Vô Hạn Cầu Sinh

☆[Giận, thoát]

Hoa mắt, Vân Lạc phát hiện mình đã không còn trong căn phòng nhỏ. Đang định nghiêm túc đánh giá cảnh vật xung quanh thì lại thấy tờ giấy cầm trên tay.

Đây là cái gì?

Vân Lạc buồn bực trong lòng, nhưng vẫn cẩn thận đọc "Thứ nhất, người chơi tại màn phó bản này có thể sẽ bị mất ký ức, ghi lại việc quan trọng để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào xảy ra."

"Thứ hai,......"

"Thứ ba,......"

......

"Thứ chín,......"

Vân Lạc càng xem càng hoảng hốt.

Giành chút thời gian liếc nhìn thời gian phó bản hiển thị ở góc trên bên phải, phát hiện đã hai lăm phút. Cô lập tức hiểu được, những gì viết trên giấy đều là thật.

"Mất một phút để hiểu rõ tình huống. Quá tốt rồi, tiếp tục thám thính thôi." Vân Lạc tự cổ vũ mình.

Sau đó cô đưa mắt nhìn ký hiệu trên vách tường, bắt đầu điều tra.

**

Phút thứ 21, Lưỡi Hái Tử Vong đang đi trên đường. Lòng biết sắp đến thời gian mất ký ức nên anh ấy nhanh chóng vẽ dấu mũi tên lên tường để chỉ rõ hướng đang đi.

Trước mắt tối sầm, ký ức mất sạch, Lưỡi Hái Tử Vong chậm rãi mở mắt.

Lúc này, trong tay anh ấy đang cầm bút đen, ngòi bút còn đang dừng trên vách tường.

Lưỡi Hái Tử Vong không khỏi ngẩn ra, lẩm bẩm "Là mình vẽ hả ta? Bút ở đâu ra vậy? Không phải vừa mới vào phó bản à?"

Dù lòng nhiều thắc mắc nhưng anh ấy cũng rất tin tưởng bản thân, vừa đi theo hướng mũi tên vừa suy nghĩ.

Không lâu sau anh ấy liền phát hiện thời gian phó bản khác với nhận định của mình.

Sau đó, anh ấy thấy trong tay có một tờ giấy.

Hơn hai phút, Lưỡi Hái Tử Vong đã thoát khỏi bế tắc, cũng đã suy nghĩ đâu vào đó "Bảy phút mất trí nhớ một lần nên phải nhanh chóng nắm rõ tình hình, thì ra là thế."

Nói xong, anh ấy vội vàng chạy về lối rẽ khác. Nhân lúc tinh thần còn minh mẫn nhanh chóng tìm đường thoát khỏi mê cung.

**


Phút thứ hai mốt, ký ức của Trời Cao quay lại như lúc ban đầu.

Hắn chớp chớp mắt, đang định than thở thì bỗng nhiên khựng lại, sao cứ có cảm giác quen quen vậy ta? Cứ cảm thấy bản thân đã trả qua chuyện này rất nhiều lần.

Nhìn quanh bốn phía, không có người chơi cùng phó bản, cái gì cũng không có, chỉ có hai con đường ở trước mặt.

Không biết vì sao Trời Cao lại liếc mắt về góc trên bên phải theo bản năng.

Vừa nhìn thì lập tức đứng hình. Thời gian phó bản đã là hai mươi hai phút, không phải vừa vào phó bản như nhận định của hắn.

"Ký ức của cá vàng chỉ có bảy giây nên ký ức của người chơi chỉ có bảy phút?" Trời Cao nhanh chóng đoán ra thiết lập của phó bản.

Nhưng không lâu sau vẻ mắt hắn lập tức trở nên kỳ lạ "Vấn đề là tại sao mình lại đứng chỗ này?"

Phía trước là ngã ba, xung quanh toàn là vách tường. Rõ ràng đây là mê cung, mà hắn thì ngồi ngốc tại vị trí bắt đầu. Theo suy đoán, điều kiện vượt ải là thoát khỏi mê cung trong thời gian mất trí nhớ.

Theo lý mà nói hắn nên vội vàng tìm đường mới đúng chứ không phải ngồi ngây người ở điểm xuất phát.

Trời Cao suy nghĩ một lúc lâu, sau đó thử tìm kiếm trong các túi. Tiếc là không tìm được gì.

Hắn lập tức nhận ra "Không có giấy bút, sợ lạc trong mê cung nên cứ ngồi chờ ở điểm xuất phát?"

Sau đó hắn lại suy luận thêm "Phó bản này không cho giấy bút thì không thể nào vượt ải được. Nếu hệ thống cung cấp giấy bút mà mình lại không lấy được...... Chẳng lẽ lúc bắt đầu đã bị người khác lấy hết nên ngoài việc chờ ở đây ra thì không làm gì được?!"

Trời Cao lặng im trong chốc lát, không còn lời nào để nói. Hắn không có ký ức trước đó nên không biết bản thân đã bị hố như thế nào. Nhưng với tình hình trước mắt thì đây là lời giải thích hợp lý nhất.

Nghỉ một hồi hắn liền chọn đi về hướng bên phải.

Đi được một phút hắn liền thấy một cái bàn đá và một ngã ba mới.

Trời Cao liếc nhìn thời gian, thấy thời gian đã điểm phút thứ 24 nên nhanh chân chọn hướng bên phải.

Sau đó lại là một ngã ba mới.

Trời Cao nghiêm túc đánh giá một lát, đáy mắt hiện lên vẻ suy tư sau đó quay về lối cũ.

Để bảo đảm về lại điểm xuất phát trước khi ký ức thay đổi nên gần như hắn đã chạy thẳng một mạch.

Vừa chạy vừa nghĩ tuy không biết chơi cùng phó bản có mấy người, nhưng nếu có người thông minh lấy được giấy bút thì chắc chắn sẽ để lại ký hiệu để đánh dấu tuyến đường.

Hắn vừa đi liên tiếp hai tuyến đường nhưng không thấy đánh dấu, chứng tỏ mê cung rất lớn và người chơi khác đã thăm dò sâu vào trong.

Đương nhiên nếu hắn nghĩ sai thì phó bản sẽ không có một ai đáng tin cậy nên tất cả đều bị lạc trong mê cung.

Lòng Trời Cao nặng trĩu, việc gửi gắm tất cả hy vọng lên người chơi khách không dễ chịu tí nào. Phiền hơn là hắn không biết thời hạn vượt ải là bao lâu, ngay cả nên lựa thời điểm nào để từ bỏ hắn cũng không xác định được.


Ngoài ra hắn cũng không dám rời khỏi điểm xuất phát. Trên người không có giấy bút, trí nhớ lại không đáng tin cậy, lỡ tự lạc trong mê cung thì chắc sẽ không tìm ra được lối thoát.

Thở dài một hơi, Trời Cao quay lại vị trí ban đầu, tìm một góc ngồi xuống lẳng lặng tự tìm hướng giải quyết.

**

Ảo Ảnh Tiêu Tan đi đông dạo tây trong mê cung và hoàn toàn lạc mất phương hướng.

Phút thứ 21 kết thúc, ký ức biến mất.

Hắn vô tình liếc nhìn góc trên bên phải màn hình trò chơi, lập tức sợ hãi hét ra tiếng "Sao mới vào phó bản mà đã là phút thứ 22 rồi?!"

Liếc nhìn giấy ghi chú trong tay, hắn đột nhiên lóe lên suy nghĩ —— không lẽ trong màn phó bản này người chơi luôn bị mất ký ức? Thế nên vào phút thứ 22 của phó bản hắn đã không nhớ gì hết.

Hắn ta cứ quay vòng trong cảnh tượng không hề thay đổi của phó bản và hoàn toàn không nhận ra bản thân đang ở đâu.

Ảo Ảnh Tiêu Tan lập tức giận dữ "Lại mất trí nhớ, đây còn là mê cung nữa chứ, chơi quần què họ!"

Nói xong, giận dữ thoát khỏi phó bản.

**

Thời gian không ngừng trôi qua, Vân Lạc đã sớm không nhớ rõ mình đã xuyên qua bao nhiêu tuyến đường. Cô chỉ biết bản thân làm việc càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, kiểu như dù không có ký ức nhưng bản thân đã nhớ kỹ những hành động này nên chỉ thuận theo đó mà làm thôi.

Phút thứ 49, ký ức quay lại lần thứ 7.

Vân Lạc mở mắt ra. Giây tiếp theo, một hàng chữ chi chít đập vào mắt.

Mất một phút để nắm rõ tình hình, sau đó cô tiếp tục hành động.

Nhưng lúc này, vừa rẻ lối thì chào đón cô không phải là ba mặt vách tường mà Truyền Tống Trận màu trắng.

Sau đó, thông báo vượt ải xuất hiện trước mặt Vân Lạc.

【Chúc mừng người chơi thoát khỏi mê cung trước tiên, nhận được đánh giá A.】

【Bạn có muốn rời khỏi phó bản không?】

【Có, lập tức rời đi.】

【Không, sẽ rời đi khi muốn.】


Vẻ mặt Vân Lạc tràn ngập bi thương, còn thêm vài phần may mắn.

Cô đang nghĩ có nên đi tìm Lưỡi Hái Tử Vong theo ước hẹn trước đó hay không. Nhưng tưởng tượng đến trường hợp có thể Lưỡi Hái Tử Vong sẽ để bản thân bị lạc đường thì cô liền không còn dũng khí đi tìm.

Nếu đối phương có đủ chỉ số thông minh thì hẳn là sẽ tìm được đường đến đây.

Nghĩ như vậy Vân Lạc liền lựa chọn rời khỏi phó bản.

**

Phút thứ 52, Lưỡi Hái Tử Vong thăm dò tất cả tuyến đường sai xong thì nhanh chóng quay lại điểm xuất phát.

Lúc sắp đến điểm xuất phát anh liền phát hiện cách đó không xa đang có người ngồi xổm.

Lưỡi Hái Tử Vong không lộ diện mà tìm chỗ nấp, âm thầm quan sát đối phương. Trời Cao, giới tính nam, cấp 5, giá trị sinh mệnh 500. Ăn không ngồi rồi trong một góc thoạt nhìn chẳng có tí giá trị hơp tác nào.

Sau đó anh quan sát khung cảnh xung quanh. Rất nhanh liền phát hiện phía sau Trời Cao không có lối đi. Nói cách khác, Trời Cao đang ngây người ở vị trí xuất phát.

Lưỡi Hái Tử Vong cẩn thận che giấu dấu vết, đồng thời nhanh chóng suy nghĩ.

Trên giấy viết rất rõ ràng "Thứ hai, Vân Lạc và Lưỡi Hái Tử Vong quyết định hợp tác, phân công nhau dò đường. Tại ngã ba, đánh dấu O lên tuyến đường lựa chọn, không đi qua không đánh dấu. Nếu đi vào đường cụt, sau khi quay lại phải đánh dấu X lên vách tường của đường cụt đó."

"Thứ ba, nếu không tìm được lối ra, hai người có hẹn khoảng 55-65 phút đổ lại quay về điểm xuất phát để đi về hướng bên trái tìm đường."

Sắp đến thời gian giao ước nhưng không thấy người ở đây, có thể có ba trường hợp sau.

Đầu tiên, Vân Lạc không phải đối tượng hợp tác tốt. Cô ấy bị lạc nên chưa trở lại.

Thứ hai, thực lực tốt nhưng kém hơn so với anh nên tới chậm một chút.

Thứ ba, Vân Lạc không hề bội ước vì đã tìm được đường ra nên rời đi trước.

Trong một phút ngắn ngủi, Lưỡi Hái Tử Vong đã suy nghĩ được rất nhiều. Cuối cùng quyết định đi theo tuyến đường của Vân Lạc.

Nếu đối phương lạc đường, anh sẽ cắn rắn tìm đường chưa thăm dò qua để có thể vượt ải.

Nếu thực lực đối phương yếu, hành động không nhanh nhẹn thì hai người sẽ phân công tìm đường, hiệu suất sẽ cao hơn rất nhiều.

Còn khả năng thứ ba, cơ bản là anh không dám ôm hy vọng quá nhiều.

Lưỡi Hái Tử Vong nhanh chóng phi đi, rất nhanh đã qua được hai cái ngã ba.

Ngoài ra, anh còn dành chút thời gian ghi chú lại vấn đề trước mắt "Thứ tám, đã thăm dò xong tuyến đường mình chọn, xác định là đường cụt. Hiện tại đang đi tìm Vân Lạc ( người thăm dò tuyến đường khác)."

Phút thứ 56, ký ức biến mất.

Lưỡi Hái Tử Vong tốn hai phút để nắm rõ tình hình, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Không lâu sau anh liền phát hiện trên mặt tường là ký tự chỉnh tề.

"Nhìn tiến độ này không giống như người sẽ bị lạc đường." Ánh mắt Lưỡi Hái Tử Vong chợt lóe, hơi suy tư một chút, sau đó liền đi theo ký hiệu đánh dấu O.


Đánh O chứng tỏ lựa chọn đi đường này.

Không đánh X, chứng tỏ không phải đường cụt.

Có thể con đường này dẫn lối đến vạch đích.

"Cũng có thể hành động của đối phương quá chậm nên chưa kịp quay lại đánh dấu X." Lưỡi Hái Tử Vong tự giễu cười cười, nhanh chóng đi về hướng ký hiệu O.

Lại sau đó...... Anh liền nhìn thấy Truyền Tống Trận.

Âm thanh thông báo của hệ thống vang lên như tiếng trời.

【Chúc mừng người chơi thoát khỏi mê cung, nhận được đánh giá B. 】

【Bạn có muốn rời khỏi phó bản không?】

【Có, lập tức rời đi.】

【Không, sẽ rời đi khi muốn.】

Lưỡi Hái Tử Vong mừng như điên, không hề nghĩ ngợi chọn có.

Bạch quang chợt lóe, cả người biến mất không thấy.

**

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, phó bản chỉ còn lại một mình Trời Cao. Đáng thương là hắn mù mờ không biết mà còn ngây ngốc chờ ở điểm xuất phát, ngồi chờ người chơi khác đi qua.

Đợi hồi lâu, chờ đến phút thứ 63 hắn rốt cuộc cũng chờ không được nữa —— quỷ mới biết thời hạn của trò chơi là bao lâu? Lại chờ nữa thì khả năng GG là rất cao đó!

Vì thế sau khi tốn ba phút nắm bắt tình hình, hắn kiên quyết đi về hướng trái.

Trong cuộc đời, thắng hay thua cũng chẳng bằng sai thì hỏng hết.

Nếu chọn đường bên phải, kết cục có thể sẽ có khác biệt rất lớn.

Nhưng thế giới hiện thực chẳng có nếu như.

Trời Cao cắn chặt răng chạy chậm một mạch về con đường phía trước. Nhưng chạy liên tiếp bốn ngã ba rồi mà chẳng thấy một vết tích đánh dấu nào.

Hắn lập tức cảm thấy lực bất tòng tâm.

Nếu muốn vượt ải thì không thể nào không để lại ký hiệu trên tường. Hiện tại không thấy gì thì chỉ có thể do hệ thống ghép cặp đồng đội quá yếu kém không nghĩ ra được cách vượt ải.

Uổng cho một bụng toan tính của hắn bởi vì không có giấy bút mà lâm vào thế bị động, một bước khó đi.

Bi kịch chính sinh ra từ đó.

Phút thứ 69, Trời Cao thở dài một tiếng, quyết đoán rời khỏi phó bản.

=====


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận