Lý Lãng thở dài một cái rồi nói: “Cô ta có phải là người hay không đã không còn quan trọng nữa rồi, quan trọng là mọi người đều muốn cô ta chết.”
Nhuế Nhất Hòa không có một chút cảm xúc gì về chuyện này cả, cô bàn bạc với ông lão Lâm Chấn Bang: “Tôi thấy chúng ta đừng nên lái xe này vào trong thị trấn nữa, tìm một nơi khuất khuất nào đó rồi đỗ xe lại.
Sau đó chúng ta sẽ đi bộ vào trong thị trấn, vừa không thu hút sự chú ý của những người khác vừa không sợ người khác làm gì đó với chiếc xe này.”
Ông lão Lâm Chấn Bang cũng cảm thấy như thế rất tốt.
Tình hình ở trên thị trấn càng lúc càng tệ, cách tốt nhất chính là để cho người ở trong thị trấn quên đi chuyện vẫn còn mấy người bên ngoài đang sống ở trong nhà khách.
Mạnh Tư Lộ có nhiệm vụ mang giấu chiếc xe đi, anh ta cũng được coi như là thổ địa ở nơi này rồi.
Đợi đến khi bọn họ quay trở về nhà khách thì trời cũng đã tối đen như mực.
Ba con đường mà chỉ có hai ngọn đèn đường.
Ngay cả người có nhà ở trên đường lớn thì buổi tối bọn họ cũng sẽ quay về trại phòng như thường lệ, thế nên cũng không có ai phát hiện ra bọn họ đang lầm lũi trở về trong bóng tối cả.
Bên trong nhà khách có bật đèn.
Anh đội trưởng đeo một chiếc tạp dề đứng ở phía trước cái bếp lò, gương mặt đẹp trai của anh ta khiến cho phòng bếp cũ kỹ có thêm mấy phần tao nhã nữa.
Chiếc nồi bằng sắt nặng chình cɦịƈɦ trong tay anh ta lại giống như một món đồ chơi nhẹ tênh vậy.
Anh ta hất tay một cái, đồ ăn trong nồi như đang nhảy múa trên không trung, ngọn lửa bốc lên hừng hực, mùi thức ăn thơm phưng phức len lỏi vào mọi ngóc ngách trong nhà khách.
Cái bụng của Nhuế Nhất Hòa bắt đầu réo lên từng hồi liên tục, cô đi vào trong bếp lấy bát đũa, cô không chỉ lấy cho mình mà còn lấy cho cả anh đội trưởng nữa.
Nhuế Nhất Hòa đoán sứ giả dẫn đường chắc cũng không nhịn ăn đâu nhỉ, có điều lần trước anh ta đang mang trên mình thân phận là quản gia của phó bản nên mới không ngồi cùng bàn với bọn họ… Nào có chuyện quản gia và khách ăn cơm chung với nhau chứ.
Nhưng nhân vật lúc này của anh ta chính là tổ trưởng của tổ công tác, thế nên anh ta ngồi ăn cơm với các thành viên khác trong tổ cũng là điều hết sức bình thường thôi mà.
Huống hồ anh ta còn là người nấu cơm nữa… ăn chứ sao không ăn.
Thịt ngâm trong dầu ớt trông giống như những chiếc đèn lồng nhỏ vậy.
Ớt xanh ớt đỏ trộn lẫn vào với nhau, chưa nói đến mùi vị chỉ riêng về sắc thôi đã có thể cho đầu bếp điểm tối đa được rồi.
Mùi vị tuyệt vời của món thịt xào ớt này khiến cho người ta khó mà miêu tả bằng lời được.
Món ăn chính ngày hôm nay chính là bánh bao.
Bánh bao thơm thơm mềm mềm thế nhưng Nhuế Nhất Hòa vẫn thích ăn cơm hơn, cô cảm thấy món thịt xào ớt này nên ăn với cơm nóng mới hợp.
Nhuế Nhất Hòa lẩm bẩm: “Nếu như có cơm thì tốt biết mấy.”
Anh đội trưởng: “Cô nuốt hết thức ăn trong miệng đi đã rồi nói chuyện sau.”
Nhuế Nhất Hòa làm theo những gì anh đội trưởng nói, sau đó cô còn uống thêm hai hớp canh nữa.
“Nếu như có cơm thì tốt biết mấy.”
Nhuế Nhất Hòa lại nói lại lần nữa.
Anh tổ trưởng: “Cô đã ăn bốn cái bánh bao to bằng nắm tay rồi, cái cô đang cầm trong tay là cái thứ năm rồi đấy.”
Anh đội trưởng có một suy nghĩ châm chọc, anh ta thật sự không nhìn ra Nhuế Nhất Hòa là một người không thích ăn bánh bao đâu.
Nhuế Nhất Hòa: “Haizz, tôi muốn ăn cơm quá đi.”
Anh tổ trưởng: “...” Có giỏi thì cô bỏ cái bánh bao trong tay xuống rồi nói.
Thế nhưng Nhuế Nhất Hòa chỉ nói thế thôi, cô cũng không bỏ bát đũa xuống.
Anh tổ trưởng đau đầu, anh ta đang định rời đi, coi như mắt điếc tai ngơ thì cô lại bắt đầu nói đến việc quan trọng.
Nhuế Nhất Hòa hỏi lấy được ba cái mặt nạ thì chọn một nơi nào trong ba nơi Phong Thủy Bảo Địa.
“Chọn chỗ nào cũng được hết… nhưng trước hết cứ phải lấy được mặt nạ đã rồi tính sau.”
Hai người ăn hết sạch đồ ăn ở trên bàn anh tổ trưởng lại lấy ra được hộp thuốc lá ở trong túi áo thần kỳ ra.
Anh ta lắc một cái có một điếu thuốc từ trong hộp bắn ra.
Anh ta cúi đầu ngậm lấy điếu thuốc trong miệng rồi châm lửa.
Anh ta cầm cái một bật lửa màu bạc gõ gõ lên mặt bàn, khi anh ta trông thấy những game thủ đều đang nhìn mình thì lên tiếng: “Buổi tối mọi người đừng đi đến nghĩa địa nữa, chỗ đó rất nguy hiểm.”
Nếu như hỏi anh đội trưởng tại sao, nguy hiểm thế nào thì chắc chắn anh ta sẽ không chịu nói đâu.
Anh tổ trưởng mặt lạnh như tiền lấy vật phẩm thần bí “Thiên Diện” ra để những game thủ chơi đoán giá trị âm khí.
Nhuế Nhất Hòa, Tô An Dao, Lâm Chấn Bang và Lữ Địch mỗi người được cộng thêm hai điểm, giá trị âm khí ban đầu của bọn họ là 0, 6, 7, 7 lúc sau biến thành 2, 8, 9, 9.
Giá trị âm khí của Đan Tiểu Dã từ 8 biến thành 9 còn những game thủ khác thì không có gì thay đổi cả.
Sau khi cất Thiên Diện đi, tổ trưởng lại biến mất một cách xuất quỷ nhập thần một lần nữa.
Sứ giả dẫn đường không có ở đây, ông lão Lâm Chấn Bang cũng bảo những game thủ khác tắt đèn đi ngủ đi.
Không thể đi tới nghĩa địa, buổi tối cũng không thăm dò được tin tức gì cả nên bọn họ chỉ có thể đi ngủ được thôi… Thế nhưng tắt đèn đi ư? Có đèn sẽ khiến cho người ta có cảm giác an toàn hơn, Mạnh Tư Lộ hỏi tại sao phải tắt đèn.
Ông lão Lâm Chấn Bang nói: “Tắt đèn chưa chắc chúng ta đã gặp phải quỷ thế nhưng bật đèn nhất định sẽ thu hút được người ở trong thị trấn.”
Ông ấy có dự cảm đêm nay sẽ là một đêm rất dài, nếu như có chuyện gì đó xảy ra, đèn đóm sáng chưng ở trong nhà khách giống như đang dẫn đường chỉ lối cho người dân trong thị trấn vậy… Một đám người dân điên cuồng còn đáng sợ hơn cả quỷ và cương thi nữa.
Ông ấy vừa mới nói xong, tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh xương sống.
La Thẩm vừa khóc lóc vừa cầu xin nhưng cũng không có ai buông tha cho bà ta cả.
Trông bà ta không phải là cương thi mà cũng không biến thành quái vật, bà ta chỉ là một người bình thường mà thôi.
Thế nhưng người dân ở trong thị trấn này đều nhìn bà ta bằng ánh mắt đỏ ngầu, không có một ai đứng ra nói không thể gϊếŧ người, gϊếŧ người là phạm pháp cả.
Bên phía Cổ Hí Lâu vẫn luôn có ánh lửa bập bùng, ánh sáng đó khiến cho những game thủ bắt đầu cảm thấy lo lắng trong lòng.
Nhuế Nhất Hòa luôn cảm thấy có một mùi thối khét thoang thoảng quanh đầu mũi của cô, cô nằm ở trên giường nhưng không tài nào chìm vào trong giấc ngủ ngay được.
Đan Tiểu Dã nằm ở một chiếc giường khác, cậu ta đang lăn qua lăn lại giống như đang nướng bánh vậy, như thế càng khiến cho người ta cảm thấy buồn bực hơn.
Nhuế Nhất Hòa ngồi dậy, cô nhìn về phía của Đan Tiểu Dã.
Nhờ có ánh trăng lờ mờ, Nhuế Nhất Hòa nhìn thấy Đan Tiểu Dã đang nằm co ro trên giường tay phải giơ cao lên, tư thế hết sức kỳ lạ.
“Cậu đang làm gì vậy?”
Đan Tiểu Dã không trả lời cô.
Không đúng, Nhuế Nhất Hòa lặng lẽ đi đến bên giường của Đan Tiểu Dã, cô nhìn thấy trên mặt của cậu ta toàn là nước mắt với nước mũi, gương mặt cứng đờ, miệng há to thành chữ O.
Nhuế Nhất Hòa lại nhìn tay phải của Đan Tiểu Dã, cánh tay của cậu ra đang cố gắng đưa về phía đầu còn đầu của cậu ta lại ngả ra đằng sau.
Tư thế này giống như là đang tránh né tay phải của cậu ta vậy.
Nhuế Nhất Hòa hoàn hồn lại, cô nhìn thì phát hiện ra Đan Tiểu Dã đang cầm một chiếc đinh sắt đã rỉ sét trong tay phải.
Đan Tiều Dã muốn bỏ chiếc đinh sắt kia vào miệng mình sao? Không, không phải là Đan Tiểu Dã, là có hai ý thức đang tranh giành nhau quyền khống chế cơ thể của cậu ta này.
Có một từ lóe lên trong đầu của Nhuế Nhất Hòa ngay lúc này: Ma nhập.
Nhuế Nhất Hòa bật ngay đèn lên.
Nước mắt của Đan Tiểu Dã giống như con suối nhỏ đang chảy, cậu ta nằm ở trên giường luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Giường rất cứng, nó còn cứng hơn cả chiếc giường chỉ trải một tấm lót đệm ở trong trường học nữa.
Cậu ta cảm thấy giường ở trong nhà khách không những cứng mà còn rất lạnh nữa.
Chiếc chăn đột nhiên trở nên rất lạnh giống như là cậu ta đang ngủ trên tảng băng vậy.
Sau đó Đan Tiểu Dã phát hiện ra tay chân của mình không nghe theo sự chỉ huy của cậu ta nữa.
Tay phải của cậu ta giống như tự có ý thức của mình vậy, nó đút tay vào trong túi áo rồi lấy ra được một chiếc đinh.
Quái lạ, tại sao trong túi áo của Đan Tiểu Dã lại có cái đinh này vậy? Cái đinh này… cái đinh này dài dài, không phải là đinh trong quan tài chứ? Vừa nghĩ tới điều này, cậu ta lạnh hết cả sống lưng.
Phải gọi sếp Nhuế dậy, lúc Đan Tiểu Dã ý thức được nguy hiểm một cách rõ ràng thì đó cũng là lúc cậu ta mất đi năng lực khống chế cơ thể của mình, càng không thể mở lời được.
Đan Tiểu Dã sắp chết rồi, cậu ta sắp chết rồi, nuốt một chiếc đinh dài như thế này nhất định cậu ta sẽ chết mất.
Cậu ta nhớ tới một bộ phim điện ảnh mà cậu ta đã từng xem, nữ chính trong bộ phim đó đã ném một chiếc đinh dài vào trong miệng của bọn cướp.
Bọn cưới vẫn chưa kịp phản ứng thì đã vô thức nuốt nó vào trong bụng mình rồi.
Sau đó chúng ôm lấy cổ họng của mình, loạng choạng mấy bước, máu tươi trong miệng phun ra rồi chết.
Đan Tiểu Dã không muốn chết đâu.
Hơn nữa cậu ta còn phải chết bằng một cách đau khổ như thế nữa.
Chỉ cần phát ra một chút tiếng động, không nhất định phải phát ra một chút tiếng động, Sếp Nhuế đang nằm ở chiếc giường bên cạnh, nhất định phải phát ra một chút tiếng động để thu hút sự chú ý của cô.
Đan Tiểu Dã vật lộn tranh giành quyền khống chế cơ thể mình, thỉnh thoảng cậu ta lại bị ảnh hưởng bởi một giọng nói quỷ dị phát ra từ trong nội tâm ‘Cậu thử nuốt cái đinh này vào trong bụng đi, cảm giác nhất định sẽ rất tuyệt’.
Thứ đang không chế lấy cơ thể của cậu ta mắc hội chứng Pica.
Thế nhưng dù cho Đan Tiểu Dã có cố gắng như thế nào đi chăng nữa thì cậu ta cũng chỉ lật được người trên giường thôi.
Chết mất thôi chết mất thôi.
Đan Tiểu Dã nghĩ, cậu ta phải chết thật sao.
Nhưng đúng vào lúc này đèn trong phòng lại bật sáng, nhìn thấy sếp Nhuế, trên gương mặt tràn đầy sự sợ hãi của cậu ta lại đượm thêm một chút vui mừng, trông nó có vẻ kỳ quái ở trên gương mặt cứng ngắc của cậu ta.
Nhuế Nhất Hòa nhìn thấy rất rõ một bóng mờ mờ ở trên người của Đan Tiểu Dã, nó rất giống với những bóng mờ xuất hiện khi đoàn tàu đi ngang qua đường hầm.
Đây vẫn là lần đầu tiên mắt trái mà mắt phải của cô phát tác sau khi đi vào phó bản như thế này.
Một con mắt nóng rực nhưng một con mắt khác lại lạnh như băng.
Sau khi chúng hòa trộn vào nhau cũng không mang lại gánh nặng quá lớn cho cơ thể.
Hóa ma tay phải, Nhuế Nhất Hòa bắt đầu tóm lấy cái đầu của bóng mờ kia… sau khi cô bắt lấy nó rồi cô lại dùng sức kéo nó, rồi nhanh như chớp kéo cái bóng mờ đó ra khỏi người của Đan Tiểu Dã.
Sau khi hóa ma La Lệ có thể tiếp xúc trực tiếp chạm vào âm hồn, hoặc là các sinh vật ma quỷ gì đó.
Nhuế Nhất Hòa tiếp tục dồn hết sức vào tay phải.
“Rầm.”
Đầu của âm hồn bị rìa ra.
m hồn biến mất rồi.
Đan Tiểu Dã không nhìn thấy âm hồn, nếu không cậu ta sẽ bị dọa cho sợ chết khiếp mất thôi.
Cậu ta dồn hết sự chú ý lên người mình, sau khi phát hiện ra mình đã giành lấy được quyền khống chế cơ thể, nghĩ tới điều đó thôi là cậu ta mừng muốn khóc lên rồi.
Tiếc là vữa nãy khóc nước mắt giờ đã cạn rồi… cậu ta chỉ có thể ném cây đinh đang cầm trong tay mình ra ngoài.
Vừa nghĩ tới chuyện lúc trước cây đinh này dùng để đóng quan tài, đầu Đan Tiểu Dã tê rần rần.
Nhuế Nhất Hòa: “Cậu không sao chứ.”
“Làm em sợ hết hồn hết vía à.” Tay chân Đan Tiểu Dã bủn rủn, cậu ta nằm co quắp ở trên giường.
Sau đó bọn họ lại nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, Đan Tiểu Dã vừa mới bình tĩnh lại được, giờ cậu ta lại run lên lẩy bẩy.
Ngay sau đó bên ngoài lại truyền tới tiếng gõ cửa dồn dập.
“Cứu tôi với, cứu tôi với, hãy mở cửa ra đi, gϊếŧ người rồi, mau mở cửa ra đi.”
Nhuế Nhất Hòa yên lặng tắt đèn đi, cô vểnh tai lên lắng nghe, cô phát hiện ra tiếng bước chân hỗn loạn ở ngoài đường, dường như có bảy tám người đang đuổi theo một người vậy.
“Mở cửa ra đi, xin hãy cứu tôi với… tôi biết cô ngốc đang ở đâu.
Tôi có thể nói cho mọi người biết cô ngốc đang được chôn ở đâu…”
Đó là một giọng nam đang rất hốt hoảng, ông ta nói điều mà mỗi một game thủ đều đang rất quan tâm đến..
Nhuế Nhất Hòa đi về phía cánh cửa, cô hỏi: “Ông là ai?”
“Tôi tôi tôi...”
Ông ta còn chưa nói xong thì lại có người tới gần.
“Mau tới đây, ông ta đang ở đây.”
Ông ta bị phát hiện rồi.
Nhuế Nhất Hòa mở cửa.
Tất cả người chơi đều bị đánh thức… hoặc có thể nói là bọn họ vốn không ngủ, bây giờ bọn họ cũng đã tập trung hết ở ngoài cửa rồi.
Ngoài cửa là một gương mặt xa lạ, ông ta còn đang bế một bé trai đang say giấc ở trong lòng mình nữa.
Nhuế Nhất Hòa không để cho ông ta vào trong nhà, cô bình tĩnh hỏi ông ta: “Tại sao ông lại biết chúng tôi đang tìm mộ phần của cô ngốc?”
“Trong lúc vô tình tôi đã nghe thấy mọi người đi hỏi thăm người khác về chuyện này.
Tôi biết con bé đó đang được chôn ở chỗ nào.
Chắc chắn mọi người chỉ nghe ngóng được việc con bé đó đang được chôn ở sườn núi Lão Nha thôi đúng không.
Tôi nói cho mấy người nghe, toàn bộ mộ phần ở sườn núi Lão Nha đều là không tên không họ hết.
Nếu như không có ai nói cho mấy người biết rốt cuộc cô ngốc đang được chôn ở mộ phần nào thì chắc chắn mấy người sẽ không tìm thấy đâu.
Ngoài Na Bà ra thì chỉ có tôi mới biết được cô ngốc đang được chôn ở đâu thôi…”
Một đám người dân trong thị trấn hung ác chạy tới trước cửa nhà khách, bọn họ nắm lấy quần áo của người đàn ông kia rồi kéo ông ta về đằng sau, sau đó bọn họ hung dữ uy hiếp những game thủ: “Mấy người là người ngoài thôn thì đừng có mà xía mũi vào chuyện của chúng tôi.”
“Cứu tôi với, xin hãy cứu tôi với, chỉ cần mấy người cứu tôi thì tôi sẽ nói hết những gì mình biết cho mấy người.”
Đứa trẻ nằm trong lòng người đàn ông bị đánh thức, nó khóc toáng lên, miệng không ngừng nói: “Ba ơi ba ơi, con sợ lắm.”
Người đàn ông rơi nước mắt, ông ta vươn tay về phía những game thủ, dáng vẻ của hai ba con bọn họ trông vô cùng đáng thương.
Ông lão Lâm Chấn Bang thấy thế thì nắm chặt lấy cánh tay của người đàn ông, bảo vệ đứa trẻ rồi đạp về phía người dân trong thị trấn.
Người dân trong thị trấn ngã sõng soài trên mặt đất, người đó lớn tiếng nói: “Mọi người mau mau tới đây, La lão nhị đang ở đây.”
Ông lão Lâm Chấn Bang: “Ông đưa đứa trẻ vào trong nhà trước đi.”
La lão nhị… Nhuế Nhất Hòa có một dự cảm không lành, cô thét lên: “Đợi đã…”
Thế nhưng đã muộn mất rồi.
Người đàn ông đó vì muốn sống sót, trong đầu ông ta chỉ có một suy nghĩ là tiến về phía trước, trong khoảnh khắc người đàn ông bước chân qua cánh cửa, không gian xung quanh ông lão Lâm Chấn Bang đều trở nên vặn vẹo.
“A…”
Ông lão Lâm Chấn Bang thét lên một tiếng thảm thiết, cánh tay phải của ông ấy bị chặt đứt rồi rơi trên mặt đất.
Máu tươi phun ra ào ào..