Võ Động Thiên Hà


Vầng sáng kia bao phủ quanh ngọn núi không tiêu tán, nhưng không biết nó được hình thành như thế nào.

Vân Thiên Hà lại gần xem xét một hồi, cũng không phải là vật nhỏ bằng lòng bàn tay như hôm trước hắn nhìn thấy, mà là một đại môn cao một trượng, chỉnh thể hình vòm nhìn giống một cái lồng, bên trong đều do quang trụ cấu thành, tựa như một cây huyền cầm, vô cùng kỳ diệu.

Mộng Ly không nhìn thấy hang động giống như chiếc lồng sắt này, mấy người sau khi tới trên đỉnh núi, nàng hết nhìn đông tới nhìn tây, sau khi không phát hiện được gì, không nhịn được la lên:

- Thiên Hà, cửa vào rốt cuộc ở đâu?

Vân Thiên Hà đi tới vị trí phía sau Mộng Ly, quan sát đại môn thần kỳ giống như lồng sắt kia, cảm thấy nó giống lối vào thông đạo dẫn tới một thế giới khác, mang theo một cỗ lực lượng ba động thần dị, tựa hồ còn có một cỗ tinh thần lực tương đối quen thuộc đang dũng mãnh tụ lại trong đó.

Mộng Ly thấy Vân Thiên Hà không trả lời, vẫn đang quan sát xung quanh, lại đi tới bên cạnh vách núi lấy tay vỗ vỗ lên nó, Vân Thiên Hà nhìn thấy tay Mộng Ly vỗ lên những quang trụ của cái lồng sắt, không ngờ thân thể xuyên qua, mà lồng sắt kia chỉ như một một bức tranh hư huyễn.

Một màn này làm hắn cảm thấy rất thần kỳ, Vân Thiên Hà thấy Mộng Ly hình như cảm ứng được cái gì đó, liền hỏi:

- Muội đưa tay đặt lên lối vào đó, có cảm giác gì không?

Mộng Ly lắc lắc bàn tay, nói:

- Có cảm giác mềm mại, giống như sờ vào một đám mây, nhưng lực lượng ba động bên trong rất bình ổn, nếu có cỗ lực lượng dẫn dắt một chút, hẳn có thể sản sinh phản ứng, huynh thử đi lên một bước tiến vào trong nhìn xem sao?

- Thế nhưng ở phía trước một bước chính là vách núi, có thể bị rơi xuống dưới hay không?

Tầm nguyệt có chút lo lắng hỏi.

Mộng Ly nói:

- Hẳn là không có chuyện gì đâu, chúng ta không nhìn thấy cửa vào này, nhưng Thiên Hà dùng Vi Quang Chi Nhãn có thể nhìn thấy, nên nếu huynh ấy tiến vào, dùng tinh thần lực lượng truyền vào trong đó, chúng ta liền cũng có thể thấy được. Thiên Hà, huynh thử đi xem sao?

Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút, thấy lời Mộng Ly nói cũng có đạo lý, vì vậy liền vận tinh viêm chân khí, sau đó đi về phía trước, tiến vào trong lồng sắt.

Ngay lúc hắn mới tiến vào, Vân Thiên Hà chỉ thấy xung quanh lồng sắt này đột nhiên phát ra một cỗ quang mang kỳ dị. Càng làm cho hắn cảm thấy thần kỳ chính là hắn đang đứng ở khoảng không giữa vách núi, cảm giác dưới bàn chân có một cỗ lực lượng kỳ dị di động, thân thể hắn nhẹ như long hồng, căn bản sẽ không rơi xuống. Truyện Tiên Hiệp -

- Các muội cũng vào đi, không có việc gì đâu!

Vân Thiên Hà xác nhận không có chuyện gì, lúc này trôi nổi giữa không trung, nói với Tầm Nguyệt và Mộng Ly.

Mộng Ly cũng lập tức nhảy tới một bước, đúng bên cạnh Vân Thiên Hà, cảm giác một chút, cười nói:

- Thật thần kỳ nha!

Tầm Nguyệt ôm Đường Linh Toa đi đến, sau khi phát hiện không có việc gì, lúc này Tầm Nguyệt mới thở phào một hơi.

Chỉ là ba người huyền phù giữa không trung, hình như cũng không có phát sinh hiện tượng gì kỳ dị, Mộng Ly nói:

- Thiên Hà, nếu đây là cửa vào Tàng Long đại điện, sao chúng ta tiến đến, lại không có phản ứng gì?

Vân Thiên Hà không nói, suy nghĩ chút, nhất thời toàn bộ tinh hạch nằm giữa những tinh khiếu trong cơ thể ngưng thực như sao trời, hắn dùng Tinh Mâu Chi Quang nhìn lên bầu trời, tìm kiếm khỏa tinh thần gần nhất, sau đó thi triển Dẫn Tinh Quyết, đem cổ ánh sáng tinh thần kia dẫn dắt xuống.

Khi cỗ tinh thần chi quang này bắn tới lồng sắt thần kỳ, nhất thời lồng sắt sáng lên, các quang trụ xung quanh tựa như bị kích hoạt, một cỗ lực lượng thần kỳ trải rộng ra khắp chiếc lồng.

Vân Thiên Hà có thể cảm nhận được sau khi hắn đem ánh sáng tinh thần dẫn dắt chiếu xạ lên trên chiếc lồng, năng lượng trong lồng bắt đầu vận chuyển, không ngừng hấp dẫn tinh thần lực lượng, giống như khu động, từ từ xuất hiện một số biến hóa thần kỳ.

Đúng lúc này sau khi quang trụ hấp dẫn tinh thần lực đến, ba người thấy xung quanh nhất thời sản sinh một cỗ hấp lực thần kỳ, cỗ lực lượng đó lôi kéo thân thể ba người, giống như muốn kéo họ vào vực sâu kinh khủng.

- Có phản ứng rồi, xung quanh đang sáng lên, nguyên lai cửa vào giống như chiếc lồng sắt, thật thú vị!

Mộng Ly thấy chiếc lồng sản sinh phản ứng, không những không sợ hãi mà còn lấy làm vui mừng nói.

Đột nhiên, quang trụ quanh lồng sắt kia phóng xuất ra một cỗ ngân mang rực rỡ, đem ba người vây lại giống như bị nhốt trong lồng. Vân Thiên Hà không nhìn thấy bất kỳ cảnh trí nào ở ngoại giới. Cảm giác giống như tiến vào một không gian đặc thù, trước mắt chỉ có một cỗ quang mang màu bạc.

- Nhắm mắt lại, cửa vào này sẽ tự động truyền tống chúng ta đến bên trong Tàng Long đại điện!

Vân Thiên Hà cảm thấy xung quanh lồng sắt một cỗ lực lượng ba động từ từ cường đại, hơn nữa còn xảy ra vặn vẹo, mà lực lượng vặn vẹo này Vân Thiên Hà cảm thấy rất quen thuộc, khi hắn cưỡi Vân Bôn thuấn di, từng sản sinh loại cảm giác này, hắn lập tức ý thức được cỗ lực lượng kia chính là muốn thông qua cách này để trực tiếp truyền tống bọn họ đến Tàng Long đại điện, quả nhiên thần kỳ.

Khi Vân Thiên Hà đang lên tiếng, Tầm Nguyệt và Mộng ly đã chủ động nhắm mắt lại, thả lỏng tâm thần, Vân Thiên Hà tiếp tục để tinh khiếu trong cơ thể dẫn dắt ánh sáng tinh thần đến hấp dẫn lồng sắt thần kỳ kia, khi cỗ cảm giác vặn vẹo càng lúc càng kịch liệt, Vân Thiên Hà thân thể trầm xuống, giống như muốn rơi xuống vậy.

Tầm Nguyệt và Mộng Ly cũng có cảm giác này, kinh hô một tiếng, hai người ôm chặt lấy cánh tay Vân Thiên Hà.

Cảm giác không trọng lực này chỉ duy trì khoảng thời gian hai lần hô hấp thì biến mất.

Khi ba người mở mắt ra, lại thấy bọn họ đã không còn ở trên vách núi kia nữa, mà đang đứng trên một cái đài kích thước cũng tương tự chiếc lồng sắt, cỗ ngân mang trước mắt vẫn còn chưa có tiêu tán.

Dần dần Vân Thiên Hà cảm thấy cỗ lực lượng ba động kia biến mất, lúc này hắn cũng thu công, để tinh hạch trong cơ thể khôi phục trạng thái bình thường, lúc này ngân mang xung quang đột nhiên bắn tới trên người hắn, giống như là chui vào cơ thể hắn vậy, biến mất không thấy đâu.

Đơi khi quang mang kia tiêu tán, lúc này Vân Thiên Hà không dùng Tinh Mâu Chi Quang nữa, nhưng cũng có thể nhìn thấy cảnh trí trước mắt.

Lại thấy lúc này bọn họ đang đứng ở trên một bình đài kỳ bí, bình đài này cao chừng mười thước vuông, vô cùng trơn nhẵn, giống như mặt trên của một chiếc gương, mà trên đó lại có khắc rất nhiều đồ án thần kỳ, ở giữa đồ án có một cây cột trụ xung quanh tản mát ra ngân mang nhàn nhạt.

- Oa, đây chính là Tinh Thần Chi Thạch, trách không được chúng ta có thể bị tống truyền đến chỗ này, bố trí thật thần kỳ a, đây là Tàng Long đại điện sao?

Mộng Ly cũng nhìn thấy cảnh trí xung quanh, liền từ trên bình đài đi xuống, quan sát khắp nơi một phen, thấy tảng đá huyền phù trên cột trụ kia, nhất thời con mắt sáng ngời.

Vân Thiên Hà nhìn khắp nơi một chút, xung quanh ngoại trừ bình đài này ra, đều là một mảnh hôn ám, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời giống như là nhất tuyến thiên, chỉ có mấy khỏa tinh thần phát ra quang mang kỳ diệu, bọn họ giống như là đã đến chỗ hang động ngầm.

Theo bậc thang kia đi xuống, chỉ thấy dưới cùng của nó có một thạch bích trơn nhẵn, xuyên thấu qua thạch bích có thể nhìn thấy một cơ quan đại môn, cũng không biết làm thế nào để mở nó ra.

Chỉ là khi Mộng Ly hiếu kỳ đi tới trước thạch bích, đang muốn xem thạch bích này có chỗ nào đặc biệt, lúc này một trận âm hưởng ầm ầm phát ra từ bên trong thạch bích, lien tiếp không ngừng phát ra âm thanh quái dị.

- Nhanh lui về phía sau, không nên đụng vào thạch bích kia!

Vân Thiên Hà thấy bộ phận cơ quan bị mở ra, mà bọn đang đứng trên thềm đá, khi Mộng Ly đến gần thạch bích, bình đài lún xuống một bậc, ngay sau đó có một cột trụ từ dưới đất mọc lên, mà trên cây cột kia có rất nhiều lỗ nhỏ, khi âm thanh của bộ phận cơ quan biến biến mất, chợt nghe rầm một tiếng, trên những lỗ kia không ngừng có nước tràn ra.

- Muội mau lui lại đi lên trên bậc thang, có thể chúng ra đã kích hoạt bộ phận cơ quan rồi!

Vân Thiên Hà nói rồi, liền kéo Mộng Ly trở lại trên sân thượng, lúc này xung quanh cây cột dòng nước chảy ra càng lúc càng nhanh, hình như có xu hướng bao phủ lấy hang động này.

- Thiên Hà, tại sao lại như vậy, đây không phải cửa vào sao?

Mông Ly thấy nước không ngừng dũng mãnh chảy ra, bắt đầu ngập đến chỗ bình đài bọn họ đang đứng, lại nhìn qua tảng đá phát quang trên đài kia một chút, nói:

- Tinh Thần Chi Thạch này chúng ta cũng không có đụng vào, chỉ đi vài bước trên bậc thang, sẽ không bị nước ngập chết chứ?

- Hẳn không phải chúng ta đi mấy bước trên bậc thang mà kích hoạt cơ quan phòng vệ của Tàng Long đại điện này!

Vân Thiên Hà trầm tư, lúc này đi tới bên cạnh cây cột ở trên đài, quan sát Tinh Thần Chi Thạch huyền phù trên đó. Bấy giờ trong lòng khẽ động, sau đó lòng bàn tay ngưng tụ lực lượng, án lên Tinh Thần Chi Thạch, lăng không cầm lấy tinh thần chi thạch rồi dung sức xoay tròn.

Rắc rắc!

Ngay khi Vân Thiên Hà xoay tròn Tinh Thần Chi Thạch sang một hướng khác, lúc này đột nhiên từ chân trời bắn tới một đạo ánh sáng lên trên Tinh Thần Chi Thạch, ngay sau đó Tinh Thần Chi Thạch tỏa ra quang mang rực rỡ, có một tia sáng khác bắn thẳng đến thạch bích ở bên dưới bậc thang.

Nhất thời trên thạch bích hiện ra một đồ án và hoa văn cổ xưa, lập tức tỏa ra quang hoa, hình thành một đại môn hình tròn.

Đúng lúc này, khi đại môn do thạch bích phát quang kia hình thành, nước đã tràn ngập khắp nơi, gần ngập tới trên bình đài, Vân Thiên Hà chỉ thấy trên đỉnh hang động, hai tảng đá lớn đột nhiên từ từ hạ xuống trên mặt nước.

Trên phiến đá cũng có rất nhiều đồ án hoa văn cổ xưa, lúc này sau khi chạm vào mặt nước, hai tảng đá tỏa ra một cỗ quang trạch thần kỳ, rồi dần dần hợp nhất lại.

- Đi đến trên phiến đá kia!

Vân Thiên Hà đi trước một bước đến trên phiến đá, sau đó lôi kéo Mộng Ly và Tầm Nguyệt cũng đứng lên, lúc này xung quanh nước bắt đầu ngập tràn ra, dần dần hình thành lực chảy đưa phiến đá kia bắt đầu đi tới cổng vòng do Tinh Thần Chi Thạch phát quang hình thành nên.

Ngay khi phiến đá trôi nổi đến trước cổng vòm, cổng vòm kia giống như bị một lực lượng nào đó kích hoạt, dần dần mở ra, bộ phận cơ quan trên thạch bích kia chậm rãi lún xuống.

Trên thạch bích mở ra một cái lỗ, dòng nước kia nhất thời chảy xuống cái lỗ này.

Mộng Ly nắm chặt lấy tay Vân Thiên Hà, Vân Thiên Hà lại giữ chặt eo của tầm nguyệt, ba vững vàng đứng trên phiến đá, lại dọc theo dòng nước chảy đi qua chiếc cổng vòm, bồng bềnh trôi về phía trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui