☆[Sống sót sau tai nạn]
Hai người đứng dưới đất, bậc thang đầu tiên đã cao đến tận xương quai xanh.
"Giờ sao đây?" Hannah thuê người chơi cao cấp nên lười vận động não chỉ muốn làm chưởng quầy gặp việc liền phủi tay, có chuyện gì thì cứ nhờ cao thủ giúp đỡ.
Gia Văn không rảnh trả lời, hắn hít sâu một hơi để lấy đà nhảy lên, sau đó chống tay bò lên bậc thang đầu tiên.
"Tôi còn ở dưới!!" Hannah lộ ra tia lo lắng, vô cùng lo lắng lính đánh thuê sẽ mặc kệ cô mà chạy trước và ném cô lại.
"Tôi biết." Gia Văn quay đầu lại, vươn tay "Tôi kéo bạn lên."
Hannah thoáng thở phào, nhanh chóng duỗi tay ra.
Hai người cùng gắng sức, thật vất vả mới kéo được Hannah lên.
Tiếp theo là bậc thang thứ hai, Gia Văn vẫn leo lên trước như cũ.
Hannah phát hiện tiếng mèo kêu càng ngày càng rõ, nhịn không được hỏi "Thật sự không sao chứ? Hai ta hành động quá chậm, có thể sẽ bị đuổi kịp."
Cô ta biết sở dĩ hai người bị chậm là vì cô ta không tự mình leo lên. Gia Văn leo xong một bậc, còn phải quay lại giúp cô ta, rất mất thời gian.
Cô ta cũng biết, nếu đã thuê Gia Văn thì nên tin tưởng vào đối phương.
Cô ta càng biết, hiện tại đang vội vã chạy trốn nên sợ là Gia Văn không rảnh để nói chuyện hoặc giải thích nhiều.
Nhưng cô ta đang hoảng hốt nên phải nói chuyện thì cảm xúc mới tốt lên được.
"Không cần chạy quá xa." Gia Văn bình tĩnh tự nhiên thuận miệng thúc giục "Động tác cần nhanh hơn."
Hannah ngoan ngoãn nghe lời.
Dù cảm thấy rất khó leo nhưng cả hai di chuyển khá nhanh.
Chẳng lâu sau, mèo mướp liền hớn hở chạy vào nhà, nhìn đông ngửi tây, sau đó đi về một hướng.
"Nó nó nó lại đây." Răng Hannah bắt đầu đánh vào nhau.
Mà lúc này, họ đã leo lên được bậc thứ năm
"Không sao, vừa kịp lúc." Gia Văn lùi lại hai bước, sau đó phi nước kiệu nhảy lên đáp xuống cái kệ bên cạnh.
Tiếp theo, hắn đẩy những con cá nhồi bông được đặt trên kệ xuống.
Mèo mướp đang chạy chậm thì phát giác có thứ gì đó rơi xuống đầu, thế là nó thành công cắn món đồ chơi nhồi bông đó trong miệng.
Sau đó nó lại cắn, lại cọ cọ, vô cùng thỏa mãn ôm món đồ chơi cá.
"Xong." Khi nói chuyện, Gia Văn nhảy xuống lại bên cạnh Hannah, nói chuyện vừa nhanh vừa vội "Tiếp tục leo cầu thang rồi men theo lối nhỏ rời đi."
Hannah "......"
Cái gọi là lối nhỏ thật ra chỉ là tấm ván gỗ được vắt ngang qua, nhìn sơ qua cũng rất chắc chắn. Tấm gỗ cũng rộng, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ sơ ý ngã xuống.
Nhưng phía dưới ván gỗ là khoảng không! Có một con mèo khổng lồ như hổ rình mồi ở dưới!
Tưởng tượng vậy nên Hannah bủn rủn hết tay chân.
"Trừ cách đó ra thì hết cách thật rồi." Gia Văn nghiêm túc nói "Động tác nhanh lên. Lỡ nó chơi chán rồi thì không chừng sẽ có chuyện xấu xảy ra."
Hannah bất đắc dĩ, chỉ có thể căng da đầu đuổi theo.
Trèo liên tục ba bậc thang, lối nhỏ đã ngay trước mắt.
Gia Văn định đi trước dẫn đường thì Hannah run rẩy níu chặt tay người ta, vẻ mặt đau khổ nói "Tôi hơi run, nắm tay nhau đi đi."
Gia Văn "......"
Anh ta gặp rất nhiều người thuê mình, nhưng đến đi đường mà cũng không tự mình đi được thì đây là người đầu tiên.
Tiền cọc cũng đã nhận rồi, hắn không thể mặc kệ cố chủ được. Chỉ đành nhẫn nại kéo cố chủ đi thôi.
Một bước, hai bước, ba bước......
Đi sắp được nữa đường Hannah thoáng nhìn xuống dưới theo bản năng.
Vừa nhìn liền hoa mắt chóng mặt —— mèo mướp vàng đang há to miệng cắn xé cá nhồi bông. Nếu không cẩn thận rơi xuống không chừng liền rơi vào miệng mèo, sau đó trượt thẳng xuống cổ họng nó......
Lắc lắc đầu rũ bỏ ý nghĩ đáng sợ đó ra khỏi đầu, Hannah không dám nhìn xuống thêm lần nào nữa. Cô ta buộc mình phải bình tĩnh và tăng tốc, chỉ hy vọng có thể nhanh chóng hoàn thành nửa chặng đường còn lại.
Cố chủ đồng ý phối hợp nên Gia Văn thoải mái hơn hẳn.
Không lâu sau, cả hai đã đến đầu kia của lối đi.
"Đi theo tôi." Gia văn đi trước dẫn đường.
Hannah hít sâu mấy lần cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi nhắm mắt theo đuôi cao thủ.
Không ngờ đi được một lúc cả hai lại vào một căn nhà mới.
Lúc này Hannah mới bất giác phát hiện, lối đi nhỏ này nối hai căn nhà khác nhau. Họ đã an toàn thoát khỏi mèo mướp vàng.
**
Mèo mướp vừa nhảy vừa cắn, đang chơi rất vui lại đột nhiên bừng tỉnh —— hiện tại không phải là lúc chơi đùa với đồ chơi!
Nó ngậm cá nhồi bông trong miệng rồi hất đầu lên một cái, món đồ chơi được ném lên giá một cách thuận lợi.
Sau đó nguyên khối thịt mèo lon ton chạy đi.
**
Vào thời điểm đó, Chiến Hỏa Liên Miên đang tung hoành trên nền cát. Anh ta nghi ngờ dưới lớp cát chôn giấu manh mối vì thế đã đào bới khắp nơi hòng tìm ra bảo tàng.
Ưng Kích Trường Không thì nằm trong ổ mèo suy nghĩ về cuộc sống. Phó bản rốt cuộc lớn bao nhiêu? Có ý đồ ẩn chứa gì trong mỗi căn nhà mèo không? Quan trọng nhất là manh mối được giấu ở đâu? Tại sao anh ta đi hết hai căn nhà mèo rồi mà vẫn không tìm được gì?
Nghĩ tới nghĩ lui đều không ra manh mối anh ta không khỏi cảm thấy bức bối trong người, nhịn không được mở miệng "Mày đừng có tốn công vô ích nữa, nhanh cùng tao suy nghĩ xem rốt cuộc manh mối được giấu ở đâu coi."
Chiến Hỏa Liên Miên vẫn cầm xẻng tiếp tục đào, không chút để ý nói "Lỡ nó nằm dướt lớp cát tao đang đào thì sao?"
Ưng Kích Trường Không nghẹn lời này trong miệng đã rất lâu, rốt cuộc nhịn không được mà nói ra "Mày có chắc cát mày đang đào không phải là cát mèo không?"
Chiến Hỏa Liên Miên liền hóa đá.
Số lượng này, xúc cảm này, đúng là giống cát mèo...... ĐM! May là chưa đào ra "bảo tàng"!
Đột nhiên Chiến Hỏa Liên Miên cảm thấy xẻng nhỏ bỏng tay, rất nhanh đã ném nó đi. Sau đó ngồi xuống cái bàn bên cạnh nhìn xuống thằng bạn nằm trong ổ mèo, ánh mắt như lửa đốt "Mày sớm biết rồi thì sao không nói tao?"
"Tao thấy mày hừng hực khí thế đào bới nên không nỡ nói." Ưng Kích Trường Không thở dài.
Chiến Hỏa Liên Miên mấp máy môi, dáng vẻ chẳng mấy cao hứng, nhưng cũng không thể nói gì. Ai kêu chính anh ta không nghĩ ra trò đùa này, phòng mèo thì có lẽ sẽ có cát mèo đúng chứ?
Sau khi bị teo nhỏ, góc nhìn khác đi, phản ứng hơi trì độn. Có ai mà muốn nháo ra chuyện cười đâu.
"Tìm tới tìm lui cũng không thấy manh mối, có khi nào bị mèo giấu rồi không?" Ưng Kích Trường Không tiếp tục suy đoán.
"Mèo thích chỗ cao, có khi nào nó giấu ở tầng cao nhất không?" Chiến Hỏa Liên Miên ngẩng đầu nhìn lên trên.
Nghe vậy, Ưng Kích Trường Không lập tức vực dậy tinh thần, phụ họa nói "Cũng có thể, chúng ta lên đó thử."
"Tao gần hơn để tao lên xem." Nói xong, Chiến Hỏa Liên Miên bắt đầu ra sức trèo lên.
Không thể không nói, thân thủ của anh ta cực kỳ nhanh nhẹn, tốc tộ trèo bậc thang khá nhanh. Không lâu sau đã trèo lên đến tầng cao nhất.
Chiến Hỏa Liên Miên đứng ở chỗ cao nhất nhìn ra xa, thu hết toàn bộ bố cục nhà mèo vào đáy mắt. Nhưng nhìn lâu như vậy cũng không phát hiện nơi nào có thể giấu manh mối được.
Không biết suy nghĩ gì mà anh ta lại ngẩng đầu quan sát trần nhà, sau đo lại dò xét vách tường phụ cận, kết quả cũng không thu thập được gì.
"Sao phó bản này kỳ ta." Chiến Hỏa Liên Miên lẩm bẩm.
Đột nhiên, sắc mặt Ưng Kích Trường Không đứng bên dưới thay đổi. Anh ta liều mạng múa máy hai tay chỉ hướng về một hướng nào đó, đồng thời hô to "Cẩn thận!!"
Chiến Hỏa Liên Miên "?"
Anh ta nhìn về hướng đồng bọn chỉ chỉ theo bản năng, giây tiếp theo, huyết sắc rút đi, sắc mặt trắng bệch.
Không biết mèo mướp đã lặng lẽ đứng bên cạnh anh ta tự lúc nào.
BOSS mèo giơ vuốt phải lên "meo!" một tiếng xem như chào hỏi.
Ngay sau đó, không đợi người chơi kịp phản ứng liền bổ nhào đến.
"Bịch."
Chiến Hỏa Liên Miên không kịp né, cảm giác có tòa núi nhỏ đè lên người, giá trị sinh mệnh lập tức -100.
Mèo mướp phấn chấn, cộng thêm đắc ý —— bắt được rồi nha! Nó đúng là cái gì cũng làm được!
Chiến Hỏa Liên Miên lao lực bò ra từ đống thịt mỡ được bao bọc bởi mớ lông mèo, cảm giác như chỉ nháy mắt nữa thôi ngay cả nửa cái mạng cũng không còn.
"Nhảy xuống! Nhanh lên!" Ưng Kích Trường Không rống khàn cả giọng, sợ đồng bọn nghe không thấy.
Tại thời điểm mấu chốt, đầu óc Chiến Hỏa Liên Miên hoàn toàn trống rỗng, không biết phải làm gì. Nghe thấy có người chỉ huy, anh ta liền làm theo bản năng.
Sau khi dũng cảm buông mình, anh ta mới cả kinh phát hiện điểm không thích hợp —— nhảy là nhảy xuống, nhưng làm gì có dù......
Đang rơi tự do trong không trung, anh ta chỉ có thể tự an ủi chính mình, dù sao đây cũng là phó bản, không chết người được, không sao.
Nhưng đồng bọn lại đáng tin cậy vô cùng!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Ưng Kích Trường Không nhìn ra được nơi đáp đất, dùng hết sức cùng lực kiệt của mình đẩy ổ mèo đến vị trí đã định, cuối cùng tiếp được Chiến Hỏa Liên Miên trong hiểm cảnh.
Thành công chạm đất trên tấm lót xốp mềm, giá trị sinh mệnh chỉ giảm đi 20, lúc này Chiến Hỏa Liên Miên mới nhẹ nhàng thở ra.
Ai ngờ giây tiếp theo, sắc mặt Ưng Kích Trường Không lại trở nên nóng vội, liên thanh thúc giục "Nhanh chạy! Nhanh nhanh nhanh!"
Chiến Hỏa Liên Miên bất chấp chạy thật nhanh.
Mấy giây sau, mèo mướp nhẹ nhàng nhảy vào ổ, hai mắt tỏa sáng, nhìn chằm chằm người chơi không tha.
"Bên này." Ưng Kích Trường Không chỉ đường.
Chiến Hỏa Liên Miên sải bước dài, chạy thục mạng như điên, không hề dám quay đầu.
Mèo mướp theo sát phía sau, vui sướng đuổi theo.
Ai ngờ vừa chạy ra khỏi phòng liền phát hiện mục tiêu biến mất chẳng dấu vết.
Mèo mướp nhìn xung quanh, hít hít mũi muốn tìm ra người chơi.
Nó còn chưa cẩn thận nghiên cứu xong thì đã phát hiện ra mục tiêu mới —— nơi xa, Khốc Ái Đơn Cơ đứng im một chỗ, vẻ mặt ngơ ngác nhìn sang. Gần như không tin được rằng anh ấy chỉ đi lung tung mà cũng có thể tương phùng BOSS phó bản ở đây, tại sao?
"Méo!" Mèo mướp không chút do dự thay đổi mục tiêu xuất kích, hưng phấn chạy về phía mục tiêu mới.
"Đù móa ——" Khốc Ái Đơn Cơ quay đầu bỏ chạy, thật hận chân không đủ nhiều chạy không đủ mau.
Xác định tiếng mèo càng lúc càng xa, lúc này Ưng Kích Trường Không và Chiến Hỏa Liên Miên mới từ từ ló đầu ra.
Đó là một cái túi siêu cấp to bự được treo bên hông ngăn tủ, cách mặt đất một khoảng, cũng không biết hai người chui vào đó bằng cách nào. Có người trốn bên trong nhưng nhìn từ bên ngoài cũng không thấy gì khác thường, đây quả thật là chỗ trốn lý tưởng.
Chiến Hỏa Liên Miên thở ra một hơi thật dài, cảm nhận được sự sống trong hoạn nạn.
Ưng Kích Trường Không nhìn thân ảnh tung tăng nhảy nhót của mèo mướp mà trong lòng nặng trĩu. Trốn được nhất thời nhưng không tránh được cả đời, quan trọng nhất là phải tìm được manh mối.
Chiến Hỏa Liên Miên rất chi là buồn bực "Sao còn mèo này lại đột nhiên xuất hiện trong phòng?"
Lúc anh ta trèo lên rõ ràng là không nhìn thấy mèo. Xoay người một cái liền phát hiện ra quái vật khổng lồ đứng bên cạnh, thiếu chút nữa là tim nhảy ra ngoài.
"Toàn bộ phó bản đều là nhà mèo." Ưng Kích Trường Không lời nói thấm thía "Biết cái gì gọi là nhà mèo không? Chính là nhà có cửa, góc tường có hang. Chỉ cần có thể để mèo tự do đi lại thì thiết kế càng tiện lợi càng tốt."
Chiến Hỏa Liên Miên tức khắc không còn gì để nói.
"Phó bản lần này hơi quái lạ." Ưng Kích Trường Không tự nói với mình, hai người đã chơi hơn mười lăm phút nhưng một manh mối cũng chưa tìm được, quá dị thường!
Anh ta từng chơi phó bản khó rồi, mắc dù tính huống lúc đó khá nguy cấp nhưng cũng không bao giờ không dò ra đầu mối như bây giờ.
Chẳng lẽ đã nghĩ sai ở đâu?
Ưng Kích Trường Không chống cằm trầm tư, không ngờ lại lạc vào suy nghĩ xa xôi.
Lúc này, đường nối liền trong góc phòng có người bước vào, mở miệng liền hỏi "Trao đổi manh mối không?"
Người tới đúng là Vân Lạc.
Tác giả có lời muốn nói: . ngôn tình ngược
BOSS phó bản: Mèo mướp thì làm sao? Mèo mướp thì không thể có chín đuôi à? Các ngươi đây là kỳ thị màu da! (bừng bừng lửa giận)
=====