[☆Anh cứ chém đi!]
Nét mặt Qua Đăng không hề sợ hãi, từ từ kể lại câu chuyện đã nghĩ ra từ sớm.
Nghe xong, chỉ trong chốc lát, biểu cảm của Tiêu Tiêu Mộ Vũ liền trở nên kỳ lạ.
Qua Đăng kể rằng, quãng đời học sinh của anh ta là một tràng bi kịch.
Nhiệt tình giúp đỡ những người yếu đuối, dũng cảm chống lại đại ca học đường, ai ngờ cuối cùng anh ta lại trở thành đại ca học đường mới. Những người anh ta giúp đỡ chỉ quan tâm đến việc bản thân không còn bị bắt nạt nữa, họ không hề có ý cảm ơn đền đáp.
Thành tích học tập của anh ta tương đối tốt, vốn có thể cứ thế mà học hành. Nhưng tự nhiên giáo viên chủ nhiệm lại giao cho anh ta một nhiệm vụ, bắt anh ta phải giúp đỡ các bạn học yếu kém hơn. Người ta đã không muốn học thì anh ta làm gì được, kêu anh ta đàn gảy tai trâu à? Cuối cùng, giáo viên mắng anh ta một trận, nói rằng anh ta làm việc không có tâm, chỉ lo cho bản thân mặc kệ thành tích tốt xấu của bạn bè.
Trước lúc kiểm tra, nhóm học sinh yếu vây quanh anh ta, bắt anh ta cùng gian lận thi cử. Anh ta dứt khoát không đồng ý thế là bị hãm hại. Lúc làm bài thi, có người ném một mảnh giấy nhỏ về phía chân anh ta. Anh ta chưa kịp phản ứng thì đã có người đứng lên tố giác. Trong tình huống có cả nhân chứng lẫn vật chứng, mặc cho anh ta nói thế nào chắc cũng chẳng ai tin.
Anh ta cô gắng giải thích thành tích học tập của mình tốt thì gian lận làm gì? Người cáo trạng khăng khăng nói, dạo gần đây anh ta thường xuyên mất tập trung, chắc sợ thành tích thụt lùi nên mới quay cóp. Khiến người khác bất lực đó chính là giáo viên tin những lời này và xử phạt anh ta.
......
Tiêu Tiêu Mộ Vũ nghe xong thì trợn mắt há mồm.
Qua Đăng nói một đống lời, trọng tâm muốn nói đến là bản tính anh ta lương thiện, nhưng thế giới quá tàn khốc, không xứng với anh ta, bởi vậy anh ta quyết định tự mình kết thúc.
Một đoạn truyền kỳ này đương nhiên không giống với trường hợp nào của đám quỷ hồn.
Tiêu Tiêu Mộ Vũ thầm nói, tình tiết chặt chẽ, phong cách thanh cao, con hàng này là kỳ tài bịa chuyện.
Lúc này, Qua Đăng bắt đầu kể đến kết cục, "Vào kỳ nghỉ, mấy đứa hư hỏng của lớp một lại tìm đến. Họ mời tôi ra ngoài chơi nhưng thật ra là để tôi phụ trách việc chi trả."
"Tôi cứ vậy mà đồng ý, bởi tôi định tìm cơ hội trả thù. Tình cờ thay chúng có ý định dạo chơi sông nước."
"Tôi giấu theo một con dao nhỏ trong người rất lâu. Đợi thời cơ chín mùi, tôi đã cắt thuyền cao su, tiếp đó lại cắt áo phao của từng người. Cuối cùng, chúng đã yên giấc ngàn thu dưới lòng đáy biển."
"Người khi dễ tôi, vốn phải trả nợ."
Nói xong một câu cuối cùng, Qua Đăng uy phong lẫm liệt bước xuống bục giảng, ngồi lại chỗ của mình.
Tiêu Tiêu Mộ Vũ kính nể không thôi. Không hổ là đại lão, cách nói chuyện và khí thế không hề giống người thường!
"Tới phiên bạn." Chung Duệ thấp giọng nhắc nhở.
Tiêu Tiêu Mộ Vũ hơi gật đầu, gom hết dũng khí bước lên bục giảng. Hắng giọng, vừa định mở miệng, lại thoáng nhìn thấy phía dưới bục giảng là một đống quỷ hồn, tâm can bất giác run rẩy.
Hít sâu mấy lần, thật vất vả mới bình phục được nhịp thở, cậu chậm rãi mở miệng, "Vào tối nọ, sau khi tan học, trong lớp có năm ba người chưa chịu về, đám bạn bỗng rủ nhau chơi bút tiên. Quy tắc trò chơi là như này......"
Tự thân trải nghiệm thử thách ở trạm đầu tiên cộng với những lời đồn thổi kinh hoàng vào thời điểm cấp 3, hơn nữa còn thuận miệng bịa đặt thêm vài chi tiết, thượng vàng hạ cám hỗn hợp ở bên nhau, cứ vậy đã hình thành nên kinh nghiệm cá nhân của Tiêu Tiêu Mộ Vũ.
Chung Duệ nhướng mày, thầm nói, "Cũng nhanh trí đó chứ, xem ra có tiến bộ." Mặc dù câu chuyện không khiến người khác ấn tượng, nhưng ít nhất có thể an toàn vượt ải.
Âm thanh lẩm bẩm rất nhỏ, Qua Đăng không hề nghe được gì.
Lúc này, anh ta càng đánh giá Tiêu Tiêu Mộ Vũ nhiều hơn, lại càng cảm thấy nhìn không thấu người này. Thằng nhóc này...... Sao có thể giả ngu giống dữ vậy chứ? Nếu không phải tự nhắc nhở trong lòng mình nhiều lần, thiếu chút nữa anh ta đã tin thằng nhóc này là khờ thật!
Lát sau, câu chuyện xưa cũ của Tiêu Tiêu Mộ Vũ cũng đã đến hồi kết, "Bút tiên không bị tiễn đi, vẫn cứ quanh quẫn xung quanh. Không biết có phải do ảo giác hay không mà mấy ngày sau khi trò bút tiên kết thúc, mình luôn cảm giác có ai đó đang nói chuyện bên tai."
"Qua một tuần, mình bắt đầu cảm thấy hoang mang, thường hành động kỳ lạ không hiểu được."
"Vào một ngày nọ, lúc ba mẹ không ở nhà, đột nhiên mình lại đi tìm dao gọt hoa quả rồi tự cắt cổ."
"Toàn bộ quá trình, mình cực kỳ bình tĩnh, chẳng khác nào mình là người ngoài cuộc cả."
Vừa dứt lời, sau lưng Tiêu Tiêu Mộ Vũ liền toát một thân mồ hôi mỏng —— những người khác có bị doạ cho chết khiếp không thì cậu không biết, nhưng câu chuyện cậu tự bịa ra này quả thật đã khiến cậu sợ!
Tiếp theo là đến phiên Tư Đồ.
Anh đứng ở trên bục giảng, nhìn mọi người (thật ra là quỷ) dưới bục giảng, kể hết sức ngắn gọn, "Yêu sớm, không được cho phép, thế nên đã tuẫn tình cùng với người yêu. Hôm đó tôi mặc tây trang màu đen, cô ấy khoác chiếc váy màu trắng, hai đứa đan tay nằm cạnh nhau rồi cùng hứa hẹn với nhau, cả hai đều cảm thấy hạnh phúc."
Nói xong, anh trực tiếp rời khỏi bục giảng.
Qua Đăng, "......"
Đây thật sự là Tư Đồ trước đó ư? Chắc không phải giữa đường bị quỷ tráo đổi rồi đó chứ? Trình độ giảm xuống đâu chỉ một bậc?!
Tiêu Tiêu Mộ Vũ, "......"
Anh cứ ở đó mà chém gió đi! Độc thân từ trong bụng mẹ cho đến nay, bạn là phái nữ còn chưa biết có hay không mà bày đặt tuẫn tình!
Cuối cùng là Vân Lạc.
Cô bước lên bục giảng, vẻ mặt tràn đầy hoài niệm, "Một buổi tối nọ, ánh sao lấp lánh, gió lạnh từng cơn. Tôi thay bộ lễ phục màu trắng, hẹn gặp người trong lòng."
"Chúng tôi hứa hẹn, dù tương lai phú quý hay bần hèn, khỏe mạnh hay đau ốm, đều sẽ vĩnh viễn ở bên nhau."
"Sau khi tuyên thệ, chúng tôi nắm tay nhau đến thiên đường. Từ đó về sau không bao giờ còn người ngăn cản chúng tôi bên nhau nữa."
Qua Đăng, "!!!"
Người thông minh vừa nghe liền hiểu, chuyện mà Tư Đồ và Vân Lạc kể chính là cùng một câu chuyện, hai người họ chính là đôi nam nữ tuẫn tình kia.
Cho nên hai người này đã bàn bạc với nhau, sau đó cùng nhau nổi điên?
Miệng Tiêu Tiêu Mộ Vũ khẽ nhếch, nét mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
# Hai người từng tuẫn tình sao tui hỏng biết? #
# Anh họ, anh thay đổi rồi, rõ ràng là trước kia anh không gần nữ sắc #
# Một đội ba người, hai người là một cặp yêu nhau, còn tui là cái dì? Kỳ đà à! #
Trong lúc nhất thời, trong đầu Tiêu Tiêu Mộ Vũ hiện lên rất nhiều suy nghĩ, nên vẻ mặt rối bời, cả ngày cũng không khôi phục bình tĩnh được.
Chỉ chốc lát sau, cửa lớp đã tự động mở, cửa mở ra một cái đùng!
Bỗng nhiên, có người mở miệng dò hỏi, "Chẳng lẽ hai người chính cặp đôi tuẫn tình kia?"
Vân Lạc ngẩng đầu thì phát hiện người mở miệng là lớp trưởng.
Trước đó, những người khác theo thứ tự lên sân, lớp trưởng chưa bao giờ phát biểu cái nhìn của mình. Nhưng sau khi cô chào sân thì đối phương lại gấp không chờ nổi mà bắt đầu nghi ngờ.
Ánh mắt Vân Lạc tối xuống, lòng nhanh chóng đưa ra cân nhắc.
Dựa theo lẽ thường, lúc này hẳn là cô phải trả lời "Đúng". Nhưng khi buổi thi kể chuyện bắt đầu, cô bé tàn nhang là người lên bục kể về câu chuyện của mình đầu tiên, cậu bé ánh mặt trời là người thứ hai tiếp tục lên bục kể chuyện. Họ rõ ràng là nhân vật chính trong chuyện của đối phương, nhưng khi tầm mắt giao nhau thì chẳng có phản ứng gì.
Nên có thể thấy, cho dù trước kia có quan trọng với nhau nhường nào đi chăng nữa thì sau khi đã trở thành quỷ hồn cũng sẽ không còn nhận ra đã từng thân quen nhau.
Suy nghĩ cặn kẽ rồi thì Vân Lạc định đáp lại, nhưng tay phải cô đã bị Tư Đồ nắm lấy trước.
"Tôi không biết cô ấy là ai, chỉ là hiện tại rất muốn nắm lấy tay cô ấy." Khi nói chuyện, vẻ mặt Tư Đồ cực kỳ dịu dàng, tựa như còn chứa vài phần quyến luyến.
Tiêu Tiêu Mộ Vũ đã chịu kinh hách quá độ, mắt đã sắp lọt khỏi tròng.
Qua Đăng ánh mắt chợt lóe, mày nhíu chặt. Cũng chẳng mấy chốc, ánh mắt liền lộ ra một tia hiểu rõ.
Đầu tiên là Vân Lạc ngẩn người, ngay sau đó liền nhanh chóng phản ứng lại —— tại trạm kiểm soát số ba này, Tư Đồ là người trả lời thì sẽ tốt hơn cô. Nếu là ảo cảnh của cô thì chỉ có quỷ mới biết là có giả thiết gì. Có lẽ cô nói đúng cũng thành sai thôi, người khác nói gì cũng chả liên quan.
Lớp trưởng im lặng không nói, không biết đang suy nghĩ gì.
Vân Lạc lặng lẽ đánh giá cửa lớp, lòng bắt đầu tính toán nên dùng lý do gì để rời đi.
Đúng vào lúc này, Tư Đồ mở miệng dò hỏi, "Cùng tôi ra ngoài một chút được không? Tôi có vài lời muốn hỏi bạn."
Đồng đội này đỉnh của chóp! Vân Lạc lặng lẽ thả tim 36 lần cho Tư Đồ.
Ngoài mặt, cô làm bộ rụt rè, chần chờ một lát mới gật gật đầu, "Vừa hay mình cũng có chuyện muốn hỏi bạn."
Tư Đồ quay đầu nhìn lớp trưởng, tựa như đang trưng cầu ý kiến.
Buổi kể chuyện của lớp cũng sắp kết thúc, lớp trưởng không tìm thấy lý do thích hợp gì để giữ hai người lại. Thế nên, mặc dù không cam lòng, nhưng cậu ta cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý, "Tự do hoạt động."
Vì thế Tư Đồ nắm tay Vân Lạc, thoải mái tự tại đi ra khỏi lớp.
Theo sau là Qua Đăng và Tiêu Tiêu Mộ Vũ cũng tìm đại một cái cớ để rời khỏi lớp học.
Đợi vào ảo cảnh thứ tư, Tiêu Tiêu Mộ Vũ cuối cùng đã kìm nén không được, liên tiếp tung ra nghi vấn trong lòng, "Anh, anh đang làm cái quái dì dãy? Qua lại với Vân Lạc từ khi nào dãy? Sao mà em hỏng biết?"
Qua Đăng vừa xong liền cảm thấy cấn cấn, lập tức cứng họng do cạn lời, vẻ mặt phức tạp nhìn Tiêu Tiêu Mộ Vũ. Thì ra thằng nhóc nhỏ này khờ thật, không phải giả bộ...... Phòng bị một hồi, cuối cùng tốn công vô ích.
"Không qua lại, đây chiến lược vượt ải." Tư Đồ thuận thế buông tay Vân Lạc ra, giải thích, "Trạm kiểm soát thứ ba, Vân Lạc không nên nói nhiều nên phải có người yểm trợ."
"Sờ soạng tay con gái nhà người ta, không biết xấu hổ thì thôi mà còn nói là chiến lược." Tiêu Tiêu Mộ Vũ lẩm bẩm lầm bầm trong miệng, âm thanh cực thấp.
Ai ngờ Vân Lạc cũng nói, "Đúng là chiến lược. Trải qua ba trạm kiểm soát, mình đã xác định được một số việc."
"Ảo cảnh thứ nhất là của Tiêu Tiêu Mộ Vũ, cái thứ hai là của tôi, còn cái thứ ba là của cô?" Qua Đăng cũng phát hiện một điều.
Vân Lạc gật đầu, "Đúng vậy."
Qua Đăng hỏi thêm, "Cô từng trải qua biến cố gì hả? Sao nhóm quỷ hồn đó lại thay nhau lên bục kể chuyện?"
Vân Lạc không khỏi cười khổ, "Mạnh miệng mà nói thì thời trẻ trâu mình từng tưởng tượng ra cảnh nguyên một lớp học đều là quỷ và chỉ có một mình mình là người bình thường mà thôi."
Mà thôi??
Tiêu Tiêu Mộ Vũ cảm thấy, cô gái này quá là out trình ảo tưởng, quá dọa người!
"Nói cách khác, phó bản là ảo tưởng của người chơi, không những vậy còn tăng thêm vài phân cảnh dựa trên sự sợ hãi, sử dụng những thứ đó để làm trạm kiểm soát." Tư Đồ phân tích chắc nịch, "Đến phiên tưởng tượng của ai thì người đó phải gánh chịu mọi chuyện xảy ra trong ảo cảnh."
"Cho nên khi chơi trò bút tiên, chỉ có mình Tiêu Tiêu Mộ Vũ gánh chịu sự tức giận của bút tiên."
"Cho nên buổi kể chuyện trong lớp cũng chỉ có mình Vân Lạc khi kể chuyện xong thì sẽ bị lớp trưởng nghi ngờ."
Qua Đăng tiếp lời, "Trong trò bịt mắt bắt dê, chó ngao ăn thịt tôi xong thì cứ như ăn phải thuốc kích thích. Tốc độ chẳng những nhanh hơn mà cơ thể con to lên nữa."
"Nếu không phải kịp thời nghĩ ra biện pháp đối phó thì chỉ sợ là đã tổn thất trầm trọng."
"Đây hẳn là tính đặc biệt ở trạm số hai."
"Nghe qua thì vượt trạm cũng dễ xơi đó chứ." Tiêu Tiêu Mộ Vũ tự lẩm bẩm một mình.
Dễ xơi?
Qua Đăng cười lạnh, "Cậu thấy dễ xơi vì ở trạm đầu tiên Vân Lạc đặt câu hỏi quá xuất sắc, thuận lời tìm được manh mối ở trạm thứ hai."
"Trạm kiểm soát thứ hai, Tư Đồ nhanh chóng nghĩ ra biện pháp chọc chó, tránh cho người chơi bị tấn công."
"Mà tôi, trạm đầu tiên nhấn mạnh thứ tự chơi, trạm thứ hai tự thân vượt qua, cuối cùng cũng vội vàng giúp sức."
"Về phần cậu......"
Qua Đăng liếc mắt về phía bên cạnh một cái, cầm lòng không đậu lắc lắc đầu.
Tác giả có lời muốn nói: Tiêu Tiêu Mộ Vũ: Lắc đầu là ý gì? Có bản lĩnh tan học đừng đi!
=====