Võ Động Thiên Hà


Vân Thiên Hà nhìn lại theo hướng Ngả Nhã Na chỉ liền thấy xa phía chân trời, hoang mạc như có một chiếc gương phản chiếu một bức tranh vẽ hình địa ngục.

Toàn bộ bức tranh là một mảnh đỏ hồng, giống như bị máu huyết nhuộm qua, đến ngay cả một vài thực vật mọc xung quanh cũng có một màu đỏ như máu, giống như vừa được ngâm qua máu huyết vậy.

Phần trung ương của bức tranh là cảnh tượng đỉnh một tòa tháp được hiển lộ ra, tựa như kim tự tháp bị vùi lấp trong cát, chỉ lộ ra một phần đỉnh đầu trông qua càng thêm một cỗ khí tức thần bí.

- Đây là ảo ảnh sao, nếu như chúng ta đi dọc theo địa phương này, chỉ sợ là tìm không được.

Nam Minh Anh nhìn ảnh tượng, lẩm bẩm nói.

- Không sai biệt lắm, đây chính là ảo ảnh, là kết quả của ánh sáng bị chiết xạ trong thời tiết khắc nghiệt, bởi vậy ta nghĩ hình chiếu trong bức tranh hẳn là có thực, có điều phương vị hơi chút thay đổi.

Dứt lời, Vân Thiên Hà nhìn lên bầu trời, án theo phương vị mặt trời để phỏng đoán phương vị của bức tranh, trong lòng thầm tính toán.

Bất quá hắn còn không có mở miệng, chợt nghe Nam Minh Anh nói trước:

- Chúng ta đang đi theo hướng nam, ảo ảnh do chiết xạ xuất hiện tại hướng đông, lúc này vị trí mặt trời đã ngả về tây, bửi vậy chúng ta hẳn là tiếp tục đi về hướng nam.

Đông Lâm Phàm cũng nói:

- Những binh sĩ trong Liêt Diễm quân thường sinh hoạt trường kỳ bên cạnh hoang mạc, bọn họ đối với những hiện tượng này hẳn là rõ ràng hơn chúng ta, hà tất phải phiền phức như vậy, cứ đi theo hướng những thi thể là được rồi.

Nghe xong lời này, Nam Minh Anh và Vân Thiên Hà song song nhìn về phía đông, Nam Minh Anh gật đầu nói:

- Xác thực như vậy, hơn nữa phương vị những thi thể chồng chất này cũng trùng với hướng chúng ta suy đoán, đi theo đó ngược lại cũng bớt đi một việc.

Dứt lời mấy người cũng không tiếp tục dừng lại liền trực tiếp đi theo phương vị những thi thể, bắt đầu tìm kiếm.

Đi được chừng gần một canh giờ, mọi người cảm nhận phía trước mùi máu tanh càng ngày càng đậm, lúc này Vân Thiên Hà rốt cuộc cũng cảm thấy được nơi đây có điểm bất thường.

Vùng phụ cận xung quanh đây tràn đầy một cỗ lực lượng ba động rất mãnh liệt, nhưng cùng với cỗ khí tức máu tanh ở nơi này so với những nơi khác xác thực yếu hơn một chút, dường như được chính cỗ lực lượng ba động này che giấu.

Mà cỗ lực lượng ba động này lại khiến Vân Thiên Hà có cảm giác quen thuộc.

Hắn cẩn thận hồi tưởng lại mới phát giác ra, cảm giác này giống như hắn lúc trước tại bên trong Tạo Hóa thần điện, khi chứng kiến Pháp Tướng hấp thu cỗ bản nguyên lực lượng cũng có một loại cảm giác tương tự như này.

Trong lòng Vân Thiên Hà đã có thể xác định tòa bổn nguyên chi tháp bọn họ muốn tìm kiếm đang ở ngay tại vùng này, có thể bị cát bụi che giấu hoặc là bị cái gì đó làm lệch hướng suy đoán nên mắt thường căn bản không thể nhìn thấy được.

- Các ngươi có hay không phát hiện, nhìn chỉnh thể các bộ thi cốt ở đây đều được xếp thành một vòng tròn, cũng không phải tán loạn như mới trông qua?

Ngả Nhã Na cận thận xem xét lại phát hiện ra một chút vấn đề.

Nam Minh Anh cũng cẩn thận quan sát lại, nói;

- Xác thực, bất quá thoạt nhìn hình như là những người này tự nguyên xếp thành một vòng tròn, sau đó vì một nguyên nhân nào đó đồng loạt chết đi, hơn nữa những thi thể này đều đã khô, giống như bị một cỗ lực lượng nào đó trong nháy mắt hong khô vậy, điều này nói rõ trung tâm nơi này có một cỗ lực lượng có nhiệt độ cực cao, đột nhiên bạo phát mới có thể tạo ra được kết quả như vậy. Bạn đang đọc truyện được tại

Lam La U hiếu kỳ, hắn đi tới trước mặt một cỗ thi thể, muốn cẩn tuận quan sát tình huống một chút, nhưng lúc này Vân Thiên Hà đột nhiên nhắc nhở nói;

- Không nên động tới những thi thể này.

