Sau đó, vì lo lắng cho Ngưng Á nên Chư Nhị đành đi theo cô bạn.
Hai người vắt cặp sách trên vai, len lén trốn khỏi tiết thể dục hôm ấy ra khỏi trường.
Cô và Ngưng Á cùng đứng tại một trạm xe buýt.
Ngưng Á trong lúc đứng chờ đã bắt máy lên, bấm bấm một dãy số dài, gương mặt tươi cười phấn khích.
Tư Đồ Chư Nhị đứng bên cạnh, khoanh hai tay trước mặt, cô mím môi.
Ngưng Á cô bạn này của cô có lòng tò mò quá cao, chỉ sợ nếu vẫn cứ ngây thơ như vậy sau này mà bị kẻ xấu lừa bắt cóc cũng không biết…
Chuyến xe buýt màu xanh vừa đến, dừng bánh trước bến xe.
Đầu dây bên kia điện thoại của Ngưng Á đồng thời có người hồi âm, Ngưng Á miệng mồm chào hỏi, tay còn lại kéo tay Chư Nhị đi theo mặc cho cô vẫn còn thẫn thờ, đắn đo.
“A, chị Nhan! Lát nữa em sẽ đến chỗ chị chơi, có bạn em đi cùng.
Em cố lắm mới lôi được cậu ấy theo, chị nhất định phải tiếp đón nồng hậu mới được!”
Tiểu Á cười rất tươi, Chư Nhị bất lực ngồi đại vào một hàng ghế trên xe buýt, mãi một lúc mà Ngưng Á mới định thần là mình cũng cần phải ngồi xuống.
“Thật? Cảm ơn em, các em đến nhanh đi, chị sẽ tự mình tiếp đãi mấy đứa!” Người phát ra tiếng nói từ loa điện thoại vô cùng mừng rỡ.
Dường như “chị Nhan” mà Ngưng Á gọi, hai người rất thân nhau.
Loa điện thoại của Ngưng Á vốn khá to, cô ấy kề bên tai phải, tai trái của Chư Nhị nghe thoáng cũng không sót chữ nào.
Cô chống cằm, tựa cùi chỏ lên thành cửa sổ.
Xe đã bắt đầu chạy, con phố bên kia đường trôi đi theo nhịp lăn bánh của xe buýt.
Cô và Ngưng Á dừng lại tại trạm xe buýt kế đó.
Mà ở gần, nhìn từ xa xa, cô nheo mắt thấy thấp thoáng có một hộp đêm ẩn ẩn hiện hiện.
Ngưng Á trễ một giây cũng không chịu được, cô ấy túm ngay cánh tay của Chư Nhị, lôi lê lết.
Đứng trước hộp đêm, Chư Nhị nhíu mày quan sát rất kĩ.
Hộp đêm khá lớn, bên ngoài xây bằng các lớp kính bóng loáng nhưng đen ngòm.
Trên cao cao, nơi đỉnh đầu của ngôi nhà tròn vo như nửa quả địa cầu là chiếc bảng hiệu với đủ loại sắc màu xanh đỏ tím vàng nhấp nháy liên hồi, cùng cái tên “Mị Đan Tình”.
Cảm giác quang cảnh xung quanh khu đường này quen quen mà nhất thời không nhớ ra.
Chư Nhị lạnh sống lưng, chân cô không thể nhấc lên nổi.
Chỉ e là một khi đã bước vào đây sẽ có chuyện không ổn.
Nhưng Ngưng Á quá mức thích thú, hai mắt cô nàng loé sáng tựa hồ có hàng vạn ngôi sao băng vụt ngang bầu trời.
Chư Nhị cắn môi, bạn cô cái gì cũng tốt, mỗi tật bị phim điện ảnh làm mờ mắt là xấu! Để cô điều tra được cái bộ phim mới chiếu nào có cảnh nhân vật chính vào quán bar đi, cô nhất định sẽ cho ngay vào danh sách đen!
“Nào! Cậu định đứng đấy tới bao giờ? Chị Nhan bảo chúng ta cứ vào trước, ngồi đợi sẵn chị ấy tại một cái bàn nào đó cũng được.”
Chư Nhị đưa tay lên day day thái dương.
Không biết chị Nhan nào nỡ làm vậy với mấy đứa trẻ chưa đủ mười tám tuổi như bọn cô?
Thấy cô rề rà, Ngưng Á nhịn không nổi chậc miệng, đẩy cô tiến vào trong.
Chư Nhị phó mặc mình bị lôi kéo, hai mắt nhắm tịt.
