[☆Vốn muốn độ chúng sinh nhưng lại bị chúng sinh độ ngược lại]
Vân Lạc vừa đi bước nhỏ vừa nghe Phong Du Dương bên cạnh dong dài kinh nghiệm từng trải.
"Sau khi vào điện thờ tiểu quỷ sẽ thấy không thoải mái. Nán trong điện thờ khoảng mười phút, nó sẽ nhịn không được mà tấn công." Phong Du Dương không hề che giấu, nói ra hết những gì mà mình biết.
"Thỉnh thoảng tâm trạng không tốt nó cũng sẽ tấn công."
"Dù cách 6, 7 phút rời bảo điện một lần thì chỉ cần thời gian trong bảo điện đủ mười phút cũng sẽ bị tấn công."
Nghe vậy, Vân Lạc rất kinh ngạc.
Cô thấy kỳ lạ mà nghiêng đầu nhìn bé quỷ trên vai, mặc dù lúc kim cương phục ma trượng xuất hiện tiểu quỷ đúng là có kích động ầm ĩ rất lâu nhưng sau đó đã biến thành quỷ an phận thủ thường, ngoan ngoãn không ai bì được. Lâu lâu cũng có bất mãn (vì cô không chịu tụng kinh nữa) nhưng rất dễ khuyên nhủ và trò chuyện, nào thấy nó gây chuyện?
Muôn vàn suy nghĩ trong đầu nhưng bước chân không hề dừng lại, chẳng mấy chốc bảo điện đã gần ngay trước mắt.
Đứa trẻ trắng nõn nằm trên vai lộ ra vẻ đắc ý, một dáng vẻ "Em rất ngoan đó, muốn được khen" —— ký chủ ném kim cương phục ma trượng đi nên đương nhiên nó sẽ cật lực kiềm chế bản thân để không làm cô bị thương.
Bé quỷ trên vai Phong Du Dương lần thứ N thể hiện sự hâm mộ, ghen ghét và khát vọng. Sau đó nó giơ bàn tay ra định nắm lấy gáy ký chủ lần nữa—— nhìn người ta rồi nhìn lại ngươi xem, quá vô dụng!
Phong Du Dương như có mắt sau gáy, miệng lại lầm bầm vài câu "Nhịn một lát, ráng nhịn thêm lát nữa thôi. Đợi tìm đủ bốn kinh Phật tôi liền siêu độ cho."
Lúc này bé quỷ mới hậm hực buông tay. Xét thấy sự bôn ba tìm kiếm kinh Phật này nên sẽ tha cho cô ấy một trận.
Khi vào điện thờ Văn Thù Bồ Tát, Vân Lạc tiến hành các bước như cũ.
Tia sáng lóe lên, trên bàn xuất hiện một tờ giấy đầu trang viết "Kinh Văn Thù Sư Lợi Bát Niết Bàn".
Vân Lạc cười hài lòng. Cô đưa ra "Kinh Pháp Hoa", sau đó trực tiếp đọc "Kinh Văn Thù Sư Lợi Bát Niết Bàn".
Phong Du Dương mừng hết lớn, thuận tay nhận lấy, khó khăn đọc lên.
Nhất thời, âm thang vang vọng khiến bảo điện tăng thêm phần trang nghiêm.
Bé quỷ trên vai Vân Lạc sung sương híp mắt, lẳng lặng lắng nghe Phật pháp khuyên răng. Ngay cả biểu cảm của bé quỷ trên người Phong Du Dương cũng bình thản hẳn lên, ánh mắt đầy trông mong.
Đọc một lần lại một lần, đột nhiên dòng chữ quen thuộc hiện lên trước mặt Vân Lạc.
【Tìm được hai cuốn kinh Phật và đã đọc mười lần trở lên. Chúc mừng người chơi đã vượt ải, đạt được đánh giá loại A.】
【Bạn có muốn lập tức rời phó bản không?】
【Có, lập tức rời đi.】
【Không, sẽ tự động rời đi khi muốn.】
Vân Lạc hơi cạn lời, không hổ là phó bản dễ, điều kiện vượt ải quá ư là đơn giản......
Nếu cô nghe theo lời bé quỷ cứ yên tâm nán lại điện thờ tụng kinh thì đã sớm xong việc, cơ bản là không cần lộn xuôi lộn ngược. Nhưng có ai đoán trước được việc gì?
Vân Lạc lắc đầu cười khổ, tiếp tục tụng kinh. Thứ nhất là đã tìm đủ kinh Phật, tụng thêm mấy lần nữa coi như không lãng phí tâm huyết. Thứ hai là tụng thêm nữa cũng không tốn công, nếu bé quỷ thích nghe thì cứ tụng thêm vào lần để cho nó vui. Thứ ba là cô mong muốn bé quỷ sẽ được đầu thai rồi tiện thể cho cô một phần đạo cụ hữu dụng.
Trước hết là đọc mỗi bộ kinh Phật ba lần, sau đó lấy "Kinh Địa Tàng Bồ Tát Bổn Nguyện" dễ đọc nhất ra đọc thêm vài lần nữa.
Bé quỷ trên vai, à không lúc này không thể gọi là bé quỷ nữa mà nó đã hoàn toàn trở thành dáng vẻ của một em bé sơ sinh. Cánh tay y hệt củ sen, trắng trắng tròn tròn, hai má phúng phính rất khiến người khác yêu thích.
Cùng lúc đó, Phong Du Dương tụng xong mười lần cũng đã nhận được thông báo của hệ thống.
【Chúc mừng người chơi đã vượt ải, đạt được đánh giá loại B.】
【Bạn có muốn lập tức rời phó bản không?】
【Có, lập tức rời đi.】
【Không, sẽ tự động rời đi khi muốn.】
Nhìn giá trị sinh mệnh chỉ còn lại 50, cô ấy thở phào một hơi, thầm cảm thấy may mắn vì cuối cùng cũng vượt được ải.
Bé quỷ trên vai đã trở thành dáng vẻ của đứa trẻ bình thường, không bao còn răng nanh bén nhọn nữa. Nhưng vẫn thường xuyên bĩu môi, luôn cảm thấy bản thân không nhận được đãi ngộ như tiểu quỷ nhà người ta, ngay cả số lần được nghe kinh Phật cũng không bằng.
Đáng tiếc Phong Du Dương không muốn tụng nữa, cô ấy định rời phó bản. Trước khi đi không quên hỏi một câu "Không thoát hả?"
Vân Lạc cười cười, "Mình định tụng thêm vài lẫn nữa, chúc nó kiếp sau đầu thai tốt một chút."
Bé sơ sinh vô cùng sung sướng, cười không khép miệng được.
"Tôi đi trước đây, tạm biệt." Phong Du Dương nhanh nhẹn chào tạm biệt, sau đó rời đi.
Vân Lạc tiếp tục nhỏ giọng tụng kinh. Cô rất tò mò liệu tụng mười lần liên tiếp thì có nhận được sự bất ngờ gì không?
Đứa trẻ nghe một lát liền thiếp đi trong mơ màng. Trong lúc mơ ngủ khóe miệng không ngừng mỉm cười, có lẽ là một giấc mộng đẹp.
**
Vân Lạc và Phong Du Dương đã thuận lợi vượt ải, Sao Trời và Mưa Sao Băng bên kia lại hơi sứt đầu mẻ trán.
Sau khi gom đủ dụng cụ, hai người tìm đại một điện thờ để dâng hương cầu nguyện.
Mưa Sao Băng thành kính dâng ba nén hương xong vẫn không có động tĩnh gì. Lòng chùn xuống nhưng vẫn không xác định được rốt cuộc là do có người nhanh chân đến trước hay Bồ Tát đã tức giận vì những hành vi lỗ mãng của mình.
"Đã sớm nói với anh rồi, ba nén hương không có tác dụng." Sao Trời đứng bên cạnh mất kiên nhẫn nói.
Nghe lời này Mưa Sao Băng liền giận sôi máu —— còn không phải do thằng nhãi này làm bậy rồi kéo theo anh ấy à? Giờ thì hay rồi, bắt đầu hờn mát.
Vô tri không biết sợ, thứ này căn bản không biết việc làm của bản thân sẽ mang lại hậu quả gì.
Mưa Sao Băng liếc nhìn đồng đội lâm thời một cái, tự nói với mình, người này toàn đặt tâm tư tính toán trên người người chơi, khó mà trách được.
Cân nhắc xong, Sao Trời dâng một nén hương. Không lâu sau tia sáng liền loé lên, bùa hộ mệnh xuất hiện trên bàn.
Anh ta cầm lấy bùa hộ mệnh, cũng thầm nghĩ, đây là phó bản dễ nên có khi nào hệ thống muốn để người chơi cướp bùa của nhau để xem ai có thể sống đến cuối cùng không?
Ngay sau đó Mưa Sao Băng lại yên lặng dâng một nén hương. Đợi một lát, không có chuyện gì xảy ra cả.
Hai người gần như cùng lúc ý thức được chỉ có một người lấy được bùa hộ mệnh. Nói cách khác, thật ra họ là đối thủ.
Ngay lúc Mưa Sao Băng vừa định đoạt hương dâng Phật rồi tông cửa xông ra thì bé quỷ trên vai đã quấy rối. Mười ngón tay nhợt nhạt của nó gắt gao túm chặt cổ của Mưa Sao Băng, ánh mắt ngập tràn sự oán hận, giống như vừa hận vừa tấn công, lại giống như đang sợ hồn phi phách tán.
Chỉ trong chốc lát Mưa Sao Băng đã cảm giác được một hơi thở lạnh lẽo luồn sâu vào cơ thể, nhịn không được rùng mình một cái.
Sao Trời thức thời, chẳng những cướp đi hộp diêm mà còn gom hết hương trên bàn mang đi, sau đó nhanh chóng chạy tới toà bảo điện tiếp theo.
Khi Mưa Sao Băng được yên ổn thì chỉ thấy được một bóng dáng lướt qua.
Không có hương thì không thể cầu nguyện! Anh ấy ý thức được đại sự bất ổn, lập tức đuổi theo.
Rất nhanh Sao Trời đã tiến vào một điện thờ. Anh ta tranh thủ thời gian dâng hương.
Mưa Sao Băng vội vàng đuổi đến, thấy thế thì cơn giận bùng phát.
Hiện giờ trong đầu anh ấy không suy nghĩ gì ngoài —— tôi không dâng hương được thì cậu cũng đừng hòng. Không cần nghĩ ngợi mà cướp đi lư hương.
"Trả lại cho tao!" Sao Trời tuỳ tiện ném diêm và hương lên bàn sau đó đuổi theo Mưa Sao Băng muốn cướp lư hương lại.
Hai người kẻ đuổi người chạy, vô cùng náo loạn.
Không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng
Hai tiểu quỷ dường như nhận ra được điều gì đó, trong ánh mắt là vẻ hoảng sợ. Đồng thời tàn nhẫn cắn vào bả vai ký chủ ý bảo ký chủ ngu xuẩn hãy bình tĩnh lại.
Nhưng giá trị sinh mệnh càng rớt thì người chơi càng nôn nóng, lại càng không chịu từ bỏ.
Trong quá trình đuổi bắt, Mưa Sao Băng vô tình đụng vào bàn thờ khiến nó ngã xuống.
Hương rơi xuống vỡ thành từng mảnh.
Sao Trời đuổi theo sát sao nên bị vướng và ngã ngay cạnh bàn thờ.
Ngay lúc này, bảo điện rộng lớn vang lên vài tiếng sấm.
Nhóm tiểu quỷ co thân mình, mấy người chơi này thật ngu muội.
Nói thì chậm mà đến thì nhanh, giữa bảo điện trống rỗng xuất hiện kim cương phục ma trượng. Trượng phất ngang một cái, đám tiểu quỷ trực tiếp hồn phi phách tán.
"Không lẽ đã kích phát cờ tử vong?" Mưa Sao Băng hít vào một hơi, cảm thấy Sao Trời là mầm tai họa, anh ấy bị liên lụy thật thảm.
Giây tiếp theo, anh ấy cũng hóa thành một tia sáng trắng.
Trừ ma thành công, kim cương phục ma trượng đột nhiên biến mất, bảo điện lại trở nên yên tĩnh.
**
Trở lại phòng chơi, vách tường tự động tổng kết.
【Người chơi đã điều tra rõ chân tướng phó bản, nhận được đánh giá loại A】
【Giá trị kinh nghiệm +60, đồng vàng +15.】
【Chúc mừng người chơi siêu độ quỷ sơ sinh thành công, nhận được một tờ kinh Phật.】
【Người chơi thành kính dâng hương, Bồ Tát riêng tặng bạn Đàn Hương Tam Chú.】
【Bạn nhận được đạo cụ trân quý: Một tờ kinh Phật, trong đó ẩn chứa linh khí Phật gia, mang trên người chống đỡ 60 điểm sát thương. (Không khoá)】
【Bạn nhận được đạo cụ đặc biệt: Đàn Hương Tam Chú, đặc sản của chùa. Một nén hương được thắp lên có thể khiến quỷ quái trong phạm vi 3m xung quanh bạn tránh xa, hiệu lực 5 phút. (Không khoá)】
Theo sau là giao diện thuộc tính tự động hiện ra ——
Tên nhân vật: Vân Lạc
Cấp bậc: 4 (Tiến độ thăng cấp 60%)
Giá trị sinh mệnh: 400
Đồng vàng: 210 ( 195+15)
Vân Lạc nhoẻn miệng cười, trong các người chơi người thì lấy cắp hương, người thì lấy cắp diêm, người thì gói ghém toàn bộ gia sản của điện thờ mang đi, khó trách cô được vinh dự bầu là người có hành vi tốt đẹp.
Đơn giản mà nói thì phẩm hạnh hơn người là do có bạn đồng hành rác rưởi mà thôi.
Nhưng tiếc là tụng xong mười lần kinh Phật cũng không có điều gì xảy ra cả. Ngược lại bé quỷ trên vai lại vui vẻ ngủ ngon lành, cũng không biết trong lúc ngủ mơ có nghe được tiếng tụng kinh hay không nữa......
Chụp lại thuộc tính từng loại đạo cụ rồi chia sẽ cho ông chủ đại gia như thường lệ. Sau đó, tầm mắt dừng lại ở chỉ số đồng vàng.
Đạo cụ bán trong cửa hàng cũng có thể đỡ được sát thương. Giá cả từ 200 đồng vàng, mua xong sẽ tự động khoá. Đồng vàng hiện có là 210 xu, có thể mua được một đạo cụ phòng ngự, nhưng đạo cụ khoá đợt trước nhận được vẫn chưa dùng.
Bùa Long Văn: Được viết chữ "Phòng" ẩn chứa linh khí Đạo gia, mang trên người chống đỡ 60 điểm sát thương. (Đã khoá)
Hệ thống thường xuyên nhắc nhở có dùng đạo cụ phòng ngự không nhưng cô luôn cảm thấy không cần thiết nên liền chọn "Không". Thế nên Bùa Long Văn đến giờ vẫn còn vì chưa sử dụng.
Vân Lạc than thở trong lòng, nếu là đạo cụ không khoá thì tốt biết bao nhiêu? Trực tiếp đem đi bán để tích góp tiền, vậy sẽ đỡ phiền toái hơn? Tiếc thay nó là đạo cụ khoá nên cô chỉ thể tự mình dùng.
Than thở xong thì Vân Lạc âm thầm quyết định sẽ dùng Bùa Long Văn trước chứ không hề mua thêm đạo cụ phòng ngự khác.
Lúc này trên vách tường hiện ra dòng chữ,【Bạn có muốn xem video màn phó bản bối cảnh "Chùa" không?】
【Có】
【Không】
Vân Lạc từng nghe qua việc nuôi tiểu quỷ gọi là Cổ Mạn Đồng cần phải dùng hài cốt của trẻ sơ sinh để bùa chú. Cô đoán rằng video bối cảnh sẽ rất "trầm uất" nên không hề do dự mà bấm chọn không.
Thấy Tư Đồ trong danh sách bạn tốt vẫn chưa online nên Vân Lạc quyết định đi tiếp phó bản thường.
Giây tiếp theo, bên tai truyền đến lời Phật mơ hồ, "Vốn muốn độ chúng sinh nhưng lại bị chúng sinh độ ngược lại."
Vân Lạc, "???"
Sao lại liên quan đến Phật nữa?
Chưa kịp nghĩ thêm, thân ảnh trong phòng đã biến mất.
=====