“Thật không dễ gì mới có được mỹ nhân.”
Phượng Vô Hà hôn Lưu Dung xong, thở dài nói.
Rất có thể, mỹ nhân này đang có những âm mưu, cạm bẫy chờ hắn mắc vào, nhưng hắn không quản được nhiều như vậy.
Lưu Dung bị hôn đến choáng váng, không nghe rõ hắn nói cái gì, chỉ có thể mềm nhũn ngã vào lòng hắn, thần trí lên mây.
Phu quân của nàng bình thường rất biết kiềm chế, giữ đúng lễ nghĩa, nhưng một khi nhiệt tình nổi lên, lại có thể đốt cháy toàn thân nàng.
Phượng Vô Hà ôm nàng lên giường, vuốt ve ma sát, Lưu Dung hít thở được không khí mát mẻ sau nụ hôn, hoàn hồn phát hiện ra phu quân đang nhiệt tình như lửa, nàng rất đỗi vui mừng, ngoan ngoãn mặc hắn mơn trớn da thịt.
“Nếu đây là mộng, thì nàng hãy để ta mộng lâu một chút, đừng khiến ta tỉnh dậy.” Phượng Vô Hà nói.
“Đây không phải mộng.” Lưu Dung dịu dàng đáp.
“Vì sao lại đối xử với ta tốt như vậy?” Phượng Vô Hà không nhịn được, cuối cùng cũng thốt lên thắc mắc bấy lâu.
“Phu quân muốn nghe đáp án dài hay ngắn?”
“Ngắn thì sao?” Phượng Vô Hà liếm lạp vành tai Lưu Dung, nàng nhắm mắt hưởng thụ khoái cảm.
“Thiếp thích phu quân, cho nên mới đối xử tốt với chàng.”
Có lẽ đây là lời nói thật, nhưng cũng không phải hoàn toàn là thật.
Nếu vậy thì đã sao, hắn cũng thích nàng, tình cảm này phát triển nhanh như vậy, hắn cũng không thể hiểu nổi.
“Cổ nhân nói, lấy thê tử là lớn tuổi hơn, trượng phu sẽ như ông hoàng, quả thật không sai.” Phượng Vô Hà nói.
Lưu Dung mềm mại như nước trong lòng hắn, thỉnh thoảng có vài động tác đáp lại lời hắn nói.
Phượng Vô Hà rất thích nàng quyến rũ hắn không câu nệ như vậy.
Hắn là người có tính muộn tao, người khác không dẫn dắt hắn, hắn sẽ không thể hiện ra điều gì.
“Phu quân chê A Tuyết già, A Tuyết không chơi nữa.” Lưu Dung làm bộ đẩy hắn ra, trở mình nằm xuống giường, lại bị Phượng Vô Hà ôm lấy hông.
“Bất luận nàng bao nhiêu tuổi ta cũng không để ý.
Chỉ cần phu thê chúng ta đồng tâm là được.”
Ngữ khí của Phượng Vô Hà cực kì nghiêm túc, Lưu Dung khẽ trả lời: “Thiếp tình nguyện dùng thời gian cả đời mình để chứng minh, thiếp đối với phu quân là một tấm chân tình.”
Nàng chân thành như vậy, hắn chọn tin nàng.
“Ừ, vậy thì nàng chứng minh đi, phu quân muốn yêu nàng.”
Phượng Vô Hà hạ từng nụ hôn xuống cổ Lưu Dung, tay thăm dò vào vạt áo nàng, dịu dàng kích thích đôi nhũ hoa mềm mại.
Lập tức, Lưu Dung phát ra những tiếng ngâm khe khẽ, không cách nào kháng cự.
"A Tuyết thích không?" Hắn chìm đắm trong cảm giác hoàn toàn đưa nàng vào khoái cảm, tuyệt đối không cảm thấy nàng phóng đãng, mà còn cảm nhận được tình ý vô hạn của nàng.
“Vô Hà làm gì A Tuyết cũng thích.
A Tuyết sẽ sinh hai trai một gái cho chàng.” Lưu Dung nhỏ giọng thủ thỉ.
“Vì sao lại sinh hai trai một gái?”Phượng Vô Hà nhìn nàng mềm mại lả lướt, ngực nóng như lửa, giọng nói cũng khàn dần.
“Hai con trai, một làm đại tướng quân, một làm tể tướng.
Còn thiếp thích con gái.” Lưu Dung đáp.
“Sao nàng biết chúng có thể làm tướng quân và tể tướng chứ?” Phượng Vô Hà dời tay xuống vùng bụng dưới, xốc váy nàng lên, cách lớp quần lụa mỏng tìm được nơi nhạy cảm.
“Tóm lại là thiếp muốn sinh hai trai một gái cho chàng.” Lưu Dung tùy hứng đáp.
Nhưng sự tùy hứng này lại rất đáng yêu.
Phượng Vô Hà lật người nàng lại, nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, vẻ mặt nghiêm túc.
Lưu Dung không biết mình nói sai điều gì, ngơ ngác nhìn lại hắn.
“Lưu Dung, ta thích nàng.” Hắn gọi thẳng tên nàng, ngữ khí cũng vô cùng nghiêm túc.
Thì ra chỉ cần đối xử tốt với hắn một chút, hắn sẽ lấy tim mình ra đối đãi lại.
Nam nhân này sao có thể dễ dàng moi tim gan mình ra như thế chứ?
Mà kiếp này, nàng sẽ không phụ hắn lần nữa.
“Nhưng phu quân không được nạp thiếp.
A Tuyết là một đố phụ, không chấp nhận chuyện chia sẽ phu quân với người khác đâu.”
Thật ra, nàng biết rõ hắn sẽ không nạp thiếp.
Kiếp trước nàng lạnh nhạt với hắn mười năm, khiến hắn hơn ba mươi tuổi vẫn chưa có con cái, nên hắn mới phải nạp vào phủ hai tiểu thiếp.
Lưu Dung thật sự không nhớ nổi tên và diện mạo của hai tiểu thiếp đó.
Chỉ biết lúc nàng bán họ vào thanh lâu, sau đó họ đã được Phượng Vô Hà chuộc ra, trả tự do.
Hiện tại nàng cảm thấy rất áy náy với sự tàn nhẫn của mình trước kia, nên càng muốn chuộc tội với Phượng Vô Hà gấp bội.
“Ta không phải người như vậy, Lưu Dung.”
“Tốt.”
Hai người nhìn nhau, tâm ý tương thông, bầu không khí ấm áp tình nồng, họ cởi hết xiêm y trên người, da thịt dán vào nhau, nhưng vẫn chưa quan hệ, chỉ mới ôm thôi cũng đủ khiến họ cảm thấy cháy bỏng, còn hơn cả đêm tân hôn.
Lưu Dung làm rõ thái độ với hắn, khiến hắn buông lỏng đề phòng với nàng.
Hắn không ngờ rằng cảm giác này lại tốt đẹp như vậy, giống như một dòng nước ngọt ấm áp chảy qua tim, lại giống như có một cơn lửa tình đang vây lấy đốt cháy hai người.
Cái này gọi là tâm đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt đây mà.
“Lưu Dung, 10 ngày trước ta cho rằng mình đã vui sướng tột cùng, không ngờ bây giờ lại còn có thể hạnh phúc hơn thế nữa.”
Phượng Vô Hà ngậm lấy môi Lưu Dung, thổi lời ngọt ngào vào miệng nàng.
Lưu Dung cũng cảm thấy hạnh phúc này không biết phải tả thế nào.
Nàng cho rằng nàng phải tốn một hai năm mới có thể làm Phượng Vô Hà cảm động, nhưng không ngờ tâm của hắn lại ấm áp như vậy, dẹp hết mọi lời đồn bất lợi của nàng, bỏ đi sự hiềm nghi, nhanh chóng tiếp nhận sự chân thành của nàng.
“Vô Hà, A Tuyết cũng rất hạnh phúc.”
Nàng ôm lấy mặt hắn, thẳng thắn thừa nhận nỗi lòng..