Vân Thiên Hà nghĩ có chút không dám tin tưởng, hắn hoàn toàn không ngờ tới năng lượng huyễn hư tinh phách trong lúc hắn không phát hiện ra, đã tiến hành một lần tiến hóa cải tạo đối với mệnh thể của hắn, nhưng lại để hắn hoàn thành tu luyện linh nhục hợp nhất, trực tiếp bước vào cảnh giới Võ Thánh.
Khi hắn nội thị thân thể, ngoại trừ những biến hóa rất rõ ràng từ cơ thể, thần hồn ý chí và linh phách của hắn cũng có bước thăng hoa trước nay chưa từng có, hoàn mỹ dung hợp thành một thể.
Đây là tại lúc hoàn thành linh nhục hợp nhất, để mỗi một tế bào nhỏ nhất trong thân thể hắn, mỗi một kinh lạc, mỗi một huyệt khiếu đều mang theo một cỗ ý chí cường hãn.
Loại cảm giác này, chỉ cần giơ tay nhấc chân, hoặc là một ánh mắt, một động tác rất nhỏ, trong đó chất chứa lực lượng nội liễm, có thể tạo thành một loại kinh sợ cường đại và cảm giác áp bách, đó chính là Võ Thánh.
Bất quá, càng làm cho Vân Thiên Hà cảm thấy mừng rỡ hơn nữa, hắn thông qua nội thị tinh khiếu và mạch lạc tại tinh vực trong cơ thể, phát hiện ra khôn tức trong mỗi một tinh khiếu đều đã ngưng thực rồi.
Loại ngưng thực này, chính là một loại tinh hạch, tinh chi tinh hạch có thể rung động lực lượng tinh thần.
Cũng có ý nghĩa, sau này Vân Thiên Hà không cần phải tiếp tục thông qua chuyển hóa tinh thần lực trở thành tinh linh chi khí, sau đó chuyển hóa thành không tức đến tiến hành tu luyện, hắn có thể thông qua thánh thể cường hãn, trực tiếp dẫn năng lượng tinh thần hùng hồn lớn mạnh kia đến để tu luyện rồi.
Đây chính là do mạng thể của hắn xảy ra cảo tạo tiến hóa, cũng là lúc hình thành thánh thể, biểu hiện trực quan cường hãn nhất, cũng trực tiếp nhất.
Vân Thiên Hà căn cứ vào nội dung ghi chép trong tinh kinh, tỉ mỉ thể nghiệm một chút, hiện tại đã tới giai đoạn cuối cùng mở ra đệ tứ tinh tú, mở ra biên giới đệ nhị tinh vực, cũng chính là giai đoạn địa chi tinh vực.
Thế nhưng trải qua một lần tinh tú trong cơ thể hắn ngoài ý muốn xác nhập thành một thể, hiện tại loại tình huống dung hợp tinh vực này hắn đã không thể nào trải qua, mà những điều này đã vượt qua khỏi phạm trù ghi chép trong Vô Lượng Tinh Kinh rồi.
Luận thánh thể thông qua cải tạo cường hóa hình thành, Vân Thiên Hà nghĩ lấy khí lực hiện tại của hắn, hắn có thể dung hợp cỗ ý cảnh tinh khung phong ấn tinh phách chi linh giữa bàn long trấn trụ. Truyện YY - https://truyenfull.vn
Thế nhưng, hiện tại có một vấn đề rất phiền phức, đó chính là sau khi chỉnh hợp với cỗ ý cảnh tinh khung kia, lấy cảnh giới Võ Thánh và thánh thể hiện tại của Vân Thiên Hà, kinh mạch, huyệt khiếu trong cơ thể hắn thông qua cường hóa, có thể hoàn toàn chịu tải được cỗ ý cảnh tinh khung kia dẫn dắt lực lượng tinh thần dày đặc, cường hãn, thế nhưng khi cỗ năng lượng này tiến vào cơ thể cần phải tiến hành dẫn đạo như thế nào, còn có làm sao khiến chúng hình thành một vòng tuần hoàn hữu hiệu trong cơ thể, lại chung quy phải có một đầu mối thu thập chúng, trù tính chung điều phối, như vậy mới có thể hình thành vòng tu luyện hưu hiệu, bằng không nếu Vân Thiên Hà dẫn cỗ lực lượng kia vào cơ thể mà nói, nếu như không thể khống chế cỗ năng lượng hành tẩu theo con đường nhất định, một khi hình thành phản phệ, tất nhiên là kết quả tẩu hỏa nhập ma.
Xét đến cùng, trong tinh kinh vẫn tồn tại một tệ đoan mười phần nghiêm trọng, nguyên nhân không có tinh mạch, vì vậy hiện tại Vân Thiên Hà còn chưa dám dung hợp tới ý cảnh tinh khung phong ấn trong bàn long trấn trụ cùng với cỗ lực lượng tinh thần càng cường đại hơn rất nhiều.
Tuy rằng tệ đoan này còn chưa giải quyết được, nhưng cũng không ảnh hưởng tới các phương diện tu luyện khác của Vân Thiên Hà, mà lần này có thể hấp thu được năng lượng huyễn hư tinh phách, thúc đẩy tiến hóa và một ít chỗ tốt khác, trực quan nhất chính là thể hiện trên mặt biến hóa thân thể.
Dựa vào cơ hội này, Vân Thiên Hà nếm thử tu luyện Thiên Khôn Định Ấn.
Dựa theo lời Miên Nguyệt đã nói, Vân Thiên Hà sau khi đột phá tiến hành theo phương thức chất lượng, từ đạo khôn ấn đầu tiên bắt đầu ngưng kết, sau đó đạo thứ hai… Đạo thứ mười… Đạo thứ hai mươi…
Khi ngưng kết thành công ba mươi đạo khôn ấn, Vân Thiên Hà mới cảm thụ được cỗ lực lượng khôn hàn trong cơ thể kia, phảng phất lấy hắn làm trung tâm, hầu như có thể hình thành một vòng xoáy kinh khủng, mà thánh thể hắn mới hình thành, tại thời gian ngắn chịu đựng lực lượng trong ba mươi đạo khôn ấn này, đến đạo khôn ấn thứ ba mươi mốt mới dần dần có cảm giác lực bất tòng tâm.
Bất quá Vân Thiên Hà biết, còn có thể tiếp tục.
Vì vậy tăng thêm áp lực, lúc Vân Thiên Hà nếm thử ngưng kết đạo khôn ấn thứ ba mươi lăm liền triệt để không thể chịu đựng nổi nữa rồi, hơn nữa quá trình này cũng mười phần gian khổ, nếu như dùng trong thực chiến, tốc độ rùa bò như vậy, căn bản không thể nào vận dụng linh hoạt.
Trải qua thử nghiệm, Vân Thiên Hà liền buông tha truy cầu nghiêm khắc đối với bản thân, bắt đầu chuyển sang nghiên cứu tu luyện về mặt thời gian ngưng tụ khôn ấn.
Một canh giờ qua đi…
Đợi khi Vân Thiên Hà thành thạo ngưng kết thành ba mươi đạo khôn ấn, khống chế trong thời gian năm tức hoàn thành, lúc này mới thỏa mãn thu công, lại chuyển sang tiến hành thích ứng và tiến thêm một bước ngưng luyện đối với Thương Hồn Chỉ.
Bất quá đối với Thương Hồn Chỉ, Vân Thiên Hà phát hiện, tại lúc chính mình có cơ sở hình thành thánh thể, môn công phu này vận chuyển càng thêm thuận buồm xuôi gió, hầu như không cần hắn phải tốn hao bao nhiêu thời gian tu luyện, khoảng cách tổn thương và uy lực của Thương Hồn Chỉ, theo tu vi của hắn đề cao tăng mạnh đã phát sinh biến hóa vi diệu.
Nếu như nói trước đây khoảnh cách thương tổn khi Vân Thiên Hà thi triển Thương Hồn Chỉ vào khoảng hai mươi bước, như vậy hiện tại khoảng cách thương tổn hữu hiệu đã đạt tới năm mươi bước, hơn nữa uy lực tăng mạnh hơn mấy lần, đây là một tiến bộ không nhỏ.
Bất quá trong lòng Vân Thiên Hà vẫn rất bức thiết.
- Uhm, đây tuy rằng là một chuyện tốt, thế nhưng khi tới cảnh giới Võ Thánh, nếu như trực tiếp dẫn lực lượng tinh thần đến tu luyện, như vậy Vô Lượng Tinh Kinh đã không thể tiếp tục tu luyện nữa rồi, phải mau chóng tìm kiếm "Tinh Khung Bí Sách" mới được!
Vân Thiên Hà nhiều lần lẩm bẩm nói, đối với tệ đoan trong tinh kinh thường xuyên nhắc nhở chính mình, hiện tại mới bước vào cảnh giới Võ Thánh, còn chưa thử dẫn tinh thần trực tiếp đến tu luyện, thế nhưng tính nghiêm trọng của tệ đoan càng lúc càng gần, trong lòng Vân Thiên Hà cũng càng lúc càng gấp gáp, không dám có một chút sơ ý nào.
- Lòng ta trong tàng long, y cây tường vi mà nghi, ta thân nạp trời cao, lại tâm hệ cố thổ mà miên!
Vân Thiên Hà nhiều lần lẩm bẩm những lời nói Hoa Tố Nhan đã nói với hắn trước khi rời khỏi Tuyết Trúc Thành, sau đó liền cười khổ. Số phận có đôi khi thực đúng là trêu người, rõ ràng thoáng qua nhưng không được, không cho ngươi trải qua một phen khúc chiết.
- Hay là bởi vì trân quý, khi mất đi mới hiểu được phải quý trọng như thế nào, người này, có thể nói dụng tâm lương khổ a!
Vân Thiên Hà lẩm bẩm nói.
Trong động bởi vì mấy người Vân Thiên Hà thu nạp năng lượng thiên địa ẩn chứa trong huyễn hư tinh phách, vì vậy những đồ vật xung quanh nguyên bản bị tinh thể hóa cũng bị mấy người Vân Thiên Hà hấp thu toàn bộ năng lượng bên trong, hiện tại toàn bộ đều biến thành một đống phấn bột.
Tia sáng có chút lờ mờ, nhưng đôi mắt của Vân Thiên Hà trong bóng tối như hiện tại, cho dù không có tia sáng, nhưng vẫn hiển hiện ra cảnh trí như trước, không khác ban ngày bao nhiêu.
Sau khi đứng dậy, từ trong bao quần áo tìm một bộ khác thay vào, chỉ thấy trong huyệt động ngoại trừ cái kén sau khi chính mình tiến hóa xong đã bị phá vỡ, còn Đường Linh Toa, Mộng Nguyệt và Tầm Nguyệt vẫn ở bên trong ba chiếc kén tỏa quang mang nhàn nhạt.
Cũng không biết chính mình trải qua quá trình tiến hóa, đồng thời hoàn thành quá độ đạt tới cảnh giới Võ Thánh mất thời gian bao lâu, Vân Thiên Hà cũng không muốn quấy rối ba người, đi tới trước cửa động, chỉ thấy cự thạch trước cửa động đã bị đẩy ra, Vân Bôn và hai thất Phi Tuyết Mã đã không thấy đâu nữa rồi.
Lẽ nào trong lúc bọn họ tu luyện có thứ gì đó từng đến?
