Vô Dụng Tình Thánh

“Em vì sao nhất định phải cùng anh về ở nhà của ba anh?” Ngồi trên chiếc sô pha nhỏ trong phòng khách nhà mình, Giang Tình Quân nhăn mặt không hiểu hỏi. Kia cũng đâu phải nhà cô, vì sao anh nhất định bắt cô cùng về ở với anh?

Hôm nay hai người bọn họ chính là trở về đóng gói đồ đạc chuẩn bị chuyển nhà, hơn nữa cũng không biết là anh bị làm sao, chỉ cần cô ngoan ngoãn ngồi ở trên sô pha, chuyện gì cũng không khiến làm, chỉ có thể nhìn anh gói gém đồ đạc.

Tiêu Khải Phong dùng băng dính dán thùng đựng đồ lại xong đứng lên, vặn vặn thắt lưng, sau đó đặt mông ngồi xuống cạnh bên người cô, đưa tay véo nhẹ cái mũi nhỏ của cô: “Cô nàng ngốc, em là lão bà của anh, không ở cùng một chỗ với anh thì em muốn ở cùng ai?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Tình Quân đỏ lên: “Nhưng là chúng ta cũng chưa kết hôn……..”

“Nhanh, lúc buổi sáng khi chúng ta đi, em có nghe đến cha muốn trang hoàng phòng làm tân phòng giúp chúng ta không?”

Tục ngữ nói đúng, cha con không có cách thù hằn, giận nhau mười năm, anh rốt cục cũng quyết định tha thứ sự vô tâm năm đó của cha.

Nghĩ tới bộ dáng cha đã già cả, anh cho dù có là ý chí sắt đá cũng phải mềm lòng, huống chi hiện tại anh cũng sắp có đứa nhỏ của mình, anh cũng không muốn nó học theo cách đó đối xử với anh như vậy.

Đột nhiên, tiếng chuông di động của anh kêu lên, anh đưa tay lấy di động trong túi quần trước lên nghe.

“Alo, tôi là Tiêu Khải Phong!”

“Là em, người anh muốn tìm đã thấy, hai người kia không hổ là phần tử trí thức phạm tội, chẳng những dùng chứng minh thư cùng hộ chiếu giả , còn nơi nơi bày nghi trận, em phải vất vả một phen sử dụng công phu mới tìm được bọn họ. Anh họ thân mến, em nhất định sẽ đem mọi hóa đơn thanh toán ký gửi cho anh, nếu dám ăn quỵt, em sẽ không bỏ qua cho anh đâu.” Mạch Văn Địch không rõ là đang nói chuyện nghiêm túc hay nói giỡn.

Nghe đến đó, vẻ mặt Tiêu Khải Phong lập tức trở nên vô cùng lạnh lùng, anh từ sô pha đứng lên, bước nhanh đi vào phòng đóng cửa lại : “Ngươi ít nói lời vô nghĩa đi, bọn họ hiện tại đang ở đâu ?”

”Được rồi được rồi, là em hôm qua ở Las Vegas tìm được hành tung của bọn họ, nhưng mà ngay ngày hôm qua, hai người bọn họ ở khách sạn đã cãi nhau một trận ẫm ĩ, Kiều Dịch Luân sáng hôm nay đã đáp máy bay trở về Đài Loan, mà Giang Tâm Linh tựa hồ cũng chuẩn bị trở về, vé máy bay của nàng chỉ chậm hơn Kiều Dịch Luân một chuyến mà thôi.”

”Cảm ơn !” Nghe được tin tức bạn tốt muốn về Đài Loan, anh không khỏi giãn đôi lông mày rậm.

”Nghe nói đêm qua anh đã về nhà cậu ?” Chuyện vừa chuyển, giọng Mạch Văn Địch tràn ngập tò mò cùng trêu chọc.

“Như thế nào? Không được sao?”

” Được, đương nhiên được, nhưng mà…….. Anh có cảm thấy nếu có một ngày, vị Giang tiểu thư kia biết được mục đích ban đầu tiếp cận nàng của anh…… ”

”Câm miệng !” Lời nói này làm cho anh rùng mình. Anh không có thời gian suy nghĩ tới chuyện nhàm chán này, hiện tại anh thầm nghĩ tìm được Dịch Luân, hỏi rõ ràng rôt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.

Anh không hiểu chính mình đã làm gì có lỗi với hắn, làm cho hắn hại mình phá sản hoàn toàn như vậy.

”Mấy giờ chuyến bay của Dịch Luân đáp xuống Đài Loan ?”

”Tám giờ tối, như thế nào ? Anh muốn đi đón hắn ?”

”Không cần em lo !” Anh tâm tình ác liệt ngắt điện thoại, đi nhanh ra khỏi phòng, đi tới cửa, lấy áo khoác trên giá mặc vào : “Hiện tại anh cần đi ra ngoài một chuyến.”

Nói xong, anh đi đến bên sô pha, xoay người hôn lên trán người yêu.

”Em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, không được đi ra ngoài, cũng không được thu dọn mấy thứ này, nhớ rõ, hiện tại trong bụng em có cục cưng, không thể làm việc mệt nhọc, bằng không đối với cục cưng sẽ không tốt.”

”Em biết rồi.” Cô nghe lời gật đầu, nhìn theo bóng anh vội vã rời đi.

Tại sân bay quốc tế Đào Viên, một người lại một người lữ khách mang hành lý đi vào đại sảnh sân bay, trong đó có một người đàn ông bộ dạng thất hồn lạc phách khác thường thu hút sự chú ý của người khác.

Chỉ thấy hắn tóc tai rối loạn, trên cằm râu lởm chởm, hai mắt thâm quầng, giống như mất ngủ đã lâu, áo khoác nhiều nếp nhăn mặc ở trên người, cả người trông giống như là một đào phạm đã lưu vong thật lâu vậy.

Hắn không có mang theo hành lý gì, hai tay trống trơn, biểu tình mờ mịt đi về phía trước, giống như mọi sự việc quanh mình đều không tồn tại.

”Dịch Luân ! ” Đột nhiên, phía trước hắn xuất hiện một người đàn ông, vừa mở miệng liền gọi tên hắn.

Hắn cả kinh, bỗng dưng dừng lại cước bộ, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn người bạn tốt ngày xưa ở trước mặt, nở ra một nụ cười khổ mang theo chút tang thương : “Hi, là cậu dẫn người tới bắt tớ sao ?”

Nhìn thấy hắn, trái tim anh tựa hồ như bùm một tiếng rơi xuống.

Quay đầu nhìn mọi nơi xung quanh, hắn ngạc nhiên nói : “Cảnh sát đâu ? Cảnh sát ở nơi nào ?”

Hắn dám trở về, chính là chuẩn bị đối mặt với pháp luật.

Tiêu Khải Phong lạnh lùng ghé gương mặt tuấn tú phong lưu đến gần hắn : ” Vì sao lại đối với tớ như vậy ? Tớ đã làm gì thật có lỗi với cậu sao ? ”

” Chưa từng có, là tớ thật xin lỗi cậu, cậu yên tâm đi, tớ sẽ đi tự thú, tớ sẽ đi chịu hình phạt tớ đáng phải nhận. ” Nói xong, hắn muốn lướt qua anh đi trước, nhưng là Tiêu Khải Phong lại chặn đường của hắn.

” Chúng ta cần nói chuyện, một câu “Thật xin lỗi” không làm cho tớ vừa lòng, cậu nên biết tớ là luật sư, tôn chỉ của luật sư là muốn theo đuổi tới cùng chân tướng sự thật, tớ muốn biết chân tướng, nếu cậu không nói ra, tớ sẽ không bỏ qua cho cậu. ! ”

Vẻ mặt Kiều Dịch Luân bình tĩnh : “Chân tướng sự thật chính là tớ lừa tiền của cậu, không có gì khác. ”

” Cậu có biết hay không Giang Tâm Linh cũng đã trở lại, cô ấy bay chậm một chuyến so với cậu, nếu cậu muốn tớ đi tìm cô ta nói chuyện cũng được, tớ không sao cả. ”

”Không, cậu không thể tìm cô ấy ! ” Nghe thấy anh chuẩn bị đi tìm cô gái kia, mặt Kiều Dịch Luân lộ ra vẻ lo lắng lên tiếng ngăn cản.

Tiêu Khải Phong nhất thời không thể tin nhìn bạn tốt ngày xưa : “Quả nhiên cậu vì cô ta mới có thể phản bội tớ ? ”

Tư liệu Văn Địch điều tra giao cho anh không có sai, anh đoán được cũng đúng vậy, là vì nữ nhân kia, Dịch Luân mới có thể đối xử với anh như vậy.

Giang Tâm Linh họa thủy kia, anh sẽ không bỏ qua cho cô, nhất định sẽ không !

” Còn nhớ rõ không ? Mười năm trước, tớ bị lão ba đuổi khỏi nhà, khi đó tớ không một xu dính túi, không có chỗ đi, là cậu đã thu lưu tớ. Cậu là cô nhi, một bên làm công nuôi sống chính mình, một bên còn cố hết sức dành dụm tiền đóng học đã thật vất vả, nhưng cậu cũng không có hối hận đã thu lưu tớ, cậu dạy tớ làm công, dạy tớ làm người không có nhà như thế nào có thể dựa vào bản thân nuôi sống chính mình, cũng giáo dục ta làm sao có thể sinh tồn trên Thế giới này. ”

” Lúc đó, hai chúng ta ăn chung một chén mỳ ăn liền, cùng ăn một cái bánh, không có tiền trả tiền thuê nhà đã cùng nhau ngủ gầm cầu vượt, chúng ta cùng nhau cố gắng như vậy mới có ngày hôm nay, cậu làm sao có thể vì một nữ nhân mà đem những gì chúng ta cố gắng phấn đấu hủy diệt toàn bộ như vậy ? ”

Nói đến đây, Tiêu Khải Phong kích động không nhịn được nắm áo hắn dùng sức mà lắc, thanh âm cùng hành động làm cho lữ khách trong đại sảnh sân bay chú ý, nhưng mà anh không thèm để ý.

Anh thầm nghĩ mắng cho tên ngu ngốc này tỉnh ra, vì một nữ nhân mà phản bội tình cảm của bọn họ, rốt cuộc có đáng hay không nha !

Kiều Dịch Luân đối với hành động bạo lực của anh không chút phản kháng nào, vẫn bình tĩnh nói : “Khải Phong, chuyện cũ đều đã trôi qua, chúng ta cũng đã thay đổi…….. ”

” Tiên sinh, mời hai người không cần làm loạn ở nơi công cộng. ” Hai người bảo vệ an ninh sân bay đi tới.

Bình tĩnh kìm cảm xúc của mình xuống, Tiêu Khải Phong hướng bọn họ gật đầu : “Thật xin lỗi, chúng ta lập tức sẽ đi. ”

Nói xong, anh kéo Kiều Dịch Luân đi ra phía cửa, đưa hắn quăng vào trong xe anh mượn Chung bá.

” Giang Tâm Linh rốt cuộc là làm như thế nào khiến cho cậu phản bội tớ chứ ? ” Nếu vấn đề này không nói cho rõ ràng, cả đời này anh đều cảm thấy không thoải mái.

Kiều Dịch Luân thở dài một hơi : ” Khải Phong, nếu cậu thật muốn biết tớ vì sao lại phản bội cậu, tớ hiện tại nói cho cậu, bởi vì cậu quá mạnh mẽ như vậy, ở chung cùng cậu quá mệt mỏi………… ”

”Nếu cậu thật sự đối với tớ không hài lòng, vì sao lại không nói với tớ ? Chẳng lẽ ở trong mắt cậu, tớ chính là một kẻ không thể cảm thông người khác sao ? ” Đánh mạnh tay lái, nhất thời vang lên một âm thanh chói tai.

”Cậu muốn tớ như thế nào nói rõ ? Khải Phong, tớ cảm thấy cậu rất suất, rất được nữ nhân hoan nghênh, cậu cũng không thể không cần xài những cái đó được ? ” Hắn buồn cười quay đầu nhìn gương mặt anh tuấn mà tất cả nam nhân trong thiên hạ đều ghen tị của bạn tốt kia : ” Cậu cảm thấy nếu tớ nói như vậy, sẽ có tác dụng sao ? ”

” Cậu không cần gạt tớ, cho tới bây giờ cậu cũng không phải là người nông cạn như vậy, tuyệt đối sẽ không phải vì việc đó mà ghen tị với tớ ! ” Tiêu Khải Phong hoàn toàn không tin lời hắn nói.

”Vậy cậu thật không thể giải thích với tớ. Cậu cũng vừa mới nói qua, mười năm trước lúc cậu cùng đường, là tớ thu lưu cậu, nói như vậy cậu liền thiếu tớ một cái tình nghĩa, hiện tại tớ muốn cậu trả lại tình nghĩa này, chuyện này là một mình tớ làm, không quan hệ gì tới Giang Tâm Linh, tớ sẽ trả lại cho cậu tất cả những thứ thuộc về cậu, cũng sẽ chấp nhận sự trừng phạt, chỉ xin cậu buông tha cô ấy, không cần mang phiền toái cho cô ấy ! ”

” Cô ta rốt cuộc tốt chỗ nào, làm cho cậu khăng khăng bảo vệ như vậy ? ” Nghe thấy hắn một mực bảo vệ cô ta, Tiêu Khải Phong không khỏi nổi trận lôi đình mà rít gào.

”Cho dù cô ấy không tốt, nhưng tớ yêu cô ấy, cô ấy ở trong mắt tớ là tốt nhất. ” Kiều Dịch Luân nhìn anh trong mắt đột nhiên hiện ra vô hạn đau đớn. ” Khải Phong, cậu vẫn đều là chơi đùa với phụ nữ mà thôi, cho tới bây giờ đều không có thực lòng, cậu không hiểu tình yêu là cái gì, không biết rằng khi chân chính yêu thương một người thì vô luận đối phương là người như thế nào, đều sẽ đối với cô ấy không thể bỏ qua .”

Hắn thật sự yêu Giang Tâm Linh, cho dù biết rõ ràng là cô ấy lợi dụng mình để trả thù người đàn ông khác, cho dù hắn biết nàng vĩnh viễn cũng không có yêu thương mình, hắn cũng biết. (mèo : ta cảm động quá, giá có ai yêu ta như vậy a)

“Ai nói tớ không hiểu? Hơn nữa tớ so với cậu hiểu được càng nhiều, tớ biết nếu có một nữ nhân đáng giá để tớ yêu như cậu nói, ít nhất cô ấy cũng thiện lương, tuyệt đối không thể châm ngòi cho người khác làm chuyện phản bội bằng hữu!”

Tiêu Khải Phong không chịu thua phản bác. Nếu là trước đây thì anh không sao cả, nhưng hiện tại anh cũng đã yêu thương một người, hơn nữa thực yêu thực yêu, yêu đến nỗi anh tình nguyện giao phó cuộc đời cho nàng khi còn sống. (mèo: nghe hơi ngược đời nhỉ, hihi)

“ Tâm Linh cũng không xấu, cô ấy chính là quá mức tự tin, quá mức tự tin có thể đoạt được tình yêu của cậu, nên lúc cậu phá hủy sự tự tin của cô ấy, chính là phá hủy lý trí của cô ấy, lúc nàng đánh mất lý trí sẽ sinh ra tâm lý trả thù, cậu không thể trách cô ấy, bởi vì người khởi xướng là cậu!”

“ Nếu không phải cậu lấy việc đùa bỡn tình cảm phụ nữ làm niềm vui, nếu không phải cậu đáp ứng tình cảm của cô ấy, nếu lúc trước cậu không đi trêu trọc cô ấy, liệu cô ấy phải làm như vậy sao? Tiêu Khải Phong, cậu cho rằng chính mình là đúng sao? Cậu cho rằng người con gái từng cùng giường với cậu vốn không đáng giá được người khác yêu sao? Cậu cho là tất cả các cô ấy đều xứng đáng bị cậu đùa bỡn sao?” (anh cao thượng quá, em đổ anh mất rồi, Luân ca ơi)

Kiều Dịch Luân cảm xúc kích động, lần đầu tiên bùng nổ tức giận trước mặt bạn tốt.

Khải Phong là bằng hữu của hắn, cho tới nay, hắn biết rõ phương diện đối đãi nữ nhân của anh thật cực đoan, cũng không muôn chỉ trích anh cái gì.

Nhưng là anh không nên lần nữa chỉ trích Tâm Linh, bởi vì anh cho tới bây giờ đều không có hiểu rõ cô ấy.

“ Dịch Luân, nếu cậu nghĩ yêu, hiểu được thế nào là phụ nữ tốt, nhưng là Giang Tâm Linh thì không được, người phụ nữ tâm cơ thâm trầm này không đáng được cậu yêu!”

”Cậu rôt cuộc có hiểu hay không, có đáng hay không là do tớ quyết định, không phải cậu, tựa như việc cậu quyết định cô ấy chỉ có thể cho cậu chơi đùa mà thôi là do cậu quyết định, mà không phải từ quyết định của cô ấy là giống nhau.” Kiều Dịch Luân nhìn anh thật sâu, đưa tay vỗ vai anh một chút: ”Người bạn tớ từng phản bội, hẹn gặp lại.” Nói xong, hắn mở cửa xe định xuống.

“Cậu muốn đi chỗ nào?” Tiêu Khải Phong lên tiếng gọi hắn lại.

Hắn không có nhìn anh, không tiếng động nhợt nhạt cười: “Đi nơi tớ nên đi.”

Hắn phải đi cục cảnh sát tự thú, có bản lĩnh gây rắc rối, nhất định phải có bản lĩnh gánh vác hậu quả.

Ngay tại lúc hắn một chân đã muốn bước ra ngoài xe, Tiêu Khải Phong sâu kín lên tiếng: ”Tớ không có báo án!”

Mặc dù một khắc lúc biết Dịch Luân phản bội mình, anh cơ hồ phẫn nộ muốn điên lên, nhưng là một khắc cuối cùng trước khi đi vào cục cảnh sát thì lý trí cùng tình cảm đã kéo anh lại.

Anh thật sự không thể vứt bỏ tình bạn với Dịch Luân, cho nên, cho dù biết rõ là Dịch Luân cùng Giang Tâm Linh kết hợp lừa anh mới làm cho anh bị phá sản, cũng không cách nào có quyết tâm báo án.

Lời nói của anh làm cho Kiều Dịch Luân dừng động tác xuống xe, chậm rãi, lại ngồi trở về, khiếp sợ nhìn anh, một câu cũng không nói nên lời.

Làm sao có thể? Anh làm sao có thể không báo án?

Hắn nhận thức anh mười mấy năm, không ai so với hắn rõ ràng hơn lòng trả thù mãnh liệt của anh, chính mình hại anh phá sản, anh làm sao có thể không báo án?

Tiêu Khải Phong liếc mắt nhìn hắn: “Cài lại dây an toàn, tớ đưa cậu đi tìm khách sạn, cậu cần tắm rửa trước rồi ngủ một giấc, có cái gì ân oán chúng ta ngày mai lại đến giải quyết.”

“Cậu vì sao không báo án?” Kiều Dịch Luân ngơ ngác hỏi.

Khởi động xe, anh lạnh lùng đem vấn đề quăng trở về: “Cậu rõ ràng đều đã muốn chạy mất, lại vì sao phải trở về đây?”

Kiều Dịch Luân cắn chặt răng, cái gì cũng đều không có nói, chính là thắt dây an toàn, sau đó ngả đầu dựa vào phía cửa kính xe.

Một mình Giang Tình Quân ngồi ở trong căn phòng nhỏ của mình.

Thật là kỳ quái, không biết hôm qua sau khi đi ra ngoài Khải Phong gặp chuyện gì, quá nửa đêm mới trở về, sau đó một câu cũng không nói nằm xuống liền ngủ, hôm nay sáng sớm cũng chưa có ăn sáng đã lại đi mất, bỏ lại một mình cô trong căn phòng loạn thất bát tao này, bất quá lúc anh đi có nói lại một câu, vẫn là không cho phép cô dọn đồ, làm hại cô chỉ có thể ngồi một mình trên ghế sô pha ôm gối xem ti vi.

Thật là nhàm chán nha, nguyên lai trong bụng có cục cưng lại là một việc nhàm chán như vậy, không được đi làm, việc gì cũng không được đụng, sớm biết vậy cô sẽ không mang thai.

Ai nha, nghĩ đến đây, mặt cô liền hồng lựng lên, về việc có hay không thể mang thai, hình như không phải là do cô định đoạt nha.

Trong lòng cô đang thầm oán xú nam nhân làm cho mình mang thai, đột nhiên tiếng chuông cửa chói tai vang lên, cô vội vàng nhảy dựng lên khỏi sô pha chạy ra cửa. Nhất định là Khải Phong đã trở lại!

Nhưng mà sau khi mở cửa ra cô không khỏi sửng sốt một chút, sau đó liền tươi cười rạng rỡ: ”Chị, sao chị lại tới đây? Là tới xem em sao?”

Xuất hiện ở cửa không phải ai khác, chính là người chị đã không gặp nàng trong một năm liền.

”Chị, chị mau vào trong nhà ngồi, em rất nhớ chị nha, mấy ngày hôm trước gọi điện thoại cho chị mà không được, em có đi đến nhà tìm chị, nhưng mà bảo vệ nói chị đã bán nhà đi rồi. Chị, chị đi đâu? Em rất lo lắng cho chị a!”

Giang Tình Quân trước giúp Giang Tâm Linh đem hành lý vào trong nhà, sau đó nhiệt tình kéo cô vào ngồi trên sô pha trong phòng khách nhỏ, lải nhải với cô những tình cảm quan tâm của mình.

Nhìn đến nơi này đồ đạc hỗn độn, cô hơi hơi nhíu mày: ”Em muốn chuyển nhà?”

”Là như này, bạn trai em muốn em chuyển về ở cùng anh ý. Đúng rồi, chị, em có tin tức muốn nói với chị nha, em muốn kết hôn!” Giang Tình Quân khẩn cấp muốn cùng chị gái chia sẻ hạnh phúc của mình.

”Phải không? Chúc mừng em!” Nhìn vẻ mặt tươi cười của em gái, Giang Tâm Linh một chút cũng cười không nổi.

”Còn có nha……..” Cô thẹn thùng cúi đầu sờ sờ bụng mình: ”Em đã mang thai được hai tháng rồi.”

”Tình Quân, chị ———” Muốn nói cái gì, nhưng là vừa định mở miệng, thanh âm liền bị em gái đánh gãy.

”Chị, như thế nào mà chị trở nên gầy như vậy?” Cô rốt cục phát hiện sắc mặt của chị gái không tốt, gầy tiều tụy rất nhiều, cô không nhịn được đau lòng sờ sờ khuôn mặt của chị gái.

”Tình Quân, em hãy nghe chị nói.” Giang Tâm Linh đột nhiên thấp thỏm lo âu nắm lấy tay cô: ”Chị biết trước kia chị đối với em không tốt cũng không đủ quan tâm, nhưng là không phải chị cố ý, chính là đã không ở cùng em lâu rồi, chị đã thành thói quen một mình hưởng thụ hết thảy…….”

”Chị, chị làm chi đột nhiên nói điều đó với em?” Giang Tình Quân mạc danh kỳ diệu nhìn chị. Cô cho tới bây giờ đều không có trách chị đối với mình không tốt, hơn nữa cô đã trưởng thành, có thể tự chiếu cố chính mình.

Giang Tâm Linh tay chân luống cuống lấy từ trong túi xách bên người ra một quyển sổ tiết kiệm, nhét vào trong tay em gái: ”Tình Quân, chị biết em ngoan, đây là tiền ba mẹ để lại, trước kia chị tham lam, chỉ cho em ba triệu, nhưng mà hiện tại chị đã lấy hết tất cả trả lại cho em, còn có rương hành lý này, bên trong tất cả đều là trang sức châu báu đáng giá, chị cũng đều cho em, chỉ xin em giúp chị một việc…….”

”Chị……. Chị, chị làm sao vậy?” Cô bị làm cho không hiểu gì cả, chỉ có thể mở to mắt, nhìn hành vi mạc danh kỳ diệu của chị gái.

”Tình Quân, chị muốn đi ngồi tù, nhưng là chị cũng mang thai, sau khi sinh đứa nhỏ, chị không thể chăm sóc nó, đến lúc đó em giúp chị chăm sóc nó được không?”

Cô mang thai, mang thai đứa nhỏ của Kiều Dịch Luân, nhưng là ……. Hắn cũng không tin.

Đều là sai lầm của cô, lúc trước cô dụ dỗ hắn cùng cô trên giường, sau đó lấy cớ có đứa nhỏ của hắn, buộc hắn cùng cô hợp mưu hãm hại Tiêu Khải Phong, nếu không phải dùng cái cớ này, hắn căn bản là không chịu cùng cô thông đồng làm bậy, cho dù hắn ghen tị sự xuất sắc của Tiêu Khải Phong nhưng có chết cũng không chịu phản bội.

Chạy trốn nơi chân trời, mỗi ngày hắn đều thực u buồn, thậm chí hai ngày trước quyết định về Đài Loan tự thú.

Lúc này cô phát hiện thật không khéo chính mình thật sự mang thai, ý đồ dùng đứa nhỏ để đánh tan ý niệm ngu xuẩn này trong đầu hắn, nhưng là hắn lại không tin.

Từng làm qua một lần, tự nhiên hắn cũng không chịu tin, vì thế sau khi cùng cô cãi nhau một trận lớn liền tuyệt tình rời đi.

Ngày đó, nhìn căn phòng trống rỗng, cư nhiên hậu tri hậu giác phát hiện ra chính mình đã yêu thương nam nhân tướng mạo thường thường chết tiệt kia, sau một hồi khóc lớn, cô cũng quyết định trở về Đài Loan, nếu hắn nói muốn ngồi tù thì liền cả hai cùng nhau ngồi.

”Chị, chị không cần làm em sợ nha, vì sao lại muốn ngồi tù? Còn có, chị đã mang thai, vậy ba của đứa nhỏ đâu? Vì sao hắn lại mặc kệ chị cùng cục cưng? Đã xảy ra chuyện gì?” Giang Tình Quân bị cô khiến cho khẩn trương cũng đứng lên.

Hít sâu một hơi, Giang Tâm Linh trấn tĩnh lại tâm tình bối rối của mình: ”Em có còn nhớ việc chị tự sát hai năm trước hay không?”

Vừa nghe chị nhắc tới sự kiện kia, trên mặt Giang Tình Quân lập tức nổi thêm một tầng oán giận: ”Đương nhiên em nhớ rõ! Bởi vì chị bị một tên xú nam nhân lừa tình cảm, thương tâm quá độ mới có thể tự sát, khi đó thiếu chút nữa đã hù chết em. Em còn nói muốn giúp chị đi tìm tên xú nam nhân đó tính sổ, nhưng là chính chị không chịu nói cho em biết hắn là ai……..”

”Không nói cho em, không phải không nghĩ muốn nhờ em giúp chị đi tìm hắn tính toán sổ sách, mà căn bản là em đấu không lại hắn.”

Nam nhân kia vĩ đại như vậy, lại rất có sức quyến rũ, cô gái như Tình Quân, ở trước mặt hắn chỉ có bị đùa giỡn, cô không muốn em gái lại dẫm vào vết xe đổ của chính mình.

Tuy rằng cô luôn luôn coi em gái này như không tồn tại, nhưng ngay tại hai năm trước, Tình Quân bởi vì quan tâm mà đi thăm cô, vừa vặn phát hiện ra cô tự sát, chẳng những kêu xe cấp cứu đem cô đưa vào bệnh viện, lại vì lượng máu trong kho không đủ mà hiến máu cứu cô, lại còn liên tục chăm sóc cô hơn một tháng.

Bắt đầu từ khi đó, cô bắt đầu nhìn thẳng vào sự tồn tại của em gái này, nhưng là tuy rằng cô muốn gần gũi với em gái, nhưng lòng thù hận của cô đã không cho phép.

Cũng bắt đầu từ khi đó, cô bắt đầu hành động trả thù, vì không muốn liên lụy đến em gái, cho nên càng làm tăng thêm mối bất hòa với Tình Quân so với trước kia.

”Hãy nghe chị nói, chị đã trả thù được nam nhân kia, chị lừa hắn một chuyến, hại hắn phá sản, nhưng là hiện tại chị muốn đi tự thú…………” Chỉ có thể nói như vậy, cô không muốn em gái đơn thuần này biết được nhiều hơn. Nói xong, cô đứng lên, ôm em gái một chút, ở bên tai cô nhẹ giọng nói: ”Nếu chị ngồi tù, nhớ rõ đến thăm chị.”

Nói xong, xoay người định rời đi, nhưng vào lúc này, từ ngoài cửa truyền đến tiếng mở cửa, cửa phòng mở ra, người ngoài cửa lẫn người trong nhà đồng thời sửng sốt.

“Giang Tâm Linh?”

“Tiêu Khải Phong?”

“Cô như thế nào ở trong này?”

“Anh như thế nào ở trong này?”

Sau một hồi lặng ngốc, hai người trăm miệng một lời giận dữ kêu lên.

”Sao? Khải Phong, chị, hai người biết nhau a?” Giang Tình Quân ngây ngốc tiến lại hỏi.

Đột nhiên Giang Tâm Linh hút một ngụm khí lạnh, quay đầu liếc mắt nhìn em gái đang ngỡ ngàng, bỗng nhiên trực giác mách bảo đã xảy ra chuyện gì.

”Tiêu Khải Phong, anh là tên hỗn đản! Anh không phải đàn ông! Cư nhiên tới tìm em gái tôi, là tôi hại anh phá sản, không liên quan gì tới em gái, vì sao anh lại muốn dùng nó báo thù tôi?”

Cô giống như một bà điên lao vào đánh anh, cô thông minh như vậy, lập tức đoán ra nguyên nhân anh xuất hiện tại nơi này.

Mà Tiêu Khải Phong tự nhiên không có khả năng để cô tùy ý đánh mình, không suy nghĩ liền nắm lấy cổ cô, ngay trong nháy mắt, toàn thân anh tràn ngập hơi thở tiêu điều xơ xác.

”Cô không có tư cách phê bình tôi! Như thế nào? Cùng đường rồi nghĩ muốn đến dựa vào em gái sao? Nói cho cô hay, em gái cô cũng không giữ được cô đâu!”

Giang Tâm Linh bị anh bóp cổ, nhất thời hô hấp không thuận, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, cô thống khổ muốn vặn bung bàn tay to lớn của anh trên cổ mình ra, nhưng là không đủ khí lực, nói cái gì cũng không cách nào làm được.

”Khải Phong, anh làm gì? Anh điên rồi!” Giang Tình Quân đầu tiên là bị hành vi cuồng nộ của bạn trai làm hoảng sợ, nhưng lập tức cô ý thức được, nếu tình hình cứ như vậy xấu đi, chị mình sẽ bị anh bóp chết.

Cô vội vàng xông lên vung nắm tay nhỏ bé đánh anh, nhưng là Tiêu Khải Phong đang trong cơn thịnh nộ không kiên nhẫn hất cô ra, cô đứng không vững hét lên một tiếng ngã sấp xuống.

Đúng lúc này, Tiêu Khải Phong rốt cục ý thức được anh vừa mới làm cái gì, vội vàng đẩy Giang Tâm Linh ra, sau đó bước đi như bay xông lên trước đón được bạn gái.

Một khắc khi đón được thân thể mềm mại kia vào lòng, anh phát hiện chính mình đã đổ một thân mồ hôi lạnh. Trời ạ, anh quả thực không dám tưởng tượng, nếu cô ngã sấp xuống sẽ gây ra hậu quả gì.

”Tình Quân, em thế nào? Có hay không chỗ nào không thoải mái?” Thật cẩn thận đem cô ôm đến bên sô pha ngồi xuống xong, anh khẩn trương hề hề hỏi.

Nhưng là cô để ý cũng không để ý anh, chính là đẩy anh ra, đứng lên vọt tới bên góc, quỳ xuống nâng người thân bị anh đá đến góc lên.

“Chị, chị thế nào ?” Cô khóc kêu đem chị ôm vào trong lòng.

“Tình Quân……” Giang Tâm Linh lúc này chỉ cảm thấy trong bụng một trận quặn đau, nhưng là vẫn đang giãy dụa mở miệng: “Hắn chính là cái kia…… nam nhân đã lừa chị, hắn ở với em cùng một chỗ…… là vì…… trả thù chị, em…… không nên cũng bị hắn…… lừa, của chị…… hài tử của chị…… khả năng…… không giữ được……”

Nghe xong lời này, trong nháy mắt Giang Tình Quân kinh ngạc. Làm sao có thể? Khải Phong làm sao có thể chính là nam nhân xấu xa từng hại chị mình tự sát kia?

Nhưng là cô không có nghĩ lâu lắm, chính là trừng hai mắt đẫm lệ hướng Tiêu Khải Phong kêu: “Anh còn đứng làm chi? Còn không mau đưa chị em đi bệnh viện, chị đang mang thai !”

Lúc này, từ dưới thân Giang Tâm Linh chậm rãi xuất hiện một dòng máu đỏ tươi.

Một màn này làm cho Tiêu Khải Phong vừa rồi còn muốn dùng tay bóp chết người cũng có chút không biết làm sao, anh không nghĩ tới cô đang mang thai, càng không nghĩ tới cú đẩy nhẹ nhàng của mình liền hại cô sinh non.

Ngay tại thời điểm anh đứng ngẩn người ở nơi đó, Giang Tình Quân lại hướng anh rít gào.

“Mau nha, anh không thấy được chị em bị ra máu sao?” Tuy rằng cô có nhiều vấn đề cũng muốn hỏi lắm, nhưng mà cô biết hiện tại không phải lúc để hỏi.

Tiêu Khải Phong không tình nguyện tiêu sái tiến lên, xoay người ôm lấy nữ nhân anh hận nghiến răng.

Anh thật sự là sắp điên mất, một Dịch Luân nhất quyết đòi đi tự thú đã muốn làm anh không biết xử trí ra sao, hiện tại là thêm việc anh vô tình làm Giang Tâm Linh có thể sinh non………….

Xong rồi, cái này thật đúng là xong đời !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui