Thanh Hoa là thành phố nằm ở phía Bắc đất nước, mùa đông nơi đây lạnh và rét hơn so với Chỉ Chân nhiều.
Thậm chí lượn lờ trên thành phố không có lấy một bóng người, từng nhánh cây khô khốc cũng trụi hết lá, trông vô cùng hoang tàn.
Chư Nhị ngồi tại một quán cà phê được thiết kế với phong cách cổ điển đặc trưng của người Âu.
Trên bàn là tách latte nhiều sữa nóng hổi.
Cô mặc vô số lớp áo dày cộm, nhưng điểm nhấn bên ngoài vẫn là chiếc áo len đỏ sẫm.
Ánh mắt thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, chiêm ngưỡng vẻ đẹp vốn phồn thịnh bị đông tàn chôn vùi của Thanh Hoa.
Đôi bàn tay nhỏ bé, trắng nõn của cô được giấu trong lớp găng tay bông mịn, Chư Nhị đặt tay lên bụng, xoa nhẹ thật nhẹ chiếc bụng đã nhô lớn của bản thân.
Thai nhi trong bụng cô vừa tròn sáu tháng, siêu âm được chính là con trai.
Lúc mới lấy kết quả siêu âm xong thì cô nửa vui nửa buồn.
Người đầu tiên cô nghĩ ngay đến là Hạc Lập Duân, còn tự nhủ không biết hắn có thích sinh bé trai không.
Lại đột ngột nhớ ra bây giờ cuộc sống của cô đã hoàn toàn không có hắn…
Chư Nhị không thể học đại học vì nếu cô mang một chiếc bụng bầu đến môi trường sư phạm, người ngoài chắc chắn sẽ trông mặt bắt hình dong, đồn đại nhăng cuội, thầy cô có khi cũng khinh thường.
Chư Nhị đã quá chán sống một cuộc sống náo nhiệt vậy nên cô đành sau sinh sẽ quay trở lại học đại học.
“Quý khách, chỗ quý khách có cần tăng nhiệt độ mấy sưởi không?” Trong lúc cô đang thẫn thờ suy nghĩ, một anh phục vụ bước đến hỏi han.
Chư Nhị lắc nhẹ đầu mà không đáp.
Anh phục vụ nhìn chiếc bụng to tròn của cô, nảy sinh quan tâm: “Quý khách nếu có vấn đề gì có thể gọi cho nhân viên phục vụ.”
Chư Nhị cười miễn cưỡng, ngẩng đầu lên tính cảm ơn anh thì nụ cười trên khuôn mặt cô chợt đông cứng.
Anh phục vụ ban nãy không thấy rõ ngũ quan vị khách này, lúc bấy giờ mới sực đứng hình.
“Ch-Chư Nhị?” Anh lên tiếng.
Chư Nhị lặng thinh đi, chỉ thầm oà thán trong lòng.
Đúng là trái đất này rất tròn!
“Diệp Diên Thâm, lâu quá không gặp?” Dù sao cũng là bạn học cũ, hành xử vẫn phải lịch sự một chút, cô lên tiếng chào anh.
Sâu trong đôi đồng tử của Diệp Diên Thâm, Chư Nhị thấy nó run run vài hồi.
Cô biết anh ta đang băn khoăn điều gì, chỉ mới một năm không gặp lại mà bụng cô đã sắp to như cái trống, trong khi cô mới bao nhiêu tuổi đầu chứ?
Diệp Diên Thâm lấp bấp: “Cậu… cậu thật sự là Chư Nhị sao?”
Chư Nhị thở dài: “Tôi khác quá à?”
Anh ta lập tức lắc qua lắc lại lia lịa: “Không… không! Cậu vẫn thế, có khi là ngày càng xinh đẹp hơn… chỉ là…”
Chư Nhị nhướng mày, bật cười: “Không cần nịnh tôi.
Ừ, tôi đang bầu bì đây.”
Diệp Diên Thâm gãi đầu đầy bối rối, anh chạy vào trong quán xin phép chủ cửa hàng được ngồi lại tiếp bạn cũ.
Sau đó mang ra thêm một tách trà nóng.
Chư Nhị còn tưởng là Diệp Diên Thâm tự rót cho bản thân, đến khi thấy anh đặt tách trà trước mặt mình mới ngỡ ngàng.
“Tôi còn chưa uống hết cà phê mà?”
Diệp Diên Thâm bấy giờ đã thay chiếc áo phục vụ ra, hình như tính nói chuyện với cô đến lúc tan làm luôn hay sao?
“Cậu đừng khách sáo.
Chư Nhị, rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì? Sao bây giờ lại mang bầu chứ? Có phải… có phải bất đắc dĩ không?” Diệp Diên Thâm vẻ như đã rất tò mò, mới đặt mông xuống ngồi chưa ấm ghế đã vội hỏi.
Chư Nhị cũng chẳng muốn giấu nữa, có gì phải giấu trong khi cô vốn rất tự hào về người đàn ông đó, “Không phải bất đắc dĩ.
Con trong bụng tôi chính xác là kết tinh tình yêu.”
Diệp Diên Thâm lựng khựng: “Với ai?”
Chư Nhị im lặng mất vài giây: “Với người đàn ông luôn đưa đón tôi mỗi khi đi học và tan trường.”
Diệp Diên Thâm tất nhiên trợn tròn mắt.
“Vậy… vậy sao?” Trước đây cô nhớ anh đã từng hoài nghi về mối quan hệ giữa cô và Hạc Lập Duân, sau đó cô nói Hạc Lập Duân không phải bố mình, thậm chí cũng nhấn nhá rằng cô và hắn chính là kiểu quan hệ yêu đương như anh ta nghĩ.
Chắc Diệp Diên Thâm cũng chẳng ngờ tới mối quan hệ của hai người có thể phát triển tới mức này.
“Vậy người đàn ông đó đâu? Sao cậu lại ngồi đây một mình?”
Chư Nhị càng bị hỏi thì lòng càng quằn xé.
Diệp Diên Thâm vô thức khơi dậy một nỗi nhớ da diết trong trái tim cô mà bấy lâu cô cố gắng chôn giấu.
“Ở Chỉ Chân.”
“Hả? Hắn ta bỏ cậu ư?!” Diệp Diên Thâm đột ngột quát lên khiến xung quanh bao con mắt đổ dồn về phía họ.
Mặc dù cô biết phải tận chín mươi phần trăm người nghe đều sẽ suy nghĩ như cậu ta song vẫn rất khó chịu.
“Anh ấy chẳng bao giờ bỏ tôi đâu.
Có khi đang ra sức tìm tôi đấy chứ.
Chỉ là chúng tôi không thể gặp được nhau…” Cô chạnh lòng, bao nhiêu lâu rồi vẫn giữ cái thói quen gỡ oan cho hắn trước mặt người khác.
Diệp Diên Thâm ậm ừ, “Tại sao thế? Nghe cậu nói thì có lẽ người đàn ông đó rất yêu cậu?”
“Ừm.” Cô gật đầu, mỉm môi cười thật dịu dàng khi nhớ về hắn: “Anh ấy thậm chí yêu tôi và đối với tôi tốt hơn cả cha tôi.”
Diệp Diên Thâm bắt đầu nghẹn họng.
Anh đang mông lung, rốt cuộc người đàn ông tên Hạc Lập Duân đó thật sự tốt như vậy hay qua lời cô mới trở nên phi thường?
“Chư Nhị, cậu sống không tốt phải không?” Anh gặn hỏi nhỏ.
Thực tế, từ khi cách xa hắn, cuộc sống của cô chưa từng tốt, tối ngủ nhớ về hắn, sáng dậy càng muốn tìm thấy hắn.
Người làm trong nhà luôn bảo tâm trạng cô không ổn định, có thể đã bị vấn đề về tâm lý rồi nên đi khám gặp bác sĩ.
Nhưng Chư Nhị quyết chối cự, cô thấy mình chẳng làm sao cả.
Tuy nhiên chả lâu sau cô cũng tìm đến một vị bác sĩ tâm lý, lại không phải để trị liệu mà là tâm sự.
Vị bác sĩ hứa sẽ bảo mật toàn bộ thông tin và câu chuyện khách hàng kể, vậy nên Chư Nhị cũng xem như có người an ủi, lòng đỡ hơn phần nào.
Còn không phải cô sợ mình trầm cảm ảnh hưởng đến đứa trẻ trong bụng?
“Chuyện dài lắm.
Tôi sống tốt.
Ít nhất là người khác nghĩ thế.” Cô đáp.
Diệp Diên Thâm nhìn nét mặt buồn phiền của cô, tự hỏi làm sao cô lại nghĩ rằng người ta thấy cô sống ổn?
“Trông cậu không ổn chút nào.
Có cần đi dạo hay mua sắm không?”
Chư Nhị cười trừ, “Tôi vừa mua đồ mấy hôm trước.
Hơn nữa, tôi không muốn bị chết cóng.”
Diệp Diên Thâm nghe thế cũng phải phì miệng.
Quan sát Chư Nhị kĩ, anh nhìn thấy một cô gái đã chững chạc hơn rất nhiều so với thời còn học cấp ba.
“Tổn thương khiến cậu thay đổi à?” Anh hỏi.
Cô nhún vai, cầm chiếc muỗng cà phê quấy nhẹ mặt nước nâu hiền hoà, sóng sánh: “Tôi ấy à, sinh ra đã được bố mẹ cưng chiều hết mực, cậu thấy đấy ngay cả một vết chai sạn trên người cũng không có.
Nhưng tác dụng phụ chính là khi cuộc sống trở nên xô bồ hơn, tôi đã vô cùng tuyệt vọng và túng quẫn.”
Chư Nhị dùng một năm thậm chí có thể là rất nhiều năm sau để học cách trưởng thành từ những nỗi đau.
Bầu không khí nặng trĩu mùi cảm thông, sầu lắng.
Cô không muốn mới gặp lại Diệp Diên Thâm đã kể khổ, vội lái sang chủ đề khác: “À, còn cậu tại sao lại ở Thanh Hoa?”
Diệp Diên Thâm thân thiện trả lời: “Tôi theo gia đình chuyển đi, ở đây có đại học phù hợp với năng khiếu của tôi nhất.
Phải rồi cậu đang học ở trường nào?”
“Không.
Tôi đợi sau khi sinh mới trở lại.” Cô thẳng thắn.
Diệp Diên Thâm gật gù, “Đến lúc đó cậu có thể cân nhắc đại học Tinh Lãng tôi đang học.
Tôi nhớ ra cậu học rất giỏi mà nhỉ?”
Chư Nhị thấy cảm xúc mình nhẹ nhàng hơn, cũng không từ chối: “Được.
Nếu sau này có cơ hội chắc phải gọi cậu một tiếng đàn anh Diệp?”
Diệp Diên Thâm gãi đầu cười ngượng: “Đàn anh gì chứ? Thế còn đứa bé, chăm sóc nó một mình cậu hẳn vất vả nhỉ?”
“Không sao.
Nơi tôi sống có nhiều người giúp đỡ mà.”
Nhưng gương mặt Diệp Diên Thâm thoát ẩn thoát hiện một ý định nào đấy: “Hay cậu để tôi làm cha nuôi? Tôi phụ cậu trông trẻ.”
Chư Nhị vừa đưa tách cà phê lên kề môi nhấm nháp đã phải phun hết ra ngoài, ho khù khụ.
Sao cảnh này quen quá, hình như trước đây Diệp Diên Thân từng khiến cô sặc một lần?
“Không cần phiền vậy đâu.
Hơn cả, như vậy chẳng hợp lí, tôi dù gì cũng đã là phụ nữ có chồng, làm như vậy vừa ảnh hướng đến tiếng tăm của cậu vừa nhìn tôi chẳng ra sao.
Cảm ơn ý tốt của cậu!” Chư Nhị day day hai bên thái dương.
Dù gì Hạc Lập Duân cũng đâu đã vứt bỏ con mình?
“Sao? Cậu kết hôn luôn rồi à?” Tới lúc này Diệp Diên Thâm mới để ý trên ngón áp út của Chư Nhị có một chiếc nhẫn óng ánh.
Anh trễ rồi, mãi mãi chậm trễ so với người đàn ông kia.
Chư Nhị thấy khá ăn năn vì đã không nói từ trước: “Chúng tôi vẫn chưa ly hôn đâu.”
“À, ừ!” Anh gượng gạo vô cùng.
Chư Nhị có vẻ vẫn là một thiếu nữ khó cưa đổ.
Hai người nói chuyện thêm một khoảng thời gian thì Chư Nhị phải ra về.
Diệp Diên Thâm có ngỏ lời muốn đưa cô đi nhưng cô khước từ, xe của cô đã đậu sẵn ở bãi đỗ xe rồi.
Trên đường về nhà Chư Nhị có tắp qua một cửa hàng bán đồ lưu niệm khá xinh xắn.
Vì trong lúc đi ngang có nhìn thấy một bức tượng rất hợp ý.
Đó là bức tượng nhỏ khắc hình một đôi nam nữ thời cổ, nữ mặc xiêm áo hồng phấn, nam bận đồ nông dân xanh.
Hai người đứng hai bên đầu của cây cầu được nối lại từ vô số con quạ đen.
Không khó để nhận ra đây là hình ảnh của Ngưu Lang và Chức Nữ.
Câu chuyện mà khi cô còn nhỏ hắn vẫn luôn hay kể trước khi ngủ… cũng phần nào giống với hoàn cảnh hai người hiện tại càng khơi gợi trong cô sự bồi hồi, xuyến xao..