Vô Hạn Cầu Sinh

[☆Vừa hâm mộ vừa đố kị vừa hận]

"Không muốn trao đổi với anh ta thì trao đổi với mình nè?" Thấy Sao Trời đã đi xa, Vân Lạc mới từ trong góc bước ra.

Phong Du Dương giật mình, cô nàng này trốn gần đây nghe lén từ khi nào vậy? Thế mà không chú ý đến.

"Hai ngày trước đi phó bản nhà kính mình có gặp nhau đó, nhớ không?" Cách nhau khoảng 3m Vân Lạc mới dừng bước.

Phong Du Dương cố gắng nhớ lại, cuối cùng cũng có chút ấn tượng nhưng không rõ lắm. Vì trong phó bản nhà kính, người chơi khi thì trong trạng thái linh hồn khi thì đoạt được vật chứa chạy khắp nơi, đúng là một cuộc hỗn loạn.

Lấy lại bình tĩnh, cô ấy hỏi "Hai ngày trước đúng là tôi có đi phó bản nhà kính, bạn là người chơi nào?"

Vân Lạc gợi nhớ "Là người kéo cổ bạn muốn trao đổi manh mối. Nhận được manh mối xong cũng không làm gì bạn mà con tuân thủ giao kèo thả bạn đi."

Vừa nói xong Phong Du Dương lập tức nhớ ra. Sắc mặt cô ấy thả lỏng, giọng điệu hòa hoãn "Thì ra là bạn."

"Sao? Giao dịch không?" Vân Lạc hỏi lại lần nữa.

Phong Du Dương gật gật đầu "OK." Người trước mặt có thể tin được, đáng tin hơn so với những người chơi còn lại.

"Tôi cần nén hương." Vân Lạc vào thẳng vấn đề không quanh co lòng vòng.

"Tôi cần manh mối." Phong Du Dương cũng không khách khí.

Hai người phối hợp nhịp nhàng, lập tức trao đổi.

Vân Lạc thoải mái nói "Phó bản tổng cộng có tám tòa bảo điện. Trong đó, Đông thiên vương Trì Quốc, Tây thiên vương Quảng Mục, Nam thiên vương Tăng Trường, Bắc thiên vương Đa Văn cùng hệ, bốn tòa còn lại thuộc hệ khác.". truyện đam mỹ

Phong Du Dương, "......"

Cô nàng này đang nói tiếng người à? Sao cô ấy nghe không hiểu gì hết?

"Thiên vương gì đó mà bạn nói, đến một người tôi cũng không biết." Phong Du Dương mặt không cảm xúc "Tượng trông như thế nào thì nói cụ thể chút."

Vân Lạc "......"

Cô dần hiểu ra không phải ai cũng có kiến thức về Phật giáo. Đối với một số người mà nói, phó bản dễ lần này có thể còn khó tìm manh mối hơn so với phó bản khó nữa.


Suy nghĩ một hồi liền đổi cách nói, "Tay cầm tỳ bà hoặc nguyễn cầm, tay cầm bảo kiếm, tay bị rắn hoặc rồng quấn lấy, tay cầm dù hoặc phướn, bốn người này chung hệ còn được gọi là Tứ Đại Thiên Vương."

Phong Du Dương bừng tỉnh đại ngộ "Thì ra là họ."

Nghe được manh mối hữu dụng, cô ấy không hề dùng dằng mà lấy một nén hướng từ trong ba lô ra.

Sắc mặt Vân Lạc tối sầm, nhấn mạnh từng chữ "Một manh mối đổi ba nén hương."

Phong Du Dương nhướng mày, đánh giá đối phương từ trên xuống dưới "Một manh mối đổi lấy ba lần dâng hương? Thì ra bạn cũng là người tính kế."

Vân Lạc sửa lại cho đúng "Sai, mỗi lần cầu nguyện tôi đều dâng ba nén hương lên Bồ Tát."

Phong Du Dương hơi giật mình, truy hỏi theo bản năng "Phải ba nén hương mới được hả?"

"Không rõ lắm." Vân Lạc trả lời "Dù sao tôi cũng dâng ba nén."

Trong mắt Phong Du Dương lóe lên một tia sáng kỳ lạ, cô ấy thử thăm dò "Hình như bạn biết rất nhiều thứ."

"Đúng vậy." Vân Lạc tự nói với mình, đủ kinh Phật là cô vượt ải được liền.

"Bạn đang có nhiều manh mối lắm hả?" Phong Du Dương tiếp tục thử.

Vân Lạc vươn tay, nét mặt trang nghiêm "Trước đừng phí lời, đưa tôi ba nén hương kết thúc cuộc giao dịch này rồi nói tiếp." Cô không hề quên vừa rồi mình đã nói xong manh mối.

Thực ra vì yên tâm với đối tượng hợp tác lâm thời này nên hai người vẫn chưa hứa hẹn số lượng cần. Một tình báo một nén hương khác với một tình báo ba nén hương nên gây ra hiểu lầm.

Nhưng khi cân nhắc xong, Phong Du Dương sảng khoái lấy ra thêm hai nén hương.

Lúc này Vân Lạc mới vui vẻ nhận lấy.

Giây tiếp theo, Phong Du Dương đưa ra yêu cầu "Dâng ba nén hương cho Bồ Tát ngay trước mặt tôi để tôi xem thử."

Vân Lạc liếc mắt "Chỉ có ba nén hương mà lại muốn manh mối cao cấp, rốt cuộc thì ai mới là người toan tính đây?"

"Ba nén hương cộng với manh mối thường." Phong Du Dương thuận thế sửa miệng, sau đó lời lẽ tỏ ra chính đáng "Chẳng ai cam đoan được lúc làm mẫu thì bạn không hố tôi."

Vân Lạc không đồng ý, nhất quyết yêu cầu đổi sáu nén hương. Cần có thông tin hay không cô cũng không bận tâm —— bái xong Bồ Tát là vượt ải được rồi, manh mối thường hay cao cấp gì không cũng không quan trọng.


Nhưng Phong Du Dương cố chấp có tiếng, nói không đồng ý thì nhất quyết không đồng ý.

Thời gian trôi đi từng phút một, Vân Lạc không thể không nhượng bộ. Cuối cùng cô đồng ý làm mẫu. Nhưng giao kèo cần phải trả trước thù lao ba nén hương hoặc manh mối thường trước.

Phong Du Dương vui vẻ đồng ý.

Sau đó, hai người một trước một sau chạy đến điện thờ Địa Tàng Bồ Tát.

Phong Du Dương hắng giọng định nói chuyện thì Vân Lạc đã giành trước một bước, "Trả trước ba nén hương." Thù lao còn lại là manh mối thường —— có cho hay không cô không bận tâm.

Phong Du Dương thầm than trong lòng, cô nương này rốt cuộc cần hương đến mức nào đây chứ? Nhất quyết phải là nén hương. Manh mối gì đó cơ bản là không thèm.

Cô ấy không muốn chậm trễ, lập tức lấy ba nén hương ra để lên bàn, đồng thời không chút để ý nói "Tôi lười phải tranh cãi, nói luôn thông tin cho khỏe người."

Sau đó cô ấy gằn từng tiếng một "Mỗi vị Bồ Tát chỉ có thể bái một lần."

Vân Lạc dừng động tác lại, quay đầu hỏi "Ý gì?"

"Trước đó tôi đã thử, dâng hương xong thì trên bàn sẽ xuất hiện đồ vật gì đó. Sau đó dù có dâng bao nhiêu lần cũng không có động tĩnh gì." Phong Du Dương tổng kết "Có thể nói, mỗi người chơi chỉ có thể dâng hương một lần."

Đột nhiên sau đó cô ấy cười lên "Rồi đó, thù lao đã thanh toán, tới phiên bạn."

Ánh mắt Vân Lạc lóe lên, lời vừa rồi không biết là nhắc nhở hay là cảnh báo nữa. Khó trách đối phương lại trả thù lao một cách thoải mái như vậy, có lời này, dù cô muốn động thủ tay chân cũng không dám vì cơ hội cũng chỉ có một lần.

Thông tin của đối phương là thật hay đang cố ý lừa thì không biết được.

Nhưng ngay từ đầu, Vân Lạc không có ý định chơi xấu nên lời giả hay thật cô cũng không quan tâm. Thắp diêm đốt hương xong, cô quỳ trên đệm lót. Đột nhiên, bé quỷ trên vai Phong Du Dương phát bạo.

Vẻ mặt nó cực kỳ bực bội, há to miệng hung hăng cắn một cái vào vai Phong Du Dương như muốn phát tiết bất mãn trong lòng. Đồng thời, ngón tay gắt gao nắm lấy cánh tay Phong Du Dương, trên làn da tuyết trắng lưu lại dấu tay xanh tím.

Ngay sau đó, giá trị sinh mệnh của người chơi -50.

Phong Du Dương cũng không tức giận, tựa hồ tập mãi thành quen.

Vân Lạc tự nói với mình hai người này thật biết lăn lộn, đột nhiên thình lình xuất chiêu. May là vẫn còn trong giai đoạn chuẩn bị, nếu như đang dâng hương thì không biết có bị gián đoạn hay không.


Cẩn thận nhìn lại, cô cố ý kêu Phong Du Dương đứng xa một chút tránh bị quấy rầy.

Phong Du Dương theo lời lui về phía sau, lúc này Vân Lạc mới bắt đầu quá trình dâng hương.

Nâng hương qua đỉnh đầu, quỳ dưới đệm lót, thấp giọng cầu nguyện "Tín nữ Vân Lạc, hy vọng Phật Tổ hiển linh, siêu độ tiểu quỷ trên người."

Cầu nguyện xong thì cắm hương. Vẫn cắm theo vị trí cũ nén đầu cắm chính giữa, nén thứ hai cắm bên phải, nén thứ ba cắm bên trái.

Dâng hương xong, Vân Lạc chắp tay trước ngực vái lạy, tĩnh tâm chờ đợi Bồ Tát hiển linh.

Tia sáng chợt lóe, trên bàn xuất hiện một tờ giấy, đầu trang viết "Kinh Địa Tàng Bồ Tát Bổn Nguyện" phía dưới là nội dung "Như những chúng sanh đời sau, hoặc trong giấc ngủ, hoặc trong chiêm bao thấy các hạng Quỷ, Thần nhẫn đến các hình lạ, rồi hoặc buồn bã, hoặc khóc lóc, hoặc rầu rĩ, hoặc than thở, hoặc hãi hùng, hoặc sợ sệt........."[1]

Trên mặt Vân Lạc lộ vẻ vui mừng, cầm lấy kinh phật sau đó nói với Phong Du Dương "Rồi đó, quá trình là như vậy."

Phong Du Dương không chút do dự lấy ra thêm ba nén hương "Mấy tờ giấy đó dùng làm sao?"

Đối với Phật giáo thì cô ấy dốt đặc cán mai, vậy nên chỉ có thể dùng nguyên bó hương để vượt ải mà thôi.

Vân Lạc nhận lấy, nhỏ giọng niệm tụng.

"...... Dùng sức oai thần, khiến hàng quyến thuộc đó đối trước hình tượng của chư Phật, chư Bồ Tát chí tâm tự đọc kinh này, hoặc thỉnh người khác đọc đủ số ba biến hoặc đến bảy biến. Như vậy kẻ quyến thuộc đương mắc trong ác đạo kia, khi tiếng tụng kinh đủ số mấy biến đó xong sẽ đặng giải thoát, cho đến trong khi mơ ngủ không còn thấy hiện về nữa."[1]

Vân Lạc dùng hành động thực tế để cho thấy kinh phật nên dùng thế nào.

Nhưng lúc cô đang tụng được một nửa thì đột nhiên lòng nhảy lên một cái "Chí tâm tự đọc kinh này, hoặc thỉnh người khác đọc đủ số ba biến hoặc đến bảy biến", "cho đến trong khi mơ ngủ không còn thấy hiện về nữa", có phải đang ám chỉ điều gì không nhỉ?

Đọc xong một lần, màu xanh trên người bé quỷ trên vai Vân Lạc đã nhạt dần, thậm chí răng nanh cũng ngắn đi vài phân. Nếu tỉ mỉ quan sát liền có thể thấy hình dáng của bé quỷ hơi giống những đứa trẻ bình thường.

Hơn nữa nó rất an phận mà nằm trên vai cô nghe kinh Phật, dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn hoàn toàn khác với những tiểu quỷ trên người người chơi khác.

Bé quỷ trên vai Phong Du Dương thấy tiểu quỷ nhà người ta bắt đầu trắng nõn lên nhịn không được vừa hâm mộ vừa ghen tị lại vừa hận. Nghèo còn mắc cái eo [2], giận quá nên nó chụp lấy ót của người chơi —— nhìn người ta rồi lại nhìn bản thân nó, không bì được?!

Phong Du Dương, "......"

Cô ấy phát hiện quỷ nhà mình gặp Vân Lạc (bé quỷ nhà người ta) xong thì hình như bị đả kích rất lớn.

"Đừng bấu nữa, tôi phải bắt đầu dâng hương." Phong Du Dương lẩm bẩm một câu, sau đó đốt ba nén hương.

Bé quỷ cố gắng không lộn xộn mà nằm trên vai. Nhưng thường xuyên nhìn về hướng Vân Lạc bằng ánh mắt thèm khát, hận không thể đổi ký chủ.

Phong Du Dương ghi nhớ trình tự mà học theo. Quỳ lạy, cầu nguyện, cắm hương, không làm lỗi một bước nào.


Sau đó chắp tay trước ngực vái lạy, lẳng lặng chờ đợi Bồ Tát hiển linh.

Một phút, hai phút, không hề có động tĩnh.

Sao lại thế này? Phong Du Dương không hiểu.

Ngẫm nghĩ hồi lâu cô lại làm theo cách cũ, chỉ đốt một nén rồi cắm vào lư hương. Chỉ chốc lát sau tia sáng liền lóe lên, trên bàn xuất hiện một tấm bùa hộ mệnh.

Trò này Phong Du Dương vô cùng quen thuộc vì trước đó đã gặp qua rồi. Như cô suy đoán, bùa hộ mệnh hẳn là có tác dụng trấn áp tiểu quỷ. Đeo lên cho tiểu quỷ thì có thể khiến nó nghỉ ngơi một lát. Năm phút sau bùa tự cháy hóa thành tàn tro.

Không lẽ......

Phong Du Dương nhớ đến chuyện gì đó, sắc mặt thay đổi, vội vàng thu thập hành lý định rời bảo điện. Nhưng vừa quay đầu liền phát hiện Vân Lạc đứng ngay bên cạnh đã biến đi đâu mất.

Vân Lạc vốn vừa tụng kinh vừa không ngừng âm thầm quan sát tình hình dâng hương bên phía Phong Du Dương. Sau khi dâng ba nén hương không có hiệu quả gì cô liền ý thức được tình hình không ổn.

Âm thầm nắm chặt kinh Phật trong tay, lặng lẽ lùi về sau. Đợi Phong Du Dương lấy bùa hộ mệnh với vẻ mặt hoảng hốt xong cô liền xoay người, nhanh chân rời bảo điện.

Bé quỷ trên người lắc lư cơ thể làm nũng, ý là đừng dừng lại tiếp tục tụng kinh đi mà, nó vẫn còn muốn nghe.

Vân Lạc vừa chạy vừa trấn an "Cứ từ từ! Để chị tìm đủ kinh Phật rồi lát nữa tụng một lần cho em nghe đã luôn!"

Hai mắt tiểu quỷ sáng lên, cảm thấy màn mua bán này có lợi thế nên không hề ầm ĩ nữa mà tiếp tục yên lặng nằm bò.

Vân Lạc chạy chậm trên đường, lòng thầm than khổ. Nếu đoán không lầm thì dâng ba nén hương sẽ nhận được manh mối cao cấp, một nén hương là manh mối thường.

Dù cao cấp hay thường thì mỗi tòa bảo điện cũng chỉ có một phần manh mối! Nói cách khác, giữa các người chơi với nhau chỉ có sự cạnh tranh, người đầu tiên nhận được manh mối cao cấp (tỷ như kinh Phật) thì ba người còn lại sẽ không nhận được.

Vậy nên cô phải thật nhanh chạy đến điện thờ của hai vị Bồ Tát còn lại để thỉnh kinh!

Tác giả có lời muốn nói:

Bé quỷ (vừa hâm mộ vừa đố kị vừa hận): Ký chủ nhà người ta

Phong Du Dương (mặt không cảm xúc): Bé quỷ nhà người ta

**

=====

[1] Kinh Địa Tạng Bồ Tát Bổn Nguyện (Quyển Trung), Phẩm thứ sáu: như lai tán thán - 9. Siêu độ vong linh. Cre: https://phatgiao.org.vn/kinh-dia-tang-bo-tat-bon-nguyen-d48900.html

[2] Nguyên văn: rèn sắt không thành thép


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận