cỗ đau đớn từng đợt từng đợi truyền thẳng vào tinh thần Vân Thiên Hà rốt cuộc cũng bắt đầu giảm đi.
Chỉ là, giữa lúc Vân Thiên Hà đang chuẩn bị thở ra một hơi, chuẩn bị tư nhuận những mạch lạc mới khai thác vốn không thuộc về tinh vị đồ ban đầu, lúc này lại có điều ngoài ý muốn xảy ra.
Tinh tú sau khi xác nhập là một chỉnh thể hoàn toàn mới, vô cùng thần bí và tràn đầy mới mẻ, đợi Vân Thiên Hà khai phá và thăm dò đoàn thể khổng lồ, bọn chúng đã không có phân chia đệ nhất và đệ nhị tinh tú ban đầu.
Mà dưới trạng thái kỳ lạ này, Vân Thiên Hà giật mình phát hiện, đoàn thể thần bí này không ngờ lại nhắm vào đệ tam tinh tú trong cơ thể mà hắn mới chỉ khai phá được phân nửa.
Hầu như không bị Vân Thiên Hà khống chế, tinh đoàn này tại lúc khai phá nhưng mạch lạc ngăn trở đường đi của chúng, đã bắt đầu có khuynh hướng tiến vào hành tinh thôn phệ đệ tam tinh tú.