Vô Hạn Cầu Sinh

[☆Giữa người với người, cũng có thể có sự chênh lệch]

Lần trước đi "Phó bản Học viện Mỹ Thuật", nói là du lịch ngắm cảnh, nhưng thực ra, khi cô gặp trúng ngay manh mối, Vân Lạc liền tự giác nghiêm túc.

Nhưng mà lần này, Vân Lạc mệt chết khiếp, thật sự không có hơi sức lăn lộn, vì thế toàn bộ quá trình đều cưỡi ngựa xem hoa, người chơi hệ Phật.

Ví dụ như lúc tìm manh mối, cô tìm không nhanh cũng không chậm, hiệu suất chỉ bằng một phần ba so với bình thường.

Ví dụ như thái độ đối với người chơi, nếu chơi nghiêm túc, cô sẽ không nhượng bộ với người chơi, dù là vị đại gia kia cũng không.

Hoặc ví dụ như các thủ đoạn tránh phiền phức. Nếu là bình thường, gặp những "cách thức hợp tác" như kiểu của Thề Sống Chết Tương Tùy, cô chắc chắn sẽ quay đầu đi, dứt khoát làm lơ. Hiện tại thì sao...... Cố gắng chờ đợi, xem như nói chuyện phiếm.

Bên cạnh, vẻ mặt Thề Sống Chết Tương Tùy nghiêm túc, bình tĩnh phân tích, "Đây là phó bản khó, độ khó chắc chắn sẽ rất cao. Nói thật, hệ thống ghép đội chả ra gì, chỉ có mình với Góc Biển Chân Trời là trên cấp 5."

"Khiêu chiến với đội hình như vậy thì khả năng cả đội bị diệt hết là rất lớn. Nhưng chịu thôi, ai bảo chúng ta thức đêm chơi game. Người online không nhiều, mà người chọn đi phó bản khó vào tối nay lại càng ít."

Nói đến đây, cô ta tha thiết nhìn Vân Lạc, nghiêm túc hứa hẹn, "Nói hết những manh mối mà bạn tìm được với mình đi, mình đảm bảo, tìm được đáp án sẽ giúp bạn vượt ải. Mặc dù không biết được hay không, nhưng ít nhất thì xác xuất có thể vượt ải của bạn sẽ cao hơn."

"Phụt." Vân Lạc bỗng nhiên cười ra tiếng, phá vỡ không khí nghiêm túc.

"Thấy lời đề nghị của tôi buồn cười lắm à?" Thề Sống Chết Tương Tùy cau mày.

Vân Lạc nghiêm mặt nói, "Con người của tôi á, trước nay chưa từng phó thác hy vọng lên người của người khác."

"Thua không sao, nhưng nếu vì sai lầm của người khác mà trả tiền, vậy thì quá ngu ngục."

"Quan trọng nhất chính là, từ lúc bắt đầu trò chơi cho đến giờ, tôi không nghĩ đến việc có thể vượt được ải."

Đối với Vân Lạc mà nói, quan trọng nhất chỉ có đạo cụ quý giá. Lấy không được đạo cụ, vượt ải được hay không cũng chả hề hấng gì.

Thề Sống Chết Tương Tùy, "......"

Cô ta nhanh chóng nhận ra, mình tính sai! Người trước mặt không tham sân si, cô ta ba hoa chích chòe, đối phương cũng sẽ thờ ơ.

Thề Sống Chết Tương Tùy nhanh chóng khôi phục lại cảm xúc, lạnh nhạt nói, "Ồ, vậy quên đi."

Nói xong, cô ta lu bu với việc của mình.


Vân Lạc đang định sang phòng khác thì nghe thấy một âm thanh rống giận quen tai, "Gì vậy chứ? Sao sống chết không chịu mở vậy!"

Giọng nữa này là...... Tư Nghiên?

Vân Lạc đứng trên lầu hai nhìn xuống cửa chính trong phòng khách, thấy Tư Nghiên đang tra khóa cửa, nhưng mở thế nào cũng không ra.

Thấy thế, cô nhịn không được lại bắt đầu suy nghĩ, không lẽ tìm đúng chìa khóa là có thể thoát khỏi biệt thự?

Ngay sau đó, Vân Lạc lắc đầu không suy nghĩ nữa, vui vẻ nhìn vẻ mặt buồn bực của Tư Nghiên, giận dữ đến mức muốn đá cửa.

Mặc dù nhát gan, nhưng biểu hiện của Tư Nghiên không bình thường. Đôi lúc cô gái này cũng xem thường người chơi khác.

Vân Lạc nghiêm túc bình luận, đột nhiên ánh mắt nhìn thấy thứ gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi, cầm lòng không đậu quát lớn, "Nguy hiểm! Tránh ra!"

Tư Nghiên nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô ấy xoay người theo bản năng.

Ai ngờ một trận cuồng phong ập tới.

Sắc mặt Tư Nghiên thay đổi, nhưng không kịp né. Giây tiếp theo, cô ấy bị cuốn văng lên tường, giá trị sinh mệnh đã vơi lại bị trừ thêm -100.

Vân Lạc đứng ở lầu hai nhìn thấy rõ hết thảy, không biết từ lúc nào, búp bê đột nhiên xuất hiện trên bàn ở phòng khách. Thấy Tư Nghiên dùng chìa khóa mở cửa, biểu cảm trên mặt búp bê liền hung ác chưa từng có, lần đầu tiên phá lệ tấn công người chơi.

Hành vi gì khiến nó phá lệ? Vân Lạc chìm trong suy nghĩ.

Người chơi may mắn còn sống sót nghe thấy tiếng động liền chạy đến.

Thề Sống Chết Tương Tùy đến chậm một bước, đứng bên cạnh Vân Lạc, lẩm bẩm, "Ảo giác hả? hình như BOSS bị chuyện gì đó kích động, còn nóng nảy hơn vừa rồi nữa."

Hiển nhiên, cô ta đã xác định được, búp bê chính là BOSS trong phó bản khó.

Bên kia, Tư Đồ và Tiêu Tiêu Mộ Vũ đi đến phòng khách, đứng trong góc xem.

Vân Lạc nhìn sang hướng hai người, nảy giờ họ đến phòng làm việc?

Trong lúc đó, búp bê lần thứ hai biến mất không thấy.

Vẻ mặt Thề Sống Chết Tương Tùy hơi nôn nóng. Thấp giọng nói thầm hai câu, cô ta vội vàng trở lại phòng, tiếp tục tìm kiếm.


Vân Lạc nghĩ nghĩ, lại đi xuống cầu thang, đi đến cạnh Tư Nghiên, "Không sao chứ?"

Tư Nghiên nhe răng, đứng lên, tụt cảm xúc, "Tưởng tìm được chìa khóa là có thể thoát khỏi biệt thự, xem ra là mình quá ngây thơ rồi."

"Ít nhất thì cũng nghĩ ra." Vân Lạc an ủi.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ bước nhanh đến, miệng lưỡi thương lượng, "Hợp tác không? Mọi người trao đổi manh mối, hợp sức vượt ải."

Tư Đồ, "......"

Tính xấu không đổi, lại muốn lười biếng.

Vân Lạc, "......"

Cái gọi là hợp tác, thật ra là hành động lãng phí thời gian của nhau, lại sắp bắt đầu rồi à?

Tư Nghiên cũng không ngại, sảng khoái đồng ý, "Ô kê la, hợp tác đi. Mọi người cùng nói manh mối cho nhau nghe, không chừng có thể nghĩ ra cách để vượt ải đó."

Vân Lạc bỗng dưng cảm thấy, hai người này rất có tiếng nói chung......

Tư Đồ nhìn chằm chằm em họ, sắc mặt không tốt.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ vội vàng giải thích, "Anh, mọi việc đều phải có trình tự hẳn hoi mà. Khó khăn lắm em mới có thể vượt ải dễ, anh không thể trông cậy vào việc em có thể đơn thương độc mã vượt qua ải khó được, đúng không?"

Tư Đồ thầm nghĩ, lần này đi phó bản, mục đích chủ yếu là để em họ rèn luyện, anh cũng không định đoạt hạng nhất, đoạt đạo cụ. Trông cậy vào việc em họ có thể một mình vượt ải khó là điều không thể, hơi tiến bộ một chút đã là thành công rồi.

Vì thế anh nới lỏng, "Nếu mọi người không ngại vậy thì hợp tác thôi."

Giờ phút này, bốn người đều nhất trí. Họ ngồi xuống quanh bàn, chuẩn bị trao đổi.

Nhưng rất nhanh, Vân Lạc đưa ra một câu hỏi trí mạng, "Ai trước?"

Người chơi lâm thời có mối quan hệ hợp tác, thường tan vỡ mối quan hệ vào lúc này.


Nhưng vừa hay, mục đích đi phó bản của bốn người đều khác nhau, bởi vậy cũng không để ý lợi và hại.

Tư Nghiên, Tiêu Tiêu Mộ Vũ không hẹn mà cùng lên tiếng, "Để em trước."

Tư Đồ không muốn lãng phí thời gian vào vấn đề nhàm chán này, vì thế phân thứ tự, "Tiêu Tiêu Mộ Vũ trước, tôi thứ hai, Tư Nghiên thứ ba, Vân Lạc cuối cùng."

Tư Nghiên thuận thế nhường trước.

Vân Lạc đồng ý, lòng thì đang nghĩ, dù sao cô cũng chỉ ngao du sơn thủy thôi, lăn lộn thế nào mà chả được.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ hắng giọng, chậm rãi nói, "Nhìn quanh các đồ vật trong phòng khách một lượt xem. Bàn ăn, ghế, sô pha, bàn trà, tủ, đều là đồ nội thất bình thường, không có gì kỳ lạ."

"Nhưng tìm hiểu kỹ sẽ phát hiện, trong ngăn tủ không có gì hết. Trên sô pha gỗ không có gối tựa, không có đệm, cái gì cũng không có."

"Theo suy đoán của mình, có lẽ chủ nhân của căn biệt thự này đã gặp phải chuyện bất hạnh nào đó. Có thể là sau khi chết đã bám vào búp bê, cũng có thể là bị búp bê giết hại."

Tạm dừng một lát, sắp xếp lại suy nghĩ một chút, Tiêu Tiêu Mộ Vũ mới nói tiếp, "Sau đó là đến cống chính đối diện phòng khách. Cửa bị khóa lại bằng xích và một ổ khóa lớn, tìm được chìa khóa mới có thể mở cửa."

Sau đó cậu nhìn về phía Tư Nghiên, "Nếu đã có người tìm được chìa khóa, hơn nữa mở khóa thất bại, vậy thì mình có một suy đoán, có rất nhiều chìa khóa và chỉ một trong số đó mở được cửa."

Nói xong, cậu cầm lòng không đậu nhìn về phía anh họ, giống như đang hỏi biểu hiện của mình thế nào.

Tư Đồ khẽ nhướng mày, không tỏ ý kiến, "Tiếp tục."

Tiêu Tiêu Mộ Vũ lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc nói, "Cuối cùng là phòng làm việc. Trong đó thật sự có quá nhiều sách! Tìm khoảng hơn nửa tiếng cuối cùng cũng tìm được hai manh mối hữu ích."

"Thứ nhất, nếu chấp niệm đủ lớn, sau khi chết người ta có thế bám vào một đồ vật quen thuộc."

"Thứ hai, cuốn sách có nhân vật chính là búp bê có một nếp gấp, trang được gấp đó có một dòng chữ, ' Đáng sợ quá! Mình nên làm gì đây? '"

"Còn việc đáng sợ này là người bám vào búp bê viết lại khi tỉnh táo, hay chủ nhân biệt thự thấy búp bê đáng sợ thì không biết."

"Xong rồi?" Tư Đồ hỏi.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ suy nghĩ một hồi, thấy không còn gì nữa, vì thế dứt khoát nói, "Xong rồi."

Tư Đồ suy tư một lát, bình tĩnh nói rõ, "Khi trò chơi bắt đầu thì đã có câu nhắc nhở, BOSS phó bản đang tìm kiếm gì đó."

"Liên hệ đến điều kiện vượt ải, hoặc là giúp BOSS tìm được thứ đó, hoặc là thoát khỏi biệt thự. Trừ những điều nói trên thì không còn cách nào khác."

"Trò chơi có hai tuyến đường, tốt nhất nên chọn một hướng ngay từ đầu. Phá một lúc hai tuyến, manh mối lớn, lượng việc cũng lớn, người chơi cũng không đưa ra kết luận chung được."

"BOSS phó bản có phải là búp bê không, tại sao lại xuất hiện, rốt cuộc nó đang tìm kiếm cái gì...... Quá nhiều thông tin không biết, thoát khỏi biệt thự là cách đơn giản nhất."


"Khi kiểm tra khóa cửa, hoa văn trên khóa khá kỳ lạ, nhìn như một pháp trận. Nên tôi lớn mật suy đoán, tìm được chìa khóa cũng vô dụng, cần phải thông qua một khâu nào đó mới có thể mở được ổ khóa có chứa pháp trận."

Nghe vậy, Vân Lạc bừng tỉnh.

Ấn đường Tiêu Tiêu Mộ Vũ giật giật. Mọi người cùng vào phó bản, thời gian ở phó bản cũng giống nhau, sao anh họ nghĩ được nhiều quá vậy? Quả nhiên, giữa người với người, cũng có thể có sự chênh lệch?

Sau đó, Tư Đồ lại nói, "Sau khi vào phòng làm việc, tôi lật tìm vài quyển sách, tra được một ít manh mối. Những thứ Tiêu Tiêu Mộ Vũ nói tôi sẽ không lặp lại, chỉ nói những thứ nó không chú ý tới thôi."

"Trong phòng làm việc có một quyển sách chuyên miêu tả pháp trận. So sánh hoa văn trên ổ khóa và pháp trận trong sách, thì pháp trận này chuyên dùng để phong tỏa, ngăn người chơi thoát ra."

"Trong sách còn có những pháp trận khác nữa, công hiệu đều khác nhau."

Vân Lạc lập tức phản ứng, "Tạo một pháp trận khác lên ổ khóa không chừng có thể phá giải được!"

Tư Đồ gật gật đầu, "Tôi cũng nghĩ vậy. Những thứ để tạo pháp trận đó tôi đều ghi nhớ, tiếp theo chúng ta cần tập hợp đủ, rồi sau đó tạo pháp trận trên ổ khóa, chắc là sẽ mở cửa được thôi."

Tiêu Tiêu Mộ Vũ, "......"

Cậu vẫn đang mơ hồ, rõ ràng đang trong giai đoạn trao đổi manh mối mà, sao nhảy đến giai đoạn phân tích vượt ải rồi?

Lúc tìm kiếm manh mối trong phòng làm việc, cậu dồn hết sức tìm kiếm. Anh họ chỉ lạnh lùng đứng xem, chẳng có ý định trợ giúp chút nào.

Cậu còn tưởng anh họ chỉ phụ trách giám sát, ai ngờ người ta đã âm thầm lặng lẽ, nắm then chốt vượt ải trong tay.

Mặt Tiêu Tiêu Mộ Vũ đỏ bừng, "Sao anh nghĩ ra vậy?"

Tư Đồ thấy lạ lùng, "Thấy hoa văn trên ổ khóa thì lập tức phải biết được nên đến phòng làm việc tìm sách về pháp trận chứ?"

Tiêu Tiêu Mộ Vũ, "......"

Căn bản không nghĩ đến mà, giận xỉu!

"Cho nên," Tiêu Tiêu Mộ Vũ xụ mặt, dẫu môi, "Anh biết manh mối ở đâu nhưng lại trơ mắt nhìn em lật tung đống sách muốn hộc máu."

Tư Đồ thở dài, tâm trạng lẫn lộn, "Anh cũng không ngờ, nữa tiếng trôi qua rồi mà mày vẫn không tìm thấy đầu mối."

Chỉ biết lật tìm từng quyển sách một mà không có mục đích rõ ràng.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ không cảm xúc, còn trách cậu?

=====


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận