Vợ Giả Tình Thật: Đã Nhầm Thì Nhầm Luôn Đi

Lý Huyền San không còn chỗ nào để đi nên mặc dù không muốn đi nữa, cô vẫn phải quay lại căn hộ của Phí Thành Vương.

Vừa mở cửa, Cố Tiên Thu mặc một chiếc váy ren đen và một chiếc tạp dề có đường viền màu trắng đi ra, thấy người quay về là Lý Huyền San thì trên mặt cô ta hiện lên một tia thất vọng nhưng đã nhanh chóng bị che đi.

Thấy Lý Huyền San nhìn chằm chằm chiếc váy ngắn trên người mình, Cố Tiên Thu ngượng ngùng cười: "Tôi đang nấu ăn, Thành Vương thích canh gà nên hôm nay tôi đã đặc biệt hầm một nồi. Cô Lý cũng ăn một chút nhé?"

Lý Huyền San nhìn dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ của Cố Tiên Thu, rồi lại nhìn bộ đồ giống trang phụ của hầu gái Nhật Bản, trong lòng hơi thắt lại, cô cười lắc đầu: "Không cần, tôi đã ăn bên ngoài rồi. Cô đi làm việc của mình đi!"

Lý Huyền San trở về phòng, muốn gọi điện cho Liên Chiêu nhưng lại sợ quấy rầy cô ấy nghỉ ngơi nên suy nghĩ một lúc lâu, cô quyết định cầm điện thoại gửi mesenger cho Triệu Vy Vy: "Vy Vy, thích một người là cảm giác như thế nào?"

Triệu Vy Vy nhanh chóng gửi tin nhắn trả lời: "Cậu thích ai rồi!!! Đã làm chuyện ấy chưa!!!"

Vẫn là phong cách gầm rú và cẩu huyết không lẫn vào đâu được.

Lý Huyền San nhìn chằm chằm những ký tự trên màn hình như thể đang tận mắt chứng kiến lửa bát quái thiêu đốt trên mặt cô bạn thân và cô không thể nhịn cười.

"Cũng không được xem là thích mà là… Có chút cảm giác thôi." Lý Huyền San trả lời.

"Rốt cuộc là tên nào!! Tớ có quen không!!!" Triệu Vy Vy còn gửi cả biểu tượng tra tấn nữa.

Lý Huyền San do dự trong chốc lát mới trả lời: "Thôi bỏ đi, đừng hỏi nữa, tớ và anh ta tuyệt đối không có khả năng. Hơn nữa anh ta cũng không thích tớ."

Triệu Vy Vy lập tức gửi một đoạn voice chat sang: "Hiện tớ đang ở bên ngoài nên không tiện nói chuyện, lát nữa tớ sẽ gọi cho cậu, đừng tắt máy đó!"

Lý Huyền San buông di động, bất đắc dĩ lắc đầu cười, cô nàng Triệu Vy Vy này đúng là sợ thiên hạ không loạn mà!

Lý Huyền San chuồn ra ngoài tắm rửa như một tên trộm, khóe mắt liếc thấy Cố Tiên Thu đang ngồi ở bàn ăn, hài lòng đánh giá một bàn đầy đồ ăn, trên bàn hoa tươi nở rộ rượu thịt thơm ngon, lại có người đẹp dưới ánh đèn, tất cả đều có vẻ rất hoàn hảo.

Lý Huyền San không muốn chen chân vào khung cảnh này nên tắm rửa nhanh như tên bắn rồi phóng như bay về phòng, cô cảm thấy vô cùng lúng túng.

Cảm giác lén lúc này khiến cho cô rất không thoải mái. Bây giờ cô càng lúc càng chán ghét thân phận của mình, vị hôn thê chân chính của người ta đang đường đường chính chính ngồi bên ngoài còn vị hôn thê trên giấy tờ như cô chỉ có thể chạy tới chạy lui, chui rút như một con chuột.

Cô trằn trọc mãi vẫn không cách nào ngủ được, cũng không biết qua bao lâu, Lý Huyền San rốt cục cũng nghe thấy tiếng cửa phòng vang lên.

Tiếp theo là giọng nói nhẹ nhàng của Cố Tiên Thu: "Thành Vương, anh về rồi!"

"Ôi, sao anh lại uống nhiều như vậy?... Xã giao thôi mà, hà cớ gì phải uống như vậy? Anh xem đã bao lâu rồi anh không uống thành ra như vậy hả? Để em nấu cho anh bát canh giải rượu nhé?”

"Không cần. Anh vẫn ổn." Giọng nói trầm thấp của Phí Thành Vương mơ hồ vang lên, Lý Huyền San cảm thấy tê dại trong lòng.

"Vậy anh uống ít canh gà nhé, em ninh lâu lắm, chẳng phải lúc trước anh thích nhất là canh gà em nấu sao?" Cố Tiên Thu bắt đầu làm nũng.

Lý Huyền San rầu rĩ, Cố Tiên Thu đúng là hình mẫu của một thiên kim đại tiểu thư, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, trong số những món ăn tinh xảo trên bàn lúc nãy, có một số món mà cô còn không biết cả tên.

Cô dựa vào cái gì mà tranh giành cùng người ta chứ? Đúng là buồn cười!

"A! Thành Vương! Thành Vương anh đặt em xuống đi! Ghét anh ghê!...” Cố Tiên Thu đột nhiên khẽ hô lên một câu hờ dỗi, thanh âm nghe nũng nịu muốn chảy nước.

"Uhm… Đừng… Miệng anh toàn mùi rượu! Anh đi súc miệng trước đi… Uhm… Đáng ghét… Thành Vương, anh hư quá đi…

Thanh âm càng ngày càng nhỏ rồi biến mất hẳn cùng với tiếng sập cửa nặng nề vang lên.

Lý Huyền San bịt chặt miệng, nước mắt trào ra không rõ lý do.

Tại sao cô phải khóc chứ? Cô đang si tâm vọng tưởng cái gì? Vợ chồng chưa cưới nhà người ta làm những chuyện nên làm thì cô dựa vào đâu mà đau lòng chứ, dựa vào đâu mà khổ sở đây?

Đúng là buồn cười!

Lý Huyền San, mày đúng là đại ngốc! Mày là đồ ngốc mà! Tao khinh bỉ mày! Lý Huyền San thầm quở trách chính mình, trong bóng đêm, cô đưa tay tự tát vào mặt mình một cái thật mạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui