Tư Đồ Chư Nhị hốt hoảng, cô chạy tọt tới chỗ của Hạc Lập Duân, kinh hãi ngồi xuống bên cạnh cơ thể to cao quyện cùng dòng máu chảy ròng ròng như thác nước.
Hạc Lập Duân nhăn mặt nhíu mày, bàn tay to lớn của hắn cố che chắn vết thương đỏ thẫm ở bụng.
Chư Nhị bị biểu cảm lần đầu tiên nhìn thấy từ Hạc Lập Duân này dọa cho hồn bay phách lạc.
Cô khua khua bả vai hắn, không ngừng kêu gọi: “Chú! Chú ơi! Chú đừng như vậy mà! Chú mở mắt ra đi! Chú đừng ngủ!”
Khi hai hàng mi của hắn trở nên trĩu nặng mà sắp nhắm hờ, ruột gan cô như được đặt trước một quả bom hẹn giờ, nổ bùng tan nát.
Hắn khó khăn lấy lòng bàn tay mình đan vào tay cô.
Chư Nhị giữ chặt, lắc đầu không thể chấp nhận hiện thực tàn khốc.
“Không thể nào! Chú ơi, chú hãy nói với cháu là chú không sao đi, có được không?” Hai hàng nước mắt trong veo rơi xuống, một lần nữa hoà tan vào thứ chất lỏng có màu của ác quỷ.
Lữ Vân nhìn cháu gái mình lo lắng cho cháu trai kẻ thù thì tức không chịu nổi, ông ta quát lên: “Chư Nhị, tránh ra!”
Chư Nhị nghe thấy giọng ông liền giật mình, toàn thân run rẩy, liếc mắt về phía ông nội.
Tay ông nội vẫn còn khư khư khẩu súng tượng trưng cho tội ác tày trời, nhắm thẳng vào thân xác Hạc Lập Duân nằm dưới đất.
Từ miệng súng, làn khói mờ mờ của phát bắn ban nãy chưa hề tan biến hẳn, lượn lờ giữa tầng không.
Chư Nhị trợn mắt trợn mũi, sợ hãi tột độ.
Cô nhanh chóng lấy thân mình che chắn trước thân hắn, hai tay giơ ngang quyết bảo vệ hắn bằng được: “Không! Ông nội, xin người hãy từ bi! Xin ông đừng gϊếŧ chú ấy! Chú ấy vô tội, chú ấy vốn chẳng liên quan gì đến mối thù của ông ngày xưa! Con van ông! Nếu ông thương Tiểu Nhị, van ông đừng gϊếŧ chú ấy!”
Hai hàng mày của ông nội se khít lại, cô hiển nhiên cảm nhận được ông đang tức giận đến mức nào.
Nhưng làm sao để ông hiểu, mối thúc của ông năm ấy không thể đem ra làm lý do gϊếŧ hắn đây?
Máu từ bụng Hạc Lập Duân chảy càng lúc càng nhiều, cô túm chặt bàn tay dần thả lòng của hắn.
“Chú ơi, chú đừng làm Tiểu Nhị sợ mà! Làm ơn, ai đó mang chú ấy đến bệnh viện đi! Cứ để như vậy chú ấy sẽ chết mất!”
Nghe Chư Nhị khóc lóc, kêu than thảm thương, thuộc hạ của hắn nhìn thấy cảnh lão đại sắp không qua cơn nguy kịch mà nổi dậy.
Người giúp việc trong nhà thì thi nhau gọi xe cấp cứu.
Lữ Vân nghiến răng, “Xem ra ta dạy dỗ cháu mình chưa thành người rồi! Tư Đồ Chư Nhị, mau qua đây! Bằng không, ông mày sẽ gϊếŧ chết hắn!”
Cách gọi hẳn họ tên thế này khiến Chư Nhị rùng mình, nhưng cô biết, dẫu cô có đi cùng ông thì sao? Hắn đường nào cũng sẽ bị Lữ Vân bắn cho nát người, vậy tội gì cô không lì lợm ở cạnh hắn để ông nội không có cơ hội gϊếŧ hắn?
“Không! Cháu không đi! Xin ông, trừ phi ông thả súng xuống, thề với trời tuyệt đối không bắn phát nào nữa, cháu sẽ đi theo ông!” Chư Nhị ôm ghì lấy hắn, gan cô hôm nay phải rất lớn mới dám nói với ông nội đại ác của cô mấy câu đó.
“Ha?” Lữ Vân nhếch môi cười nhạt, “Ra là cháu muốn chết cùng hắn? Được, nếu cháu không tránh ra, mạng ai người nấy chịu!” Ông nội lên đạn, ngón tay đặt ở cò súng ấn nhẹ.
Chư Nhị cắn môi, ông nội đã tàn nhẫn thế này thì cô cũng không cần phải nhượng bộ nữa.
Tuyên ngôn với lòng mình, bây giờ dẫu có phải chết theo hắn, cô cũng cam tâm!
Cô ôm nửa thân trên của hắn áp sát vào lòng mình, ánh mắt kiên quyết nhìn ông.
Dựa vào chút ý thức mờ nhạt, hắn rị rị tay áo cô, giọng nói trở nên yếu ớt khiến tim Chư Nhị quặn đau: “Đồ ngốc… khụ… cháu… tránh ra! Khụ… cháu sẽ bị thương!”
Đồng tử Chư Nhị hằn lên những tia máu câm phẫn.
Chưa bao giờ cô chán ghét người Tư Đồ gia như vậy, hết bác cả rồi đến ông nội, chỉ cần là người cô yêu thương đều sẽ bị họ tàn sát một cách độc ác.
“Không! Cháu không đi đâu cả! Cháu ở với chú, nếu xe cứu thương không đến kịp, hôm hay cháu cũng chết cùng chú.”
Cô đinh ninh nhưng mặt không hề nhìn hắn, vì đang dè chừng phát súng có thể nổ bất cứ lúc nào của ông nội.
Đáy mắt hắn vụt qua một tia cảm động nhưng sức lực đang dần bị rút kiệt.
“Tiểu Nhị…” Hắn khẽ gọi.
“Vâng?”
“Nhìn ta.” Hắn bảo.
Chư Nhị giật mình, khuôn mặt vừa mới cúi xuống nhìn hắn, đầu cô đã bị tay hắn đè áp tới phía trước.
Con ngươi Chư Nhị co dãn liên tục, cánh môi mềm mại của cô đang hoà cùng bờ môi của hắn.
Cảm giác mềm mại, còn pha chút hương vị ngọt ngào của tình yêu và cay đắng của bi thương do chia ly dâng trào.
Lưỡi hắn tiến vào trong, quần lấy chiếc lưỡi đinh hương của Chư Nhị, ngậm mút say mê.
Trong phút chốc, cả hai người đều bị dư vị này làm bỏ quên những nguy hiểm cận kề bên cạnh.
Nhưng hắn rất nhanh chóng thả cô ra, tuy còn hơi luyến tiếc muốn khám phá nhiều hơn nữa.
Hắn nhíu mày.
“Khụ!”
Trước cái nhìn thảng thốt của Chư Nhị, hắn ho ra một ngụm máu tươi.
“Chú!”
Hắn đặt một ngón tay lên môi cô, chặn không cho cô nói.
Bản thân thì mỉm cười dịu dàng, “Ta yêu em, Tiểu Nhị…”
Rồi, hắn nhắm mắt, mặc cho cô có lay động thế nào hắn cũng không tỉnh nữa.
Chư Nhị đau thương gào thét: “Không! Không được! Chú không được ngủ mà!!”
Giọt nước cuối cùng rơi xuống, cô áp trán mình vào trán hắn, khóc thật bi ai: “Em cũng yêu anh…”
Lữ Vân vừa chứng kiến hết bấy nhiêu cảnh tình ái giữa cháu mình và cháu của kẻ thù.
Tức sôi ruột, ông hắng lời: “Hỗn xược! Người đâu! Còn không mau lôi tiểu thư về?!”
Cô nảy giật, quay phắt mặt sang nhìn ông nội, “Chờ đã! Ông ơi! Cháu không muốn!”
Nhưng cô có gào thét khản cổ cũng chỉ là làm việc dư thừa.
Kế đó, đã có bốn năm tên vệ sĩ cường trán đi đến tách cô và hắn ra.
Từng ngón tay bấu chặt lấy nhau của hai người cứ thế mà bị ly gián.
Cô được đưa đến trước mặt ông nội, cũng không ngại quỳ xuống lạy xin ông: “Không ông ơi! Con van ông, đừng gϊếŧ chú ấy! Chú ấy đã khó có thể sống nữa, tại sao ông còn nhất quyết bắn nát người ta mới chịu?”
Nhìn họng súng vẫn còn giơ cao về phía cái xác be bét với vũng máu của Hạc Lập Duân, cô đứng lên lấy thân mình chắn tầm nhìn của ông.
“Ông nội, như vậy là đủ rồi! Chú ấy đã chết rồi! Con theo ông, con sẽ về nhà! Xin ông đừng làm gì nữa, được chứ?” Hai hốc mắt cô giàn giụa đau đớn.
Lữ Vân chằm chằm cô một hồi, cuối cùng thả khẫu súng xuống, quay lưng rời đi: “Đưa tiểu thư về.”
Bọn vệ binh của ông nội xem cô không khác gì tù nhân.
Chúng nắm lấy hai cổ tay cô, lôi đi.
Trước khi cùng ông nội trở về Tư Đồ gia.
Cô quay mặt lại, luyến thương nhìn hắn lần cuối.
Thấy thuộc hạ của hắn đang cuống cuồng mang hắn đi bệnh viện, lòng cô rối như dây chằng.
Liệu hắn còn cơ hội để sống không?
Hắn là người thân cuối cùng của cô, xin ông trời đừng nhẫn tâm cướp hắn đi nữa!
…
Tư Đồ Chư Nhị bị lôi về lại ngôi nhà chính của gia chủ Tư Đồ gia.
Lúc cô đi vào, toàn thân nhầy nhụa, trên vạt áo đầm còn dính cả ố máu đã dọa cho người khác không ít sợ hãi.
Bà nội từ trong gian bếp đi ra đón ông và cô về.
Thấy cảnh tượng này liền trợn mắt, che miệng như không thể tin được.
Bà chạy tới nắm lấy hai bờ vai Chư Nhị, vút xoa gương mặt phờ phạc của cô, xót xa: “Ôi cháu tôi! Cháu làm sao thế này? Các ông đã làm gì nó?!”
Nhưng ông nội không quan tâm, ông cởi chiếc áo khoác ngoài của mình vứt lên sô pha, ngồi bệch xuống đệm.
“Mặc nó! Đứa cháu hư đốn này không biết thân biết phận.
Ta đã cho một cơ hội mà còn chứng nào tật nấy.
Đem nó nhốt vào nhà kho sám hối đi!” Ông hung dữ ra lệnh.
Bà nội nghe xong thì kinh hoảng, bà giữ chặt người cô không cho ai đem đi.
“Ông bị điên à?! Đến cháu của mình còn nhốt vào nhà kho? Nhà kho là nơi dơ bẩn và nguy hiểm nhất trong nhà.
Ông nói ông có còn lương tâm không?!”
Lữ Vân hờ hững, nhếch mép khinh bỉ: “Đó là cái giá mà nó phải chịu!”
Nói rồi, ông hất cằm về phía các tay sai.
Bọn họ lại tách cô ra khỏi bà nội lần nữa, mặc cho cô vùng vẫy, hoảng sợ vô cùng, chúng vẫn nghe theo lệnh của ông mà mang cô đến nhà kho.
Không hề coi cô ra gì, thẳng tay chúng ném cô mạnh bạo vào một căn phòng đầy tơ nhện, bụi bặm và tối đen, sau đó đóng rầm cửa lại, xoay xoay ổ khoá.
Thế là căn phòng hoàn toàn rơi vào trạng thái giam giữ.
Giữa bóng tối, Chư Nhị chấn kinh, cô đau đớn đập cửa la hét, cào cấu lên cánh cửa gỗ đến mức ngón tay bật máu vẫn không có ai trả lời.
“Hức! Ông ơi, ông tha cho cháu đi! Hức… cháu sợ lắm!”.