☆[Xém chút bị trêu đến hỏng]
Nam Sanh lẳng lặng nhìn đồng đội lâm thời, không nói gì.
Thổ Hào Quân bị nhìn chằm chằm đến dựng tóc gáy, nhịn không được mở miệng "Không lẽ cô muốn......"
Câu nói kế tiếp anh ta không nói ra, chỉ làm động tác cắt cổ.
"Tôi đúng là từng có ý tưởng này." Nam Sanh cũng không giấu giếm.
Thổ Hào Quân "......"
Bạn ơi xin chào, tạm biệt bạn nha.
"Nếu hiện tại cô chưa thay đổi ý định, vậy đường ai nấy đi." Thổ Hào Quân nói như chém đinh chặt sắt "Dù sao tôi cũng không đi."
"Biết rồi." Nam Sanh nhỏ giọng nỉ non.
"Đúng rồi, vừa rồi tôi nói chuyện với Hoạ Bì mà cô không nghe thấy gì à? Lúc chúng tôi nói chuyện với nhau không hề nhỏ giọng, nói rất lớn tiếng......" Thổ Hào Quân còn đang lải nhải thì Nam Sanh trước mặt lại hóa thành làn khói.
Thổ Hào Quân "......"
Gặp quỷ! Thì ra người này cũng là hàng giả!
Hai mắt anh ta đăm chiêu, đầu óc trống rỗng, ngây ngốc tại chỗ, không biết nên phản ứng ra sao.
Nam Sanh nhanh chóng lật xem sách cổ, xem một quyển, quét mắt một cái, ném một quyển, chẳng mấy chốc liền đi vào kệ sách chỗ Thổ Hào Quân.
Cô ta liếc mắt nhìn người nào đó, cau mày "Làm gì vậy? Không cần tìm manh mối à?"
Thổ Hào Quân thấy lại là Nam Sanh, không khỏi dậm chân quát "Tới nữa?! Tao nói này, quá tam ba bận nha!"
"Nói hươu nói vượn gì vậy?" Vẻ mặt Nam Sanh tràn đầy khó hiểu.
"Tao không muốn tiêu diệt Hoạ Bì, không muốn không muốn không muốn!" Thổ Hào Quân vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình như cũ.
Nam Sanh cạn lời nhìn người trước mặt, không khách sáo nói "Trúng tà hả? Có thể bình thường chút được không? Mặc dù không muốn hành động một mình, nhưng nếu đồng đội là một người bệnh thần kinh thì đi cùng nhau cũng chẳng giúp được gì."
Vừa nói vừa nghĩ, rõ ràng là một người chơi, nói điên là điên vậy à?
Giọng điệu khinh thường này, một lời không hợp liền tách ra, nhìn là biết người chơi bình thường!
Lòng Thổ Hào Quân bình tĩnh lại, nhịn không được mà kể khổ với đồng đội.
Hả? Hoạ Bì đã tới? Lại còn bị lừa những hai lần? Biểu cảm của Nam Sanh lập tức trở nên khó miêu tả.
"Thật đó." Thổ Hào Quân nhấn mạnh "Tôi không lừa cô đâu."
"Vậy nó có ý đồ gì?" Nam Sanh vô cùng khó hiểu, "Chủ động kéo người tổ đội xoát BOSS, tiện tiêu diệt tất cả người chơi trong một lần hả?"
"Có thể lắm." Khi nói chuyện, biểu cảm của Thổ Hào Quân chợt nghiêm túc, gần như tin tưởng không nghi ngờ.
Tôi tin anh mới lạ!
"Vừa rồi tôi không nghe bất cứ thứ gì cả." Nam Sanh giận dữ tỏ vẻ "Đừng miên man suy nghĩ nữa. Mặc kệ anh đã gặp phải chuyện gì, nhanh tìm manh mối trước đi!"
Thổ Hào Quân tự nói với lòng, hơi dữ một chút nhưng mang lại cảm giác rất an toàn.
Anh ta gật gật đầu, đang định tiếp tục tìm kiếm.
Ai ngờ ngay lúc này, lại nghe thấy một giọng nữ thì thầm bên tai "Thật ra, ta cũng là Hoạ Bì......"
"A a a a!" Thổ Hào Quân lông tơ dựng thẳng, cầm lòng không đậu kêu to ra tiếng.
Tiếng la vang vọng khắp Tàng Thư Các, nghe rất thảm thương.
Nam Sanh "......"
Ai mà có dè, ông nội này phản ứng lớn dữ vậy, xem ra là bị dọa mất mật thật.
Nam Sanh hơi áy náy cười trừ "Xin lỗi, tôi không biết anh sợ dữ vậy."
Xém bị trêu đến hỏng Thổ Hào Quân "......"
Anh ta khóc không ra nước mắt, vô cùng muốn đạp cửa đi ra, nhưng lại sợ bị Hoạ Bì đùa giỡn tiếp, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ.
**
Đây là một căn phòng sạch sẽ ngăn nắp. Trên bàn sách để một tá giấy Tuyên Thành, nghiêng mực đang được đè lên đó.
Như Mộng Lệnh nhìn lại gần, phát hiện giấy Tuyên Thành được xếp chồng lên nhau, màu trắng, hoa văn và trình tự rõ ràng. Chỉ tiếc, trên giấy trống không chưa viết gì.
Không phát hiện ra manh mối hay là đã bị người khác nhanh chân đến trước?
Như Mộng Lệnh vừa suy tư vừa đi vòng quanh.
Cửa phòng lại bị đẩy ra.
Như Mộng Lệnh quay đầu lại, phát hiện người tiến vào chính là Phệ Thiên.
"Cô ở đây hả." Phệ Thiên hơi sửng sốt, sau đó chào hỏi.
"Ừm, nhìn đại khái vậy thôi." Như Mộng Lệnh đáp lời.
"Có phát hiện gì chưa?" Phệ Thiên câu được câu không trò chuyện, thuận tiện dạo vài vòng.
Nhắc tới chuyện này Như Mộng Lệnh nhịn không được thở dài.
"Bình tĩnh, từ từ thôi, không cần vội." Phệ Thiên an ủi.
Như Mộng Lệnh cảm thấy tính cánh người này đúng là hệ Phật.
Người chơi hệ Phật là theo kiểu nội tâm bình tĩnh, mọi việc đều làm theo sở thích của mình. Không tranh không đoạt, có thể vượt ải thì vượt, không cũng không sao. Dù sao quan trọng nhất cũng chính là quá trình chơi, kết quả sao cũng được, cố hết sức là ok rồi.
Như Mộng Lệnh sớm đã nghe nói có người chơi như vậy, chẳng qua đây là lần đầu tiên được thấy chân nhân.
Nhớ lúc vừa mới gặp, đối phương cứ vậy mà nói ra thông tin Hoạ Bì, hồn nhiên không hề bận tâm, khi đó cô ấy liền biết, có thể lần này không chỉ là trò chơi thông thường.
Hiện tại nghe Phệ Thiên an ủi, Như Mộng Lệnh lập tức cảm thấy đây chắc chắn là Phệ Thiên bản gốc.
Hai người không hẹn mà cùng tìm kiếm, nhất thời không nói chuyện.
Đột nhiên, Phệ Thiên nhẹ kêu một tiếng.
Như Mộng Lệnh dựng lỗ tai, phi lại gần "Sao vậy?"
"Phát hiện mấy lá bùa." Vừa trả lời, Phệ Thiên vừa cẩn thận đánh giá hoa văn trên đó.
Hình rồng rắn được vẽ bằng chu sa, hoa văn huyền diệu, y hệt tấm được dán ở cửa Thư Phòng.
Truyền thuyết kể rằng, bùa của Đạo gia có thể dùng để phòng thân, nói không chừng có thể đuổi Hoạ Bì.
Nghĩ đến đây Như Mộng Lệnh thương lượng "Chỗ này có vài lá bùa, có thể cho tôi một lá không?"
"Ok, không là gì cả." Phệ Thiên không nói hai lời, đưa ra một lá bùa.
Vui mừng hiện rõ trên nét mặt Như Mộng Lệnh "Rất cảm ơn bạn!"
"Không có gì." Phệ Thiên ôn hòa tươi cười.
Bùa đã tới tay, Như Mộng Lệnh quyết định có qua có lại "Bạn cừ từ từ xem, tôi đi phòng khác."
"Ok." Phệ Thiên không dị nghị gì.
Như Mộng Lệnh rời khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Phệ Thiên đi đến góc tường, bắt đầu tìm kiếm không chút hoang mang, đồng thời khóe miệng hiện lên ý cười.
**
Sách trong Tàng Thư Các thật sự quá nhiều, phải xem nhanh và phí thời gian cũng tương đối nhiều.
Nam Sanh tập trung lực chú ý, chuyên tâm lật sách, cố gắng nâng cao hiệu suất nhất có thể.
Bỗng nhiên, Thổ Hào Quân mò qua, lắp bắp mà nói "Không thì chúng ta ở gần nhau đi?"
Nghe vậy, Nam Sanh vô cùng xem thường mà tiếp tục lật sách. Cô ta xem sách muốn váng đầu hoa mắt, người nào đó lại cố tình không biết hỗ trợ, chút thì chuyện này, lát thì việc kia.
Tâm trạng vốn đang bực bội, tính tình tự nhiên sẽ không được tốt. Nam Sanh nóng giận nói "Lại sao nữa? Không phải hồi nãy nói rất tốt đẹp à?"
"Tôi tôi tôi từ tâm." Thổ Hào Quân mặt như đưa đám.
Nam Sanh "......"
Túng quẫn thì nói túng quẫn, từ tâm cái gì.
"Nếu Hoạ Bì lại tìm tôi thì sao giờ?" Thổ Hào Quân càng nghĩ càng không yên tâm "Tái ngộ thêm lần nữa, có thể tôi sẽ bị ( dọa đến) ngã, đồng ý ở cùng đi."
"Có thể ở đây nhưng phải nghiêm túc làm việc." Nam Sanh bó tay phải đành đồng ý.
Thổ Hào Quân mừng hết lớn, liên tục gật đầu "Không là gì hết, tôi lập tức hỗ trợ."
Nhưng vừa mới nhìn sách có một chút anh ta liền mở miệng lần nữa "Cô thấy Hoạ Bì hỏi chúng ta có thể giết nó hay không là ý gì?"
Nam Sanh bắt đầu cảm thấy tìm Thổ Hào Quân tổ đội là một sai lầm. Cô ta ngẩng đầu, trừng mắt liếc nhìn người nào đó một cái, dữ dằn nói "Quan tâm ý nó làm gì, dù sao cũng không liên quan gì chúng ta! Câm miệng, đọc sách, không thì tách ra!"
"Đừng tách nha, tôi chỉ hỏi vậy thôi." Thổ Hào Quân vội vàng cứu lại tình chiến hữu trên bờ nguy cơ.
Nam Sanh không thuận lòng, nhắm mắt lại, hít sâu sau miễn cưỡng bình tĩnh lại "Cho anh hai phút, nói xong làm việc."
"Ok ok ok." Thổ Hào Quân không ngừng đồng ý, sau đó chuyển đề tài "Sau đó ngẫm nghĩ lại, tôi cảm thấy tiêu diệt Hoạ Bì là một ý không tồi, hơn nữa......"
Anh ta còn muốn tiếp tục nói thì bên cạnh lại truyền đến cười lạnh "Hơ."
Thổ Hào Quân đột nhiên im bặt, không biết mình nói sai cái gì rồi.
Nam Sanh bỏ sách xuống, xụ mặt, gằn từng chữ "Bản sao Hoạ Bì đúng không? Tụi tao thật sự không có hứng thú bao vây tiêu trừ mày, muốn chết thì mời tìm người khác."
Thổ Hào Quân mím môi không trả lời.
Nam Sanh tiếp tục nói "Cái khác thì không chắc, nhưng dám chắc duy nhất việc Thổ Hào Quân sẽ không làm ra tay với mày."
"Tao cũng vậy, chỉ muốn yên ổn rời khỏi Thư Phòng thôi, không hứng thú chơi trò mạo hiểm."
"Xin lỗi, không thể đáp ứng tâm nguyện của mày nên đừng thăm dò nữa."
Lời từ tận đáy lòng, hoàn toàn xuất phát từ nội tâm.
Nam Sanh thiếu chút nói trắng ra câu tụi tao không có hứng thú với mày, hỏi bao nhiêu lần thì cũng chỉ có một đáp án.
Anh mắt Thổ Hào Quân lập loè, tựa hồ như đang phân biệt xem Nam Sanh nói thật hay không. Thật lâu sau nó mới khẽ thở dài "Thôi được rồi, ta hiểu rồi."
Nói xong, hóa thành một làn khói.
Nam Sanh nhìn theo khói trắng tan đi, lát sau mới che ngực, lòng vẫn còn sợ hãi. BOSS thình lình xuất hiện ngay trước mặt, quả thực hù chết người ta!
**
Nghiên mực chất đống trong phòng, Vân Lạc cần cù chăm chỉ tìm kiếm.
Nghiên ngọc, nghiên sứ, nghiên sơn sa và một lượng lớn nghiên mực không biết gọi bằng gì đang được chất đống trong ngăn tủ.
Vân Lạc chỉ có thể nhẫn nại xem từng cái một.
Tìm một lát thì cửa phòng bị đẩy ra. Một người lén la lén lút đi vào phòng, mỗi một hành động đều rất kỳ lạ.
Vân Lạc bớt chút thời giờ quay lại nhìn thì phát hiện là Phệ Thiên, sau đó lại quay đi tiếp tục tìm manh mối. Cố một vài nghiên mực được khắc chữ trên đó, nói không chừng trong đó có giấu manh mối.
Cô không màng để ý đến người khác nhưng người khác lại tự chủ động mò tới giao lưu.
Phệ Thiên nhanh chóng lại gần, vội vàng nhỏ giọng nói "Có tin tốt! Tôi đã tìm được cách tiêu diệt Họa Bì rồi!"
"Ờ." Vân Lạc thuận miệng lên tiếng. Ý là cô đã biết.
"Chỉ cần tiêu diệt Hoạ Bì thì lá bùa trên cửa sẽ tự rơi ra, chúng ta có thể rời đi ngay lập tức!" Lời nói và vẻ ngoài của Phệ Thiên đều hiện rõ sự kích động.
"Là Hoạ Bì thì chắc chắn đã làm qua chuyện ác hả? Sao mà mở miệng liền muốn giết nó vậy?" Vân Lạc cau mày, rất phản cảm.
Phệ Thiên ngây người, nửa ngày sau mới bày ra dáng vẻ không dám tin tưởng nói "Nó là Hoạ Bì đó! Nhìn thì giống người, nhưng tim là của một con quỷ!"
"Không phải là do nó không có đồ mặc à, tự vẽ cho mình mấy miếng da thì đã sao? Cần gì phải đánh đánh giết giết chứ?" Vân Lạc không cho là đúng, "Không phải người thì sao? Cũng không hề phạm pháp."
Cô tự nói với mình, so với thằng nhóc hung dữ trong nhà kính thì thú vui này của Hoạ Bì chẳng là gì.
"Không phải đồng loại, tất có dị tâm!" Phệ Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.
Vân Lạc nhìn đối phường bằng ánh mắt từ ái khi nhìn người thiểu năng trí tuệ "Học hết cấp ba chưa?"
Phệ Thiên "......"
Bị xem thường.
"Có vài sinh vật sinh ra làm kiếp người nhưng lại không bằng súc sinh. Có vài sinh vật tuy không phải người nhưng hiểu được tri ân báo đáp. Chắc không ít trường hợp như vậy đâu nhỉ?" Vân Lạc lời lẽ mạch lạc "Con người là người tốt, quỷ là người xấu, quan điểm này quá hẹp hòi."
Phệ Thiên mồm mép run run, hình như bị chọc tức. Một lát sau, hắn cắn răng nói ra từng chữ "Tôi muốn giết chết Hoạ Bì. Đi hay không thì nói một câu?"
"Không." Vân Lạc không chút do dự trả lời.
BOSS phó bản thường xuyên cho cô đạo cụ ( tiền), thế nên cô hoàn toàn không có ý định săn BOSS.
Lỡ Hoạ Bì thật sự phát rồ không hề có nhân tính, lúc thua trận thì sẽ là một bài dạy dỗ kéo dài.
Đến thời điểm này, lập trường của cô rất kiên định không ai lung lay được.
Tác giả có lời muốn nói:
Thổ Hào Quân ( tức giận): Đừng đùa! Nghiêm túc chút đi!
**
Bình luận khu đại lão
# muốn mặc da của tác giả đại đại đi tìm mớ bản thảo【 ngoan ngoãn.jpg】#
# cái gì đã cứu vớt ngươi, là từ tâm #
# ta không phải túng quẫn, chỉ là từ tâm #
# tràn đầy dục vọng cầu sinh #
**
=====