Kết quả là Phượng Vô Hà không thể khống chế, cứ thể phun toàn bộ ra ngoài.
Phượng Vô Hà cũng không kịp kêu Lưu Dung tránh đi, cứ thế nhìn nàng từ tốn ực một tiếng.
“Nàng nuốt rồi?” Hắn ngồi dậy, thấy nàng đang chùi mép.
“Thì ra là mùi vị này, lần sau A Tuyết không ăn nữa đâu.” Nàng lau miệng uất ức nói.
W????b đọc nhanh tại == T????????mT???????? y????n﹒???????? ==
Nàng là thê tử của người ta nhiều năm, vậy mà chưa từng thử qua sao?
Phượng Vô Hà suýt chút nữa đã thốt ra câu này, nhưng hắn kịp thời nuốt xuống.
“Khó chịu quá, cổ họng nhớp nhớp, toàn là cái mùi kia.” Mặt Lưu Dung nhăn lại, lộ rõ vẻ ghét bỏ.
Phượng Vô Hà nghe nàng luôn miệng oán trách, lỗ tai hắn đã đỏ kè, cũng may dưới ánh đèn mờ nhạt, nàng không thấy được sự xấu hổ của hắn.
hắn đứng dậy rót một ly rượu cho nàng.
"Không có trà, dùng rượu uống cho át vị đi." Hắn nói.
Lưu Dung uống xong một hơi, chờ Phượng Vô Hà trở lại giường, nàng lại dựa vào cánh tay hắn hỏi:
“Phu quân có thích không? Đây là lần đầu tiên thiếp làm đó, không biết làm có tốt không.”
Phượng Vô Hà sao có thể không biết xấu hổ mà nói thích.
Chỉ mới đêm đầu tiên nàng đã ăn cái đó của hắn, lại chê khó nuốt.
Nếu nói thích khác nào ám chỉ nàng sau này đều dùng cách đó hầu hạ hắn sao?
“Quả nhiên là do A Tuyết làm không tốt.” Lưu Dung thấy hắn không trả lời, vai rũ xuống, buông tay hắn ra.
“Không có, nàng làm rất tốt, làm ta rất thoải mái.” Phượng Vô Hà đành phải mặt dày thừa nhận.
“Thật sao? Như vậy quá tốt.” Lưu Dung cười vui vẻ.
Phượng Vô Hà rời giường, ra sau bình phong rửa sạch hạ thể mình, sau đó trở lại giường nhìn Lưu Dung đang ngủ say, còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Hắn cầm ngọn đèn soi mặt nàng, phát hiện làn da trắng của nàng ửng hồng, rên cổ cũng nổi những vết ửng đó, có lẽ là do tác dụng của rượu để lại.
Tửu lượng nàng kém như vậy còn uống với hắn ba chén rượu, uống xong lại lăn quay ra thế này.
Phượng Vô Hà thật sự nghĩ không ra mục đích của nàng, nhưng người này đã say đến mức lật người cũng không tỉnh, có thể làm được gì hắn?! Nghĩ thế hắn yên tâm đi ngủ.
Bên cạnh có người ngủ cùng, hắn cảm thấy không quen lắm.
Trời vừa hừng sáng đã tỉnh, vừa tỉnh liền thấy Lưu Dung đang cuộn tròn trong lòng hắn, vạt áo hắn bị mở bung ra, gương mặt nhỏ nhắn của nàng dán sát vào ngực hắn.
Tư thế như vầy làm hắn có chút không tự nhiên, tay hắn chạm vào vai nàng, định đẩy nàng ra, liền nghe thấy nàng lẩm bẩm: “Vô Hà, ta sai rồi.”
Hắn cho rằng nàng đã tỉnh, cúi đầu nhìn thì thấy thân thể nàng hơi gồng cứng, mí mắt nhắm chặt khẽ run run, khóe mắt ứa lệ.
“Tỉnh dậy đi, nàng nằm mơ à.” Phượng Vô Hà hỏi.
Lưu Dung ngẩng đầu, mơ màng mở mắt, nhìn hắn rồi lại mỉm cười trong nước mắt.
“Thiếp lại mơ thấy chàng rồi, cảm giác rất chân thật.”
Nàng nằm mơ, không phải mộng mị, mà là mơ thấy bảy năm trước khi khi nàng trọng sinh, vào thời điểm trọng sinh độc chết Phượng Vô Hà..