☆[Hắn là ai? Ngươi là ai? Ta là ai?]
Trở lại căn phòng nhỏ, trên vách tường bắt đầu tự động tổng kết.
【Chúc mừng người chơi vượt ải đầu tiên, nhận được đánh giá A.】
【Giá trị kinh nghiệm +120, đồng vàng +30 xu.】
【Thần Chết tặng bạn một Thẻ Thần Chết.】
【Bạn nhận được đạo cụ đặc biệt: Thẻ Thần Chết, trước khi Thần Chết thu hoạch sự sống thường trao thẻ này cho mục tiêu. Vì vậy Thẻ Thần Chết còn được gọi là "Giấy Báo Tử". Trong đó ẩn chứa sức mạnh tử vong, mang theo bên người đỡ được 50 điểm sát thương. (Không khóa).】
【Lưu ý 1: Có 30% khả năng gây ra tác dụng phụ, bị BOSS phó bản hiện tại liệt vào mục tiêu đầu danh sách cần tiêu diệt.】
【Lưu ý 2: Người có Thẻ bài có thể chỉ định dùng cho người chơi khác.】
Sau đó giao diện thuộc tính tự động hiện ra ——
Tên Nhân Vật: Vân Lạc
Cấp: 5 (Tiến độ thăng cấp 52%)
Giá trị sinh mệnh: 500
Đồng vàng: 315 ( 285+30)
Không có?! Chỉ có một món đạo cụ không khóa? Vân Lạc không thể tin được.
Kiểm đi kiểm lại cũng không lòi ra món thứ hai.
Xui xẻo là đạo cụ đặc biệt còn có tác dụng phụ vô cùng nguy hiểm. Nếu tự dùng thì sẽ có 30% tỷ lệ bị BOSS liệt vào danh sách mục tiêu cần diệt trừ hàng đầu! Nhưng nếu chỉ định người chơi khác trong phó bản thì...... Cực khổ chết đi sống lại kiếm đạo cụ, có ai bằng lòng để người khác dùng không?
Vân Lạc sâu sắc cảm thấy Thẻ Từ Thần này đại khái sẽ không bán được.
Nhìn số đồng vàng trong túi rồi bất giác thở dài. Đối với cô đồng vàng là vô ích, tích cóp cũng không biết tiêu vào việc gì.
Đúng lúc vào lúc này, trên vách tường hiện ra thông báo【Bạn muốn xem video bối cảnh "Thần Chết" không?】
【Có.】
【Không.】
Vân Lạc chọn【Có】, định xem xong video sẽ đi phó bản tiếp.
**
Mở đầu, Thần Chết mặc áo choàng đen tay cầm lưỡi hái bất ngờ xuất hiện giữa màn hình. Thỉnh thoảng có cơn gió lướt qua, áo choàng tung bay để lộ bộ xương đen ngòm.
Không biết từ khi nào mà trong tay Thần Chết đã nhiều thêm vài tấm thẻ. Tùy tiện ném đi, Thẻ Thần Chết (Giấy Báo Tử) tung bay theo gió, tấm thẻ lọt qua khe cửa dừng lại trên bàn gỗ.
Xương hàm tách ra rồi khép lại, bất chợt một tiếng cười quỷ dị vang vọng trong không trung.
Sau đó, Thần Chết nhảy lên không trung và biến mất ở chân trời.
......
Chiều cuối tuần, trên phố người đến người đi vô cùng náo nhiệt.
Một thiếu niên 15-16 tuổi đeo balo chậm chạp đi đến lớp học thêm, trên mặt hiện rõ sự không tình nguyện.
Không biết cửa thùng xe tải bị mở ra từ lúc nào. Những thanh vật liệu sắt thép đua nhau tràn ra.
Thiếu niên ngẩng đầu, thấy từng thanh thép đang rơi về phía mình thì vẻ mặt hoảng hốt. Không lâu sau cậu đã mất đi ý thức và ngã vào vũng máu.
"Có người bị thương rồi! Gọi cứu thương nhanh lên!" Xung quanh một trận hỗn loạn.
Trong tiếng ồn ào, Thần Chết lặng yên không một tiếng động tiếp cận mục tiêu, giơ cao lưỡi hái trong tay.
Những người xung quanh nhắm mắt làm ngơ như thể hoàn toàn không nhìn thấy.
Lưỡi hái nhẹ nhàng hạ xuống, sau đó một bóng người màu xanh lam xuất hiện trước mặt Thần Chết. Còn người thanh niên ngã xuống trong vũng máu lặng lẽ trút hơi thở cuối cùng.
Linh hồn đờ đẫn ngơ ngác, nét mặt thật thà.
Đang định đem người đi thì Thần Chết đột nhiên nhìn sát vào mục tiêu bằng hai hõm mắt đen tuyền của mình.
Nhìn chằm chằm một hồi rồi mới lấy một mảnh giất từ trong túi ra xem lại.
Mất một lúc lâu cuối cùng cũng phát hiện ra mình tìm lộn người......
Thần Chết dõi mắt nhìn về phía xa, phát hiện mục tiêu cần tìm đã đi càng lúc càng xa, mà linh hồn của thiếu niên bị bắt nhầm vẫn đang thật thà đứng bên cạnh. Vì thế liền thuận tay nhét linh hồn về lại cơ thể cậu bé.
Một lát sau, thiếu niên nằm trong vũng mau khôi phục hơi thở. Tuy rất mỏng manh, nhưng cuối cùng vẫn còn sống.
Thần Chết nhìn xung quanh, chọn một hướng lặng lẽ rời đi.
......
Xem đến đây, Vân Lạc khô héo lời. Bảo sao người nhận giấy báo tử và đứa nhóc bị tấn công trông khác nhau thế, hóa ra Thần Chết nhìn nhầm!!
Bề ngoài thoạt nhìn rất chi là ngầu đét nhưng thực chất là anh chàng hài hước à?
Tiếp tục xem video, cô cạn lời phát hiện những chuyện hoang đường này không phải xảy ra chỉ một lần. Xe buýt lật, có vài người xấu xa đáng chết có người không. Thần Chết nhớ nhầm, kết quả buông tha toàn bộ đám xấu xa, câu hồn hết những người nên tồn tại.
......
Chuyện này xảy ra vô số lần.
Cũng vì vậy mà Thần Chết làm việc vô cùng vất vả, thường là phần lớn thời gian đều dành cho việc dọn dẹp đống lộn xộn.
Một ngày nọ, Thần Chết rốt cuộc cũng nổi giận quyết định gọm một đám đáng chết lại với nhau. Vì xung quanh không có người khác không cần lo lắng ngộ thương hoặc lại tìm sai mục tiêu nên rất nhiệt tình tấn công.
Ngặt nổi nhân loại là sinh vật vô cùng xảo quyệt, bất kể gặp phải tình huống tuyệt vọng nào họ cũng sẽ cố gắng hết sức để thoát thân.
Bất cứ khi nào có một con mồi tẩu thoát thành công, Thần Chết sẽ gửi một thông báo tử vong khác. Điều này là để chứng minh cho họ thấy rằng Thần Chết ở khắp mọi nơi và luôn theo dõi con mồi của mình!
......
Đến tận đây, Vân Lạc rốt cuộc hiểu rõ thiết lập của phó bản. Cô thầm nghĩ, chẳng trách mình lại nhận được Thẻ Thần Chết. Hóa ra trước khi Thần Chết ra tay thì sẽ gửi thẻ bài cho mục tiêu.
Về phần tại sao chỉ có một món đạo cụ không khóa thì...... Con mồi thuận lợi trốn thoát, Thần Chết tức giận còn không kịp ở đâu ra còn tặng thêm quà?
Đả thông kinh mạch xong, Vân Lạc không khỏi than nhẹ một tiếng "Người chơi có mạnh cỡ nào cũng không bẻ được thiết lập của hệ thống. Không tương thích thì nỗ lức đến đâu cũng vô dụng."
Vách tường hiện ra【Vô Hạn Cầu Sinh được chia thành ba cấp độ: Dễ, thường, khó. Vui lòng lựa chọn cấp độ. ( Chú ý: Phó bản thuộc chế độ nhiều người chơi, thường là 3-8 người, hệ thống ghép đội ngẫu nhiên)】
Vân Lạc chọn【Thường】, tiếp tục đi phó bản.
Giây tiếp theo, một giọng nữ dịu dàng trầm thấp cất lên lời thơ "Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm."
Vân Lạc lập tức hóa thành tia sáng trắng rồi biến mất.
**
Khi mở mắt ra, Vân Lạc đang đứng trong một thư phòng rất to. Đứng xung quanh là hai người chơi nữ và hai người chơi nam, tên và cấp bậc lần lượt là ——
Như Mộng Lệnh - nữ - cấp 5 - giá trị sinh mệnh 500.
Nam Sênh - nữ - cấp 4 - giá trị sinh mệnh 400.
Phệ Thiên - nam - cấp 4 - giá trị sinh mệnh 400.
Thổ Hào Quân - nam - cấp 5 - giá trị sinh mệnh 500.
Vân Lạc nhìn sương sương xong thì liền thấy dòng chữ to đỏ như máu xuất hiện trước mặt【Hắn là ai? Ngươi là ai? Ta là ai?】
【Điều kiện vượt ải: Rời khỏi thư phòng trong vòng 120 phút.】
【Trò chơi chính thức bắt đầu.】
Vân Lạc nhìn chằm chằm dòng chữ đỏ như máu một hồi, rất là vô ngữ. Mình là ai cũng không biết, không lẽ BOSS phó bản bị mất trí?
"Có ai muốn đi cùng tôi không?" Nam Sênh chủ động dò hỏi.
Thổ Hào Quân liếc mắt nhìn cô ta một cái, không nói hai lời xoay người rời đi.
Như Mộng Lệnh cũng nhanh chóng rời đi sau đó.
Phệ Thiên dễ nói chuyện hơn, cười hì hì tiếp lời "Chúng ta cấp thấp nhất thôi thì đi cùng đi?"
"OK." Nam Sênh sảng khoái đồng ý.
Rất nhanh, mọi người đã đường ai nấy đi, chỉ còn mỗi Vân Lạc ở lại.
Vân Lạc nhún vai, không hề để ý mà đi dạo xung quanh.
Đầu tiên là nhìn cửa chính trước đã. Trên cửa dán một vài lá bùa, dòng chữ rune được vẽ bằng chu sa, còn viết thêm hai chữ "đừng xé".
Vân Lạc tìm hồi lâu cũng không thấy khóa cửa, không khỏi sửng sốt — không có khóa cửa thì sao họ chạy thoát?
Xét thấy trên lá bùa viết hai chữ "đừng xé" nên cô cũng không định đi tìm đường chết, thế nên tạm thời thả trôi sự nghi ngờ trong lòng quyết định rời đi.
Góc trái của thư phòng có một gian phòng.
Vân Lạc rảo bước đi vào, phát hiện quạt xếp được trèo đầy trên tường.
Phần lớn xương quạt làm bằng tre hoặc ngà voi, mặt quạt làm bằng lụa hoặc giấy mịn. Từng chiếc quạt được treo trên tường, nhìn từ xa vừa đẹp mắt lại vừa hoành tráng không sao tả xiết.
Vân Lạc ghé sát vào thưởng thức, thỉnh thoảng lại kinh ngạc trầm trồ.
Đột nhiên, ánh mắt cô dừng lại —— có vài chiếc quạt được họa hình, vài chiếc thì được viết chữ hoặc đề thơ.
Trong đó có cất giấu manh mối hay không?
Nghĩ vậy, Vân Lạc tỉ mỉ xem xét từng chiếc quạt một.
"Thất Bảo họa quạt tròn, xán lạn minh nguyệt quang. Cùng Lang trọn ngày hạ, muôn thuở chẳng quên nhau. (《Đoàn Phiến Ca》—— Đông Tấn Đào Diệp)" [1]
"Vầng trăng tựa tắt sáng, mành mỏng tựa xuyên mây. Giấu chẳng nổi môi cười, trước làn gió thu sang. ( 《Vịnh Phá Phiến 》——【Đường】Đường Di)" [2]
"Đôi lứa kết thành cây liền cành, theo ý người trào dâng. Nửa vầng trăng thu, một mảnh tóc thề. Khi đến tay, từng trận gió nhẹ lay. (《Bắc Song Điều · Thanh Giang Dẫn 》—— Minh · Cù Hựu)" [3]
[1] "七宝画团扇,灿烂明月光。与郎却耽暑,相忆莫相忘。(《团扇歌》,东晋桃叶)"
[2] "轮如明月尽,罗似薄云穿。无由重掩笑,分在秋风前。(《咏破扇》,【唐】唐怡)"
[3] "双环结成连理枝,舒卷随人意。半轮秋月明,一片春云腻。到手时清风阵阵起。(《北双调·清江引》,明·瞿佑)"
......
Không lâu sau, Vân Lạc liền phát hiện mặt quạt thượng câu thơ đều cùng cây quạt có quan hệ, chỉ có một phen cây quạt không giống người thường.
Trên mặt quạt viết, "Trải da người lên giường, chấp bút màu họa nét; đã mà ném bút, cầm da như rũ áo, khoác lên mình liền hóa thành nữ tử. ( Thủ Tự《 Liêu Trai Chí Dị 》)" [4]
[4] "铺人皮于榻上,执彩笔而绘之;已而掷笔,举皮,如振衣状,披于身,遂化为女子。(取自《聊斋志异》)"
Lời này có ý gì?
Trải da người lên giường, cầm bút màu phác hoạ một lát liền xong. Sau đó quăng bút qua một bên, cầm tấm da người đã vẽ xong khoác lên người sau đó liền biến thành một cô gái.
Đây đích thực là Truyền thuyết Họa Bì trong Liêu Trai Chí Dị.
Trước khi vào phó bản hệ thống cũng cho manh mối "Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm."
Vừa vào phó bản thì có thêm một dòng chữ manh mối【Hắn là ai? Ngươi là ai? Ta là ai?】
Mấy cái này Vân Lạc đều biết rõ!
Sau khi dung nạp tất cả thông tin xong, cô không khỏi hoảng sợ khi nghĩ lại "May mà học tốt ngữ văn còn nắm được nền tảng vững chắc, không thì xem xong cái này cũng không biết làm sao?!"
Nếu không giỏi văn, không tìm ra được những sự khác biệt trong từng bài văn thơ thì không thể nhận ra điểm khác biệt của từng chiếc quạt.
Nếu nền tảng ngữ văn không chắc, dù tìm ra quạt thì cũng không chắc tìm ra được ý nghĩa của câu chữ.
Nếu không biết phó bản có liên quan đến Họa Bì thì có lẽ cô không thể nhanh chóng hiểu được ý nghĩa thực sự của manh mối.
Mọi thứ đều được liên kết với nhau, chỉ cần sai ở một mắc xích thì sẽ không đưa ra được kết luận chính xác!
Vân Lạc thở phào một hơi, sau đó rời đi, tìm manh mối ở một phòng khác.
Vừa bước vào cô đã sửng sốt —— cạnh tường có một chiếc tủ lớn, mỗi hộc tủ đều đang chất đầy tầng tầng lớp lớp những cuộn tranh. Nhìn sương sương cũng phải đến trăm cuộn!
Trong lúc hoảng hốt Vân Lạc chợt nhớ đến nỗi sợ hãi của việc tìm manh mối. Nhưng biết làm sao giờ? Không đâm đầu tìm thì biết làm sao?
Cô nhận mệnh thở dài một hơi, vén lên tay áo lên tất bật vào việc.
Tác giả có lời muốn nói: Câu thơ cùng cổ thơ từ nơi phát ra với độ nương tư liệu
**
Q: Học Ngữ Văn có hảo dụng không?
A: Hữu dụng chứ! Chơi trò chơi dùng!
=====