Lam La U đột nhiên ngây người, không có hành động, khó hiểu hỏi lại:

- Thiên Hà, ngươi phát hiện ra cái gì?

Nhưng ngay lúc Lam La U vừa nói, hắn đang muốn lật xem cỗ thây khô kia một chút thì cỗ thây khô này lại đột nhiên động, tựa như một thanh kiếm bỗng nhiên phi lên đánh tới Lam La U.

Lam La U thấy tình cảnh như vậy ngược lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Bất quá cỗ thi thể này cũng không tạo một chút uy hiếp nào tới hắn, ngay khi nó còn chưa tiếp cận lại gần, Lam La U đã đánh ra một chưởng, khí lãng bốc lên, chợt nghe oanh một tiếng, cỗ thi khô kia nhất thời biến thành phấn mạt.

- Không tốt.

Vân Thiên Hà đột nhiên cảm thấy điều gì đó, biến sắc thốt lên.

Ngay sau khi Lam La U vung chưởng đánh nát cỗ thi khô kia, lúc này những cỗ thi khô xung quanh dường như bị một cỗ lực lượng nào đó điều khiển, tất cả đều đứng dậy. Tuy bọn chúng đều là tử thi nhưng như được người điều khiển liền nhắm hướng mọi người bay qua tựa như muốn đánh tới bọn họ.

Thế nhưng Vân Thiên Hà lại cảm giác những cỗ thi thể này không hề tầm thường, bọn họ đã sớm chết nên cũng không còn chết lại được, hơn nữa chỉ còn là những bộ xác khô, thế nhưng trong sát na vừa rồi khi đột nhiên bọn họ đứng dậy, Vân Thiên Hà có thể cảm giác được một cỗ âm sâm, giống như bị ác quỷ trong địa ngục chiếm được, huyết nhục trong người như tê dại, phảng phất trong nhát mắt những cỗ thây khô này có một điểm ý thức bản năng vậy.

Oanh.

Vài tiếng bạo hưởng đi qua, Nam Minh Anh cùng Lam La U đứng trước mặt Vân Thiên Hà vừa đánh ra vài chưởng đã đánh nát tất cả những cỗ thây khô bay đến, bọn họ dù sao cũng là những cao thủ cấp bậc Võ Tôn, đối với những trò làm xiếc nhỏ nhặt này, cùng lắm cũng chỉ như ruồi nhặng mà thôi.

Nhưng Vân Thiên Hà ở phía sau, trong lòng hắn có một loại trực giác, cảm giác dường như càng lúc càng không thấy thích hợp.

Đột nhiên, lúc này dưới chân một trận rung nhẹ, Vân Thiên Hà chỉ thấy mặt cát dưới chân như có vật gì đó muốn chui lên, lúc này liền biến sắc, nói:

- Nhặt binh khí của đám binh sĩ lên sử dụng, ngàn vạn lần không được sử dụng chân khí bản thân, như vậy ngược lại càng dẫn phát nhiều bộ xương khô chui ra, ở đây có một cái gì đó rất cổ quái.

Vừa nói, Vân Thiên Hà trước tùy tiện nhặt một thanh kiếm trên mặt đất, rốt cục nhìn thấy một bộ xương khô chui ra, lúc này liền huy kiếm tới, khảm bộ xương này thành hai nửa.

Những người khác sau khi nghe được lời Vân Thiên Hà cũng lập tức nhặt vũ khí lên, nhìn thấy những bộ xương khô chui ra cũng không có dùng chân khí, trực tiếp dùng binh khí chém nát những bộ xương khô này.

Nam Minh Anh vừa chém bay một cỗ xương khô, lúc này mới nói:

- Nếu như ta đoán không sai, ở đây hẳn được bố trí một loại trận pháp, chính là lợi dụng những bộ xương khô này mà bố trí, nếu như đối với những người bình thường mà nói trận pháp này rất cường đại, thế nhưng đối với chúng ta mà nói lại không có tác dụng uy hiếp.

- Tuy là vậy thế nhưng chúng ta cũng không thể chủ quan, chúng ta còn chưa tìm thấy được nơi phát ra ảo tượng đã thấy xuất hiện trận pháp quỷ dị ở đây, diều này nói ra địch nhân có thể đã thiết hạ mai phục tại đây rồi.

Do không sử dụng chân khí, nên khi mấy người vừa chém hết những bộ xương khô vừa rồi cũng không thấy xuất hiện thêm nữa, vì vậy mấy người lập tức ly khai khỏi nơi này, tiếp tục đi về hướng nam.

Rút kinh nghiệm lần trước, lần này Vân Thiên Hà liền mở ra vi quang chi nhãn, quan sát chung quanh một hồi rốt cục phát hiện cách đó không xa là một dải đất trung tâm màu đỏ, nơi này cũng chính là nơi được nhìn thấy trong ảo ảnh, chỉ có điều khác biệt chính là, khi hắn dùng vi quang chi nhãn mới nhìn thấy được, còn nếu dùng mắt người bình thường lại không thể nhìn thấy điều gì.

Tại nơi này còn có một vài thứ ẩn hình, dùng mắt thường không thể nhìn thấy một vài cây cột, xung quanh những cây cột này chính là những cây thực vật màu đỏ, mà những cây cột này xếp thành hình bán nguyệt, tại chính giữa lộ ra một điểm đỉnh tháp.

Vân Thiên Hà nhìn xuyên thấu qua lớp cát phủ, phát hiện đây là một tòa tháp, hình dáng có phần giống với kim tự tháp nhưng lại rất hoàn chỉnh, tựa như một tòa kiến trúc to lớn, ngay tại dải đất màu đỏ này có một thứ gì đó hoạt động, tựa như một loài động vật nào đó chuyên sống trong đất cát vậy.

Nhưng Vân Thiên Hà biết, kia nhất định là người.

Bởi vì hắn tập trung hết tinh thân thi triển Trượng Thiên Thuật, dùng vi quang chi nhãn theo dõi nên những tình cảnh bên ngoài bị thu nhỏ lại, cự ly cũng bị kéo lại gần, kết quả giống như vị trí của hắn được đặt tận trên bầu trời cao nhìn xuống mặt đất, hai mắt của hắn lại giống như kính viễn vọng có thể thấy được một chút sự vật ẩn hình mà mắt thường không thể nhìn thấy được.

Sau khi xác thực, Vân Thiên Hà liền quay sang những người khác lên tiếng nhắc nhở:

- Mọi người chú ý, phía trước sẽ có mai phục, hình như bọn họ đã có người tới trước chúng ta bắt đầu đào bới, nếu như ta đoán không sai, ngọn tháp bị vùi lấp ở đây chính là bổn nguyên chi tháp.

Nhắc nhở mọi người xong, Vân Thiên Hà liền bước nhanh hơn.

Ngay lúc mấy người tiếp cận dải đất màu đỏ có diện tích rất lớn, bởi vì trước đó Vân Thiên Hà đã từng nhắc nhở qua, cho nên tất cả mọi người đều duy trì cảnh giác cao độ.

Đột nhiên cát dưới chân truyền đến một cỗ dị động, ngay sau đó Vân Thiên Hà liền cảm nhận được dưới bàn chân đang có một thứ gì đó linh hoạt vô cùng, nhanh chóng muốn vọt lên ám toán bọn họ.

- Cẩn thận dưới bàn chân.

Vân Thiên Hà nhắc nhở một tiếng rồi hắn nhanh chóng tập trung vật thể đang muốn ám toán mình, mặc kệ có là người hay thứ gì khác, chờ khi cát bụi tung lên, bên trong xuất hiện một cái bóng đánh tới hắn, khóe miệng Vân Thiên Hà lập tức nở một nụ cười nhạt tàn khốc.

Tay nắm chặt, lúc này một cỗ khôn lam chi diễm từ một điểm nhỏ trong nháy mắt bùng lên như u linh, ngay tại lúc bóng đen đánh tới, Vân Thiên Hà đánh mạnh một quyền, hung hăng giã lên người hắn, kết hợp với khôn lam chi diễm, hai loại công kích khiến cho bóng đen kia nhất thời bị thiêu đốt thành một ngọn đuốc màu lam.

- Không tốt, là khôn lam chi diễm, lui lại.

Bên trong bóng đen đột nhiên truyền ra một thanh âm, rõ ràng là thanh âm của một người, bất quá trong thanh âm này lại mang theo một tia sợ hãi, hiển nhiên khôn lam chi diễm rất có lực chấn nhiếp đối với bọn họ, khiến cho bọn họ lập tức phải bỏ đi ý định tập kích ban đầu.

Mà điều này càng thêm chứng thực suy nghĩ trong lòng Vân Thiên Hà, những người này chính là người của Thiên Ám điện không phải nghi ngờ.

Thế nhưng Vân Thiên Hà vừa nghe một tiếng rút lui, tay hắn vẫn không hề nhàn rỗi.

Lúc này, hắn nhanh chóng ngưng kết ra sáu mươi tám đạo khôn ấn, ngay khi người Thiên Ám điện hô lên muốn chạy trốn, khi thân ảnh bọn hắn chuẩn bị lẩn vào trong cát, Vân Thiên Hà liền hét lớn một tiếng, mang theo sáu mươi tám đạo khôn ấn, giống như muốn xé toạc mặt đất dưới chân, hung hăng đánh xuống cỗ lực lượng cường đại được đặt dưới mặt đất kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui