Tây nam Khai Châu Đại Đường Quốc, xung quanh nơi đây đều là quần sơn hùng vĩ, cũng là nơi đóng quân chống lại Liệt Diễm đế quốc xâm lấn, một địa phương quân sự trọng yếu.
Hai năm trước Liệt Diễm đế quốc bắt đầu xâm phạm quy mô biên cảnh Tây Nam Đại Đường Quốc, thu phục một phần lãnh thổ rất lớn phía tây nam Đại Đường, hung hãn nhất chính là lần tiến sát với phụ cận thành Khai Châu.
Thế nhưng bởi vì địa hình thành Khai Châu rất thuận lợi cho việc phòng thủ, khó tấn công, hơn nữa Trữ Dạ và Thương Thiếu Dung ngoan cường chống đỡ mới có thể khiến cho thiết kỵ Liệt Diễm Quốc thủy chung dừng chân tại vị trí yếu hại này, không thể tiến thêm được nửa bước.
Hai năm trôi qua, hai quân đối mặt nhau, vẫn bị vây trong trạng thái giằng co, mặc dù trong Tây quân cũng đã xuất hiện một ít tình huống náo động, thế nhưng yếu tắc quân sự này thủy chung chưa hề bị Liệt Diễm đế quốc đánh hạ.
Nơi này có ưu thế địa lý thiên nhiên quần sơn vờn quanh, dễ thủ khó công, cũng có mất vách chắn thiên thiên rất kỳ diệu.
Liệt Diễm quân tuy rằng mỗi lần đều muốn vượt qua vách chắn thiên nhiên này, thế nhưng cuối cùng đều lấy kết quả thất bại chấm dứt, không ai biết được phía sau vách chắn kia rốt cuộc có cái gì, bởi vì phàm là người muốn vượt qua vách chắn kia, từ đó về sau không còn thấy trở về.
Cho dù là trong Tây quân, vài lần phát sinh sự kiện thám tử binh sĩ biến mất, nhưng không có người nào dám đi thăm dò giải đất tử vong thần bí kia, chỉ cần có thể giúp cho Tây quân một vách chắn an toàn, Liệt Diễm đế quốc không thể nào vượt qua được, thực ra Trữ Dạ hi vọng vách chắn này tồn tại vĩnh viễn.
Nhưng bọn họ không biết được, phía sau vách chắn này, lại có một thế lực thần bí từ mấy trăm năm trước đã đóng quân canh giữ. Trấn thủ nơi đây đã qua nhiều thời đại, người thế gian đã sớm quên mất phong ấn cửa ra Quỷ Cốc.
Giải đất tử vong này nối tiếp với quần sơn xung quanh, và phiến không gian Quỷ Cốc trống trải thần bí, nếu như từ trên cao nhìn xuống, sẽ phát hiện trong quần sơn, có một màn sương mù đày đặc bao phủ, căn bản không nhìn thấy rõ bên trong có cái gì, một cỗ lực lượng ba động dào dạt trong không gian, có thể hình dung địa phương này giống như một chiếc lồng chim người vứt bỏ trong núi.
Mà lồng chim này chỉ có một cửa ra duy nhất, đối diện một ngọn núi cũng bị sương mù dày đặc bao phủ, nhưng xung quanh rất hiểm trở nguy hiểm.
Ngọn núi này, từ trước tới nay được gọi là Thiên Quỷ Sơn, mà phía sau nó có một bí cốc hẹp dài trong núi hoang, đầu cùng của bí cốc này tên gọi là Quỷ Hạp!
Thế nhân cũng không biết, Quỷ Cốc và Quỷ Hạp kỳ thực cũng chỉ cách nhau một tòa Thiên Quỷ Sơn mà thôi.
Trong Thiên Quỷ Sơn, có một tòa huyệt động bí mật, tên gọi là Thiên Quỷ Động
Từ mấy trăm năm trước, trong động này thủy chung đều có người ở, bọn họ bình thường thâm nhập trốn tránh, lánh đời không ra, rất ít khi xuất hiện lưu tới cùng bất cứ kẻ nào.
Từ đó tới nay, hậu đại nơi đây tuy rằng vẫn thủ vững sứ mệnh tổ tiên lưu lại, trấn thủ cửa ra thần bí bị phong ấn, nhưng cũng đã trôi qua mấy trăm năm, cửa ra bị phong ấn không hề xuất hiện bất cứ biến hóa dị thường nào, người sinh hoạt nơi đây từ lâu đã tập thành thói quen, thậm chí dần dần quên lãng. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Vào đêm, bầu trời đầy sao ánh sáng ngọc, so với bất cứ thời điểm nào đều rực rỡ hơn.
Trong Thiên Quỷ Động, một thiếu niên tĩnh tọa trên một tảng đá lớn phụ cận cửa động, xuất thần ngửa đầu nhìn bầu trời sao, lại hiếu kỳ hỏi lão nhân thân hình tiều tụy bên cạnh:
- Tổ gia gia, vì sao gia gia không chịu nổi sinh hoạt khô khan nơi đây mà rời đi, ba ba và mụ mụ cũng muốn ra đi, nhưng bọn họ không dám ra ngoài, các gia gia khác cũng buồn chán bám chặt, bỏ chạy tới Quỷ Hạp lao động, chúng ta vì sao phải trấn thủ nơi này vĩnh viễn?
Lão nhân chậm rãi nói:
- Chúng ta trấn thủ nơi đây, chính là sứ mệnh tổ tiên lưu lại cho chúng ta, hậu thế không được thay đổi!
- Thế nhưng tổ gia gia, chúng ta rốt cuộc thủ hộ cái gì nha?
Lão nhân nói:
- Trước kia, ta cũng lớn như cháu, đã từng hỏi qua tổ gia gia của mình, người nói cho ta biết ở đây phong ấn một ít yêu ma tà ác mười phần cường đại, chức trách của chúng ta chính là phong ấn yêu ma vĩnh viễn, không để chúng trốn ra ngoài làm hại thế gian!
Thiếu niên nói:
- Các gia gia khác nói cho cháu biết, những quái nhân trong Quỷ Hạp đều là hậu đại của yêu ma, không thể thả bọn họ ra ngoài, thế nhưng cháu nghĩ bọn họ thực đáng thương cảm, mỗi lần cháu vào trong đó, thấy nhãn thần bọn họ, đều tràn ngập tuyệt vọng và thống khổ, cho dù bọn họ không thể ra ngoài, nhưng vì sao các gia gia lại muốn khóa mệnh khiếu của bọn họ, để bọn họ không có một chút khí lực, như vậy làm thế nào đào khoáng được nha. Không thể để bọn họ dễ dàng hơn một chút hay sao? Như vậy khẳng định bọn họ sẽ không nghĩ tới chuyện chạy trốn!
Lão nhân nói:
- Hậu đại yêu ma đều có một ít thiên phú thần kỳ, nếu như không phong tỏa mệnh khiếu bọn họ, một khi thiên phú yêu ma của bọn họ thức tỉnh mà nói, bọn họ sẽ phản kháng, hậu hoạn vô cùng, hơn nữa lão tổ mỗi cách mười năm đều trở về dò xét một lần, nếu như chúng ta làm không tốt, lão tổ tông sẽ khiển trách chúng ta!
Thiếu niên nghe được câu nói này, trên mặt xuất hiện thần sắc hướng tới, vươn bàn tay nhỏ bé, vuốt vuốt một hòn đá treo bằng dây truyền tên cổ, lẩm bẩm nói:
- Thực nhớ lão tổ tông a, cách lần trước lão tổ tông trở về xem ta chỉ có ba năm, cũng không biết lúc nào người mới trở về, tổ gia gia, vì sao cứ mười năm mới trở về một lần?
Lão nhân nói:
- Phong nhi, lão tổ tông đã sống ít nhất mấy trăm năm, từ lúc ta sinh ra, người đã cách mười năm lại trở về thăm chúng ta, hơn nữa mỗi một lần trở lại đều mang tới cho chúng ta một ít thứ thần kỳ nào đó, sau khi dùng nó, sẽ giúp cho chúng ta được kéo dài thọ mệnh, mấy thái gia gia của cháu bởi vì tu vi không đề thăng thêm, dùng những thứ đó nhiều hơn cũng vô dụng, vì vậy đều già chết đi rồi. Ta có thể sống được hai trăm tuổi, kỳ thực cũng là bởi vì nguyên nhân thứ tổ gia gia mang về, mà cảnh giới hiện tại của ta đã không thể đột phá, hiện tại đã đã rõ ràng cảm nhận được sinh mệnh suy kiệt. Phong nhi, sau này cháu phải nỗ lực tu luyện, chỉ có đề cao thực lực cảnh giới nhất định mới có thể sống lâu được!
Ầm…
Ngay lúc hai tổ tôn ngồi trên tảng đá nói chuyện phiếm, lúc này bên trong sơn cốc đột nhiên truyền tới tiếng nổ ầm ầm, ngay sau đó là đất rung núi chuyển.
Phát sinh dị tượng như vậy, thần sắc lão nhân cả kinh, lớn tiếng quát:
- Niếp Dương, ngươi đi dò xét xung quanh xem đã xảy ra chuyện gì rồi!
- Rõ!
Một thanh âm lên tiếng trả lời, theo đó là một cái bóng tại phụ cận biến mất trong lòng núi.
Lúc này thiếu niên ngẩng đầu nhìn ngân hà bầu trời, đột nhiên khen:
- Tổ gia gia, ngươi mau tới nhìn bầu trời, sao trời thật lớn a, hình như đưa tay là có thể lấy được. Oa, mau nhìn chỗ kia, thực có nhiều tinh quang bắn xuống, thật đẹp!
Trong tiếng hoan hô của thiếu niên, lão nhân nhìn về phương vị ngón tay thiếu niên chỉ, phát hiện ánh sáng tinh thần hội tụ xuống dưới quần sơn, mà vị trí hội tụ chính là địa điểm cửa ra bị phong ấn, lúc này sắc mặt đại biến, kêu lên:
- Không tốt, đây là dấu hiệu yêu ma muốn phá tan phong ấn đi ra rồi!
Ầm ầm…
Lúc này lại một trận chấn động kịch liệt, quần sơn xung quanh đều lay động, núi đá cũng bắt đầu ngã nhào.
Lúc lão nhân quát to một tiếng, cũng không dám tiếp tục dừng lại, lúc này ôm lấy thiếu niên, thân thể đạp nhẹ, tránh thoát khỏi khối đá lơn rơi xuống, sau đó vội vàng lao về phía địa phương phong ấn, nhanh như thiểm điện.
Sau khi tinh thần lực phóng xuống, quang mang màu bạc bao hàm ý cảnh thần diệu tụ tập năng lượng thiên địa xung quanh.
Ngay sau đó, trong cỗ ý cảnh thần kỳ bao phủ, có mấy đạo quang mang kỳ dị thẩm thấu bắn ra, tại lúc ngân mang do tinh thần bao phủ tỏa sáng, tùy theo đó là ba động lực lượng vặn vẹo không gian cường liệt không gì sánh được, khiến cho toàn bộ mọi thứ xung quanh bị phá nát bấy.
Niếp Ngôn ôm tử tôn chạy tới phụ cận điểm phong ấn, hắn cảm giác được một cỗ năng lượng cường đại trước nay chưa từng có tụ tập xung quanh, hắn căn bản không thể nào tới gần nửa bước, chỉ cần tới gần cỗ năng lượng kia lập tức bị bắn trở lại.
Mắt thấy quang mang thẩm thấu qua phong ấn càng lúc càng nhiều hơn, cũng cảm nhận rõ ràng ba động không gian xung quanh càng lúc càng mãnh liệt, Niếp Ngôn biết được cỗ lực lượng này đủ để mở cửa ra bị phong ấn, không khỏi hô hấp cứng lại, thời điểm phía sau hắn có một đôi phu phụ chạy tới gần, liền lập tức đạp nhẹ nhảy tới, giao thiếu niên cho đôi phu phụ nói:
- Các ngươi mau dẫn Phong nhi đi mau, chạy càng xa càng tốt!
Trung niên nhân không giải thích được hỏi:
- Lão tổ tông, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, phong ấn bị bài trừ rồi sao?
Niếp Ngôn quát:
- Hiện tại bên trong phong ấn chỉ hiển lộ ra ba động lực lượng đã đủ khiến cho tất cả mọi thứ trong phương viên mười dặm bị dủy diệt, như vậy có thể nghĩ được lực lượng trong phong ấn cường đại cỡ nào, lần này chúng ta không thể bảo vệ phong ấn được nữa rồi, thực lực của các ngươi quá yếu, mau mau mang theo Phong nhi chạy trốn, ngày hôm nay Thiên Quỷ Sơn sợ rằng khó giữ được rồi!
Trung niên nhân nói:
- Từ trước tới đây chúng ta vẫn sinh hoạt trong núi này, chưa bao giờ ra ngoài, chạy đi đâu đây, để mọi người cùng nhau đánh một trận với đám yêu ma bên trong!
- Hãy bớt nói nhảm đi, mau mau dẫn Phong nhi chạy trốn!
Niếp Ngôn gào thét, lúc này xung quanh lại xuất hiện mấy lão giả như làn gió, chạy tới đây, nói:
- Chúng ta hợp lực xem thử có thể ngăn cản được cỗ lực lượng trùng kích này hay không. Nếu như không thể áp chế được, phong ấn một khi bị phá hủy, tất cả không còn dư địa để vãn hồi nữa rồi!
- Tốt, tất cả mọi người cùng nhau vận công!
Niếp Ngôn gật đầu, cũng không tiếp tục do dự, cùng với mấy lão giả đồng thời phát công, sau khi mấy người hợp lại, sinh ra một cỗ ba động lực lượng cường đại, bắt đầu áp chế lực lượng muốn đột phá phong ấn bên trong.
Thiên địa xung quanh chấn động mãnh liệt, càng lúc càng nghiêm trọng, phu phụ trung niên ôm Phong nhi chạy được vài bước, một khối đá cực lớn đột nhiên ầm ầm lao xuống, phụ nhân trung niên không né tránh đúng lúc, liền bị trực tiếp đè bên dưới.
- Mẫu thân!
Thiếu niên cấp bách khóc rống, mà con mắt trung niên nhân cũng trừng lớn, rống to bi thương, liều mạng dồn hết toàn bộ lực lượng toàn thân phóng ra, chậm rãi nâng khối cự thạch lên.
Sau khi đẩy khối cự thạch ra, chỉ thấy phụ nhân trung niên đã sớm bị đá đập tới tứ phân ngũ liệt, chết không thể chết lại. Trung niên nhân bi thương rống giận, đau đớn khóc lớn lên, mà thiếu niên thì ngơ ngác nhìn những đoạn thi thể cụt đứt còn lại của mẫu thân, thần tình ngây dại, trong miệng lẩm bẩm:
- Là yêu ma hại chết mẫu thân, là yêu sơn…
Ầm….
Địa chấn xung quanh càng lúc càng thêm kịch liệt, mọi người đã không thể đứng yên được, núi đá xung quanh ngã nhào, cây cối cũng bị nhổ tận gốc, đều rơi xuống dưới chân núi, mà chỗ phong ấn, lúc này có cỗ quang mang nhiều màu phóng ra, bắn thẳng lên trời cao. Đạo quang trụ kia khiến cho tất cả cự thạch xung quanh trong nháy mắt bị chấn nát bấy, phảng phất như phá rách trời thành lỗ thủng!