Lớn lên nhờ vào vòng tay nuông chiều của Hạc Lập Duân, hắn có bao giờ cho phép cô ăn chơi sa đoạ đâu mà nghĩ tới việc bước chân đến chỗ này!
Ngưng Á lựa một bàn gần tường không có người.
Đè vai cô ngồi xuống, Chư Nhị mới chầm chậm mở mắt.
Ôi trời! Nơi này thật sự tệ hơn những gì cô nghĩ nhiều! Không có lấy đâu một chút ánh sáng tươi tắn cho đời, màu sắc loạn cào cào rất đau mắt.
Trên sân khấu, mấy chị vũ công ăn mặc hớ hênh, đứng trên sàn nhảy của mình mà tự do bung lụa.
Váy của bọn họ ngắn đến mức lấp ló cũng nhìn ra được là lộ quần trong rồi!
Chưa kể, nhạc nền nơi này lớn vô độ.
Nó khiến cô sắp lủng luôn màng nhĩ, âm thanh tiếp nạp vào các sợi dây thần kinh của cô làm nó co giật, nhức đầu truyền đến.
Cô suy sụp mò mẫm nắm lấy bả vai của Ngưng Á ngồi bên cạnh, khó thở chết đi được, đừng nói tới lần thứ hai, từ đây về sau không bao giờ cô dám đặt chân tới họp đêm nữa.
“Nè, cậu không thấy nơi này chẳng ổn tí nào à? Xem xong rồi thì về thôi?” Cô khó khăn lên tiếng, có điều nhạc xập xình quá to, Ngưng Á căn bản không nghe thấy.
Cô ấy vẫn ngó ngang ngó dọc, tìm kiếm bóng hình của chị Nhan kia.
Chư Nhị nghiến răng, Ngưng Á làm sao vậy? Thổ thổ vài cái nữa vào vai Ngưng Á, bấy giờ cô bạn mới quay sang nhìn cô.
“Cậu sao thế?”
“Có ổn không?” Cô nói nhưng đáp lại là cái nghiêng đầu đầy dấu chấm hỏi của Ngưng Á.
“Có ổn không!? Không ổn chút nào thì mau nghĩ cách đưa tớ về nhà!” Cô trừng mắt, quát lớn.
Người dân xung quanh không nghe được may sao mà Ngưng Á đã nghe thấy.
Cô ấy cười cười, xoa xoa tấm lưng gù đi của Chư Nhị: “Cậu ráng chút, tớ cho cậu gặp chị Nhan.
Tớ từng khoe với chị ấy tớ có một cô bạn đáng yêu và xinh đẹp!”
Gương mặt được cho là xinh đẹp ấy lập tức nhăn lại.
Cô ngã người ra thành ghế, vắt tay lên trán, nhắm nghiền đôi đồng tử.
Cũng chẳng mấy lâu sau, từ cánh tay cô lại phát tới một cái thúc mạnh.
Cô chau mày, hé mi thở dài: “Chị Nhan tới rồi à?”
Trong tầm mắt hơi mỏi, cô thấy Ngưng Á gật đầu, vui vẻ.
Cô theo quán tính quay mặt sang nhìn cô gái vừa mới tới ngồi đối diện với họ.
Hai hốc mắt bỗng chốc trợn ngược, mở banh ra vì kinh ngạc như thể không tin vào những gì mình đang chứng kiến.
Ngưng Á hớn hở: “Chị Nhan, cậu ấy là bạn thân của em, tên là Chư Nhị.
Rất xinh xắn có phải không ạ, cậu ấy chính là hoa khôi khoá em đấy!”
Song, cô ấy dời hướng chuyển sang giới thiệu cho Chư Nhị: “Tiểu Nhị, chị ấy là chị Nhan mình kể với cậu.
Tên đầy đủ là Tư Đồ Nhan.
Thấy sao, cậu chính thức được quen biết với một con cháu nhà Tư Đồ rồi đó! Bất ngờ không?”
Mặc Ngưng Á bên cạnh nói thốc nói tháo, người con gái phía trước cũng đang nhìn cô chằm chằm, ngỡ ngàng không kém.
Hơi thở của cô dồn dập hơn, ban đầu là vì hoàn cảnh, bây giờ còn là vì… Tư Đồ Nhan!
Một cái tên mà suốt đời này cô không thể không biết.
Bảo cô có tự hào khi được làm quen với người Tư Đồ gia không à? Cô không chỉ vui mà còn xúc động vì mình là người Tư Đồ đây!
Nếu để Ngưng Á biết cậu ấy không chỉ quen với một người mà thậm chí là hai con cháu Tư Đồ, chắc cô nàng nhỏ hết lời thán ngợi Tư Đồ gia sẽ ngất luôn chứ không kịp mắt chữ O, miệng chữ A gì xấc.
Cô nhoẻn miệng cười nhẹ: “Em chào chị.”
Nụ cười bất đắc dĩ và miễn cưỡng từ Chư Nhị làm Tư Đồ Nhan bối rối.
“Dạo này sống tốt chứ?” Chị ấy khẽ hỏi.
Cô cong môi nhạt nhoà, gục gật đầu: “Vâng, vẫn tốt.”
Tư Đồ Nhan nhìn cô em gái bé bỏng ngày nào giờ đây đã trổ mã càng lúc càng ra dáng mỹ nữ khiến chị ta ghen tị.
“Quả nhiên là sống tốt.
Nếu sống không tốt thì da dẻ đã không trắng hồng tới vậy.”
Trái tim Chư Nhị quặn thắt, cô co rúm người.
Biết người chị ruột trước mặt đã sớm không xem cô là em gái, cuộc trùng phùng này sở dĩ vẫn khiến cô đau đớn, tâm can bị càn quấy: “Chị! Cha… mẹ đã mất rồi…”
Tư Đồ Nhan tựa mình vào chiếc ghế đỏ xa xỉ, ánh mắt hờ hững: “Hai năm rồi.
Cả cái Tư Đồ gia ai mà không biết gia đình Tư Đồ Phong đã chết hết chẳng còn một bóng ma nào? Chỉ là chị mày thật sự không ngờ, cô em gái ngày nào còn sống đấy.”
Hai tay Chư Nhị túm chặt lấy gấu váy, tròng mắt rưng rưng như sắp khóc.
Ngưng Á bên cạnh thấy cuộc trò chuyện “lần đầu tiên” của hai người này sao có vẻ kì lạ quá.
Cô nàng lên tiếng cắt ngang mạch cảm xúc và bầu không khí ngột ngạt: “Hai người… quen nhau sao?”
Cô không trả lời, Tư Đồ Nhan nhìn cô cúi gầm mặt xuống rồi lại bảo với Ngưng Á: “Quen, giống như mối quan hệ giữa em và chị.”
Ý Tư Đồ Nhan là cô và chị ấy chỉ giống như bạn bè xã giao?
Ôi, cuộc sống thật có nhiều điều khó đoán.
Cùng một mẹ sinh ra, cùng một cha cưng chiều.
Nhưng Tư Đồ Nhan từ nhỏ đã không thích Tư Đồ Chư Nhị.
Đơn giản, Tư Đồ Chư Nhị trong mắt mọi người là đứa trẻ thông minh, lanh lợi, hiểu chuyện mà lại còn có ngoại hình rất nổi bật.
Thêm cả việc cô là em út, bố mẹ quan tâm Chư Nhị hơn Tư Đồ Nhan đã dấy lên trong lòng chị ta một nỗi đố kị.
Chư Nhị nhớ rõ những năm tháng còn nhỏ.
Chỉ vì ghét cô mà chị đã không ngừng đánh mắng cô thảm thương khi bố mẹ không có ở nhà.
Vì bao che cho chị mà Chư Nhị chưa từng lên tiếng mách ai, chỉ nói rằng: “Con té!”
Điều đó càng khiến Tư Đồ Nhan câm phẫn Chư Nhị hơn.
Nhưng thành tâm Chư Nhị muốn nói, cô cũng rất yêu chị mình.
“Nhìn bộ dạng của mày, lẽ nào đang được một phú đại gia nào nhận nuôi sao?”
Lời lẽ có phần châm biếm khiến Chư Nhị bấu hết móng tay của mình lên chiếc đùi trắng nõn.
“Tại sao năm ấy mày không đi theo tao và Tư Đồ Vực? Mày không biết đâu Tư Đồ Vực đối xử với tao tốt đến nhường nào!” Vừa kể lể, hai cánh vai Tư Đồ Nhan rung rung, cười sảng.
Chư Nhị nghe thấy cái tên Tư Đồ Vực thì toàn thân dậy sóng, hốc mắt đỏ đầy lửa giận.
Nghiến răng, đã qua bao nhiêu năm mà mỗi lần có người nhắc vẫn khiến cô hận thấu xương: “Đi theo người đàn ông khốn nạn đó? Em thà chết theo mẹ còn hơn.”
Tư Đồ Nhan nghiêng đầu khó hiểu, Chư Nhị như có nồi nước sôi sùng sục trong ruột gan.
Cô cầm ly nước trắng trên bàn, không hiểu sao mà ly thủy tinh vẫn trượt ra khỏi tay.
Vỡ tan tành dưới sàn..