Nghĩ tới đây, trong lòng Vân Thiên Hà chợt căng thẳng, liền ra khỏi huyệt động, thân thể giống như hùng ưng bay lượn, điểm nhẹ mặt đất nhảy lên một tảng đá giữa sườn núi, rồi điểm nhẹ một bước nữa nhảy lên đỉnh núi cao.
Đôi mắt Vân Thiên Hà như điện, từ trên đỉnh núi nhìn xung quanh.
Chỉ thấy sắc trời đã chuyển sang màu trắng, trời sắp sáng, mà xung quanh tuyết sơn vẫn một mảnh vắng vẻ.
Tê luật luật...
Đúng lúc này, lỗ tai Vân Thiên Hà khẽ động, hắn bỗng nhiên ngưng thần nghe được tiếng ngựa hí dài, trong lòng căng thẳng, lúc này dưới chân điểm nhẹ, trực tiếp từ trên đỉnh núi tuyết nhảy xuống, nhẹ nhàng phiêu nhiên như chim hạ cánh, lòng bàn chân tinh tế điểm nhẹ vào một cành cây, thân ảnh tiếp tục như thiểm điện bay về phía tiếng ngựa hí phát ra.
Thanh âm từ cánh đồng băng tuyết truyền đến, nghe có vẻ rất xa xôi, thế nhưng trong lòng Vân Thiên Hà lo lắng an nguy của Vân Bôn, sau hơn mười lần hô hấp liên tục nhảy đi, rốt cuộc đã nhìn thấy một đám điểm đen trên cánh đồng băng tuyết hoang vu.
Khi càng lúc càng tới gần, chỉ thấy hình thể của đám điểm đen này giống như những con ngựa, điều này không khỏi làm hắn liên tưởng tới liệt địa hắc giác thú, vì vậy tốc độ lần thứ hai nhanh hơn, cảnh trí xung quanh hắn bắt đầu có cảm giác mờ ảo không rõ ràng. Khi cách những điểm đen không xa, Vân Thiên Hà thấy được đó là một đám ngựa hoang chân chính, cũng không phải liệt địa hắc giác thú, trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Bất quá, lúc này đám ngựa đen hình thành một đàn, Vân Thiên Hà nhìn xa xa, Vân Bôn và hai thất Phi Tuyết Mã bị vây tại trung ương, mà đối lập với nó là một con ngựa thân thể uy vũ cao to, cơ thể tràn ngập lực lượng, kiệt ngạo bất tuân, thậm chí có chút hung thần, trên đỉnh đầu có một chiếc sừng nhọn.
Đây là Hắc Thần Mã, Vân Bôn thế nào lại chọc vào một vai phiền phức như vậy?
Hắc Thần Ma là kết quả của giao phối biến chủng giữa ngựa và mãnh thú, trong truyền thuyết cũng là một loại thần mã thống linh thiên hạ, mã hoàng chân chính, thực lực không hề thua kém so với linh thú thượng đẳng, mà phiến đại lục này đã từng xuất hiện một con, sau đó không còn nghe tới truyền thuyết về loại Hắc Thần Mã này nữa.
Vân Thiên Hà thế nào cũng nghĩ không xa, tại phiến Băng Tuyết hoang vu như thế này, cư nhiên có một mã hoàng xuất hiện, đồng thời còn để Vân Bôn gặp gỡ.
Bất quá lúc này Vân Bôn bị vây tại trung ương đàn ngựa, mặc dù trên người có chút thương thế, nhưng thoạt nhìn nó không hề sợ hãi, hai thất Phi Tuyết Mã phía sau, không ngừng dùng mặt ngựa cọ cọ vào thân thể hắn, giúp hắn liếm vết thương, không thèm liếc mắt nhìn mã hoàng kia, vẻ không muốn xa rời thật sâu, Vân Bôn thì nhìn thẳng vào đầu mã hoàng đối diện, thỉnh thoảng cào cào móng trước, phát sinh tiếng thở phì phì trong mũi, chiến ý dày đặc.
Thấy một màn như vậy, Vân Thiên Hà bừng tỉnh hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hai thất Phi Tuyết Mã kia coi như là mỹ mã tuyệt sắc, nhất định Hắc Thần Mã đã coi trọng chúng, muốn kết nạp chúng, kết quả cùng với Vân Bôn xảy ra xung đột kịch liệt.
Nghĩ tới đây, Vân Thiên Hà không tiếp tục tới gần can thiệp, đi tới một ngọn đồi cao ngồi xuống, hắn muốn nhìn sức chiến đấu của Vân Bôn sau khi tiến hóa đạt tới mức nào.
- Hí…
Đúng lúc này, Hắc Thần Mã tựa hồ không còn kiên trì giằng co với Vân Bôn, phát sinh một tiếng tê rống rít gào, liền mang theo cái đầu với chiếc sừng dài, chạy cực nhanh về phía Vân Bôn.
Tại thời điểm Hắc Thần Mã chạy nước rút tới gần, thân thể Vân Bôn kịch liệt gia tốc, giống như một bóng ảnh màu bạc, cấp tốc vòng qua phía sau Hắc Thần Mã, Hắc Thần Mã đã đâm vào khoảng không, muốn xoay người, thế nhưng thân thể Vân Bôn lúc này giống như thiểm điện, trực tiếp nhấc hai chân sau, làm động tác cúi đầu nhấc chân, hung hăng đạp mạnh vào bụng Hắc Thần Mã.
Ầm ầm…
Liên tiếp hai tiếng nổ vang lên, Hắc Thần Mã bị Vân Bôn đá trúng, trực tiếp ngã lăn trên mặt đất.
Bất quá Hắc Thần Mã cũng mười phần cường hãn, chỉ đảo người cuồn cuộn một cái liền thuận thế đứng lên, lần thứ hai dùng chiếc sừng nhọn lao tới, chung quy vẫn là thần mã thông minh, thời điểm nó dùng chiếc sừng nhọn, lần này đã có kinh nghiệm, tại thời điểm Vân Bôn muốn vòng qua sau hắn, Hắc Thần Mã đột nhiên đổi hướng, trực tiếp dậm chân trước, ngửa mông nặng nề đá bật ngược lại Vân Bôn.
Vân Thiên Hà ngồi cách đó xa xa có thể cảm thụ được, lực lượng ẩn chứa trong một đòn này, tuyệt đối không thấp hơn một vị Tông Sư ngưng tụ lực lượng phóng ra, nếu như Vân Bôn bị đá trúng bụng, phỏng chừng chỉ có một kết quả chính là bị đá thủng.
Tại lúc nguy hiểm cận kề này, trong lòng Vân Thiên Hà vẫn bình tĩnh như cũ, hắn tin tưởng trong mấy năm sớm chiều ở chung, trải qua thời gian dài huấn luyện và ảnh hưởng, trí tuệ của Vân Bôn hẳn không kém hơn so với Hắc Thần Mã kia.
Quả nhiên, Vân Bôn đã không làm cho Vân Thiên Hà thất vọng, tại lúc Hắc Thần Mã chuyển thân làm động tác tung sát chiêu, lúc này Vân Bôn gia tốc trong nháy mắt, thân thể nhoáng lên liền biến mất tại chỗ, sau một khắc đã xuất hiện phía sau đàn ngựa, nó dĩ nhiên có thể sử dụng thuấn di được rồi!
Tại lúc Hắc Thần Mã đá ngược vào khoảng không, Vân Bôn tựa như một đạo thiểm điện, cấp bách lao tới, thời điểm sắp tiếp cận, Vân Bôn đột nhiên dậm mạnh nhảy cao lấy đà, thân thể vượt lên không trung cao mấy trượng, sau đó không ngừng hướng về phía Hắc Thần Mã bên dưới đạp mạnh.
Ầm…
Chợt nghe tiếng bao tạc kinh khủng, lực lượng ẩn chứa trong đòn vừa rồi của Vân Bôn đâu chỉ có nghìn cân, hung hăng đạp mạnh lên người Hắc Thần Mã, thân thể Hắc Thần Mã cứ như vậy bị Vân Bôn trực tiếp dẫm đạp dưới mặt đất.
Nhưng Vân Bôn cũng không bỏ qua, lập tức giơ cao móng trước, hướng về phía mã hoàng nằm bẹp dưới mặt đất, một lần nữa hung hăng đạp mạnh, chỉ nghe tiếng ầm ầm vang lên, đã tạo thành một lỗ thủng lớn trên bụng mã hoàng, máu tươi điên cuồng phun ra.
- Vân Bôn, làm tốt lắm!
Vân Thiên Hà thấy một màn như vậy, cũng không nhịn được trầm trồ khen ngợi Vân Bôn, để kẻ thất bại dẫm đạp dưới chân chứng minh sự cường đại của nó, bất luận là người hay thú đều tuần hoàn quy tắc này.
Tại lúc Vân Bôn đạp mạnh, lúc này Hắc Thần Mã đã không thể nào đứng dậy, máu tươi trên người điên cuồng phun ra, phát sinh tiếng rống to giận dữ, mang theo một cỗ không cam lòng, tựa hồ muốn phát động một kích trí mạng đồng quy vu tận với Vân Bôn.
Chỉ thấy lúc này Hắc Thần Mã đột nhiên há miệng, một cỗ quang mang từ trong miệng của nó phóng ra ngoài, theo đó là một hạt châu như hư như thực bay ra, bắt đầu ngưng tụ hấp thu lực lượng thiên địa xung quanh vào bên trong nó, chỉ thấy hạt châu dần dần bành trướng, có xu thế sắp bạo liệt nổ tung.
- Không tốt, mã hoàng này muốn tự bạo đan phách cùng với Vân Bôn đồng quy vu tận.
Vân Thiên Hà nhìn thấy thủ đoạn tan nhẫn của mã hoàng, lúc này biến sắc, cũng không dám chậm trễ, cả người đứng bật dậy, giống như một đạo thiểm điện, từ phía sau đàn ngựa trôi nổi trên không trung, điểm nhẹ vào lưng một con ngựa trong số đó, giống như tật điện mạnh mẽ lao về phía hạt châu đang lớn dần.
Tại lúc tiếp cận với hạt châu, Vân Thiên Hà hét lớn một tiếng, phóng ra một cỗ ý chí đóng băng áp chế hạt châu, làm hạt châu bị đông cứng tại chỗ, sau đó không chút khách khí, trực tiếp ngưng tụ lực lượng sau đạo khôn ấn đánh mạnh vào đầu Hắc Thần Mã.
Ầm…
Vân Thiên Hà hiện tại có thực lực Võ Thánh, sáu đạo không ấn quá nhanh lại vô cùng cường đại, lực lượng khổng lồ đánh úp vào Hắc Thần Mã, chỉ nghe một tiếng nổ tung vang lên, trên cánh đồng tuyết rơi, lấy trung tâm đầu Hắc Thần Mã, đã bị Vân Thiên Hà cứng rắn oanh kích xuất hiện một hố thật sâu.
Về phần Hắc Thần Mã kia, khẳng định là thập tử vô sinh.
Vân Thiên Hà không để ý tới sự sống chết của Hắc Thần Mã, lúc này chỉ thấy hạt châu tại lúc Hắc Thần Mã tử vong bắt đầu tiêu tán, chỉ là nó đang bị đóng băng, không thể phá vỡ phong ấn.
Vân Thiên Hà không một chút buông tha cơ hội để Vân Bôn có thể tăng cường thực lực, vì vậy lập tức nắm lấy đan phách của mã hoàng kia, hướng về phía Vân Bôn quát lớn:
- Nhanh, há miệng!