Khi Trang Khê tỉnh lại đập vào mắt là khuôn mặt phóng đại của Nghiêm Bùi, cậu mơ mơ màng màng nghĩ —— người này có cái mũi thật thẳng.
Chờ ý thức dần trở lại, cậu không thoải mái cử động, Ngiêm Bùi liền tỉnh.
Nghiêm Bùi hôn lên trán cậu, thấp giọng hỏi: "Còn đau không?"
Đương nhiên đau, đau không thua gì sau khi tỉnh dậy sau vụ tai nạn xe.
Nhưng Trang Khê không đáp lại anh, cau mày đẩy anh ra, muốn anh tránh xa mình ra một chút.
Nghiêm Bùi nhìn Trang Khê đang đẩy mình, yếu ớt như một con mèo nhỏ, liền tốt bụng đứng dậy rời giường: "Em muốn uống nước hay ăn một chút gì không?"
Trang Khê không đếm xỉa gì tới anh, đem mặt vùi vào chăn, chỉ lộ ra cái ót.
Cậu đau quá, đau không thể tả.
Khi Nghiêm Bùi đem nước và cháo vào, Trang Khê vẫn còn cuộn tròn ở trong chăn không hề nhúc nhích.
Nghiêm Bùi sợ cậu làm bản thân ngạt chết, đưa tay muốn vén chăn lên, chỉ mới vén được một chút đã bị Trang Khê nắm chặt lại.
Trang Khê lộ ra đôi mắt, khẽ thở gấp đề phòng hỏi anh: "Anh làm gì?"
Có trời mới biết, đây là lần đầu tiên Trang Khê nhìn anh với ánh mắt như vậy, như là ở đề phòng một tên khốn tội ác tày trời.
Nghiêm Bùi bị ánh mắt đó làm cho đau lòng, đồng thời lại cảm thấy được mình thực sự là tội ác tày trời, càng thương bé vợ nhỏ nhắn nhiều hơn.
"Ăn chút cháo và uống thuốc đi." Nghiêm Bùi nói.
Trang Khê nhìn người đàn ông này hiện tại thần trí đã rõ ràng, trạng thái rất tốt, hỏi: "Kì động dục của anh đã hết chưa?"
"Hết rồi." Nghiêm Bùi.
Trang Khê thở dài nhẹ nhõm một hơi, thò đầu ra, qua loa húp hai ngụm cháo, đem thuốc Nghiêm Bùi đưa uống hết, sau đó bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
"Còn phải bôi thuốc nữa, anh giúp em bôi." Nghiêm Bùi đem hai tuýp thuốc mỡ ra.
"Bôi ở đâu......" Trang Khê cảnh giác nói.
"Trên lưng " Nghiêm Bùi nhìn cậu một cái, lập tức chột dạ thu hồi ánh mắt, "Còn có phía dưới."
"......!Tôi sẽ tự làm."
"Anh giúp em bôi trên lưng, em với không tới đâu." Nghiêm Bùi nói.
Trang Khê quả thật không thể tự mình bôi thuốc trên lưng, liếc mắt nhìn Nghiêm Bùi một cái, một lát sau xốc chăn chuẩn bị đứng lên, ai ngờ trên chân không có sức lực liền ngã thẳng xuống đất.
Cũng may Nghiêm Bùi nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng ôm được cậu.
Trang Khê nghĩ lại lúc nãy nguy thật, nếu cậu mà ngã xuống, cái thân thể rã rời này của cậu sẽ đau đớn đến chết mất.
Trang Khê nắm lấy cánh tay của Nghiêm Bùi để đứng vững, một tay nhấc vạt áo lên và quay lưng về phía anh.
Nghiêm Bùi dùng tăm bông nhẹ nhàng mà bôi thuốc cho cậu, bôi xong liền đem quần áo Trang Khê sửa sang lại, nhìn đấu răng sau gáy cậu liền đổi một miếng thuốc dán khác, hỏi: "Em có thể tự làm chứ?"
Trang Khê nghĩ cậu không làm được cũng phải làm, cầm lấy thuốc mỡ: "Anh đi ra ngoài đi."
Sau khi Nghiêm Bùi rời đi, Trang Khê mới chậm rãi cởi quần, tay chân vụng về mà bôi thuốc.
Cậu từ trước đến nay vô cùng yêu quý thân thể của mình, thế nhưng tháng này đầu tiên là bị tai nạn xe, mới vừa khôi phục lại gặp được Alpha phát tình, thực là xui xẻo.
Chờ cậu chỉnh đốn gọn gàng, di động "Đinh" một tiếng.
Trang Khê cầm lên thì thấy —— hóa ra là email từ công ty gửi đến.
Nghiêm Bùi ngồi ở cửa đợi hồi lâu, bắt đầu gõ cửa: "Em có sao không đấy?" Không có ai trả lời, anh sợ cậu xảy ra chuyện gì, nên tự mình đi vào.
Trang Khê ngồi ở trên giường, đưa lưng về phía anh xem ngày trong điện thoại, hỏi: "Tôi đã ngủ hai ngày sao?"
"Em có tỉnh dậy giữa chừng, nhưng hôm qua em phát sốt, cũng không có tỉnh lại, sáng nay mới hạ sốt......" Nghiêm Bùi thành thực trả lời.
Trang Khê đưa email cho anh xem —— cậu bởi vì xin phép nghỉ dài hạn và nghỉ làm không có lý do nên đã bị xa thải.
Cậu không biết tâm trạng hiện tại của mình như thế nào, trong lúc nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Nếu có thể cậu thật muốn đem bộ óc của bản thân trước kia xé ra xem rốt cuộc là bị úng nước hay sao mới có thể cùng một cái Alpha kết hôn.
Alpha đều là tai họa, chuyện này cũng chưa từng sai.
Trong lòng Trang Khê có nỗi mất mác khôn tả, như thể cậu bị cả thế giới vứt bỏ.
Cậu mất trí nhớ, thất nghiệp, hoàn toàn không biết phải làm gì bây giờ.
Sửng sờ một hồi lâu, cậu nhìn Alpha đứng bên cạnh này hình như là người duy nhất cùng chính mình còn có chút liên hệ, trong lòng vẫn như cũ mịt mù không thể tiếp nhận quan hệ cùng anh.
"Ly hôn đi." Cậu nói.
Như là cầu xin, hoặc như là từ bỏ, giống như đây là tâm nguyện duy nhất của cậu.
Nghiêm Bùi không giấu được cỗ bi thương, nhưng vẫn là đáp ứng nói: "Được."
Từ lúc Trang Khê vì bản thân mà bị thương, trong lòng Nghiêm Bùi đã nghĩ, nếu cậu còn muốn ly hôn, vậy mình cũng không có lý do gì không đồng ý..