Vô Hạn Cầu Sinh

☆[Tôi Từ Tâm]

"Ái chà, bị nhìn thấu rồi." Hàng giả không hề để ý cười cười.

Vẻ mặt của Nam Sênh lập tức thay đổi. Vừa rồi cô ta đã một mình ở cạnh BOSS rất lâu! Nếu trong lúc vô tình kích phát cờ tử vong thì......

Nghĩ vậy, cả người cô ta đều thấy không khoẻ.

Hàng giả quay đi, liếc mắt nhìn Vân Lạc một cái thật sâu, trịnh trọng nói "Ngươi hay đó."

Tiếp đó đột nhiên cười lớn rồi hóa thành một làn khói.

Vân Lạc khó hiểu, hình như BOSS phó bản có hảo cảm với mình, cô có làm gì hả?

"Xong cô rồi." Thổ Hào Quân nhìn Vân Lạc bằng ánh mắt nhìn người chết "BOSS đã coi trọng cô, không chừng sẽ đoạt da cô đó."

Vân Lạc nhướng mày, không chút để ý nói "Cũng không phải chưa từng bị đoạt."

Phó bản Nhà Kính, người chơi với BOSS đoạt tới cướp lui chơi rất vui vẻ kia kìa.

Thổ Hào Quân "......"

Nét mặt anh ta cứng đờ, không thể tin được nhìn đối phương. Trong lòng vô cùng buồn bực, rốt cuộc thì cô nàng này đã trải qua những gì?

"Không tán dóc nữa, tôi còn phải đi tìm manh mối." Phất phất tay, Vân Lạc trực tiếp rời đi.

Nam Sênh hít sâu mấy lần, miễn cưỡng lấy lại tinh thần. Cô ta trầm giọng nói "Chúng ta hợp tác đi."

"Hở?" Thổ Hào Quân còn đang ngẩn người thì thình lình nghe được lời đề nghị, vẻ mặt càng trở nên đờ đẫn.

"Giả sử Họa Bì chỉ có một và nó cũng vừa giả dạng thành Vân Lạc xuất hiện trước mặt chúng ta, vậy thì có thể chứng minh tôi với bạn đều là người chơi." Nam Sênh nghiêm túc phân tích.

"Khó mà phân biệt thân phận của người chơi trong phó bản này. Xác định là người chơi rồi thì tốt hơn là nên cùng nhau hành động."

Cô ấy lại khẽ than thở "Thậm chí lúc đầu tôi còn nghĩ trong năm người chúng ta đang có một người do BOSS cải trang thành. Lỡ BOSS muốn làm gì thì sẽ khó mà phòng bị."

Đột nhiên, Thổ Hào Quân chợt nhớ tới lúc anh ấy tìm được manh mối —— nguy hiểm đến từ xung quanh! Không lẽ ý của câu này là BOSS là một trong năm người chơi?

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, anh ta nhanh chóng đồng ý đi cùng Nam Sênh, cũng không hề giấu diếm mà nói hết những gì mình biết.

Nghe vậy, Nam Sênh suy nghĩ một lát, vẻ mặt nghiêm trọng nói "Vừa rồi ở đây có ba người, bạn tôi và Vân Lạc. Nếu Họa Bì là một trong năm người chơi thì nói cách khác Phệ thiên hoặc Như Mộng Lệnh có vấn đề."


"Chắc vậy á." Thổ Hào Quân cảm thấy suy nghĩ của mình rõ ràng hơn bao giờ hết.

Sau đó, hai người nhỏ giọng thảo luận thêm về các biện pháp đối phó.

**

Nam Sênh có thể đoán ra trong hai người Như Mộng Lệnh và Phệ Thiên có vấn đề thì đương nhiên Vân Lạc cũng có thể nghĩ đến. Nhưng cô một lòng muốn tìm càng nhiều manh mối càng tốt nên tạm thời vứt bỏ nghi ngờ này sang một bên từ từ tính.

Đi được một lúc lại thấy một gian phòng khác.

Cô đẩy cửa phòng, chưa kịp bước vào thì hương mực xông thẳng vào khoang mũi. Vân Lạc nhớ Thổ Hào Quân từng nói anh ta đi vào một phòng chứa đầy thanh mực.

Nhìn lướt qua có thể thấy mực rải rác khắp phòng. Cô lập tức biết được Thổ Hào Quân từng đi vào gian phòng này.

Nếu manh mối trong phòng đã bị lấy đi vậy thì không cần lãng phí thời gian tìm kiếm. Vân Lạc đóng cửa lại định rời đi, khi xoay người thì phát hiện có người đang đứng sau lưng cô.

Như Mộng Lệnh, một trong những đối tượng khả nghi.

Ý nghĩ trong lòng Vân Lạc bay tán loạn, mặt thì vờ như không hỏi "Chuyện gì hả?"

"Trao đổi manh mối không?" Như Mộng Lệnh cũng không nói lời vô nghĩa, mở miệng liền nhắm thẳng chủ đề.

"Ô kê." Vân Lạc đồng ý. Giống như cô từng nói, có là Hoạ Bì đến trao đổi manh cũng thì cô cũng sẽ đồng ý.

"BOSS phó bản là Hoạ Bì." Vẻ mặt Như Mộng Lệnh nghiêm túc, nhanh nhẹn mở miệng.

Vân Lạc hơi ngạc nhiên, sau đó ánh mắt loé sáng. Thường thì người chơi sẽ dễ dàng nói ra manh mối ư? Không phải nên cãi cọ qua lại à?

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng ngoài miệng lại nói "Tôi biết, mới vừa gặp xong, không thấy tấn công người chơi."

Như Mộng Lệnh cau mày "Gặp được?"

"Đúng vậy, một Vân Lạc khác. Lớn lên giống tôi y như đúc, hoàn toàn không thể phân biệt." Vân Lạc dứt khoát nói.

"Vậy......" Như Mộng Lệnh vừa định hỏi tiếp, Vân Lạc lạnh nhạt đánh gãy "Đến bạn nói."

Như Mộng Lệnh trầm tư một lát, chậm rãi mở miệng "Nói trước là tôi vừa gặp Phệ Thiên và trao đổi manh mối với anh ta, tôi không thể đảm bảo lời của anh ta đúng sự thật."

Lời nói rất bình thường nhưng Vân Lạc chớp mắt đã thay đổi sắc mặt "Bạn với Phệ Thiên ở cùng nhau, khi nào?"


Như Mộng Lệnh ngẩn người, thành thật trả lời "Mới đây, chắc khoảng ba phút trước."

"Ba phút trước tôi, Thổ Hào Quân, Nam Sanh và Hoạ Bì cũng ở cạnh nhau." Vân Lạc gằn từng chữ.

"Cho nên?" Như Mộng Lệnh không biết cô nàng trước mặt đang kích động vì cái gì, "Năm người chơi và một BOSS phó bản, chỗ nào có vấn đề?"

Vấn đề rất lớn! Lòng Vân Lạc quay cuồng, vô số ý nghĩ nhanh chóng hiện lên trong đầu.

Nếu lời Như Mộng Lệnh nói là thật, vậy có nghĩa là năm người chơi đều là thật, Hoạ Bì không xen lẫn bên trong. Nói vậy thì manh mối "Nguy hiểm đến từ xung quanh bạn" mà Thổ Hào Quân tìm được nên giải nghĩa thế nào?

Chẳng lẽ...... Hoạ Bì không chỉ có một? Hoặc nó có thuật phân thân?

Vân Lạc càng nghĩ càng loạn, đầu như muốn nổ tung. Vô tình thoáng nhìn Như Mộng Lệnh, bình tĩnh lại —— hình như cô suy nghĩ quá nhiều.

Người trước mặt có phải Như Mộng Lệnh bản gốc hay không còn chưa xác nhận được. Lời nói thật hay giả dối cũng không phân biệt được. Nếu ông tướng này là Hoạ Bì cố ý nói dối gây nhiễu loạn suy nghĩ của người chơi, cả tin sẽ đem lại hậu quả vô cùng thảm.

"Làm sao để chứng minh lời bạn nói là thật?" Mắt Vân Lạc đen láy, bình tĩnh nói.

Vẻ mặt Như Mộng Lệnh không thể hiểu được "Tôi với Phệ Thiên trao đổi manh mối với nhau, có phải chuyện mất nhân tính gì đâu, lừa cô làm gì?"

"Như mình vừa nói, chứng minh chuyện này là vô cùng quan trọng." Ngẫm nghĩ, Vân Lạc đưa ra giao dịch "Mình nói cho bạn một manh mối, bạn dẫn mình đi tìm Phệ Thiên, được không?"

Như Mộng Lệnh càng nhìn người trước mặt, càng cảm thấy kỳ lạ.

Không phải là Hoạ Bì cải trang chứ? Cô ấy tự trấn an trong lòng, rất muốn xoay người chạy trốn.

Chỉ cần dẫn người tìm Phệ Thiên thì sẽ nhận được manh mối, cô ấy không dằn lòng được. Chơi phó bản mà, đương nhiên là càng nhiều manh mối càng tốt.

Suy xét xong cô ấy cắn răng đồng ý "Cô nói đi, tôi đồng ý."

"Thổ Hào Quân tìm được một manh mối là nguy hiểm đến từ xung quanh vạn." Vân Lạc nói thẳng chẳng kiêng dè.

Như Mộng Lệnh ngẩn người, sau đó vẻ mặt thay đổi trông thấy.

"Suy nghĩ cẩn thận đi?" Vân Lạc nhìn chằm chằm người trước mặt không chớp mắt "Đê chứng minh bạn không phải Hoạ Bì, phiền đi trước dẫn đường."

Như Mộng Lệnh không nói một lời, đi ở phía trước.

Vậy mà không hóa thành làn khói, người này thật sự không phải Hoạ Bì? Vân Lạc thầm nghĩ, cũng nhanh chân đuổi theo.


Rẽ trái rẽ phải, hai người đi vào phòng để các loại bút lông. Cửa phòng vừa đẩy ra liền thấy Phệ Thiên đứng bên án thư nhìn ngắm một cây bút lông nhỏ.

Không đợi Vân Lạc mở miệng, Như Mộng Lệnh đã dẫn lời trước "Phệ Thiên, vào phó bản xong thì tôi với anh đều đi với nhau khoảng 15 đến 20 phút đúng không?"

"Ừ, sao vậy?" Vẻ mặt Phệ Thiên mờ mịt.

"Không có gì." Như Mộng Lệnh không nhiều lời.

Vân Lạc cúi đầu không nói, rơi vào trầm tư.

Nếu không phải gợi ý trong năm người chơi có một Hoạ Bì đang trà trộn thì nó mang ý nghĩa gì? Hoặc là nó vẫn mang hàm nghĩa đó nhưng ý ở đây là Hoạ Bì có thể cùng một lúc điều khiển được mấy tấm da người?

Mặt khác, tình huống hiện tại rất không lạc quan. Làm sao để phân biệt Hoạ Bì, không biết; Hoạ Bì muốn làm gì, không rõ lắm; làm sao mở được cửa chính của thư phòng, không có manh mối......

Đầu óc rối như tơ vò không thể lý giải được, Vân Lạc không nén được giận, lẩm bẩm "Phiền phức."

"Đúng vậy" Vẻ mặt Như Mộng Lệnh cũng vậy. Nhận được manh mối vậy mà lại thêm mâu thuẫn, đúng là ngoài dự kiến của cô ấy.

Giao lưu qua loa vài câu, Vân Lạc và Như Mộng Lệnh nói ám hiệu với nhau, sau đó vội vàng rời đi —— nếu giờ phút này người chơi đều đang trong sương mù, vậy phân công hành sự, tìm kiếm càng nhiều manh mối, nắm giữ càng nhiều tin tức càng tốt.

**

Tàng Thư Các, Nam Sang cùng Thổ Hào Quân phân công tìm kiếm manh mối.

Phòng rất lớn, chỉ tính kệ sách thôi đã có đến mười mấy kệ, sách để đầy trên đó.

Thổ Hào Quân lật xem từng quyển một để tra tìm manh mối.

Đột nhiên Nam Sanh mò đến, mở miệng nói "Nói thật, nếu nghe thấy phòng sách có Hoạ Bì thì bạn thấy sao?"

"Sợ." Thổ Hào Quân vô cùng thẳng thắn thừa nhận, túng quẫn nói, "Trong Liêu Trai, thật ra Hoạ Bì là quỷ dữ khoác lớp da. Vừa nhớ tới đây tôi liền không chịu được mà run rồi."

Nam Sanh "Phụt" một tiếng cười.

Sắc mặt Thổ Hào Quân không tốt, miệng lẩm bẩm "Cười cái gì? Chẳng lẽ cô không sợ? Tôi không tin."

"Tôi? Cũng bình thường." Nét mặt biến hoá, Nam Sanh nhỏ giọng nói, thần bí nói "Tôi nghĩ, không thì mình tìm cơ bội tiêu diệt Hoạ Bì đi."

Thổ Hào Quân khiếp sợ nhìn lại.

# BOSS không giết cô đã tốt lắm rồi, cô còn muốn chủ động giết BOSS? #

# Anh ta không biết sao lại tìm được đồng đội lâm thời gan to nhường này #

# Không không không, không phải anh ta túng quẩn, đây là từ tâm #


Sắc mặt Thổ Hào Quân căng đét, âm thanh khẽ run "Vậy một mình cô đi, chúc cô thuận buồm xuôi gió."

Ngụ ý là, anh ta không đi, hai người trực tiếp tan vỡ.

"Tại sao?" Nam Sanh nghiêng đầu, rất tò mò.

"Tôi từ tâm." Mặt Thổ Hào Quân không biểu cảm gì, ương ngạnh trả lời "Mục tiêu chỉ có một, đó chính là có thể chạy ra khỏi thư phòng."

"Biết rồi." Nam Sanh âm thầm tiếc hận.

Ngay tại lúc Thổ Hào Quân định tiến lên một bước thảo luận chuyện tách ra, Nam Sanh trước mặt hơi hơi mỉm cười, sau đó hóa thành một làn khói.

Thổ Hào Quân "!!!"

Cách trốn chạy quen thuộc này!!!

Anh ta bất chấp việc phải tiếp tục điều tra manh mối, ném sách đỉ, lập tức vô cùng lo lắng chạy đi tìm đồng đội lâm thời.

"Sao vậy?" Nghe thấy động tĩnh, Nam Sanh không khỏi ló ra đầu.

Thổ Hào Quân chạy tới như thấy thân nhân, run rẩy hỏi "Vừa rồi cô ở đâu?"

"Đứng chỗ này lật sách." Nam Sanh khó hiểu.

"Nhưng vừa rồi tôi thấy cô đến tìm tôi." Thổ Hào Quân một lời khó nói hết.

Nam Sanh nghiêm mặt, nhỏ giọng nói "Hoạ Bì hả?"

Thổ Hào Quân điên cuồng gật đầu, nghĩ lại mà sợ.

"Anh không sao chứ? Nó có tấn công anh không?" Nam Sanh quan tâm dò hỏi.

"Không." Nhớ lại những chuyện đã qua, lòng Thổ Hào Quân vẫn còn sợ hãi "Chỉ hỏi một vài câu sau đó liền đi rồi."

"Hỏi cái gì?" Nam Sanh tiếp tục dò hỏi.

Thổ Hào Quân đắn đo một hồi, mặt không chút máu nói "Nó hỏi tôi có muốn tìm một cơ hội tiêu diệt Hoạ Bì......"

Nam Sanh khẽ nhếch miệng, thật lâu nói không nên lời.

"Tôi nào dám tiêu diệt Hoạ Bì chứ! Hận không thể cách nó càng xa càng tốt!" Tim Thổ Hào Quân đập như sấm, không thể bình tĩnh được "Nó hỏi chuyện này làm gì chứ? Thử xem sao hả? Hay cố ý hù dọa người? Chọc tôi chơi?"

"Không biết." Nam Sanh cũng mờ tịt. Tạm dừng một lát, cô ta lại hỏi "Anh thật sự không muốn tiêu diệt Hoạ Bì hả? Giết nó là xong xuôi mọi chuyện, tốt biết bao."

Thổ Hào Quân kháng cự mười phần, trả lời không cần nghĩ ngợi "Tại sao lại muốn giết nó? Tôi cũng đâu bị điên."

=====


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận