Vô Hạn Cầu Sinh

[☆Nói gì cũng giống ngụy biện hết]

Giây tiếp theo, cuồng phong gào thét, thổi đến nỗi người chơi không mở mắt ra được. Bàn ghế trong lớp bị gió cuốn va vào người người chơi.

Trong đó, rơi về hướng Tiêu Tiêu Mộ Vũ là nhiều nhất. Gần như chỉ trong giây lát, phần lưng, trán, trước ngực, cánh tay và đùi đều bị bàn ghế va trúng.

Vân Lạc thuận tay cầm lấy một cái bàn để che chắn, lớn tiếng nhắc nhở, "Cửa lớp đã mở rồi, nhanh chạy khỏi đây thôi."

Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, Qua Đăng không kịp phòng bị, tay phải bị va trúng, giá trị sinh mệnh liền bị -30. Anh ta vội vàng ngồi xổm nhanh chân chạy về phía cửa lớp.

Tư Đồ túm Tiêu Tiêu Mộ Vũ trên ghế xuống để cậu đỡ phải bị tấn công đợt hai. Sau đó, hai người một trước một sau chạy chậm ra khỏi lớp.

Vân Lạc cách cửa lớp gần nhất, thấy tình hình không ổn nên đã nhanh chân chạy trước. Không để ý nên bị bàn học va vào lưng, bị trừ 30 điểm sinh mệnh, cô không hề quay lại mà chạy đi thật nhanh.

Lát sau, Vân Lạc là người đầu tiên lao ra khỏi lớp.

Sau đó là Qua Đăng. Giá trị sinh mệnh bị trừ 70, người thứ hai chạy ra khỏi lớp.

Theo sau là Tư Đồ và Tiêu Tiêu Mộ Vũ. Tư Đồ vẫn còn tốt, bị trừ 50 điểm, Tiêu Tiêu Mộ Vũ thảm hơn nhiều, bị tấn công nhiều lần nên giá trị sinh mệnh bị trừ 180.

Càng xui xẻo hơn đó chính là,【Chưa tiễn được bút tiên, mỗi người chơi bị trừ 100 điểm.】

Trạm kiểm soát thứ nhất kết thúc, điểm sinh mệnh của Tiêu Tiêu Mộ Vũ còn lại 220/500, trông thật đáng thương.

Nhưng mà mọi việc vẫn chưa ngừng tại đây.

Vân Lạc nghi ngờ, "Trước đó mình với Tư Đồ cũng hỏi một câu tương tự nhưng không sao hết. Sao đến lượt Tiêu Tiêu Mộ Vũ thì bút tiên lại trở nên điên cuồng dữ vậy?"

"Chắc do lúc trước đã ôm một bụng lửa giận, đến lượt tui thì nhịn không nổi nữa nên bùng nổ chăng?" Tiêu Tiêu Mộ Vũ suy đoán.

"Kỳ lạ là không thể tiễn bút tiên đi, việc này hơi sai sai." Qua Đăng đánh giá Tiêu Tiêu Mộ Vũ từ trên xuống dưới, chỉ thiếu nước nói toẹt ra cậu là nội gián.

Tay Tiêu Tiêu Mộ Vũ nắm chặt thành quyền, mặt đầy tang thương, "Tôi còn tò mò hơn đây này."

Cuối cùng là Tư Đồ, anh nhìn thằng em họ lâu ơi là lâu, sau đó mới hỏi, "Sao điểm sinh mệnh của mày bị trừ nhiều vậy? Mày có nhiều đạo cụ phòng thân lắm mà?"

Tiêu Tiêu Mộ Vũ, "......"


Rốt cuộc cậu cũng hiểu ra, là một người khả nghi thì nói gì cũng giống ngụy biện hết.

Cậu đơ mặt trả lời, "Lần trước vượt ải vẫn còn đầy máu khiến em cảm thấy quá lãng phí đạo cụ, có thể để dành dùng mà. Thế là lần này em định khi nào chỉ còn một phần ba máu thì mới dùng."

Ánh mắt Vân Lạc hơi lóe lên. Tiêu Tiêu Mộ Vũ giải thích rất hợp lý, nhưng hành vi lại hơi kỳ lạ không giải thích được.

"Em nói thật mà!" Tiêu Tiêu Mộ Vũ không biết làm sao, cầm lòng không đậu biện giải cho mình, "Kể chuyện ma trong trường em sợ nhất là trò bút tiên, sao có thể cố ý quấy rối được?"

"Mọi người không biết đâu, hồi cấp ba trong trường em có người chơi trò bút tiên. Sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì mà một trong những người chơi lại tự cắt đi cánh tay của mình, máu chảy không ngừng, suýt thì mất mạng."

"Từ đó về sau hễ nghe thấy trò bút tiên là em dựng hết cả tóc gáy, miễn bàn đến chuyện tham gia luôn. Nếu không phải chắc chắn đây chỉ là phó bản, tất cả đều là thiết lập của trò chơi thì lúc vừa tuyên bố quy tắc em đã bỏ chạy rồi!"

Qua Đăng cười lạnh một tiếng, giả vờ đi, tiếp tục giả vờ đi.

Vẻ mặt Tư Đồ bình tĩnh, lướt qua đề tài, "Chuẩn bị đi trạm thứ hai thôi."

Theo anh biết, đúng là em họ từng gặp chuyện như vậy hồi cấp ba, cũng tạo thành bóng ma tâm lý từ dạo đó. Nếu Tiêu Tiêu Mộ Vũ là NPC thật, vậy thì diễn hơi sâu.

Có lẽ, nội bộ người chơi không hề có quỷ. Có thể là trò chơi có thiết lập đặc thù, chỉ người chơi trong phó bản mới có thể tìm ra chân tướng.

Đúng lúc này, dòng chữ to đỏ như máu lại hiện lên,【Trạm kiểm soát 1 kết thúc.】

【Trạm kiểm soát 2: Bịt mắt bắt dê.】[1]

【Quy tắc trò chơi: Bốn người chơi trốn chạy, ẩn nấp trên sân thể dục, nếu bị quỷ bắt giá trị sinh mệnh -50. Hết mười phút, trò chơi kết thúc, người chơi tìm được chìa khóa mở cửa thì có thể tiếp tục đến trạm tiếp theo.】

Vẻ mặt Qua Đăng trở nên khác lạ, anh ta lẩm bẩm, "Hồi nhỏ mình có gặp ác mộng, từng mơ thấy bị thứ kỳ lạ nào đó rượt đuổi trên sân thể dục của trường. Thật không ngờ lúc này ác mộng lại biến thành sự thật......"

"Bậc thứ hai thềm lan can, gốc cây cổ thụ trăm tuổi và bụi cỏ xanh có manh mối." Vừa nói Tư Đồ vừa nhìn về phía xa.

Trạm thứ hai là sân thể dục, chính giữa là sân bóng, hai bên trái phải là khung thành, phía sau có một bãi cỏ. Bên cạnh có một bậc thềm lan can, là chỗ kéo cờ.

Sân thể dục có bốn góc, mỗi góc có một cây cổ thụ che nắng. Giữa chúng được trồng chen chúc những cây cao to, cây hoa quế, vấn đề xanh hóa rất được đề cao.

Cuối sân thể dục có một cánh cửa sắt, đã được khóa lại, phải dùng chìa khóa mới mở được.

Nếu không phải bút tiên cho manh mối trước thì việc tìm ra manh mối trên sân thể dục là điều khó khăn không tưởng.


Vân Lạc vừa định nói chuyện thì đột nhiên phát hiện ra một hơi thở nặng nề vang lên cách đó không xa.

Cô quay đầu lại thì lập tức cứng họng, "Sao trong trường học lại có chó ngao Tây Tạng?!"

Đó là một con chó cao bằng nửa người, cơ thể nửa trong suốt. Bộ lông màu nâu khiến cơ thể nó càng thêm khổng lồ. Mắt nó bị bịt mắt màu đen che lại, nó đang ngửi trái ngửi phải, hình như đang chuẩn bị nhào đến bắt người.

Qua Đăng nhớ lại thời thơ ấu thì hoảng hốt, "Hồi đó mỗi học kỳ đều có một bài kiểm tra chạy bộ đường dài, mọi người đều nói nếu có chó săn đuổi theo phía sau thì chắc chắn thành tích sẽ được leo thang."

Vân Lạc mếu máo, nghĩ bụng, thành tích thể dục thôi mà, đạt tiêu chuẩn là được. Cô sẽ không vì thành tích mà muốn bị chó rượt đâu!

Nhưng mà lúc này, chó ngao đã xác định được phương hướng. Nó sải chân chạy nhanh đến.

"Nhanh tản ra." Nói xong, Tư Đồ chạy sang hướng khác trước.

Vân Lạc cũng chọn đại một hướng để thoát thân.

Sau đó là Tiêu Tiêu Mộ Vũ và Qua Đăng.

Bốn người bốn hướng khác nhau, có thể chạy thoát hay không thì phải xem chó ngao đuổi theo hướng nào.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ liên tục chạy như điên, cũng chẳng hề quay đầu lại, trong lòng thì đang suy nghĩ, còn có thể là ai chứ? Quỷ xui xẻo là cậu, khỏi phải bàn cải.

Không biết thiết lập của màn phó bản này ra sao mà ba người chơi khác đều ổn thỏa hết, chỉ riêng mỗi cậu là gặp trục trặc. Nếu không phải đầu óc cậu luôn minh mẫn thì có khi cậu còn tưởng rằng bản thân mình đã bị mất trí nhớ sau khi làm chuyện xấu nữa kìa......

Không chỉ một mình Tiêu Tiêu Mộ Vũ nghĩ vậy mà ba người còn lại cũng cho là như vậy. Vậy nên, khi tiếng chó sủa càng ngày càng gần mình thì ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Qua Đăng là, không lẽ Tiêu Tiêu Mộ Vũ không tản ra mà chạy cùng hướng với anh ta?

Hiện tại quỷ lẩn trốn trong nội bộ bạo gan dữ vậy hả? Không thể nhịn được!

Hai mắt Qua Đăng tối sầm lại, vẻ mặt không vui tí nào. Ai ngờ vừa quay đầu thì thấy được Vân Lạc, Tư Đồ và Tiêu Tiêu Mộ Vũ sớm đã chạy rất xa. Chó ngao Tây Tạng thì ưu ái anh ta hơn, cố chấp đuổi theo sát sao.

Khoảng cách hai bên dần ngắn lại, thậm chí Qua Đăng còn có thể thấy rõ bộ lông tung bay cùng cơ thể to khỏe của nó.

ĐM!

Tâm can Qua Đăng run rẩy, lập tức cong giò, đâm đầu chạy như điên.


Nhưng chó ngao cũng nhanh nhẹn không kém, bốn chân chạy như bay, rất nhanh đã đuổi kịp.

Không bao lâu, nó đột nhiên hạ gục Qua Đăng, hàm răng sắc bén của nó nhắm thẳng vào cổ của anh ta, cắn xé một mảnh.

Nhân lúc quỷ hồn đang nhai, khuôn mặt nhỏ của Qua Đăng trắng bệch, che cổ lại rồi nhanh chóng chạy đi.

Chó ngao không đuổi theo ngay mà vui vẻ hớn hở thưởng thức mỹ vị.

Thấy quỷ chó không truy đuổi nữa nên Vân Lạc, Tư Đồ và Tiêu Tiêu Mộ Vũ lần lượt chạy đến chỗ cất giấu manh mối.

Bậc thứ hai thềm lan can, Vân Lạc phát hiện được dòng chữ, "Người trong mộng, khách trong ly."

Chữ viết trên bậc thềm rất nhạt, nếu không có sự trợ giúp của bút tiên thì có khi người chơi đã lướt qua nó rồi.

Tư Đồ tìm kiếm ở bụi cỏ xanh. Vài phút sau anh hơi khựng lại, sau đó cúi người nhặt chìa khóa.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ chạy chậm đến gốc cây cổ thụ trăm tuổi tìm kiếm, ai ngờ tìm hoài mà vẫn chẳng thấy gì.

Đúng lúc này, chó ngao đã nhai nuốt xong, vẫy vẫy cái đuôi, mũi lại tiếp tục khịt khịt. Lát sau nó đã xác định được phương hướng, vui vẻ cử động chân.

Vân Lạc đánh giá một lát, không khỏi cau chặt mày. Không biết có phải do ảo giác hay không mà tự nhiên cô cảm thấy tốc độ của nó đã nhanh hơn, hình như cơ thể cũng lớn hơn, giống như ăn phải đồ tăng trưởng vậy.

Không chờ cô khẳng định suy nghĩ của mình thì nó đã vui vẻ chạy về hướng của cô.

Vân Lạc, "!!!"

Cô không thích gần gũi với một con pet khổng lồ thích ăn thịt đâu.

Vân Lạc không cần nghĩ ngợi, quay đầu chạy.

Tàng ngao kích động gầm rú, bốn chân phóng đi như bay, đuổi bắt hăng say.

Vân Lạc thầm than khổ, dáng vẻ này rõ ràng là không ăn được thịt quyết không buông mà......

Ngay lúc cô cảm thấy mình chạy không thoát thì phía xa vang lên tiếng vỗ tay.

Chó ngao dừng bước, dựng lỗ tai lên nghe ngóng.

Tiếng vỗ tay vang lên liên tục, từng tiếng từng tiếng rõ mồn mộn truyền vào tai.

Chó ngao không hề do dự, nhanh chóng chạy về hướng có tiếng vỗ tay.


Lúc này Vân Lạc mới có cơ hội điều hoà lại nhịp thở. Cô lấy lại bình tĩnh, xoay người thì phát hiện người vừa vỗ tay để cứu mình chính là Tư Đồ [*]. Không biết người nọ đã chạy đến góc sân thể dục từ khi nào, vừa hay đang đứng chéo so với cô.

Chó ngao vui vẻ chạy về hướng Tư Đồ, Tư Đồ lại làm như không, vẻ mặt bình tĩnh, đứng tại chỗ không hề nhúc nhích.

Khi khoảng cách của hai bên khá gần thì Vân Lạc lại ra sức vỗ tay.

Chó ngao dừng lại, dựng lỗ tai lắng nghe, gương mặt đầy lông rất hoang mang. Nó thấy thật kỳ lạ, rõ ràng là tiếng vỗ tay phát ra từ phía trước mà, sao giờ lại ở phía sau?

Nhưng thôi...... nó lười suy nghĩ chuyện không đâu lắm. Thế là nó xoay người, chạy về phía tiếng vỗ tay.

Vân Lạc thở ra một hơi thật dài, đã hiểu ra vấn đề. Dưới tình huống bị bịt mắt, cái có thể tin cậy chỉ có khứu giác cùng thính giác. Theo tình huống trước mắt thì hiển nhiên quỷ hồn đang dựa vào âm thanh và mùi hương trên người người chơi để xác định phương hướng.

Tiếc là oắt con này chỉ là một chú chó ngao.

Ngao Tây Tạng nổi tiếng trí thông minh thấp, giang hồ đồn nó chỉ trung thành với một chủ, thật ra là trí thông minh của nó quá thấp nên chỉ nhận biết được có một người mà thôi. Giờ chỗ nào có tiếng vang thì chắc chắn nó sẽ chạy về hướng đó, đương nhiên là sẽ bị người chơi xoay vòng tròn.

Khi quỷ chó lăn xăn chạy qua chạy lại giữa Vân Lạc và Tư Đồ, thì Tiêu Tiêu Mộ Vũ đã lặng lẽ tìm kiếm đến cây cổ thụ thứ ba. Cậu nghiêm túc cẩn thận tìm kiếm, nhanh chóng tìm ra những nét chữ được khắc trên thân cây, "Sự đau khổ của ngươi là suối nguồn vui sướng của ta."

Tiêu Tiêu Mộ Vũ, "......"

Càng nhìn càng cảm thấy BOSS phó bản biến thái.

Giờ phút này, tất cả manh mối đã được tìm thấy. Chỉ cần chơi với chó ngao mười phút là họ có thể mở khoá cửa, thong thả rời đi.

Sau khi biết được cách thức đùa vui với chó, vẻ mặt của Qua Đăng bất giác thả lỏng.

Khi nãy bị cắn một cái, giá trị sinh mệnh liền bị -50. Đây chỉ là việc nhỏ, điểm quan trọng ở đây lúc bị chó ngao cắn thì thị giác bị kích thích mãnh liệt. Thiếu chút nữa anh ta đã cho rằng mình sẽ chết thật! Sau khi chạy đi thật xa và điều hoà lại nhịp thở thì anh ta mới chật vật bình tĩnh lại được.

Tác giả có lời muốn nói:

Ngao Tây Tạng: Tốt xấu gì mình cũng là quỷ chó mà, sao lại bị xoay mòng mòng ấy nhễ, chả vui.

Vân Lạc: Sao quỷ chó này kỳ zạ tar? Thiết lập chỉ số thông mình thấp à?

Ngao Tây Tạng: QAQ

=====

[1] Nguyên văn: Bịt mắt bắt người, nhưng ta thích để bịt mắt bắt dê á, không thích thì nhào vô tay đôi nè!!!

[*]Lúc này Vân Lạc mới có cơ hội điều hoà lại nhịp thở. Cô lấy lại bình tĩnh, xoay người thì phát hiện người vừa vỗ tay để cứu mình chính là Tư Đồ.

Dễ gì có được cảnh ga lăng lãng mạn thế này, ta phải note lại mới được. (TT^TT)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận