Võ Động Thiên Hà


Vân Thiên Hà mới bước vào phiến tinh không thần bí này, liền có một cỗ ý cảnh hung sát tập kích tiến nhập vào tâm thần, phảng phất như muốn thôn phệ lấy hắn.

Đột mặt với loại hung sát ý cảnh này, tâm thần Vân Thiên Hà không khỏi run lên kịch liệt, hắn có một cảm giác không thể chống đỡ được nó.

Khi mắt thấy cỗ ý cảnh hung sát biến ảo thành một con mãnh thú thật lớn lao về phía mình. Đột nhiên, hắn cảm thấy phía sau một lần nữa lại sản sinh một cỗ hấp lực, mạnh mẽ hút hắn quay ngược trở về bên trong bí cảnh.

Vân Thiên Hà nhất thời cảm thấy cỗ hung thần ý cảnh kia biến mất, khi còn chưa hòan toàn bình tĩnh trở lại, đột nhiên hắn cảm thấy trọng lượng như tăng lên, từ trong bí cảnh kia nặng nề rơi xuống dưới.

...

Trong quá trình Vân Thiên Hà rơi xuống, hắn không khỏi mở miệng hét lên. Khi nghe thấy tiếng hét của mình, hắn bất chợt như người ngủ mơ choàng tỉnh. Khi hai mắt mở ra, phát hiện thấy xung quanh một mảnh đen tối, thân thể bị tinh bích đối diện bao bọc lại. Hắn thử động đậy chân tay, phát hiện có thể hoạt động, khắp người có chút cảm giác đau đớn, xem ra nơi đây không phải ảo cảnh, mà tâm thần của mình đã từ bí cảnh kia quay trở về thân thể.

Nguyên lai, tâm thần Vân Thiên Hà bước vào được cảnh giới thái hư, trong đó tìm thấy một khỏa tinh thần thần bí, rồi khỏa tinh thần đó lại dẫn dắt Vân Thiên Hà tìm đến hạ lạc của Tinh Khung Bí Sách.

Chỉ là trong lòng Vân Thiên Hà rất kỳ quái, tại sao khỏa tinh thần thần bí kia lại dẫn dắt hắn đến phiến tinh không lực vực tràn ngập hung sát, để cho hắn cảm thụ ý cảnh sát lục cuồng bạo của nó, sau đó lại đưa hắn hút trở về.

Nghĩ mãi không hiểu được vấn đề, hắn quyết định tạm thời không nghĩ thêm nữa, đảo mắt nhìn chung quanh, vị trí của hắn lúc này đang ở trên một bình đài bên trong huyệt động.

Bình đài này cao gần hai thước, mặt trên trơn nhẵn có rất nhiều tinh thần đồ án, phóng xuất ra quang hoa, mơ hồ còn có một đạo long ảnh đang không ngừng dao động, một cỗ tinh thần lực lượng tinh thuần không gì sánh được đang từ từ chui vào thân thể hắn.

Đứng dậy đi xuống khỏi bình đài, chỉ thấy một cái động khẩu tỏa ra một vầng sáng thần kỳ, Vân Thiên Hà hiếu kỳ tiến vào động khẩu kia, chỉ cảm thấy một cỗ năng lượng vặn vẹo ba động, hắn liền đã ra khỏi bí động, đứng một nơi cách Tàng Long Thiên môn cũng không xa.

An thúc và Diệp lão nghiên cứu thăm dò toàn bộ cơ quan bí địa của Tàng Long Thiên Môn một phen, nhưng chỉ có duy nhất chỗ bí động kia bọn họ không tìm hiểu được, muốn tiến vào cũng được, nhưng nghĩ rời khỏi Tàng Long Thiên Môn trở về Tàng Long đại điện, Vân Thiên Hà lại không có ở đây, nên bọn họ không thể làm gì khác là chờ ở cửa.

Đọi một thời gian rất lâu, rốt cuộc thấy Vân Thiên Hà xuất hiện, An thúc liền bước nhanh tới nói:

- Thiên Hà, cháu đột nhiên biến mất mấy ngày, chúng ta còn tưởng rằng cháu đã xảy ra chuyện gì rồi, cháu đi đâu vậy?

- Mấy ngày?

Vân Thiên Hà nghi hoặc nói:

- Cháu chỉ dựa theo phương án Huyễn Tinh Thông Linh thai kia, khi sắp xếp các tinh vị, bản thân liền không biết xảy ra chuyện gì, đến khi cháu tỉnh lại, đã thấy mình đang ở trên bình đài bên trong huyệt động, hình như là một nơi dùng để tu luyện!

- Thì ra là thế!

An thúc gật đầu nói:

- Vậy giờ chúng ta ra ngoài thôi, đừng để cho mọi người sốt ruột, ở đây nơi nào đều cần tinh thần lực khu động, bất quá nguyên lý trong đó, chúng ta cần phải nghiên cứu một chút!

Vân Thiên Hà gật đầu, lấy ra Bàn Long Trấn Trụ đặt vào chốt cửa của Tàng Long Thiên môn, tinh bích đại môn liền được mở ra, đợi An thúc và Diệp lão rời khỏi, Vân Thiên Hà thu hồi Bàn Long Trấn Trụ rồi theo họ trở về Tàng Long đại điện. Nguồn: https://truyenfull.vn

Thế nhưng sau khi đi ra hắn vẫn một mực suy nghĩ, bí đồng thần kỳ ảo diệu kia, chính là một địa phương tốt để tu luyện tinh quyết. Lần sau bế quan giải quyết vấn đề tinh mạch, bản thân mình có thể ở đó để bắt đầu trùng kích vào Địa Cảnh.

...

Từ khi có ba cô con dâu, mấy ngày nay Vân Nương vô cùng hài lòng, mỗi ngày đều lôi kéo Tầm Nguyệt và Mộng Ly, nhắc nhở các nàng hãy nhanh chóng sinh một tôn tử béo mập, khiến cho Tầm Nguyệt và Mộng Ly vô cùng xấu hổ, nhưng lại không dám giải thích nhiều với lão nhân gia.

Bất quá hai nàng trước mặt Vân Nương đều biểu hiện rất ngoan ngoãn hiền lành. Mấy ngày này Mộng Ly cũng không chạy loạn khắp nơi, cả ngày đều cùng Vân Nương trò chuyện, kể chuyện riêng của mình khi còn nhỏ và chuyện về mẫu thân của nàng cho Vân nương nghe.

Vân Nương từ khi nghe Mộng Ly nói Vân Sách vẫn còn sống, hơn nữa nàng còn có một người tẩu tẩu và chất nữ, vui mừng quá mà khóc, khóc một hồi rất lâu, làm hại Mộng Ly và Tầm Nguyệt phải nói một ít chuyện dễ nghe, kể về Tiểu Tư Vân khả ái, lúc này Vân Nương mới trấn an, nói rằng lúc nào đó nhất định phải gặp tẩu tẩu cùng với tiểu chất nữ.

Tầm Nguyệt cũng đáp ứng qua mấy ngày nữa, sẽ đón bọn họ tới đây ở cùng lão nhân gia, lúc này nàng mới vui vẻ lên, lại nhắc tới khi gặp tiểu chất nữ nên tặng cho nàng lễ vật gì. Bởi mấy ngày nay Vân Thiên Hà không có ở bên cạnh Vân nương, Mộng Ly và Tầm Nguyệt biết hắn đang làm gì, cho nên đành phải dùng đủ mọi cách làm Vân Nương hài lòng, tạm thời không nhắc tới chuyện của hắn, miễn cho lão nhân gia lại lo lắng, có lúc Tô Tuyết và Mạt nhi cũng rất hiểu ý không nhắc tới chuyện này, bọn họ đều và tỷ muội Mộng Ly đều rất hòa hợp.

Từ khi Vân Nương được đưa đến Tàng Long đại điện, đều là do Mạt nhi và Tô Tuyết chăm sóc, Vân Nương cũng vô cùng thích hai nàng, lúc bình thường cũng hay nói nếu Vân Thiên Hà nếu chưa cưới vợ, nàng liền làm chủ giúp Tô Tuyết cầu thân, khiến cho nàng vừa thẹn vừa mừng, thế nhưng hiện tại xuất hiện Tầm Nguyệt và Mộng Ly, Vân Nương mỗi lần thấy Tô Tuyết, vẫn như cũ nhắc tới chuyện này, khiến cho nàng ngượng ngùng không dám nhìn, không thể làm gì khác hơn là mượn cớ ra ngoài bận sự tình Vân Thiên Hà giao cho.

Hôm nay Vân Nương cùng Mạt Nhi đang ở phòng bếp, còn có Tầm Nguyệt trợ giúp. Khi Vân Nương đang nấu ăn, đột nhiên nhớ ra đã vài ngày không nhìn thấy nhi tử, bèn quay sang hỏi Tầm Nguyệt.

Tầm Nguyệt cũng không muốn tiếp tục gạt lão nhân gia, đang muốn nói, đột nhiên trong lòng khẽ động, chợt nghe bên ngoài phòng bếp truyền đến giọng nói của Vân Thiên Hà:

- Thơm quá, ngày hôm nay làm món gì mà ngon vậy?

Vân Nương trước đây ở Đồ phủ đã từng làm đầu bếp, nên tay nghề nấu nướng tất nhiên không cần phải nói, chỉ là từ khi trở về kinh thành làm phu nhân, vẫn có nha hoàn hầu hạ nên cũng không có cơ hội tự mình nấu ăn.

Nhưng chuyển đến Tàng Long đại điện rồi, Vân Nương bình thường cũng làm ài món ăn, cũng dạy một vài tiểu cô nương ở đây trù nghệ cùng một ít thủ nghệ, ngày qua ngày cũng đỡ buồn chán, chi ít có thể hóa giải tâm tình lo lắng và nhớ nhi tử mãnh liệt.

Lúc này nghe thấy nhi tử đã trở về, lão nhân gia tất vui vẻ ra mặt, sau khi nấu vài món, còn lại giao cho Mạt nhi và Tầm Nguyệt xử lý, liền ra khỏi phòng bếp, kéo tay nhi tử vào trong nhà.

Sau khi vào nhà, Vân Nương để Vân Thiên Hà ngồi bên cạnh, vỗ về hắn nói:

- Hà nhi con cưới vợ được bao lâu rồi?

Vân Thiên Hà có chút bối rối trước câu hỏi của Vân Nương, không thể làm gì khác hơn là trả lời:

- Đại khái khoảng hai năm rồi.

- Sao lâu như vậy mà còn chưa có sinh cho nương một tôn tử, có phải Tầm Nguyệt và Mộng Ly các nàng không thể sinh? Vân gia chúng ta chỉ còn lại có cậu con, mà Tư Vân cũng không thể truyền thừa Vân thị, chỉ còn có con là độc đinh của cả dòng họ, nương cũng rất sốt ruột, mà hình xăm đồ án trên người con có bây giờ có hiện hiển không?"

- Hiện tại chỉ là một nửa, việc đó có quan hệ gì sao?

Vân thiên hà nói.

Vân Nương lắc đầu nói:

- Cũng không phải là như vậy, chỉ cần hình xăm đồ án hiển hiện, vậy biểu thị huyết mạch đã tỉnh lại, nhưng tạm thời không thể mở ra thiên phú, nương nghe Tầm Nguyệt nói, cậu con kỳ thực đã sớm gặp qua mẹ con chúng ta, hắn không chịu đem nửa miếng ngọc của hắn cùng nửa miếng ngọc của con xác nhập cũng là vì sợ thiên phú mở ra quá sớm, dẫn đến nhiều phiền toái. Hiện nay nương an toàn ở nơi này, con mau chóng sinh hạ cho nương một nam một nữ, nương cũng không thấy vắng vẻ nữa. Nương biết con đã trưởng thành, cũng phải gánh vác trọng trách, chuyện bên ngoài nương không thể giúp cái gì, nhưng chuyện trong nhà cứ để nương lo lắng cho!

Nói rồi, Vân Nương lau nước mắt nói tiếp:

- Nều như cả ba con dâu này không thể sinh con, vậy phải làm sao bây giờ. Tuổi con cũng không còn nhỏ, nếu như về sau lớn tuổi quá cũng sẽ không sinh con được nữa. Hà nhi, nế không con cưới luôn cả Tô Tuyết cô nương này đi, nương biết cô nương này có tình ý với con, con cũng không thể phụ người ta được!

Vân Thiên Hà thấy bộ dáng nước mắt ngắn nước mắt dài của Vân Nương, trong cũng khó chịu, bèn nói:

- Việc này mẫu thân người làm chủ đi, hài nhi nghe theo người là được!

Vừa nghe lới này, Vân Nương lập tức mỉm cười, lau nước mắt, nói:

- Vậy mấy ngày nay con cũng đừng đi đâu, nương sẽ thu xếp cho con, nhanh một chút để còn làm hôn sự, nương cũng an tâm!

- Chỉ là Tầm Nguyệt và Mộng Ly…

Lúc này trong lòng Vân Thiên Hà cũng có chút bối rối, vốn bởi vì có hai nàng, nên trong lòng hắn có chút hổ thẹn, nếu như lại cưới Túc Dao và Tô Tuyết, các nàng sẽ nghĩ như thế nào, mặc dù không biểu hiện ra ngoài, nhưng khẳng định trong lòng các nàng rất khó chịu.

Vân Nương nói:

- Việc này nương cùng hài tử Mộng Ly đã nói qua, các nàng cũng tán thành, cho dù con không cưới Tô Tuyết, đến lúc đó cậu con trở về, cũng sẽ liên hợp chư vị trưởng lão trong bộ tộc để chọn một vài vị cô nương cho con, để các nàng sinh hài tử cho con, khi đó chính là bắt buộc, con không thể không đáp ứng, hơn nữa con và các nàng không có cảm tình, cũng không quen biết, chỉ là làm khổ họ ra, thay bằng như vậy, con cứ thống khoái cưới hai cô nương có tình ý đối với con này. Hà nhi con phải biết rằng, huyết mạch Vân Ly tộc của chúng ta vạn vạn lần không thể đoạn tuyệt!

Trong lòng Vân Thiên Hà cũng bắt đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn đành gật đầu, mặc cho Vân Nương đi thu xếp việc này.

Qua mấy ngày, Tô Tuyết mang theo Túc Dao, còn có hai vị trưởng lão trong tộc từ bên ngoài đến Tàng Long đại điện. Mà Vân Nương trong hai ngày này đã cùng với các phụ nhân trong Tàng Long đại điện chuẩn bị thỏa đáng tất cả những thứ liên quan đến hôn lễ.

Sau khi Tô Tuyết trở về, nhìn thấy chủ viện được trang điểm đổi mới hoàn toàn, nàng liền biết phát sinh ra chuyện gì, hai vị trưởng lão thấy vậy đều cười ha hả.

Túc Dao hiển nhiên không hiểu ra sao, cũng không giải thích được, khi hỏi muội muội có việc gì diễn ra, nghe thấy Tô Tuyết nói Vân Nương cầu thân với các nàng, Túc Dao vừa mừng vừa sợ, mắc cỡ khiến khuôn mặt đỏ bừng, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Thế nhưng tiểu nha đầu nghịch ngợm Mạt nhi khi thấy hai vị tỷ tỷ trở về, liền mang theo các tiểu cô nương ở đây kéo hai nàng vào phòng, giúp các nàng tắm rửa thay trang phục, mang trang sức. Túc Dao và Tô Tuyết e thẹn không thôi, nhưng cũng là mặc cho mấy tiểu cô nương này thu xếp.

Mà lúc này Vân Nương đến chính thức cầu hôn với hai vị trưởng lão Huyễn Vụ tộc trong Tàng Long đại điện. hai người này khi còn ở Thiên Quỷ sơn đã sớm biết chuyện này rồi, mà chúng trưởng lão ở đó cũng đang đau đầu vì việc này của Vân Thiên Hà, nghe thấy vậy sao có thể không đáp ứng, tất nhiên là vui mừng không gì sánh được, mời luôn hai vị trưởng lão đến tham dự làm chủ hôn lễ.

Chuyện hôn sự này, thuận nước đẩy thuyền, ngay cả nhị nữ Tô Tuyết và Túc Dao cũng e thẹn gật đầu, mà Vân Thiên Hà bị Vân Nương hạ cấm lệnh, chỉ có thể phiền muộn không thôi ở trong phòng, ngồi đợi thành thân rồi vào động phòng, chưa cưới vợ thì không được đi đâu nửa bước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui