Lúc đó, Hoàng hậu nương nương đến tìm Lưu Dung, sắc mặt lạnh băng, hung hăng tát cho nàng một cái.
Cái tát này khiến đầu nàng lệch sang một bên, lỗ tai ong ong, bên má đau nhói ê ẩm.
“Phượng Vô Sầu! Ngươi!”
Lưu Dung bị làm nhục thế này, tức giận muốn hộc máu, Hoàng hậu lại giơ tay lên, mắt thấy Phượng Vô Sầu còn định tát cái nữa, một thanh niên tú lệ nhào đến ngăn cản.
“Nương nương đừng làm ô uế tay mình, để vi thần làm cho.” Thanh niên kia định nhào đến đánh nàng, Phượng Vô Sầu lại ngăn cản.
“Bỏ đi, đại ca đã mất, có đánh chết ả cũng vô dụng, thiện ác có ác báo.”
Hoàng hậu nương nương nói với thanh niên kia xong liền quay sang nói với Lưu Dung.
“Thật không ngờ ngươi có thể ẩn nhẫn nhiều năm như vậy.
Ta vẫn luôn nhắc nhở đại ca ta đề phòng ngươi, huynh ấy lại thật lòng xem người là người thân của mình.
Từ nhỏ ba huynh đệ muội chúng ta đã không cha không mẹ, ngươi có biết sau khi thành thân huynh ấy mong chờ ngươi có thể buông bỏ quá khứ như thế nào không? Ngươi cũng không xứng để biết.
Mấy năm nay đại ca hao tổn tâm tư đối tốt với ngươi, ngươi lại không biết thay đổi, đúng là lòng dạ sắt đá!”
“Huynh ấy không chỉ muốn bảo toàn Phượng gia ta, còn muốn làm yên lòng Lưu gia ngươi, lại càng bận tâm vì thiên hạ.
Căn bản ngươi không hiểu được huynh ấy vất vả như thế nào, chỉ muốn một lòng một dạ tế bái cho Trương Hưởng.
Huynh ấy còn phái người âm thầm bảo vệ ngươi, sợ người của Trương Hưởng ghi lòng thù hận tìm đến ngươi.
Ngươi có thấy trượng phu nào rộng lượng đến mức cho thê tử của mình tế bái tiền phu như vậy không?”
“Bệ hạ vừa đi, ngươi đã không chờ được giết hại đại ca ta, ngươi có biết trong triều không có Tể tướng ảnh hưởng đến quốc thể như thế nào không? Ngươi cho rằng vì sao bệ hạ lại muốn huynh ấy phò trợ triều chính? Không phải là vì Lưu gia các ngươi suy bại, không có người tài hay sao?”
“Ngươi luôn cho rằng Phượng gia ta tham quyền cố vị, lại không biết là chính bệ hạ tự tay giao binh phù cho nhị ca ta.
Nhị ca nhiều lần từ chối nhưng không được.
bệ hạ lấy ta, cho ta cuộc sống vinh hoa phú quý, cũng là muốn đại ca nhị ca ta vì Hoàng thượng mà cúc cung tận tụy.
Bệ hạ không cho ta có con nối dõi, lại cho Lưu quý phi, biểu muội ngươi có, kết quả thiên hạ vẫn là người của Lưu gia không phải sao?”
“Tuy thế lực của Lưu gia các ngươi lớn, nhưng không một ai làm nên trò trống gì.
Các Vương gia âm mưu vì tiền đồ của bản thân, các thế tử cũng toàn là một lũ hèn nhát.
Bệ hạ nhìn rõ cục diện mới nâng Phượng gia bọn ta lên cao, đối nội đối ngoại.
Bệ hạ là thiên tử, là người nhìn xa trông rộng, cái ngài quan tâm không phải là hai nhà Lưu Phượng, mà là thiên hạ xã tắc.”
“Lúc trước ngươi gả vào Phượng gia, luôn miệng nói mất mặt vì phải tái giá, hận không thể vì Trương Hưởng thủ tiết, lại không biết đại ca của ta vì che giấu việc này, hao tốn biết bao tâm tư.
Hắn biết ngươi tâm cao khí ngạo, nếu ra khỏi cửa bị người người chỉ trỏ nhất định sẽ khó chịu, nếu tung nhiều tin khiến mọi người dời sự chú ý, để bảo vệ ngươi được an toàn.
Nếu không sao ngươi có thể tiếp tục ở trong Tề tướng phú mà ngang tàn phách lối như thế chứ?!”
“Đại ca ta luôn nói ngươi có tình có nghĩa, nhớ mãi tiên phu không quên, nhưng ngươi vì không muốn hắn có con nối dõi, ngươi bán hai tiểu thiếp của hắn vào thanh lâu, như vậy là có tình có nghĩa sao? Đại ca ta vốn dĩ cũng đâu muốn nạp thiếp, nhưng người thành thân mười năm cũng không muốn chung phòng với hắn, ngươi muốn Phượng gia ta tuyệt tử tuyệt tôn, hắn có thể làm gì khác sao?”
“Năm đó, rốt cuộc ngươi cũng chịu cùng phòng với đại ca, huynh ấy còn nói với ta, rốt cuộc cũng khổ tận cam lại.
mặc dù ngày thường ngươi vẫn luôn lạnh nhạt, nhưng huynh ấy tình nguyện từ từ chinh phục lòng ngươi.
Nào ngờ, sau lưng ngươi uống thuốc tránh thai, cuối cùng lại hạ độc huynh ấy.”
Hoàng hậu nương nương càng nói càng tức giận, sắc mặt thống khổ bi thương, toàn thân run rẩy vì kích động, gã thanh niên kia đau lòng, đến đỡ vai Hoàng hậu.
“Nương nương đừng kích động, chúng ta đi thôi.”
Nhưng Hoàng hậu lắc đầu, lại nói tiếp.
“Ta vốn không muốn lưu gia khó xử, muốn sẽ tuân theo di chiếu của tiên hoàng, nhiếp chính bảy năm sẽ trả lại thực quyền cho thái tử, từ nay về sau không quản chuyện thiên hạ.
Nhưng độc phụ ngươi nhẫn tâm giết hại đại ca ta, ta và nhị ca nhất định sẽ khiến Lưu gia các ngươi sống không được chết không xong.
Ngày nào lưu gia còn nắm giữ thiên hạ, ngày đó sẽ không được sống yên ổn đâu.
Ngươi chờ mà xem!”
Lúc đó Lưu Dung bị mắng cho á khẩu, không nói được chữ nào.
Không phải là nàng không cảm động với tình nghĩa mà Phượng Vô Hà giành cho mình, nhưng nàng đã thề sẽ báo thù cho Trương Hưởng.
Không giết được Phượng Vô Khuyết, chỉ có thể giết chết Phượng Vô Hà làm huyết tế cho Trương Hưởng.
Nàng đợi 12 năm, rốt cuộc cũng đợi đến lúc Lưu Quý phi có con nối dõi, chỉ còn chờ hoàng đế băng hà, thiên hạ rốt cuộc sẽ hoàn toàn nằm trong tay Lưu gia, đến lúc đó, Lưu Dung không nhẫn nhịn nữa, quyệt định xuống tay.
Nàng vẫn cho rằng người mình yêu chính là Trương Hưởng, một lòng không thay đổi.
Nhưng lại không ngờ trong lòng đã sớm bị Phượng Vô Hà làm cảm động.
Giờ nàng hối hận không kịp.
Sau đó, nàng chỉ đến thăm mộ phần của Phượng Vô Hà một lần duy nhất, rơi lệ trước hắn nói: Vô Hà, ta sai rồi.
Ta chưa từng biết quý trọng chàng, cũng chưa từng suy nghĩ cho đại cục, chỉ lmột lòng muốn bao thù giết phu.
Nhưng thù nay đã trả, lại nhớ thương chàng đối tốt với ta dường nào.
Nếu ta có thể vứt bỏ thù hận, ta và chàng hẳn là có thể thành một đôi phu thê ân ái.
Nhưng ta lại không thể vượt qua cửa ai của mình, không báo thù, ta thật có lỗi với Trương Hưởng.
Báo thù rồi, ta thật có lỗi với chàng.
Bất kể là thế nào, ta đều đã sai rồi.
Lưu Dung không còn đến thăm mộ Phượng Vô Hà lầnnào nữa.
Bởi vì hằn đêm nàng đều mơ thấy hắn.
Trong mơ, hắn dịu dàng tỉ mỉ, quan tâm săn sóc, vô cùng nhường nhịn, giống như lúc còn sống vậy.
Ta giết chàng, sao chàng vẫn tốt với ta như vậy? Trong giấc mơ, nàng hỏi.
Chúng ta là phu thê, nàng gả vào Phượng gia, là người của Phượng gia, ta phải đối xử tốt với nàng.
Trong giấc mơ, hắn đáp.
Sau đó, nàng sống tiếp bảy năm, thường xuyên mơ thấy Phượng Vô Hà.
Phượng Vô Hà trở thành khúc mắc trong lòng nàng, nàng vì cái chết của Trương Hưởng, làm hại đến Phượng Vô Hà vô tội.
Vì thế, nàng tốn hao hết bao tâm huyết, tìm khắp nơi trong thiên hạ, cuối cùng tìm được một cao nhân, dùng tuổi thọ kiếp này của nàng để được trọng sinh bù đắp lại cho Phượng Vô Hà.
- --- Lời tác giả: Thú thật tôi không giỏi miêu tả những tranh đấu chém giết trong cung, cho nên chỉ có thể viết tóm tắt qua lời thoại.
Đây là một chút nội dung kiếp trước kiếp này, nói thật là nghĩ gì viết đó, không có soạn thảo trước, về cơ bản có thể nói là ‘chế truyện’.
.