[☆Thực tế còn ly kỳ hơn trong tưởng tượng]
Có lẽ là do não đã hoạt động cả đêm nên lúc này Vân Lạc thấy hơi đau đầu. Sau khi nghỉ ngơi một lát, cơn đau mới dịu lại.
Sau khi bình tĩnh lại, cô tự nói, suy đoán hoán đổi giữa búp bê và chủ nhân trước kia của cô là không thể nào. Búp bê rõ ràng là BOSS phó bản, nếu trong đó là linh hồn của chủ nhân, vậy sao cô ấy lại muốn vĩnh viễn ở bên nhau với búp bê được? Cho nên ngay từ đầu, chỉ có búp bê mới muốn vĩnh viễn ở bên nhau.
Nhưng mà...... Vốn tưởng rằng Tư Nghiên gây tổn thương hoặc lừa gạt búp bê dẫn đến nó giận dữ, vì thế cô ấy mới sợ hãi chạy trốn để bảo vệ chính mình. Ai ngờ thực tế còn ly kỳ hơn trong tưởng tượng, thật chịu không nổi.
Tư Nghiên chẳng những bội tình bạc nghĩa, miệng còn đầy dối gian. Cô ấy cố ý bịa đặt mọi chuyện, đánh lạc hướng người chơi, khiến người chơi hiểu lầm búp bê bị ma ám. Thực tế là chính cô ấy đã chủ động phá bỏ khế ước nên mới bị trả thù.
Vân Lạc nghĩ thầm, may mắn là lập trường của cô kiên định, kiên quyết tin tưởng BOSS ( đại gia) vô tội, mới không bị mê hoặc.
Nhớ lại hình ảnh của búp bê mới trong video, cô nhịn không được giật giật mép miệng mấy lần. Nếu không nhìn nhầm thì nó chính là đạo cụ đặc thù mà cô nhận được. Khó trách khi Katie đoạt lại chủ nhân, không nói hai lời, lập tức ném bức bê như đồ bỏ, thì ra là đôi bên có thù oán......
"Có thể là do vượt ải sớm nên vẫn còn nhiều manh mối chưa tìm được. Ví dụ như căn phòng thờ cúng búp bê, truyền thống của nhà họ Cao, búp bê chắn tai ương linh tinh." Vân Lạc lẩm bẩm.
"Tóm lại, thuận lợi vượt ải, tìm được đạo cụ đặc thù chính là một chuyện tốt. Những thứ khác, kệ nó!"
"Mặc dù không hiểu rõ mọi chuyện ngay từ lúc đầu, nhưng hành động chính xác, kết quả tốt, vậy là đủ rồi."
Nghĩ vậy, Vân Lạc tiếp tục xem cho hết video.
Tư Nghiên ở cạnh năm người bạn, hơi bất an. Chưa kịp giải thích hay dò hỏi gì thì có hai người đã rời đi. Lát sau, hai người khác cũng đi mất.
Thế là cô ấy chỉ có thể chủ động nói chuyện với người bạn cuối cùng còn sót lại, hy vọng có người đồng hành.
Đối phương đồng ý rất nhanh, cũng quyết định đi đến phòng cho khách ở phía bên phải trước.
Đang đi, đột nhiên Tư Nghiên cảm giác được có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm cô từ phía sau, hệt như có một mũi dao đang kề sát vào lưng cô ấy vậy.
Cô ấy cuống quít quay đầu lại, nhìn thấy Katie đang đứng cách đó không xa.
Khoảnh khắc mắt chạm mắt, đầu óc Tư Nghiên trống rỗng, cho rằng giây tiếp theo mình sẽ bị bắt đi. Vì quá sợ hãi, lúc nói chuyện giọng cô ấy khẽ run.
Ai ngờ chốc lát sau, Katie biến mất không thấy.
Lúc bình tĩnh lại Tư Nghiên liền nhìn vào pháp trận trên cổ tay, Katie không nhận ra cô ấy. Phù, cô ấy lặng lẽ thở ra một hơi.
......
Khi đi vào phòng, lúc bức ảnh cũ được tìm thấy.
Ngoài mặt Tư Nghiên chẳng biểu hiện gì, nhưng thật ra thì lòng lo lắng không thôi. Cô ấy không muốn để mọi người phát hiện ra, lỡ họ tiết lộ thân phận của cô ấy thì sao?!
Vì thế sau khi nhìn thấy búp bê lần nữa, cô ấy hét to một tiếng, nhân cơ hội chạy trốn.
Sự thật chứng minh, đồng bọn lâm thời không muốn đi tìm cô ấy.
......
Đi lòng vòng khắp nơi trong biệt thự cũng gặp phải Katie mấy lần, Tư Nghiên ngạc nhiên phát hiện, pháp trận rất hữu hiệu, Katie hoàn toàn không nhận ra cô ấy.
Có lần, Katie quá tức giận, thậm chí còn tấn công cô ấy.
Mặc dù bị thương nhưng Tư Nghiên vô cùng vui vẻ trong lòng, không nhận ra thì tốt. Chỉ cần tìm được chìa khóa là cô ấy có thể chạy thoát thành công.
Đúng vậy! Chìa khóa!
Tư Nghiên vờ như đang tìm kiếm đồ vật nhưng cô ấy đã có định hướng, cũng thuận lợi tìm được chìa khóa.
Cô ấy cho rằng chìa khóa này có thể mở cửa, ai ngờ mở thế nào cũng không ra.
Hy vọng lụi tàn, Tư Nghiên tức giận đùng đùng.
Xui xẻo là Katie lại đột nhiên xuất hiện và tấn công cô ấy. Không những vậy, tiếng động còn vang lên khá lớn khiến những nhân viên dịch vụ chuyển nhà chú ý.
Tư Nghiên kìm nén sự phẫn uất trong lòng, vờ như không có chuyện gì.
Sau đó, có người đề nghị trao đổi manh mối, hợp tác cùng chạy trốn.
Hai mắt Tư Nghiên sáng lên, gấp không chờ nổi đồng ý ngay.
Không thể không nói, nhóm người này rất lợi hại, năng lực phân tích rất cao. Tất cả suy luận đều khiến Tư Nghiên giật nảy mình, thật không biết trốn vào đâu.
Giây phút đó, cô thậm chí còn nghi ngờ nhóm người này có nghề tay phải là chuyển nhà, nghề tay trái là điều tra.
Sau khi nghe đến việc vẽ pháp trận trên chìa khóa, đầu tiên là Tư Nghiên ngẩn ra, sau đó chợt bừng tỉnh —— cô ấy quá nóng vội, không cẩn thận kiểm tra khoá cửa. Nếu biết ổ khóa có pháp trận thì cô ấy sẽ vẽ pháp trận lên chìa khóa trước, sau đó lại mở cửa.
Giờ mới phát hiện thì đã muộn.
Trang giấy vẽ pháp trận đã bị người khác đoạt trước. Mặc dù cô ấy biết vẽ, nhưng chỉ có thể nhìn hình mà vẽ. Không có bản vẽ pháp trận thì cô ấy cũng không thể làm gì.
......
Màn trao đổi manh mối kết thúc, Tư Nghiên nghĩ rằng rất nhanh là có thể tìm ra vật liệu. Ai ngờ trời lại tối.
Trong phòng khách nổi lên một trận gió, ngay lập tức, tất cả mọi người đều biến mất.
Xung quanh bị bao phủ bởi một màn sương trắng, giống như đã bị kéo vào nơi u ám nào đó. Tư Nghiên không biết mình đang ở đâu, lòng hoảng loạn không thôi.
Đột nhiên, Katie xuất hiện trước mặt cô ấy, giang hai tay, giận dữ nói, "Muốn được vuốt ve."
Tư Nghiên không nói lời nào, liều mạng lắc đầu. Đương nhiên cô ấy biết cách khiến Kaite vui vẻ, nhưng hiện giờ, cô ấy không muốn!
Sau đó, Katie lại nói, "Muốn hôn một cái."
Tư Nghiên cúi đầu giả chết, vờ như không nghe thấy. Tóm lại một câu, cô ấy sẽ không hôn!
Cuối cùng, Katie nói, "Muốn ôm một cái."
Tư Nghiên quay đầu đi, không muốn ôm.
Katie cũng không ép buộc. Nó nhìn Tư Nghiên một cái thật sâu rồi biến mất không thấy.
Tư Nghiên tưởng rằng mình đã lừa được nó, ai ngờ một trận cuồng phong nổi lên, hất cô ấy ngã xuống đất bị thương. ( Trong mắt người chơi, điểm sinh mệnh sẽ bị trừ 150)
......
Vẽ pháp trận lên chìa khóa xong. Chỉ cần mở cửa chính trong phòng khách, bước một bước, là có thể thoát khỏi biệt thự.
Nhưng mà ——
Katie đột nhiên xuất hiện, ngăn mọi người lại.
Có người ôm chặt lấy cô ấy, kiên quyết không buông tay.
Cuối cùng, cô ấy vẫn không thể rời đi.
Lúc bị Katie bắt lại và thu nhỏ, Tư Nghiên nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia rồi tự hỏi bản thân, nếu biết trước kết cục sau khi phản bội lại búp bê thì cô ấy có còn hy vọng vào chuyện bản thân có thể sống lâu nữa không?
Hiện tại, lúc nào cô ấy cũng bị búp bê ôm trong lòng, chắc là có thể sống lâu thật là lâu. Mỗi ngày đều sống không bằng chết, vậy sống lâu để làm gì?
......
Không thấy! Không thấy chủ nhân!
Vẻ mặt Katie thay đổi. Mặc dù nó rất tức giận khi chủ nhân thay thế nó bằng búp bê khác, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, nó vẫn hy vọng có thể ở cạnh chủ nhân hơn.
Gió nổi lên, búp bê bay đi khắp nhà. Nó nói với chính mình, phải tìm ra chủ nhân cho bằng được, từ nay về sau vĩnh viễn ở bên nhau!
......
Tìm không thấy, tìm khắp nơi cũng không thấy. Không có hình bóng quen thuộc, không có mùi hương thân thuộc, hình như trong nhà chỉ toàn người lạ.
Katie rất không vui, nó biết, chắc chắn chủ nhân đang lẩn trốn trong sáu người này. Nhưng rốt cuộc là ai thì hiện tại nó không phân biệt được.
Nó không muốn làm chủ nhân bị thương, thế nên không có ý định tấn công người khác.
......
Góc Biển Chân Trời nói đùa, "Nếu bẻ gãy đầu búp bê thì sao nhỉ? Nó sẽ không động đậy được nữa đúng không?"
Ánh mắt Katie tối lại, tên độc ác này chắc chắn không phải là chủ nhân! Cần gì phải lưu tình!
Giây tiếp theo, cơ thể Góc Biển Chân Trời hóa thành vô số mảnh nhỏ, dần dần tan biến trong không khí.
Katie bình tâm lại, hừ nhẹ một tiếng. Quả nhiên không phải là chủ nhân, còn lại năm người.
......
Tối thứ nhất kết thúc, Katie khảo sát qua một lần nhưng không ai trả lời chính xác 100% cả.
Nó lại lo lắng không thôi, lòng thầm suy đoán ra nhiều loại khả năng. Lỡ chủ nhân chạy mất rồi thì sao? Lỡ không thể tìm lại chủ nhân thì sao?
Dần dần, ánh mắt nó dần trở nên hung ác —— dù gây thương tích đến chủ nhân nó cũng quyết phải tìm ra người cho bằng được! Nếu chủ nhân đã thuận lợi chạy thoát, hoặc đã gặp chuyện bất hạnh...... Những người khác chờ chôn cùng đi!
......
A! Là chủ nhân!
Katie ôm cô bé siêu siêu nhỏ vào lòng, vui vẻ khôn tả, rất muốn xoay vài vòng.
# Sau này có thể ở cạnh nhau mãi mãi rồi #
# Tuyệt đối tuyệt đối không chia xa nữa #
# Yên tâm nha, sau này em sẽ bảo vệ yêu thương người thật tốt #
# Đồ đê tiện cướp đoạt sự yêu thương của chủ nhân thật đáng ghét, ném nó! Bỏ nó! #
......
Đến tận đây, video mới kết thúc. Không chỉ miêu tả bối cảnh game mà còn kèm theo cách vượt ải.
Xem xong video, Vân Lạc vẫn chưa hoàn hồn, nếu để Tư Nghiên thoát khỏi biệt thự sợ rằng cả nhóm người chơi đều bị diệt hết. Ngoài ra, nếu Tư Nghiên tử vong ngoài ý muốn, người chơi cũng sẽ bị diệt hết.
Một lời không hợp liền diệt hết người chơi, không hổ là phó bản khó.
Ngáp một cái, Vân Lạc nhắm mắt lại, lát sau liền chìm sâu vào giấc ngủ.
**
Khoảng 8 giờ sáng, Vân Lạc còn buồn ngủ, rời khỏi khoang máy trở về ký túc xá.
Về tới ký túc xá, cô tiếp tục quăng mình lên giường, tiếp tục ngủ bù. Vì hôm nay không có tiết học nên cô rất yên tâm mà đi ngủ. Ngủ một giấc đến tận bốn giờ chiều mới tỉnh dậy.
Rửa mặt, sửa sang lại, vừa lúc đến giờ cơm chiều.
Vân Lạc nhìn vào số dư tài khoản ngân hàng, ung dung đi đến nhà ăn.
Thật ra đồ ăn trong căn tin trường cũng ổn, giá cả hợp lý, lượng thức ăn vừa đủ. Muốn ăn một bữa thật ngon cũng không thành vấn đề.
Trước kia thường xuyên phải xem tiền trong túi thừa hay thiếu, vì thế trực tiếp đơn giản cắm đầu ăn màn thầu và cháo trắng. Giờ đã phất lên trong một đêm, thế nên Vân Lạc đến nhìn từng món ăn một.
Cánh gà chiên Orleans vô cùng tươi ngon, nước sốt óng ánh bao phủ; chân giò kho tương, màu sắc bắt mắt hương vị đậm đà; đùi gà chiên giòn ngon miệng, thơm nức mũi; mì nạm bò đầy ắp thịt, nạm bò rất tươi ngon; bánh trôi mè đen trắng tròn mọng nước, mùi vị thơm ngọt; bánh bí đỏ vừa thơm vừa ngọt, nhìn rất xốp và giòn......
Vân Lạc không thèm ăn lắm, kêu nhiều đồ ăn ngon cũng ăn không hết.
Suy nghĩ một hồi, cô chọn một phần mì nạm bò, hai cánh gà chiên Orleans, một bánh bí đỏ, sau đó tìm chỗ ngồi, vui vẻ thưởng thức đồ ăn
"Mình ngồi đây được không?" Không lâu sau, Tống Đình Đình đứng ngày bên cạnh, cười hỏi.
Vân Lạc rất muốn nói "Không", "Chỗ này có người", nhưng đối phương đã trực tiếp ngồi xuống.
Cái miệng nhỏ xinh của Vân Lạc đang gặm bánh bí đỏ, nói thầm trong lòng, cô nàng này muốn làm gì? Học cùng lớp hai năm nhưng không một lần trò chuyện, tự nhiên lại xuất hiện trước mặt cô?
"Làm thêm ổn chứ?" Tống Đình Đình câu được câu không mà tán gẫu.
"Ờ." Vân Lạc tùy tiện trả lời
"Mình có hơi tò mò, nghe nói phí sinh hoạt mỗi tháng của cậu là 500 tệ, thật hả?" Tống Đình Đình nghiêm túc nói, "Nếu là mình á, phí sinh hoạt một tháng mà dưới 1000 tệ thì mình sẽ không sống nổi đâu."
Vân Lạc không thèm để ý nói, "Chẳng qua là bạn chưa bị bức đến mức đường cùng." Lúc sơn cùng thủy tận, có cái gì mà không làm được?
"Nhưng chỉ có 500 tệ thì mua được gì? Một bộ đồ cũng gần 200 rồi! Một bữa cơm cũng đã là 10 tệ!" Tống Đình Đình hết sức khó hiểu.
"Người xài 500 tệ một tháng sao lại mua đồ 200 tệ, ăn một bữa cơm 10 tệ chứ?" Vân Lạc thấy thật buồn cười, "Bạn là đang sống qua ngày, còn mình thì đang nghĩ cách để tồn tại."
Tác giả có lời muốn nói:
Khải Đế: Lôi cái đứa tranh sủng siêu cấp đê tiện này đi đi, mau lôi đi!! Trẫm không muốn nhìn thấy nó nữa!
# Ta tặng tình địch cho ngươi ≧▽≦ #
=====