Hạc Lập Duân đưa cô trở về biệt thự của hắn.
Nhờ giúp việc cho cô tắm rửa sạch sẽ và lau khô người tránh bị cảm lạnh vì ngâm mưa.
Trên đường về nhà, cả cơ thể Chư Nhị mệt loã nên hắn cũng im lặng, không tiện hỏi cô rốt cuộc ban sáng đã xảy ra chuyện gì.
Đến tối khi Chư Nhị chuẩn bị leo lên giường đánh một giấc, với hy vọng những vấn đề giữa cô và ông nội sẽ tạm thời không càn quấy bản thân nghỉ ngơi.
Chợt, từ ngoài cửa vọng vào mấy tiếng cộc cộc, bàn tay đang kéo chăn đến ngang hông của Chư Nhị dừng lại.
Cô nói lớn: “Chú vào đi ạ!”
Hạc Lập Duân luôn tôn trọng cô như thế, chỉ khi cô cho phép hắn mới vào phòng cô.
Hắn cẩn thận tiến đến chỗ cô.
Trên người mặc duy nhất một chiếc áo choàng ngủ màu xám tro, thoáng để lộ cơ thể mỹ miều, nam tính của hắn.
Trên tay còn cầm theo một ly sữa trắng ấm, đưa cho Chư Nhị.
Cô nhẹ nhàng bắt lấy: “Cảm ơn chú.”
Hắn từ tốn ngồi xuống cạnh giường, nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, còn pha thêm đôi phần cưng nựng.
“Lúc nãy trông cháu rất buồn, lại còn nhắc đến chuyện của Ngưu Lang và Chức Nữ, làm sao vậy?”
Bàn tay cầm cốc của cô thoáng sựng lại, cô trầm mặc: “Chú… chú có biết nhiều về Tư Đồ gia không?” Cô thì thầm hỏi.
Hạc Lập Duân nhướng mày, quay đi xoa cầm suy nghĩ một chút: “Gia tộc nhà cháu là một gia tộc hùng mạnh, ai lại không biết được?”
Chư Nhị ậm ừ.
Nhưng cô không muốn thế.
Cô thà ủng hộ gia tộc hắn trở thành gia môn đứng đầu, hơn việc hy vọng một gia tộc đã lắm người độc ác còn là kẻ trị vì tiến xa.
Hạc Lập Duân nhìn ra tâm trạng phức tạp trong đáy mắt cô, hắn vươn tay xoa đầu cô: “Cháu không cần phải để ý quá nhiều đến các vấn đề của giới thượng lưu.
Dù có vặt vãnh không tốt lành đi chăng nữa, nó cũng chẳng nên trở thành nhiễu điều vướng bận trong lòng cháu.”
Chư Nhị chằm chằm hắn, ý tứ quá rõ ràng, hắn muốn cô vẫn sẽ là cô bé hồn nhiên, thơ ngây của hắn mọi ngày.
Vì cô còn có hắn, một hậu thuẫn vững chắc.
Cô mỉm cười, gật đầu.
Ly sữa vừa hay uống cạn.
Cô trả lại cốc cho Hạc Lập Duân, hai mắt mỏi mệt vì ban chiều khóc lóc, rất muốn đi ngủ.
Hắn định đứng lên rời đi thì bỗng đổi ý khom lưng xuống, ghé sát người về phía Chư Nhị làm cô trong một phút đứng hình.
“Chú…?”
Khoé môi hắn cong lên, đưa tay khẽ khàng chạm vào mép miệng cô, lau vệt sữa trắng còn đọng lại đấy.
Trái tim Chư Nhị rung rinh liên hồi, đánh trống rầm rầm như mở hội.
Ngón tay ấm áp của hắn quét đi chút sữa mà bất giác chạm vào cánh môi mềm mại thiếu nữ của Chư Nhị.
Tựa hồ như một loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cả người cô tê giật, Hạc Lập Duân cũng bất động ra vài giây.
Kế đến, ái muội khiến hắn có ngụ ý tiến xa hơn, gương mặt đẹp trai của hắn áp gần cô thêm chút.
Chư Nhị mơ hồ chào đón nhưng rất nhanh chóng tỉnh ngộ.
Vươn tay che miệng hắn, cô quay mặt sang hướng khác, hai má ửng đỏ.
“Chú ơi, cháu buồn ngủ…”
Hạc Lập Duân bị cô can ngăn cũng đứng thẳng dậy.
Nhìn cơ thể trắng nõn đang mặc một chiếc đầm ngủ dây của cô, tầm nhìn dừng lại ở hỏm cổ và vòng eo Chư Nhị.
“Tiểu Nhị, cháu cần mấy năm nữa?” Hắn đột nhiên hỏi.
Cô xấu hổ kéo chăn nằm xuống giường, giọng ồm ồm: “Ba năm ạ.”
Hạc Lập Duân suy tư một hồi, hắn chỉnh đèn ngủ mờ nhạt bớt giúp cô song xoay lưng ra khỏi phòng.
“Cháu ngủ ngon.”
Quả thật đêm đó Chư Nhị ngủ không ngon nổi.
Suốt mấy tiếng đồng hồ trôi qua hai mắt cô vẫn mở trưng trưng nhìn lên trần nhà trắng.
Hễ nghĩ đến xúc giác bản thân khi Hạc Lập Duân chạm vào môi cô, cô lại mím môi cười khì khì mãi.
Tới tận lúc trời tờ mờ sáng, Chư Nhị vừa chợp mắt được một lúc đã phải giật mình tỉnh giấc do tiếng ồn xuất phát từ ngoài sân vọng tới.
“…”
Hàng mi cô khó khăn mở hé, đôi mày chau lại.
Chẳng định hình được bên dưới người ta đang nói gì, chỉ biết theo quán tính ngồi dậy, chạy vào nhà vệ sinh thay đồ thật nhanh rồi xuống lầu tìm hiểu.
Lúc Tư Đồ Chư Nhị đi tàn tàn xem xét, cô nhìn thấy sắc mặt của giúp việc trong nhà ai ai cũng hoang mang, lo lắng.
Bọn họ bàn tán to nhỏ, con ngươi dõi theo từng hành động của người ngoài kia.
Thấy cô bước xuống, họ cũng không nói nữa, cúi chào cô vài cái liền đi làm việc của mình.
Thấy lạ, Chư Nhị nghiêng đầu chưa hiểu chuyện thì bên ngoài tiếp tục truyền đến thanh âm phiền nhiễu.
“Tốt nhất chúng mày nên rũ bỏ quan hệ với nhau.
Tao không phiền gϊếŧ thêm một người nào của Hạc gia!”
Câu nói mang đầy tính chất hăm dọa nhưng giọng điệu rất đỗi quen.
Chư Nhị chậm chạp dò thám, còn bất ngờ hơn, đồng tử tròn vo không thể tin nổi.
Tư Đồ Lữ Vân, ông nội cô đang đứng ở ngoài, xung quanh ông đi theo là vô số vệ sĩ, người làm mặt mũi bạo tợn, khí phách nguy hiểm.
Đứng song song đối mặt với ông nội, Hạc Lập Duân lại chỉ có một mình?! Dường như ông nội đã cho người công kích hắn, thuộc hạ của hắn đều đã bị người của ông nội trói lại, bất di bất dịch ngồi dưới đất với ánh mắt tức giận.
Hạc Lập Duân vẫn với cái liếc lạnh lùng, cao ngạo ấy.
Hai tay hắn đút vào túi quần, dè chừng Lữ Vân.
“Các người vốn chẳng quan tâm gì đến con bé, cũng không có tư cách quản vào chuyện của tôi!” Hắn lớn tiếng quát.
Lữ Vân cười nhạt, “Cháu trai của Hạc Tử Lẫm? Cũng có bản lĩnh giống hắn ta lắm.
Chỉ có điều, chắc hắn trên thiên đàng không muốn thấy cháu trai mình hành nghề xã hội đen đâu.” Rất nhanh, Lữ Vân đã buông lời mỉa mai hắn.
Nhưng hắn sẽ không vì mấy câu này làm động tâm.
Bình tĩnh đãi khách.
“Ông tôi có hài lòng hay không, người như ông đoán không ra.
Tôi và ông chẳng liên quan gì đến nhau cả.
Ông có thù với ông của tôi thì cũng đã là chuyện rất lâu rồi.
Vậy mà lòng dạ vẫn hạn hẹp nhỉ, mấy đời còn hận?” Hắn đối đáp.
Tất nhiên cách nói ấy mau đánh vào tim đen Lữ Vân, ông nội khó chịu.
Nhưng người ta có câu “gừng càng già càng cay”, chỉ trong một phút Lữ Vân đã khôi phục lại khí thế tự tin.
“Không liên quan? Mày đang giữ cháu gái của tao, vậy gọi là không liên quan?”
Hắn nhếch mép: “Ông hận Hạc gia thì nói là hận Hạc gia.
Không cần lôi Chư Nhị vào làm bia đỡ đạn.”
Lữ Vân bị thái độ của Hạc Lập Duân chọc cho phát điên, cắn răng: “Ranh con! Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Bây đâu, cho hắn nếm trải cảm giác của ông hắn năm xưa!”
Chư Nhị kinh hoảng, ông nội chưa gì đã muốn hành động!? Hạc Lập Duân hắn sở dĩ chẳng có bất kì loại can thiệp nào vào vấn đề của ông, ông nội lại giống như muốn gϊếŧ hết gia tộc người ta.
Hắn nói đúng, ông không thương cô, chỉ xem cô là một cái cớ để tuỳ tiện đánh đá con cháu Hạc gia.
Ngay lập tức, đám vệ binh của ông nội bắt đầu giương súng về phía hắn.
Hắn nhíu mày, tay theo thói quen cũ chuẩn bị rút súng trong túi quần phản pháo.
Nhưng nghĩ thế nào thì tình thế lúc này cũng không đúng.
Người của ông nội nhiều vô kể, hắn lại chỉ chiến đấu một mình.
Nói như vậy, hắn chẳng phải có né được đạn này cũng sẽ trúng đạn kia hay sao?
ĐOÀNG! ĐOÀNG!
Tiếng súng liên tục vang lên, từng viên đạn nhanh như tên lửa phóng ra từ miệng súng của đám tay sai do ông nội cử xử.
Đạn và khói bụi bay lả lướt trước tầm mắt cô, khiến đồng tử cô giật thót, toàn thân bắt đầu đứng ngồi không yên.
Hạc Lập Duân rất nhạy bén, hắn nhảy qua bên này, tránh qua bên kia, tay cầm súng cũng không ngừng nổ đạn đáp trả đùng đùng.
Các vệ binh của ông nội, từng tên một lần lượt ngã gục.
Trong phút khắc, Chư Nhị dường như đã nghĩ phần thắng sắp nghiêng về Hạc Lập Duân.
Ngay cả Lữ Vân mà cũng phải cúi mặt quan ngại.
Lữ Vân giở giọng vờ trầm trồ khen ngợi: “Xem ra tao coi thường mày rồi.” Nhưng đâu đơn giản như vậy? Ông nội bỗng nhiên lấy từ túi áo một cây súng ngắn, nhắm về phía trước, ngón tay lên đạn, ánh mắt vô cảm.
Chư Nhị bắt được khoảnh khắc ấy, tim cô chùn xuống một nhịp.
Không phải chứ!?
“Đừng mà!” Chư Nhị hét lớn lên, bản thân không ngồi tỉnh nữa mà nhào ra ngoài toan muốn ngăn ông nội lại.
… Nhưng thân thế bé nhỏ như cô so với một phát súng nổ vốn không nhanh bằng.
Hai bên hướng cánh tay, Hạc Lập Duân bận rộn đối phó với người của ông nội.
Đằng trước, ông nội lại tự nhiên phản kích, hắn phát hiện có ý né tránh nhưng hoàn cảnh đã túng quẫn.
Cánh trái thì đạn vụt xuyệt ngang lưng hắn, cánh phải thì đạn muốn bay qua mặt hắn, đằng trước thì đạn chĩa thẳng tới người hắn, ba viên đạn phóng cùng một lúc.
Hắn không còn đường lui.
RẦM!
Con ngươi của Chư Nhị dãn nở đàn hồi, một giọt lệ thoáng hoen hiện trên khoé mi.
Cô đưa tay ra giữa không trung thật bất lực.
“Không!!”
Cả cơ thể to lớn của hắn đổ rạp trước mắt cô.
Biểu cảm trên khuôn mặt hắn nhăn lại một cách đau đớn.
Máu đỏ thẫm liên tục chảy ra từ bụng hắn, nhuốm tràn thảm cỏ xanh biếc.
“Tư Đồ gia, tôi hận các người!”.