Vô Hạn Cầu Sinh

☆[Công trình bã đậu]

Chấp Niệm hiền lành cười nói "Bạn nhận được thẻ gì vậy?"

Bạn Thanh Đăng không định lật mở. Nhưng những người chơi khác đều đang chờ đợi cô ta, nếu từ chối thì sẽ trở mặt thành thù. Cô ta chỉ có thể bất đắc dĩ thuận theo, lật thẻ bài lên trước mặt mọi người.

Không khí đột nhiên im ắng hẳn đi.

Hai mắt mọi người mở to —— đây là thẻ bài trống, trên đó không hề có bất cứ thứ gì.

Rút thẻ Thần Chết đồng nghĩa với việc gặp nguy hiểm, nếu rút được thẻ trống thì sẽ bình an vô sự? Gần như trong nháy mắt, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Chấp Niệm.

Mọi người hoặc là ánh mắt lập loè, hoặc là cúi đầu trầm mặc, dường như đều có tâm tư của chính mình.

Lúc này, hệ thống đột nhiên vang lên thông báo【Vòng truy sát đầu tiên bắt đầu.】

Bạn Thanh Đăng nắm chặt thẻ bài trong tay, khàn giọng nói "Nếu là trò sinh tồn thì tốt nhất chúng ta nên tách ra để không bị loại hết."

Tiếp theo, cô ta tìm đại một hướng nhanh chóng rời đi.

"Thần Chết đang đứng trong bóng tối nhìn chằm chằm con mồi của mình." Vân Lạc vừa nhỏ giọng lẩm bẩm vừa từ tốn rời đi.

Bốn người còn lại liếc mắt nhìn nhau, ngay sau đó cũng tản ra.

**

Bạn Thanh Đăng sau khi chủ động tách ra thì đã dần thả chậm bước chân.

Một lát sau đã có người đuổi đến.

Thấy người đến, Bạn Thanh Đăng không những không hề lo lắng mà ngược lại còn nhẹ nhõm hơn, thuận miệng chào hỏi "Bà tới rồi?"

Để tránh người khác chú ý vừa rồi trước mặt những người chơi hai người họ đã vờ như không quen biết. Trên thực tế hai người họ là tổ đội cùng đi phó bản.

"Ừm." Bi Hồn Khúc nhẹ nhàng trả lời, sau đó nghiêm mặt nói "Tui nghĩ nãy giờ rồi, thẻ bài trống có thể có hai tầng nghĩa. Thứ nhất là Thần Chết sẽ không tấn công người nắm giữ thẻ bài trống. Hoặc là người có được thẻ bài này sẽ không bị bất kỳ sát thương gì trong một vòng."

Bạn Thanh Đăng tiếp lời nói "Nếu là khả năng đầu tiên thì người rút được thẻ bài này cũng sẽ bị người chơi khác liên lụy. Nhưng nếu là khả năng sau thì người rút thẻ bài này có thể giúp đỡ những người chơi khác."

Bi Hồn Khúc gật đầu "Tui cũng đoán vậy."

"Tóm lại, thẻ bài trống đang trong tay chúng ta, xem như đã gặp may rồi." Bạn Thanh Đăng thỉnh thoảng đánh giá bốn phía, ánh mắt vô cùng cảnh giác "Rốt cuộc là khả năng nào thì chờ lát nữa sẽ biết."

Bi Hồn Khúc rút ra thẻ Thần Chết, chắc chắn sẽ bị công kích. Hai người cùng nhau hành động, nếu cô ta đứng ra ngăn cản Thần Chết thì sẽ biết được tác dụng của thẻ bài trống.

Đang nói chuyện thì một cơn gió lạnh chợt thổi qua.

Bi Hồn Khúc giơ tay lên theo bản năng để tránh gió thổi cát bay vào mắt.

Giây tiếp theo, đồng đội hoảng hốt hô vang "Cẩn thận!"

Bi Hồn Khúc ngẩn ra, chưa kịp phản ứng thì nhận ra có thứ gì đó vừa đập vào đầu.

Vừa quay đầu thì đã thấy mảnh vỡ của chậu hoa nằm rải rác trên nền đất, mà đầu cô ta thì đang không ngừng chảy máu.

Cùng lúc đó, giá trị sinh mệnh bị giảm 70.

Bạn Thanh Đăng nuốt khan. Mặc dù đã nói sẽ cố gắng hết sức bảo vệ đồng đội, nhưng việc xảy ra đột ngột nên tức thời cô ta không phản ứng kịp.

Đồng đội vỡ trán, trông rất dọa người.

Bạn Thanh Đăng run run, quan tâm hỏi han "Bà không sao chứ?"

Ngược lại, đương sự nhìn không thấy vết thương của mình thì rất bình tĩnh "Không sao, trò chơi mà thôi, không đau chút nào."

Bạn Thanh Đăng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Cô ta ngẩng đầu nhìn lên, không chắc nói "Chậu hoa rớt xuống từ lầu hai, không thấy ai trong phòng."

Bi Hồn Khúc nhẹ thở dài khó mà phát hiện "Thần Chết đang đứng trong bóng tối nhìn chằm chằm con mồi của mình. Xem ra muốn né công kích trong bảy vòng là việc không hề dễ dàng."

"Đúng vậy." Bạn Thanh Đăng giật mình gật gật đầu "Tui còn định bảo vệ bà, kết quả xảy ra chuyện ngoài ý muốn cả người đều ngây dại, cơ bản là không phản ứng kịp."

"Phó bản thường quả nhiên là không đơn giản." Bi Hồn Khúc than nhẹ một tiếng, ra hiệu cho đồng đội đi theo. Trên đường quá nguy hiểm, cô ta định tìm một chỗ an toàn để lẩn trốn.

**

Cảnh vật bốn phía hiu quạnh, thỉnh thoảng có gió nhẹ thổi qua cuốn theo vài phiến lá khô trên mặt đất.

Nắng Sớm dừng bước, đôi mắt đăm chiêu, hiển nhiên là đang suy nghĩ đối sách.

Chiều Hôm nhìn xung quanh một lát rồi chỉ vào một gác mái đơn sơ cũ kỹ nói "Hay là vào đó xem thử đi? Gác mái có ba tầng, đứng trên cao có thể quan sát được đại khái toàn bộ phó bản."

Âm thanh trò chuyện làm nhiễu loạn suy nghĩ. Nắng Sớm ngẩng đầu, một lát sau gật gật đầu đồng ý "ừm."

Chiều Hôm đi trước, Nắng Sớm theo sau, hai người một trước một sau bước lên cầu thang.

Càng vào sâu bên trong mới phát hiện gác mái còn cũ kỹ hơn bề ngoài nhiều. Mỗi bước dẫm lên cầu thang gỗ đều phát ra tiếng kẽo cà kẽo kẹt chói tai. Nếu tỉ mỉ cảm thụ thì dường như có thể ngửi thấy được mùi mốc meo lâu ngày thoang thoảng.

Chiều Hôm vừa đi vừa nhăn mày, lòng có chút không yên, luôn cảm thấy sắp sửa có chuyện gì đó xảy ra.

Cứ thất thần như vậy đi đến nữa cầu thang, bước tiếp theo đột nhiên một tiếng "Rắc" giòn tan vang lên ngay dưới chân. Ngay sau đó, dưới chân gần như không có điểm tựa.

Không hay rồi! Chiều Hôm rùng mình muốn tránh ra.

Ai ngờ cầu thang gỗ sập xuống với tốc độ cực nhanh khiến họ bất ngờ không kịp đề phòng.

Chiều Hôm không đứng vững thì thôi đi, nhưng tại thời điểm té cầu thang còn kéo theo Nắng Sớm bị vướng ngã!

Vì thế hai người một trước một sau, lăn thẳng từ cầu thang xuống đất.

Nắng Sớm "Gì dợ!!!??? O-O"

Vẻ mặt hắn ngơ ngắc, nửa nằm nửa ngồi dưới đất, thật lâu cũng chưa hoàn hồn.

Lúc này, giá trị sinh mệnh của Chiều Hôm bị trừ 80, Nắng Sớm bị trừ 30. Hai người chật vật ngồi dưới đất, hai mặt nhìn nhau, hồi lâu nói không nên lời.

Lấy lại bình tĩnh, Chiều Hôm vờ như không thèm để ý, định mở miệng nhưng Nắng Sớm chợt thay đổi sắc mặt. Chưa nói lời nào thì cả người đột nhiên nhào về phía trước đẩy đồng đội ra.

Ánh mắt Chiều Hôm xuất thần, mờ mịt không biết làm sao.

Hai người họ vừa rời khỏi, gác mái liền ầm ầm sụp đổ. Vụn gỗ lớn bé rơi đầy trên đất, nháy mắt đã biến thành một ngọn núi nhỏ. Nếu hai người còn ở trong đó sợ là đã bị chôn sống rồi!

Giá trị sinh mệnh của Nắng Sớm lại bị trừ 20, Chiều Hôm cũng bị trừ 20. Trên mặt Chiều Hôm tràn ngập vẻ may mắn, hên là còn né được......

Hoảng hốt thật lâu sau, hắn căm giận nghẹn ra một câu "Công trình bã đậu à!"

Nắng Sớm nằm liệt trên đất thở dốc, nghe vậy hai mắt trợn trắng "Chăm chỉ bắt người theo danh sách?". Truyện Ngôn Tình

"Nhìn bên ngoài thì cầu thang gỗ đã bị mối đục rỗng nên mới không chịu nổi sức nặng của người chơi. Nhưng nếu ngẫm nghĩ lại thì chắc chắn là do BOSS phó bản làm."

"Cầu thang là nhắm vào mày nhưng vì mày bị ngã lăn xuống, còn tao thì đi sát bên nên mới bị té theo."

"Tiếp đó sụp gác mái là nhằm vào tao, vì phạm vi quá lớn nên cũng liên luỵ đến mày."

"Xem ra, vòng này tất cả người chơi đều đi chung với nhau thì sẽ không tiện, rất có thể sẽ liên luỵ nhau."

Chiều Hôm buồn bã nói "Vậy cũng không thể tách ra. Hai người đi cùng rủi có gặp phiền phức còn nương tựa lẫn nhau được. Nếu đi một mình rủi gặp nguy hiểm thì chỉ có thể chờ chết."

"Mày nói cũng có lý." Nắng Sớm thở dài, lòng hơi bất an. Trò chơi vừa mới bắt đầu đã thảm khốc như vậy, sáu vòng truy sát còn lại họ phải sống thế nào đây?

**

Chấp Niệm đứng ở góc trống suy tư "Nhắc nhở có được hiện tại là 'Trốn đi, bạn bị Thần Chết theo dõi', 'Run rẩy, hoảng loạn, liều mạng chạy trốn nhưng không thấy một tia hy vọng...... Thần Chết đang đứng trong bóng tối nhìn chằm chằm con mồi của mình.'"

"Ám chỉ rõ ràng BOSS là Thần Chết. Đứng trong bóng tối, chẳng lẽ là chỉ BOSS sẽ im lặng không một tiếng động tiếp cận người chơi mà không hề báo trước?"

"Nhắc nhở đầu tiên là kêu người chơi trực tiếp chạy trốn. Nhắc nhở thứ hai cũng nói phải liều mạng chạy trốn nhưng không thấy tia hy vọng. Không lẽ phó bản này ngoài chạy trốn khắp nơi ra thì không còn cách nào khác sao?"

Chấp Niệm đăm chiêu suy nghĩ, nghĩ tới rất nhiều khả năng.

Ngay tại lúc này, vách tường sau lưng đột nhiên nứt toạc, mảnh vụn rơi xuống như mưa trút nước.

Vì sự việc xảy ra trong chớp mắt lại rất gần nên hắn bị đập trúng, cả người chật vật khốn khổ.

Chấp Niệm "???!!!"

Để tránh phát sinh tình huống bất ngờ nên hắn đã cố ý tìm những nơi trống trải để đứng. Lỡ phát sinh chuyện gì còn có đường mà chạy. Ai ngờ BOSS phó bản chẳng thèm quan tâm, thủ đoạn tấn công đơn giản thô bạo, trực tiếp phá vỡ bức tường nhìn qua rất vững chắc này!

Giá trị sinh mệnh lập tức bị trừ 100.

Chấp Niệm đứng yên tại chỗ, cười khổ liên tục. Suy nghĩ duy nhất hiện có trong đầu là khó trách người xưa có câu "Quân Tử không đứng dưới chân tường nguy hiểm", quả nhiên có đạo lý.

**

Ngay từ đầu vào phó bản, Vân Lạc liền mơ hồ nhận thấy người chơi tên Chấp Niệm cấp 6 rất không đơn giản.

Vì thế khi mọi người tản ra cô làm bộ trực tiếp rời đi, nhưng thực tế là âm thầm nhìn chằm chằm Chấp Niệm, cũng đi theo từ xa.

Quan sát một lát, không có thu hoạch lớn gì nên cô đang định rời đi. Nhưng chưa kịp cất bước thì chính mắt cô đã nhìn thấy toàn bộ quá trình vách tường bị nứt toạc.

Vân Lạc "OoO Tôi là ai??? Đây là đâu???..."

BOSS vô sĩ như vậy thì người chơi vượt ải bằng niềm tin à?

Trong lúc chửi thầm, tiếng xe phanh gấp chợt vang lên sau lưng. Từng đợt gió lớn ngay sau đó đánh úp lại, tốc độ kinh người.

Vân Lạc vội vàng né sang bên cạnh. Né thì né được nhưng cũng không bảo toàn được bản thân.

Giá trị sinh mệnh giảm đi 40.

Vân Lạc cau mày, cúi đầu xem xét thì phát hiện ra cô bị góc cạnh bén nhọn của mấy hòn đá làm cho bị thương. Cô né được cái này nhưng lại không thoát được cái kia.

Nhìn theo hướng bị mấy hòn đá văng đến, ven đường có một chiếc xe hơi đang đổ.

Vân Lạc tiến gần quan sát, phát hiện xe hơi đã tắt máy.

"Xe hơi phóng nhanh khiến đá văng ra ngộ thương người qua đường à?" Cô nghĩ thầm trong lòng "Không ngờ Thần Chết cũng khống chế được xe hơi, có khi nào tiếp theo sẽ cố ý đâm người tạo dựng hiện trường tai nạn giao thông không ta?"

Cô nhìn quanh bốn phía định thu thập thêm nhiều manh mối hơn. Nhưng vừa quay đầu lại thì đã thấy Chấp Niệm đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt hiện ra tìm tòi nghiên cứu.

Vân Lạc không hề bối rối chút nào. Cô bình tĩnh thản nhiên cười nói chào hỏi, sau đó ung dung thong thả rời đi. Rất giống người xa lạ vô tình gặp gỡ nhau rồi gật đầu chào hỏi, sau đó ai bận việc nấy.

Chấp Niệm dừng chân nhìn về phía xa, lòng thì đang nghĩ cô nàng này đến từ khi nào? Sao hắn không nghe thấy tiếng động nào hết? Nếu không phải do nghe thấy tiếng xe phanh gấp thì hắn cũng không biết có người gần đây.

Nghĩ đến đây, mỗi lời nói tiếng động càng thêm cảnh giác, từng khắc cũng không quên quan sát cảnh vật xung quanh.

**

Dòng chữ quen thuộc hiện ra trước mặt người chơi【Vòng truy sát đầu tiên đã kết thúc, người chơi vui lòng lựa chọn một thẻ bài. Hai phút sau, nếu người chơi vẫn chưa đưa ra sự lựa chọn, hệt thống sẽ tự động phân bổ.】

Sau đó, sáu tấm thẻ bài có màu sắc và hoa văn tương đồng xuất hiện, lơ lửng trên không trung trước mặt người chơi.

Nên chọn lá nào đây? Vân Lạc hơi rối rắm.

Giây tiếp theo, lá bài thứ ba tính từ trái sang đột nhiên biến mất, hình như đã được lựa chọn. Sau đó, lá bài đầu tiên cũng biến mất không thấy.

Lòng Vân Lạc căng thẳng, lập tức ý thức được nếu thẻ bài bị những người khác lấy đi vậy thì đến lúc đó chỉ còn lại một lá, tức là không thể lựa chọn được đường sống! Nghĩ vậy, cô dứt khoát chọn lấy thẻ bài thứ tư cầm trong tay.

Mở ra thì thấy mặt sau trống không.

"Thẻ tránh Thần Chết, vẫn còn may." Mi mắt Vân Lạc cong cong, thích ý nhẹ cười.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường được cung cấp từ khu bình luận hôm nay:

# Nam chính trong lòng nữ chính là một người ngốc nhiều tiền rồi mới tới đại gia bao nuôi, chắc vậy #

# Mặt đen có thể vượt ải nhưng không nhất định có thể bắt được đạo cụ #

# Luôn cảm thấy 9 tháng trò chơi PK chính là thời điểm rải hoa kết thúc #

# Ngày gặp mặt chính là lúc kết thúc. Vân Lạc gặp ông lớn, phát hiện không có lực hấp dẫn của đồng tiền vì thế hoàn toàn văn #

=====


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui