Vô Hạn Đoàn Tàu


Trên người Thời Triết choàng một cái áo khoác màu đen.

Khi phát hiện ánh mắt của tất cả ‘nhà hảo tâm’ đều tụ tập trên đầu của mình thì cậu ta xấu hổ, dùng cái nón rộng vành to tướng che khuất mất cái đầu trụi lủi của mình.
Cái mũ này cũng đã che khuất nửa khuôn mặt cậu ta, khiến cho mọi người chỉ có thể nhìn được một cái cằm thật nhọn.
Ngài sứ giả dẫn đường hóa thân thành thị trưởng của trấn nhỏ hỏi cậu ta nữ tu sĩ có ở nhà hay không, thì được đáp là nữ tu sĩ già ở lầu một, những nữ tu sĩ khác đều đang quét tước phòng ốc ở trên lầu hai.
Cũng là bị thị trưởng nhắc nhở, Thời Triết mới kịp nhận ra là hành vi của mình rất không lễ phép.

Cậu ta nên đón những vị khách vào viện mồ côi, chứ không phải cứ đứng trời trồng ở cửa.
"Mời đi theo tôi."
Thời Triết nói với những người chơi.

Viện mồ côi Vườn Eden cũng là cái nhà thờ duy nhất của trấn nhỏ.

Người đề nghị thu dưỡng những em bé mồ côi là một người nữ tu sĩ già nhiều tuổi.

Bà ấy dùng tài sản được kế thừa xây dựng một tòa nhà nhỏ ba tầng ở bên cạnh nhà thờ.

Phong cách của cả hai tương tự, giống như một thể, ở giữa có một cái hành lang dài nối liền.
Bình thường đám trẻ đều ở trong tòa nhà nhỏ.

Toàn bộ kiến trúc chỉ có một cái cửa ra vào, chính là cửa chính của nhà thờ.
Đi qua cái cửa hiên hình vòm là có một cái cầu thang đi lên mười hai bước, hai bên có một loạt các cây trụ đá thẳng băng màu xám đậm.
Nhuế Nhất Hòa ngẩng đầu, vừa nhìn đã thu hết tất cả kết cấu của giáo đường vào trong mắt.
Bên trong nhà thờ cao chừng sáu mét, phần lớn sử dụng kính màu.

Phòng bên trong rộng lớn, mở ra sẽ thấy ngập tràn các loại màu sắc, tạo nên sự tương phản to lớn với sắc trời mờ tối ở bên ngoài.

Bên trên đàn tế thần có một cái cửa sổ hoa hồng vĩ đại mà rực rỡ.

Nó sáng láng diễm lệ, thần bí, khiến cho người được nhìn thấy nó phải sinh lòng sùng kính.
Phòng chính không có nhiều ghế dài.

Hành lang dẫn thông sang tòa nhà ở trong miệng Thời Triết đang ở bên phải của hàng ghế dài thứ nhất.
Nhuế Nhất Hòa đi về phía trước.

Lúc cô đi tới phòng chính, đôi con ngươi hơi co lại.

Chỉ thấy trên mỗi cái ghế dài đều có xếp ba con rối dài chừng cánh tay của em bé.

Những con rối lông mềm này đều có cái đầu màu xám tro, lỗ tai màu đen, miệng nhọn.

Hai cái hạt thủy tinh tròn vo được để làm mắt, cọng kẽm cứng để làm râu.
Tất cả đều là những con rối chuột, đang ngồi ngay ngắn.
Trên người mỗi con rối chuột lông mềm đều mặc những quần áo không giống nhau, mập gầy không đồng nhất, kích thước của cái đầu cũng không giống nhau.

Phần lớn con chuột không có cánh tay.

Sau khi chăm chú nhìn lâu một chút, thậm chí Nhuế Nhất Hòa còn cảm thấy biểu cảm trên mặt những con chuột cũng không giống nhau.
Đợi họ đi băng qua phòng chính, tới chỗ của đàn tế thần rồi, quay đầu nhìn lại phía đằng sau sẽ càng dễ nảy sinh ảo giác hoang đường hơn: Mấy con rối chuột này đều có sự sống, chúng đang ngồi nghe lời của thần linh.
Đoàn người men dọc theo hành lang đi tới tòa nhà nhỏ được chiếu sáng mờ mờ.

Nhuế Nhất Hòa chú ý tới, rằng trong ba người cuối cùng đi vào phó bản, có một người đàn ông với một chuỗi vết bỏng kéo dài nơi khóe miệng không hề đi vào theo.

Tất nhiên là hai người khác có biết điều đó.

Lúc cô nhìn sang, người đàn ông đầy phong độ trí thức, trông cực hào hoa phong nhã kia còn mỉm cười với cô.
Thời Triết mở đèn.

Kết cấu trong tòa nhà đơn giản: Đi từ đường này vào là phòng khách, ở bên cạnh có nhà ăn, nhà bếp và nhà vệ sinh.

Màu xám lạnh được dùng trong nhà thờ khiến nó trông càng to lớn, hùng vĩ, nhưng khi dùng trong tòa nhà ba tầng thì lại khiến nó cực kỳ ngột ngạt.

Nơi đây cũng dùng thủy tinh hoa văn màu.

Khi ngọn đèn chiếu vào lớp thủy tinh, tia sáng được rọi về rơi ở trên mặt của mọi người: Ánh sáng màu đỏ, màu xanh, màu xanh nhạt...!khiến họ thấy chấn động, lại không còn thần bí nữa mà thêm vào mấy phần quỷ dị.
Bày biện trong tòa nhà rất đơn giản, vật dụng bên trong đã cũ kỹ, thậm chí cái sô pha da còn có vết tích được vá lại.

Tuy nhiên, chúng được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi.
Nhà ăn được bố trí như nơi ăn của một cửa hàng thức ăn nhanh vậy: Có mấy hàng bàn bằng sắt được cố định trên mặt đất.

Đang ngồi đưa lưng về phía đoàn người là một nữ tu sĩ mặc đồ màu đen, tóc búi lên nữ tính.

Nhìn thấy những sợi tóc trắng xen kẽ bên trong, cái lưng hơi còng xuống, có thể đoán được tuổi người này rất lớn, hẳn là nữ tu sĩ già ở trong miệng Thời Triết.
Nghe được tiếng bước chân, nữ tu sĩ già xoay người.
Đan Tiểu Dã hít một ngụm khí lạnh.
Phần lớn người chơi đều hoàn toàn không cảm giác với một màn này.

Chỉ có một trong hai người chơi vào phó bản cuối cùng mới phát ra tiếng la sợ hãi ngắn ngủi.
Trên mặt chính diện của quần áo người nữ tu sĩ này toàn là vết máu khô đã biến thành màu đen.

Đặc biệt là nơi cô áo phải thuần trắng của nữ tu sĩ lại đã hầu như bị nhuộm thành màu đen.

Người này có một khuôn mặt cực kỳ đáng sợ, bộ phận từ mũi trở lên hư thối chảy mủ, mũi được quấn bằng thứ băng vải bẩn thỉu.

Cái cổ duỗi về phía trước.

Vì không có có mắt nên bà ta dùng cái tai thính để lắng nghe tiếng động.
Mấy người chơi đều đã chuẩn bị chiến đấu xong xuôi, Nhuế Nhất Hòa cũng không ngoại lệ.
Chỉ thấy Thời Triết chạy chậm đến bên cạnh con quái vật, ân cần hỏi: "Nữ tu sĩ già, cơn cảm của bà đã khá hơn chút nào chưa?"
Nữ tu sĩ già quay cái người mình lại, tiếp tục giữ tư thế đưa lưng về phía nhóm người chơi.

Đầu bà ta chôn vào trước ngực, vẫn không nhúc nhích.
"Xem ra chứng cảm của bà càng nghiêm trọng hơn rồi! Đợi cháu đưa khách lên tới lầu hai sẽ tiếp tục lấy thuốc cho bà." Thời Triết giống con thỏ nhỏ lo lắng đưa tay ra đặt trên trán của nữ tu sĩ già, kiểm tra nhiệt độ cơ thể như người thật.

Lúc đưa mấy người chơi lên lầu, biểu cảm cậu ta còn rất nghiêm trọng.

Lúc đi tới đầu cầu thang, cậu ta cao giọng gọi: "Nữ tu sĩ Linda, nữ tu sĩ Lisa, nữ tu sĩ Alva, cháu muốn lên lầu!"
Nhuế Nhất Hòa nghe được những tiếng bước chân nặng nề, trên lầu không chỉ có một người đang vội vã chạy nhanh.
Đèn lầu hai đã bị hỏng.
Dưới ánh sáng mờ mờ, họ chỉ có thể nhìn thấy ở cuối hành lang có một bóng dáng của nữ tu sĩ ăn mặc mỏng manh.
Thời Triết nhìn chung quanh, cảm thấy lạ không biết vì sao lầu hai chỉ có một vị nữ tu sĩ.

Tuy nhiên cậu ta không hề để ý những thứ này, vì dù sao hiện tại cũng có chuyện quan trọng hơn.
"Nữ tu sĩ Alva, phòng đã được chuẩn bị xong chưa?"
Nữ tu sĩ Alva duy trì tư thế trốn chạy, đứng bất động ở nguyên tại chỗ.
Thời Triết lúng túng dùng ngón tay gãi gãi khuôn mặt, giải thích với những người khác: "Bình thường những nữ tu sĩ đều rất thân thiện… Cũng không biết hôm nay bọn họ bị làm sao nữa.

Lầu ba không thể tùy tiện đi lên, lầu hai chỉ có bốn gian phòng có thể miễn cưỡng ở được.

Như vậy có ổn không?"
Ngài thị trưởng biểu thị thay nhóm những nhà hảo tâm: Không thành vấn đề, tất cả nghe theo sự sắp xếp của cậu ta.
Thời Triết đi tới bên cạnh nữ tu sĩ Alva, gỡ từ hông người này ra một chuỗi chìa khoá.

Cậu ta lấy bốn cái chìa khóa từ bên trong chùm chìa khoá đó ra, giao cho ngài thị trưởng.
"Chính là bốn căn phòng này đây."
Thời Triết chỉ vào bốn cánh cửa phòng ở cuối hành lang, nói.
Nhuế Nhất Hòa đếm thử thì thấy lầu hai có tổng cộng tám căn phòng, căn phòng ở đầu cầu thang là có diện tích lớn nhất.

Bên trong có rất nhiều cái giường đơn được sắp xếp chỉnh tề, cực kỳ chật chội.

Đây hẳn là căn phòng của bọn nhỏ.

Cửa của bảy căn phòng khác đều mở ra, hầu như đều chỉ có một giường lớn và một cái đệm màu xám đậm.
Khưu Ất nhận lấy một cái chìa khóa, tất nhiên anh ta ở chung với La Tiểu Ngọc.
Quý cô ma nữ với hai chân không chạm đất, vẫn luôn bay thay cho việc đi bộ bèn nhận tiếp một chìa nữa, đi vào căn phòng tương ứng với chìa khóa cùng một nam một nữ.
Hai người vào phó bản cuối cùng thì do người đàn ông ra dáng đi đầu nhận lấy chìa khoá.
Nhuế Nhất Hòa lấy một chiếc chìa khóa rồi vào căn phòng đối diện với phòng người đàn ông nam tính.

Cô ngồi xổm ở bên cạnh giường, tự tay vén ga giường lên, suýt chút nữa là đập trúng một khuôn mặt gồ ghề như bị bỏng.

Lúc cô vừa mới lên lầu, thấy có bóng đen chợt lóe lên trong phòng thì đã đoán được đó là một nữ tu sĩ trong số họ.
Tất nhiên vị nữ tu sĩ này cũng không công kích người chơi, sau khi bị phát hiện còn nỗ lực lùi thêm vào bên trong.
Nhưng vóc dáng của người này "múp míp" quá, không có cách nào giấu bản thân mình đi được, suýt chút nữa còn làm lật thẳng cái giường lớn.
"Cô nghe hiểu tôi nói gì không?"
Nhuế Nhất Hòa phát hiện miệng của vị nữ tu sĩ này không hề bị băng vải quấn lên, nên thử giao tiếp với cô ta.

Cô chỉ thấy nữ tu sĩ mập đưa bàn tay bẩn thỉu lên che mất khuôn mặt, tự bế tại chỗ rồi.
Đan Tiểu Dã nhổ nước bọt: "...!Mấy con quái vật bên trong phó bản này toàn là loại quái dị gì đâu!"
Không quái dị, bọn quái vật chỉ là đang sợ mà thôi.
Chúng nó sợ hãi Thời Triết trông giống con thỏ trắng đó, mà Thời Triết, người duy nhất không giống như quái vật lại dường như hoàn toàn không nhìn ra đám nữ tu sĩ là quái vật.

Với kỹ năng diễn xuất mà Nhuế Nhất Hòa dám đi học trước đó, cô có thể chắc chắn về biểu hiện của Thời Triết.

Chúng trông vô cùng tự nhiên, không giống như là giả bộ.
Cô đứng lên, bảo Đan Tiểu Dã đi nói chuyện phiếm với Thời Triết đã đi xuống lầu, tranh thủ hỏi thêm được một chút thông tin có liên quan tới vật phẩm nhiệm vụ.

Ví dụ như Thời Triết đã bị trọc như thế nào.

Cô để ga giường lại chỗ cũ, ra gõ cửa căn phòng chéo với phòng này - đây là phòng của ngài thị trưởng.
"Mời vào!"
Giọng nói của ngài thị trưởng truyền từ bên trong đến, cô đẩy cửa đi vào, tiện tay đóng cửa lại.

Khóe miệng nhỏ của cô nhếch lên, cô dùng giọng điệu ngọt ngào mà nói: "Ngài thị trưởng, tôi có chuyện muốn hỏi nhờ ngài một chút."
Khưu Ất vừa khé đi ngang qua cửa : "..."
Giọng nói độ ngọt tối đa, cửa phòng đang đóng.
La Tiểu Ngọc bước chậm hơn tới sau, thấy anh ta đứng bất động ở trong hành lang thì kỳ quái hỏi: "Làm sao rồi?"
"Người chơi có dáng dấp cực xinh đẹp ở căn phòng chéo đối diện đi vào bên trong rồi." Khưu Ất gãi đầu một cái, hạ giọng nói: "Người chơi muốn dùng sắc đẹp dụ dỗ sứ giả dẫn đường trước đó đã bị ném thẳng ra khỏi phòng đúng không? Mấy người này đang làm cái gì vậy? Không phải người ta thật sự cho là bán sắc đẹp có thể lấy được thông tin độc nhất vô nhị gì đó chứ?"
La Tiểu Ngọc kéo tay áo của anh ta: "Được rồi, chúng ta đi nhanh lên.

Lát nữa người ta bị ném ra, chưa biết chừng chúng ta ở bên cạnh sẽ bị giận chó đánh mèo đấy."
Chưa tới lầu một, nhưng thấy họ đã đi xa căn phòng của sứ giả dẫn đường rồi, La Tiểu Ngọc mới rất nhỏ tiếng bảo: "Coi như không lấy được thông tin độc nhất vô nhị đi chăng nữa, được ngủ với một sứ giả dẫn đường cực phẩm như vậy đã là ăn hời rồi!"
Khưu Ất biểu hiện gương mặt không nói nổi: "Bạn tôi ơi, sống không tốt à?"
"Tôi cũng thấy hơi mong muốn..."
Chỉ là khi nhớ tới khuôn mặt lãnh đạm của ngài sứ giả dẫn đường, cảm giác của cô ta lập tức bay sạch.
"Bớt căng thẳng đi được không?"
"Cũng không phải không được." Khưu Ất ngay thẳng nói: "Nhưng tôi cảm giác cô còn căng thẳng hơn."
La Tiểu Ngọc: "...!"
...
Trong phòng ở lầu hai, ngài thị trưởng đang ngồi trên cái ghế dựa cao không biết lấy từ đâu ra, nghiêng đầu, trong miệng ngậm một cái tẩu thuốc màu đen có vết nhám.

Một tay anh vịn ở đuôi tẩu, tay kia đặt trên tay vịn của cái ghế.
Trên vai anh còn có một con chim màu sắc rực rỡ đang đậu, ngậm diêm ở trong miệng, đang châm thuốc.
Trong phòng không còn chỗ nào khác có thể ngồi được nên Nhuế Nhất Hòa chỉ có thể ngồi ở trên giường.

Trong phòng càng ngày càng đậm mùi thuốc lá khiến cho cái mũi của cô hơi ngứa lên.
"Manh mối của phó bản này nghe như tiên đoán thần bí của nhà tiên tri ấy.

Độ nguy hiểm của phó bản cấp B rất lớn, không thể nói thẳng ra à?"
Ngài thị trưởng phun ra một ngụm khói, ánh mắt tập trung ở chỗ cô.
"Tôi còn tưởng rằng cô đến là để đưa thẻ gỗ hối lộ chứ?"
"Đó là một trong những mục đích của tôi thôi.

Nếu anh muốn bàn về chuyện thẻ gỗ hối lộ trước cũng được."
Nhuế Nhất Hòa lấy thẻ gỗ hối lộ ra khỏi huân chương không gian, cố ý ve vẩy nó.
"Lúc tôi vào phó bản, Plankton ra giá hai trăm điểm thưởng để thu thẻ gỗ về.

Ngài sẵn sàng thu về với bao nhiêu điểm thưởng hả? Ngài thị trưởng?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui