Võ Động Thiên Hà


Chúc Thiết Sinh cùng Tác Hách hợp lực ngăn lực lượng cuồng bạo đang lao nhanh tới, tạo ra tiếng bạo hưởng kinh thiên.

Một đầu rồng hư ảo thẳng hương Chúc Thiết Sinh và Tác Hách bị ngăn lại, hai người kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng có tia máu tràn ra, tuy thụ thương nhưng thế tấn công cũng đã bị hóa giải.

Tầm Nguyệt thấy đã kích thương Chúc Thiết Sinh, cũng chiếm được thời cơ, không chút do dự thân thể khẽ động, bay đến chỗ phòng ốc bị đầu rồng đánh sập trước mặt, thân thể như một mũi tên nhọn vọt vào trong viện.

Mà Túc Tĩnh vương dưới tình huống như vậy vẫn tiếp tục điên cuồng, cũng chỉ phải trả giá lớn đổi lấy hủy diệt.

Hắn mất đi lý trí, cũng không phải không thể tỉnh táo lại, trùng kích cuồng bạo của Tầm Nguyệt đánh một khối đá xuyên thấu cánh tay hắn, khiến hắn đau đớn mà khôi phục lại vài phần lý trí. Khi hắn tiến thêm một bước, hắn thấy Tầm Nguyệt vọt lên, đối với loại sát khí này khiến hắn rốt cuộc cũng hồi phục lý trí cùng sự lãnh tĩnh.

Đảo mắt thấy Đường Linh Toa đang nằm đờ đẫn trên mặt đất, nhìn theo hướng ánh mắt nàng, hắn liền thấy thi thể băng lãnh của thê tử, trong lòng Túc Tĩnh vương giống như bị vật gì đó hung hăng đâm một phát, hắn ý thức được mình vừa làm một chuyện ngu xuẩn và điên cuồng cỡ nào.

Khi tầm Nguyệt vọt tới, Tác Hách hét lớn một tiếng:

- Ngu xuẩn, mau tránh ra, ngươi không phải đối thủ của nàng!

Túc Tĩnh vương hoàn hồn, lại thấy Tầm Nguyệt bay đến, hắn cũng không có thời gian hối hận, càng không có thời gian đau lòng, tư thế của Tầm Nguyệt chính là muốn lấy mạng hắn. Hắn không thể chịu chết được.

Nhờ ý chí cầu sinh giúp hắn trong nháy mắt làm ra phán đoán chính xác, vận toàn bộ công lực mạnh mẽ bay người về phía sau, cả người kịch liệt ngã trên mặt đất, lại nhanh chóng bỏ chạy.

Một chưởng kia của Tầm Nguyệt đánh vào mặt đất, tạo ra một tiếng nổ lớn cùng một cái hố lớn.

Bức chạy Túc Tĩnh vương, Tàm Nguyệt ôm lấy Đường Linh Toa nằm trên mặt đất, mắt thấy Chúc Thiết Sinh và Tác Hách đang tấn công tới một lần nữa, liền xoay người chạy.

- Trốn đi đâu?

Ngay khi thân thể Tầm Nguyệt vừa chạy đến ngoại viện vương phủ, gần đó đột nhiên truyền đến tiếng quát lớn, một tiếng quát này tạo ra bạo âm truyền khắp xunh quanh, chấn động đau nhức màng nhĩ.

Tiếng quát này tuyệt đối không phải là của Chúc Thiết Sinh và Tác Hách làm ra, nói như vậy lúc này ở đây đã có thêm một vị cao thủ nữa.

Tác Hách và Chúc Thiết Sinh đang truy đuổi Tầm Nguyệt lại nghe thấy tiếng quát, liền biết là ai. Liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cũng kỳ quái vì sao người này đột nhiên đi tới Kinh Thành.

Bất quá lúc này cũng không có thời gian để suy nghĩ, Tác Hách liền kêu lên:

- Lâu trưởng lão, chúng ta cùng liên thủ, trước tiên chặn hai nữ nhân kia, các nàng đối với kế hoạch của chúng ta rất có lợi!

Lúc Tầm nguyệt đang chạy trốn, mới đến ngoại viện thì thấy một lão giả mặc áo bào đen xuất hiện ở đó, đồng thời chặn mất lối đi của nàng, cũng không quản người này là ai, lúc này đánh ra một chiêu "Bạo Long Tập" thẳng hướng Lâu trưởng lão trùng kích tới, rồi chuyển sang một hướng khác bỏ chạy, trong lòng nàng biết nếu như ba cao thủ này liên thủ đối phó nàng, ngày hôm nay nàng chỉ có một kết cục là bị bắt sống.

- Chạy đi đâu? Ngày hôm nay ngươi có chạy đằng trời!

Tác Hách và Chúc Thiết Sinh đuổi theo cũng phát hiện ý đồ của tầm Nguyệt, hai người một tả một hữu phối hợp, liền nhanh chóng đánh ra một chưởng về phía Tầm Nguyệt, rồi thừa thế bịt kín lối đi của nàng.

Mà lúc này, Lâu trưởng lão cùng thừa thế xông tới, ba vị cao thủ hình thành một mạng lưới tam giác vây quanh Tầm Nguyệt ở giữa.

Tầm Nguyệt ôm Đường Linh Toa, mắt thấy phía trước là Chúc Thiết Sinh đã bị nàng đả thương lúc này, liền nhanh chóng chạy về bên trái, chuẩn bị đột phá vòng vây ở chỗ lão đầu bị thương này.

Chúc Thiết Sinh phát hiện ý đồ của nàng, căn bản không để cho nàng cơ hội, thương thế vừa rồi khiến trong lòng hắn cực kỳ tức giận, hơn nữa tôn nhị bị chết thảm ở Thanh Long sơn, khiến hắn đem mọi tức giận đổ hết lên người Vân Thiên Hà, mà hiện tại nữ nhân của hắn lại đang ở Kinh thành, Chúc Thiết Sinh há có thể buông tha nàng.

Vì vậy Chúc Thiết Sinh bèn phát ra Khí

Đãng Thiên Thần, bất ngờ đánh ra một chưởng cuồng bạo, mục đích chính là đánh gục một trong hai người Đường Linh Toa hoặc Tầm Nguyệt.

- Chúc Các Chủ, không nên lỗ mãng!

Lâu Kinh Dạ hét lớn một tiếng.

Sáng nay Lâu Kinh Dạ mới chạy tới Kinh thành, nhưng không ngờ vừa đến nơi thì Tĩnh vương phủ lại xảy ra chuyện, vì vậy hắn cũng không suy nghĩ nhiều liền nhanh chóng tới đây, vừa vặn gặp Tầm Nguyệt đang bỏ chạy nên mới thuận tiện cản lại.

Chúc Thiết Sinh đánh một kích kia mục tiêu là muốn đánh gục Đường Linh Toa. Hắn tậm mắt thấy Đường Túc Lvì muốn đề thăng thực lực dĩ nhiên cả nữ nhi của mình cũng không buông tha, tự nhiên sẽ không có ý niệm nương tay trong đầu, chỉ có giết nữ nhân này, tên Vương gia kia mới trở nên giống như một con rối mặc cho bọn họ khống chế.

Những cường giả này cũng không phải kẻ ngu, họ tự nhiên nhìn ra được một thân công lực của Đường Linh Toa đối với Phách Hoàng Thiên Kinh của Đường Túc Ly có lực mê hoặc tới cỡ nào, đối với uy hiếp như vậy tồn tại, tự nhiên phải diệt trừ ngay khi còn trong trứng nước.

Tầm Nguyệt thấy Chúc Thiết Sinh muốn giết Đường Linh Toa, nhưng lại không dám buông nàng ra, vì vậy thân thể xoay chuyển, phóng xuất lực lượng của mình, mạnh mẽ thay Đường Linh Toa chịu một kích này.

A!

Một kích này khiến tâm thần của Tầm Nguyệt rung động, cảm giác khí huyết trong co thể nhộn nhạo, kêu lên một tiếng đau dớn, khóe miệng dần dần có tia máu tràn ra,

Khi thân thể Tầm Nguyệt còn chưa ổn định, lảo đảo một lúc, trong mắt Tác Hách hiện lên tinh mang, nắm bắt cơ hội, lập tức nhanh chóng bổ tới, chuẩn bị lại đả thương nàng, bắt giữ nàng.

Nhưng ngay khi Tác Hách hành động như vậy, một trận hàn khí từ phía sau truyền đến, đột nhiên tâm thần khẽ đông, cảm thấy phía sau có cái gì đó đang hướng về phía hắn, lập tức phóng xuất khí thế trên người, chỉ trong thời gian hô hấp, một mũi tên nhọn bằn về phía hắn nhưng đến gần ba thước liền biến thành vụn rơi xuống. Tại

Dĩ nhiên có người dám đánh lén hắn, Tác Hách giận dữ đảo mắt hướng ra cửa lớn gần đó nhìn thoáng qua, không khỏi hừ lạnh nói:

- Đám kiến hôi các ngươi cũng dám làm càn, chỉ với mấy cây cung tiễn này mà cũng muốn đả thương lão phu sao?

Thế như bị đình chỉ lại một hơi như vậy, Tác Hách đã mất đi cơ hội.

Hắn cũng không có ý định đi ra ngoài xem đám tiểu trùng này ẩn núp ở đâu, đối với hắn những người này chỉ cần một ngón tay thôi cũng đủ để giết chết, chờ bắt được hai nữ tử trước mắt rồi, sẽ đi thu thập mấy con kiến nhỏ này.

Nghĩ như thế, Tác Hách cũng không tiếp tục để ý đến, lại phát động tấn công Tầm Nguyệt, mà bên kia Lâu Kinh Dạ cũng cùng với Chúc Thiết Sinh hình thành thế áp bức.

Tầm Nguyệt càng lúc càng mệt mỏi, tâm thần Đường Linh Toa vì mẫu thân vừa bị giết nên đã lâm vào một loại mê thất khó có thể thoát ra, càng không thể khóc phát tiết ra, phải khuyên giải khai thông đúng lúc, bằng không cứ tiếp tục như vậy sẽ tổn thương tâm thần, khó mà chữa trị hết được.

Nhưng ba cao thủ cùng liên hợp, Tầm Nguyệt bị vây trong khốn cảnh, chỉ trong lúc tâm tư xioay chuyển, Lâu Kinh Dạ lợi dụng đánh ra một chiêu "Thương Hồn Chưởng", khi Tầm Nguyệt còn đang phòng bị, lại bị Chúc Thiết Sinh nắm cơ hội đánh lén sau lưng, khiến nàng phun ra một ngụm máu tươi, đã bị thụ thượng, Lúc này Tác Hách thừa thế lao lên bắt giữ nàng.

- Dừng tay!

Ngay khi Tác Hách muốn động thủ, lúc này có một tiếng hét lớn lấn thứ hai truyền đến, ngăn cản hành động của hắn, thanh âm kia vang dội trầm trọng, khí thế hừng hực.

Tác Hách nghe thấy có người đến trợ giúp, đâu chịu buông tha cơ hội bắt Tầm Nguyệt, cũng không để ý nữa, tiếp tục bay tới, nhưng khi tay hắn vừa chưởng ra, bất chợt có một vật nhỏ lần thứ hai bay về phía hắn.

Lần này Tác Hách còn tưởng rằng là do mấy con tiểu trùng kia ẩn núp ở gần đó bắn trộm, nên cũng không có để ý, tiếp tục hành động.

Chỉ là khi vật nhỏ kia đến gần, đột nhiên ý thức của Tác Hách có chút bất đồng, hắn cảm giác được vật nhỏ kia tạo ra uy hiếp có thể làm hắn trọng thương, hơi giật mình, không thể làm gì khác hơn là buông tha bắt giữ Tầm Nguyệt, hồi thần phòng bị vật nhỏ kia.

Mới quay sang chỉ thấy một đầu người gỗ bay vụt đến, mà đầu người gỗ này ẩn chứa một cỗ hàn ý, Tác Hách huy quyền lên, liền nặng nề oanh trên đầu người gỗ.

Ầm!

Một tiếng bạo hưởng, đầu người gỗ bị một quyền của Tác Hách đánh nát bấy, nhưng lúc này thân hình hắn cũng thối lui một bước, trong lòng giật mình, thực lực người này là Địa Cảnh tam giai, mơ hồ còn cao hơn hắn nửa bậc.

Lâu Kinh Dạ và Chúc Thiết Sinh thấy Tác Hách bị đầu người gỗ đẩy lui một bước, cũng là âm thầm kinh ngạc, lúc này Tầm Nguyệt tránh khỏi thế tấn công của Tác Hách, khiến chúng lại mất đi một lần cơ hội bắt giữ hai người.

Lưu ý nhìn lại, chỉ thấy một lão giả mặc bố sam cũ thoáng chốc đã tiến vào trong viện, trên tay hắn còn cầm hai cái đầu người gỗ tinh xảo.

- Ngươi là ai?

Tác Hách bị lão đầu nhìn như khất cái này đẩy lui một bước, vì vậy giận dữ gầm lên một tiếng quát hỏi.

Người đến chính là Âu Thần.

Hắn cũng chỉ mới chạy tới Kinh thành, lại cảm thấy ở đây có dị động, liền nhanh chóng tới đây, đúng lúc thấy Tầm Nguyệt bị Tác Hách đuổi bắt, vì vậy lập tức xuất hiện tung ra một tượng gỗ để hóa giải

Nghe Tác Hách chất vấn, Ấu Thần lưu ý tình thế của Tầm Nguyệt phía bên kia, ngoài miệng thản nhiên nói:

- Lão hán đến từ quê lên, chỉ là không quen nhìn ba lão giả các ngươi bắt nạt tiểu nữ oa này, nên mới nhiều chuyện xen vào thô!

-A, vậy để lão phu lãnh giáo bản lĩnh cày ruộng của lão hán nhà quê này xem sao!

Tác Hách đối với việc vừa bị đẩy lùi vẫn canh cánh trong lòng, hắn biết người này tới trợ giúp Tầm Nguyệt, tự nhiên coi là địch nhân, cũng không khách khí liền lập tức tiến lên tiên phát chế nhân.

Âu Thần thấy Tác Hách đánh tới, tiện tay đem hai đầu người gỗ ném về phía hắn, thế tấn công lần này càng thêm sắc bén.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui