☆[Đương nhiên là để tiễn ngươi lên đường]
Sau khi ngoài dự đoán nhận thấy cô rất cố chấp, Phệ Thiên mím chặt môi đi ra khỏi phòng không nói một lời.
Vân Lạc thì cứ lẩm bẩm mãi trong miệng "Muốn săn BOSS thì cứ việc làm đi, cứ kéo người khác theo làm gì không biết?"
Nói xong, cúi đầu tiếp tục tìm kiếm.
Đi ra khỏi phòng, Phệ Thiên cảnh giác xung quanh. Đến khi chắc chắn xung quanh không có ai, hắn mới cong môi cười, sau đó hóa thành làn khói.
Vân Lạc vẫn đang lao lực đi tìm nghiên mực có khắc chữ trong phòng, tuyệt vọng phát hiện ra không có nghiên mực có nhắc nhở.
"Không lẽ phòng này không có manh mối? Hay đã bị lấy đi? Hoặc là mình đi nhầm hướng?" Vân Lạc nghĩ ra nhiều khả năng nhưng không thể đưa ra kết luận.
Trong lúc suy nghĩ, thời gian đang không ngừng trôi qua.
Đang phân vân giữa việc "tiếp tục tìm kiếm" với "đi tìm ở phòng khác" thì cuối cùng cô đã dứt khoát đứng dậy đi tìm ở phòng khác không chút lưu luyến.
**
Trên hành lang, Như Mộng Lệnh dựa vào lan can suy tư.
Đầu tiên có thể chắc chắn BOSS phó bản là Hoạ Bì.
Cô ấy từng tìm được một nghiên mực thuần đen, mặt sau có khắc vài dòng chữ nhỏ "Truyền thuyết Hoạ Bì trong Liêu Trai." Phệ Thiên cũng từng nói phòng sách xuất hiện Hoạ Bì, có thể thấy khắp nơi đều có nhắc đến.
Tiếp theo, lượt chơi lần này hơi kỳ lạ.
Vào phó bản hơn 40 phút mà cô ấy không bị tổn thất một cọng tóc nào, cũng có thể tự do đi lại trong Thư Phòng.
Càng vi diệu hơn là hình như từ lúc vào phó bản cho đến bây giờ vẫn chưa gặp được mặt BOSS! Chơi Vô Hạn Cầu Sinh sắp nửa tháng, nhưng nào chơi qua một ván nhàn hạ như này đâu?
Việc khác thường ắt có quỷ, Như Mộng Lệnh càng suy nghĩ càng cảm thấy lấn cấn.
Trước đó cũng từng nói chuyện với Vân Lạc, đối phương nói tìm được một manh mối với nội dung "nguy hiểm đến từ xung quanh bạn" càng khiến cô ấy bồn chồn hơn.
Tay phải bỏ vào túi sờ sờ lá bùa, lúc này Như Mộng Lệnh mới có được một chút cảm giác an toàn.
Đầu khác của hành lang, Vân Lạc vừa cười vừa đi tới.
Tận đến lúc gần tới thì Như Mộng Lệnh mới phát hiện và ngẩng đầu. Thấy người đến là Vân Lạc cô ấy không chút do dự nói ra ám hiệu "Thiên Vương Địa Hổ?"
Vân Lạc vừa định đáp lại thì đột nhiên khuôn mặt nhỏ trắng bệch, khóe miệng chảy xuống một vệt máu. Sau đó cả người cô xịu lơ trên mặt đất giống như bị tấn công một đòn nghiêm trọng.
Cùng lúc đó giá trị sinh mệnh bị trừ 200.
"Sao vậy?" Như Mộng Lệnh hoảng sợ. Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy có người bị thương sau khi tiến vào phó bản.
Cô ấy đã lập tức quên bén ám hiệu của cả hai, trong lòng là muôn vàn suy nghĩ "Sao bị thương vậy? Cuối cùng Họa Bì cũng không chịu nổi nữa mà đi tấn công người chơi rồi hả?"
Vân Lạc liên tục cười khổ "Tôi tìm được cách trừ khử Họa Bì, đang định tìm người hỗ trợ, ai ngờ......"
Nghe vậy, Như Mộng Lệnh lập tức vui mừng "Có cách trừ khử Họa Bì hả? Tốt quá! Nói đi tôi cùng hỗ trợ!"
Tiêu diệt BOSS đương nhiên sẽ được đánh giá cao hơn so với thoát được khỏi Thư Phòng.
Nét mặt Vân Lạc không chút vui vẻ gì, hai tròng mắt đen kịt mang theo vài phần nghiên cứu và đề phòng.
Như Mộng Lệnh chỉ cho rằng đối phương đang tính toán. Để tỏ thiện ý cô ấy nhanh chân bước đến muốn đỡ Vân Lạc ngã dưới đất lên.
Khi hai bên vừa tiếp xúc, Vân Lạc liền cảm nhận được toàn thân bỏng rát. Hai mày cô cau lại, nhịn không được đẩy người kia ra.
Như Mộng Lệnh không lường trước nên người đụng cột, giá trị sinh mệnh lập tức bị trừ 50.
Tại sao lại bị thương? Không lẽ cô nàng trước mặt này là BOSS?! Như Mộng Lệnh cả kinh, tim đập nhanh liên hồi.
Cô bất giác đưa tay vào túi, hy vọng tìm được cảm giác an toàn vô tình phát hiện lá bùa trong túi đã hóa thành tro tàn.
Nhưng "Vân Lạc" cũng không hề ổn. Khuôn mặt, tay, chân và các bộ phận khác đều xuất hiện từng mảng từng mảng vết bỏng, giống như một bức tranh hoàn hảo bị tàn thuốc đốt cháy.
"Đúng là Họa Bì rồi!" Nhớ lại mình đã làm trò muốn tiêu diệt Họa Bì trước mặt BOSS, Như Mộng Lệnh cảm thấy trời đất quay cuồng. Không kịp nghĩ ngợi liền xoay người bỏ chạy.
"Ngươi...nên...chết." Hoạ Bì hét từng chữ qua kẽ răng, giọng nói chói tai, biểu cảm cực kỳ đáng sợ.
Giây tiếp theo, tay trái xuyên thủng lồng ngực người chơi.
Như Mộng Lệnh trừng lớn đôi mắt, há mồm muốn nói gì đó nhưng thoáng chốc đã hóa thành ánh sáng trắng.
Mũi Họa Bì thoáng phập phồng, lát sau mới than thở "Tiếc thật, ngươi không phải là người mà ta muốn tìm......"
Cũng chỉ lát sau, nó lại cười tràn đầy tự tin "Không sao, đã xác định được mục tiêu."
Nói xong, hóa thành làn khói biến mất trong không khí.
**
Bên kia, Vân Lạc vừa định đổi phòng tìm manh mối thì lại bị quấn tiếp.
"Bùa này tôi tìm được trong kẹt, cầm phòng thân đi." Phệ Thiên vô cùng nhiệt tình.
Mặt Vân Lạc vô cảm tự nói với mình, lòng diệt BOSS của ông tướng này là bất tử, đã vậy còn muốn kéo những người khác cùng trầm luân, nhân phẩm thật ác liệt.
"Mình không cần." Cô không chút do dự, lạnh nhạt cự tuyệt.
"Không có bùa lỡ may gặp Họa Bì thì làm sao?" Phệ Thiên sốt ruột lo lắng.
Vân Lạc há mồm là nói hươu nói vượn "Cùng nó nói chuyện nhân sinh, lý tưởng, khuyên bảo nó một lòng hướng thiện."
Phệ Thiên "......"
Vừa nghe liền biết là nói bậy.
"Thật sự không cần?" Phệ Thiên chưa từ bỏ ý định, xác nhận thêm lần nữa.
Vân Lạc vô cùng ghét bỏ "Lấy đi, mau lấy đi!"
Trong lòng thì tại nghĩ: khăng khăng tìm đường chết thì không cần lôi kéo cô đi cùng!!
"Thôi vậy, không ép." Phệ Thiên bất đắc dĩ bỏ bùa lại trong túi "Tôi đi hỏi người khác thử."
Biểu cảm Vân Lạc rối bời, không biết ông thần này lại muốn đi gây họa cho ai đây. Nhưng mà...... Thôi kệ đi, đừng nhìn chằm chằm cô là được.
Đúng lúc này, Nam Sanh đứng cách đó không xa lẳng lặng nhìn hai người, khóe miệng mỉm cười, giọng nói cực kỳ dịu dàng "Cuối cùng cũng tìm được ngươi."
Vân Lạc lập tức sửng sốt.
Phệ Thiên bất giác cau mày, sau đó tươi cười nói "Tìm tôi có chuyện gì không?"
Hai tay anh ta để trong túi không hề thể hiện ý định về việc đẩy mạnh tiêu thụ lá bùa, hiển nhiên đã nhận ra đây là BOSS khoác da Nam Sanh.
"Ta tìm ngươi...... Đương nhiên là để tiễn ngươi lên đường đó." Giọng điệu vẫn dịu dàng như cũ nhưng xuống tay lại vừa nhanh vừa chuẩn lại vừa tàn nhẫn.
Sắc mặt Phệ Thiên đại biến, định tránh đi nhưng tránh không khỏi!
Giây tiếp theo, tim anh ta bị xuyên thủng, người hóa thành ánh tráng trắng.
Vân lạc đứng bên cạnh nhìn toàn bộ quá trình với vẻ mặt ngơ ngác "???"
Chẳng lẽ BOSS phó bản là ác quỷ hại người bừa bãi thật? Cô nhịn không được mà hoài nghi nhân sinh.
Nhưng ngay sau đó, thông báo vượt ải xuất hiện trước mặt cô.
【Hoạ Bì thành công tiêu diệt mục tiêu, cửa chính Thư Phòng đã tự động mở.】
【Chúc mừng người chơi vượt ải đầu tiên, nhận được đánh giá B.】
【Có muốn rời phó bản không?】
【Có, lập tức rời đi.】
【Không, sẽ rời đi khi muốn.】
Sau đó là thanh âm của hệ thống "Trò chơi đã kết thúc, phó bản sẽ tự đóng trong vòng hai phút. Người chơi vui lòng thoát màn phó bản hoặc sẽ tự động truyền tống khi hết thời gian."
Vân Lạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng hoàn toàn không rõ diễn biến câu chuyện.
Một kích đắc thủ, Nam Sanh tươi cười ngọt ngào nhỏ nhẹ từ biệt "Tái kiến."
**
Trở lại phòng nhỏ, vách tường bắt đầu tự động tổng kết.
【Chúc mừng người chơi vượt ải nhận được đánh giá B.】
【Kinh nghiệm +40, đồng vàng +10.】
【Hoạ Bì tặng bạn một chiếc quạt xếp.】
【Bạn nhận được đạo cụ quý hiếm: Quạt Xếp - Hoạ Bì đích thân vẽ ẩn chứa sức mạnh yêu quái mang bên người chống đỡ được 80 sát thương (Không khóa)】
Sau đó giao diện thuộc tính tự động nhảy ra ——
Tên nhân vật: Vân Lạc
Cấp: 5 (Tiến độ thăng cấp 60%)
Giá trị sinh mệnh: 500
Đồng vàng: 325 (315+10)
Trở lại phòng, thật lâu sau Vân Lạc vẫn chưa hồi thần lại. Cô phân tích lại một màn vừa rồi trong phó bản nhưng cũng không nghĩ ra được diễn biến của câu chuyện là như thế nào.
Đúng lúc này, trên vách tường hiện ra【Bạn muốn xem video bối cảnh "Thư Phòng" không?】
【Có】
【Không】
Vân Lạc gấp không chờ nổi chọn【Có】—— cô thật sự quá tò mò, không thể nào bình tĩnh được.
**
Mở đầu video là một hồn phách màu xanh lá đang đứng cạnh bàn đề bút vẽ tranh, sự tinh tế đều được miêu tả qua từng nét vẽ.
Nàng ta vẽ rất nhiều bức họa, có người lớn tuổi, có thanh niên tuấn tú, có nữ lang trẻ tuổi, có nam nhân trung niên.
Vẽ xong, hồn phách màu xanh lá ướm từng bức họa một lên người như đang thử quần áo, cuối cùng quyết định hình hài nữ lang trẻ tuổi là hình tượng của mình.
......
Đọc sách, vẽ tranh, thỉnh thoảng làm quạt xếp, mỗi ngày của Họa Bì trôi qua đều nhẹ nhàng vui sướng. Thẳng đến một ngày nọ, một lão đạo sĩ râu hoa râm xông vào thư phòng.
Vừa thấy Họa Bì hắn liền hùng hổ, giận dữ hét lớn "Yêu nghiệt to gan! Còn không mau đền tội?!"
Đền tội là không có khả năng.
Họa Bì tránh trái né phải tận lực giải bày "Từ trước đến nay ta an phận thủ thường, thành thật ru rú trong Thư Phòng. Chưa từng làm chuyện xấu cũng chưa bao giờ hại người."
"Yêu nghiệt, đừng hòng giảo biện!" Lão đạo sĩ căn bản không thèm nghe, ra đòn đều là chí mạng, kiên quyết muốn trừ ma vệ đạo.
Họa Bì giải thích thế nào cũng không được thấu hiểu, cuối cùng cũng tức giận, dứt khoát phản kích.
Lão đạo sĩ trừ ma không thành nên bị phản sát thương, trước khi chết thì phiền não không thôi —— sớm biết quỷ này lợi hại như thế hắn nên chuẩn bị nhiều thêm chút!
......
Họa Bì vốn tưởng sự việc sẽ cứ như vậy mà chấm dứt, cuộc sống sẽ quay về quy đạo như cũ nhưng nàng đã yên tâm quá sớm.
Lão đạo sĩ có một đồ đệ thiên tư thông minh, cực kỳ am hiểu vẽ bùa.
Trước khi vào Thư Phòng, lão đạo sĩ đã nói với đồ đệ bên trong có ác quỷ, hắn muốn vào trảm yêu trừ ma. Vì phòng ngừa bất trắc, đồ đệ cần ở lại bên ngoài.
Đợi liên tiếp mấy ngày mà sự phụ không trở lại, trong lòng tên đồ đệ này biết sự phụ đã gặp phải bất trắc. Gào khóc xong hắn ta quyết định báo thù.
Đồ đệ nặc danh mời bốn người tiến vào Thư Phòng sau đó lặng lẽ lẻn vào trong đám người. Để đề phòng những người khác bỏ chạy giữa chừng hắn còn dán bùa trên cửa để ngăn cách Thư Phòng với thế giới bên ngoài.
Tốn nửa tiếng, rốt cuộc cũng dán bùa trong các phòng nhỏ và bày xong đại trận làm thuyên giảm yêu lực. Tiếp theo, tên đồ đệ bắt đầu khuyên bảo người khác cầm theo bát phương thiên hỏa phù.
Nếu mang theo bát phương thiên hỏa phù bên mình, một khi Họa Bì tấn công những người này thì sẽ bị lửa thiên đánh trả.
Sau ba lần chắc chắn Họa Bì sẽ bị trọng thương dẫn đến giảm thực lực. Lúc này, hắn ta liền có thể trừ ma vệ đạo bằng sức lực của mình.
Sau khi mọi việc kết thúc hắn sẽ tự hủy các lá bùa và dẫn theo người sống sót rời đi.
......
Còn Họa Bì, chỉ vì lơ đãng mà Thư Phong lại nhiều thêm những người xa lạ. Nàng định mở cửa thả người nhưng không thể tháo lá bùa trên cửa xuống được.
Nàng đã sớm phát giác có một tên đạo sĩ trà trộn trong năm người. Tiếc là nhiều người, hơi thở hỗn loạn nên không phân biệt được rốt cuộc là ai.
Dù nàng pháp lực cao cường nhưng thực tế lại không thể tùy tiện đả thương người. Giống lão đạo sĩ ngang bướng hồ đồ thì không tính, trước đó đối phương ra tay toàn những chiêu chí mạng nên việc đánh trả là vì tự bảo vệ mình. Nhưng nếu tổn thương đến người vô tội thì đạo tâm sẽ không vững dễ sinh ra tâm ma.
Vì thế sau khi chần chờ suy nghĩ, Hoạ Bì liền vẽ ra dáng vẻ của họ để tiếp cận từng người một điều tra manh mối.
Nếu sắm vai nhân vật chưa từng tiếp xức mới mục tiêu, nàng sẽ không kiêng nể gì, nói đại vài lời khách sáo.
Nếu sắm vai nhân vật từng tiếp xúc nói chuyện với mục tiêu, nàng sẽ cải trang giống y như đúc vờ như hiểu biết lẫn nhau.
Nếu phải trao đổi ám hiệu nàng liền tự đả thương mình để dời lực chú ý.
......
Xem xong video, Vân Lạc bĩu môi "Thì ra phó bản Họa Bì là bản cải biên, trách sao chỉ lấy được đánh giá B. Đại khái là phải tự mình bắt đạo sĩ thì mới nhận được đánh giá A."
=====