Thứ gì vậy?
Cô lập tức phản ứng lại, cái gọi là tiền Lục Châu chính là tiền tệ thống nhất được lưu hành phổ biến trên toàn thế giới.
Khoa học kỹ thuật phát triển với tốc độ chóng mặt nên tiền tệ cũng trở thành tiền ảo.
Bởi vì bình thường cứ cách hai giờ sẽ đổi mới một chương trình video, tiền ảo của Russell chỉ còn lại hơn năm nghìn tệ.
Mỗi một lần đổi mới như thế sẽ khấu trừ mười nghìn tiền Lục Châu...
‘Thật đắt’ Ngay lúc Nhuế Nhất Hòa còn đang do dự có muốn đổi mới hay không, bên ngoài thư viện truyền đến một trận ầm ĩ, đây là chuyện rất không bình thường ở một nơi yên tĩnh như thế giới Rubik này.
Nếu như để màn hình ảo ở chế độ im lặng, thế giới sẽ trở nên vô cùng im ắng.
Không tìm thấy tốp hai tốp ba người tụ lại cùng nhau, mọi người đều cực kỳ ăn ý duy trì khoảng cách an toàn với nhau, tất cả nhu cầu xã giao đều dựa vào mạng internet giả tưởng.
Buổi sáng, Nhuế Nhất Hòa đi vào vườn trường cùng với Vương Tiểu Kiệt, họ thực sự không hề ăn nhập với hoàn cảnh xung quanh.
Cánh cửa thư viện bị đẩy ra, một bạn học nữ mặc đồng phục của trường hoảng hốt chạy vào.
Trên mặt cô gái lộ ra vẻ hoang mang không biết phải làm sao, đôi mắt đỏ hoe, khóe môi bị hàm răng cắn rách đến độ chảy máu, những sợi tóc dính lòa xòa trên cái trán bê bết mồ hôi, trông vô cùng chật vật.
“Tất cả những chuyện này đều không phải sự thật...”
“Tất cả đều chỉ là giả tưởng...”
Bởi vì Nhuế Nhất Hòa đứng khá xa nên không nghe thấy tiếng của cô gái, nhưng vẫn tạm biết được người đó đang nói gì đó thông qua cử động của môi.
Trong lòng Nhuế Nhất Hòa nghĩ đến điều gì đó, đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Vào giờ ăn trưa trong thư viện không có nhiều người, nhưng ai nấy đều bị tiếng động ở cửa thu hút sự chú ý, lần lượt nhìn về phía cô gái.
Lúc này, một quý ông mặc vest phẳng phiu đẩy cửa bước vào, anh ta có mái tóc đen khá bắt mắt, áo sơ mi trắng bên trong có vết nhăn rõ nét.
Điều này khiến anh ta nhìn không đủ nghiêm túc.
Nói một cách chính xác, toàn thân người này mang một loại khí chất rất tùy ý.
Đây là ‘người quen’, buổi sáng Nhuế Nhất Hòa đã từng gặp anh ta ở cổng trường, là một thành viên trong đội hộ vệ Lục Châu.
Thứ có thể tạo nên vẻ đối lập với nụ cười bất cần trên khuôn mặt anh ta, chính là vũ khí nguy hiểm đang được anh ta xoay tròn giữa các ngón tay, là một khẩu súng lục có ổ trục kiểu cũ.
Người đàn ông mặc vest nhấc súng lên, miệng bắt chước tiếng súng phát ra một tiếng ‘pằng’, nhưng thật ra anh ta không hề bấm cò súng.
Hành động quá lố này còn xen lẫn chút thích thú trình diễn, nếu như đây không phải tác phong làm việc của đội hộ vệ Lục Châu, vậy thì là do anh ta thích thể hiện...!Hơn nữa, còn không hề đáng tin.
Một chùm sáng màu đỏ được bắn ra từ khẩu súng lục rơi lên sau lưng cô nữ sinh đang chạy vội.
Sau khi dừng lại hai giây, trên trục xoay của súng xuất hiện một đôi mắt ngấn nước cùng với một đôi môi anh đào nhỏ, đầy đặn trơn bóng.
“Mức độ suy sụp 68%, ra lệnh dẫn về Lục Châu.”
Nhuế Nhất Hòa ở gần đó nên có thể nghe được từng câu từng chữ được thốt ra bởi chiếc miệng nhỏ trên khẩu súng lục.
Đột nhiên cô phát hiện có thêm một cách khác có thể tiến vào Lục Châu, chỉ cần độ tương phản tính cách đạt đến 60% thì có thể tiến vào nơi đó ngay trong ngày mà không cần lại âu sầu...!Tất nhiên đây chỉ là chuyện cô chợt nghĩ ra thôi, nếu thật sự trở thành đối tượng được chú ý trọng điểm, bất cứ lúc nào cũng có người giám sát, đừng hòng nghĩ tới việc đi đâu cả.
Đám học sinh trong thư viện nhìn thấy thành viên của đội hộ vệ Lục Châu, phản ứng của bọn họ không khác nhau là mấy, tất cả đứng dậy tránh đi.
Xem trò vui cũng cần phải đợi sự việc đã được định đoạt, bây giờ đội hộ vệ vẫn còn đang bắt người, xông lên chẳng khác gì muốn bản thân bị cuốn vào rắc rối.
Lúc trước Nhuế Nhất Hòa điều tra được sụp đổ tinh thần sẽ lây nhiễm.
Nếu tiếp xúc lâu với người bị sụp đổ tinh thần ở mức cao thì phôi thai của dị chủng trong cơ thể cũng chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ, chúng sẽ nhanh chóng sinh sôi nảy nở.
Cho nên, có thể nói nơi nào tìm được dị chủng có khả năng sẽ liên lụy đến cả ổ.
Sụp đổ tinh thần hay phôi thai của dị chủng sinh sôi nảy nở gì đó gần như đều có mối liên hệ ngầm đến độ tương phản tính cách của người chơi.
Chẳng hạn như hiện tại, đám học sinh sợ bị lây nhiễm, bọn họ nhanh chân chạy về phía cửa.
Nhuế Nhất Hòa biểu hiện giống như các học sinh khác, nhưng lúc cô né tránh cô nữ sinh kia và thành viên của đội hộ vệ, trong lúc hỗn loạn không những không thể cách xa bọn họ mà còn bị bạn nữ kia đụng trúng.
Đây là do Nhuế Nhất Hòa cố ý.
Cô nữ sinh run rẩy trong lòng Nhuế Nhất Hòa: “Cứu… Cứu tôi với...!Cứu… Cứu tôi...”
Cô gái túm lấy vạt áo phía trước của Nhuế Nhất Hòa, nước mắt giàn dụa van xin.
Nhuế Nhất Hòa ngơ ngác đứng yên tại chỗ, trên mặt chợt thoáng lên vẻ do dự.
Cuối cùng, cô kéo cô gái đó ra phía sau mình, trực tiếp đối mặt với thành viên của đội hộ vệ, rõ ràng cô rất sợ hãi nhưng lại can đảm nói: “Anh muốn làm gì?”
Russell là một cô gái khá nổi loạn, không chấp nhận tư tưởng chủ lưu.
Vốn dĩ Russell có thể tránh sang một bên, nhưng trời xui đất khiến lại bị cuốn vào giữa người đuổi bắt và tội phạm đào tẩu.
Đối mặt với sự cầu xin của bạn học yếu thế, cô ấy rất khó làm ngơ không để ý.
Loại hành vi này được coi là tương phản tính cách, mức độ cũng không nghiêm trọng lắm.
Thành viên tóc đen của đội hộ vệ lộ ra nụ cười thích thú, giơ súng lên nhắm thẳng vào Nhuế Nhất Hòa.
Chùm sáng đỏ đánh lên vị trí giữa mày của cô, hai giây sau đôi môi đầy đặn kia mấp máy: “Mức độ suy sụp 12%, vô cùng an toàn.”
Mức độ suy sụp 12%, đó là sự khẳng định lớn nhất của Nhuế Nhất Hòa khi cô mất cả một buổi sáng để nghiền ngẫm tỉ mỉ về thiết lập nhân vật Russell này.
Lúc này trong thư viện chỉ còn lại ba người họ.
“Bộ vest đáng chết này.” Thành viên tóc đen của đội hộ vệ khẽ mắng một câu, cởi nút áo vest ra rồi ngồi xuống: “Trở lại câu hỏi vừa rồi của cô.
Tôi là ai ư? Để tôi tự giới thiệu một chút nhé, tôi là thành viên của đội hộ vệ Lục Châu, cô có thể gọi tôi là Jack.
Tất nhiên đây không phải là chuyện quan trọng gì cả.
Bạn học nữ này, ba mẹ cô không dạy cô một đạo lý đơn giản dễ hiểu ‘đội hộ vệ làm việc, người không phận sự tránh xa’ sao?”
Nhuế Nhất Hòa bật cười chế giễu: “Không có, họ suốt ngày chỉ biết nhìn chằm chằm vào màn hình ảo, chẳng có thời gian rảnh để quản tôi.”
Thành viên tóc đen của đội hộ vệ có chút nghẹn lời.
“Xem ra là một bạn nhỏ đáng thương khao khát có người bầu bạn.
Cô vẫn còn nhỏ, chờ sau này trưởng thành sẽ cảm thấy có không gian cá nhân thoải mái còn quan trọng hơn cả tình thân...!Tôi nói với cô những điều này để làm gì chứ nhỉ? Tôi đến trường học là để bắt người, không phải đến xin làm giáo viên.
Cô đã biết được thân phận của tôi rồi, bây giờ lập tức tránh ra.
Kẻ đứng sau lưng cô là một sự tồn tại vô cùng hung ác và nguy hiểm.”
Jack làm bộ dữ tợn hù dọa cô.
Nhuế Nhất Hòa: “...” Nghẹn lời.
‘Nếu như người phía sau thật sự rất nguy hiểm và hung ác thì bây giờ e rằng ngay cả bã xương tôi cũng chẳng còn.’
Được thôi! Hai bên đều biết cô nữ sinh đang kinh hãi không biết phải làm gì kia sẽ chẳng gây ra tổn thương lớn gì.
Tuy nhiên, cho dù độ nguy hiểm của mức sụp đổ 68% không cao, nhưng trêu đùa học sinh trong thời gian làm việc thì có phải tính cách của anh ta cũng quá độc ác, hơn nữa lại còn không đáng tin cậy sao?
“Anh muốn đưa cô ấy đi đâu?”
Nhuế Nhất Hòa không những không tránh ra mà còn lên tiếng chất vấn.
Thành viên tóc đen của đội hộ vệ có lẽ cũng cảm thấy phản ứng của Nhuế Nhất Hòa rất thú vị, nói một cách đường hoàng: “Đưa về Lục Châu để chữa trị, cho nên bây giờ không phải cô đang làm việc tốt, mà là làm lỡ thời gian chữa trị của người bệnh đấy.”
Nhuế Nhất Hòa lại ngẩn người, nhìn anh ta rồi lại nhìn cô bạn học bị dọa đến độ sắp ngất xỉu.
Cuối cùng cô quyết định rời khỏi vị trí chắn trước người bệnh, dù gì trạng thái của cô ấy quả thật cũng không tốt.
Tuy nhiên, hành động rời bỏ này của Nhuế Nhất Hòa đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới cô nữ sinh kia.
Cả người cô ấy giống như gấu koala bám lên người Nhuế Nhất Hòa, dùng hết sức lực túm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Thành viên tóc đen đội hộ vệ ‘chậc chậc’ trong miệng, đành phải đứng lên: “Thật phiền mà.”
Trong quá trình giằng co, chiếc áo khoác bên ngoài đồng phục của Nhuế Nhất Hòa bị kéo xuống, ngay cả áo sơ mi cũng bị kéo đứt mấy chiếc cúc, khó tránh khỏi việc làm lộ vết sẹo trên vai.
Rõ ràng thành viên tóc đen của đội hộ vệ cũng nhìn thấy vết sẹo này, ánh mắt anh ta lóe lên, vẻ mặt không hề che giấu sự tò mò.
Anh ta nói: “Thuốc an thần.”
Trục quay kiểu cũ của khẩu súng lục chuyển động nhanh chóng, phát ra một tiếng ‘cạch cạch’.
Một viên đạn màu hồng bắn trúng giữa mày cô nữ sinh kia, một luồng khói bao trùm lấy cô ấy.
Nhuế Nhất Hòa cũng hít phải một ngụm, vừa ho vừa lùi về phía sau.
“Xin lỗi, đây là để không làm tổn thương đến cô và cô ấy.” Chỉ có điều trên mặt anh ta lại viết ‘vui sướng khi người gặp họa’, miệng nói xin lỗi nhưng không hề có chút thành ý nào cả.
Sương khói tan đi, bạn học nữ kia đã bình tĩnh trở lại, cả người ngây dại như thể thần trí đã bị tước đoạt.
Jack duỗi tay phải ra, trên cổ tay anh ta có một chiếc đồng hồ màu bạc.
Anh ta không phải vì muốn xem thời gian của hiện tại, mà mở mặt đồng hồ, lấy ra một cái vòng bạc rồi ném về phía cô nữ sinh kia.
Vòng bạc đó biến lớn trên không trung, biến thành hình dạng chiếc còng có hai vòng nối liền, khóa cô nữ sinh lại.
Nhuế Nhất Hòa vừa nhìn đã biết đây chính là còng tay thành viên đội hộ vệ luôn mang theo bên người, nó đã được thu nhỏ lại.
Tóm lại hết thảy mọi thứ đều rất mới lạ.
Trong đôi mắt Nhuế Nhất Hòa tăng thêm sự cảnh giác.
Jack để khẩu súng kiểu cũ lại sát gần trước ngực, khẩu súng lập tức biến mất không thấy tăm hơi, đồ vật trông giống như đồng hồ quả quýt lặng lẽ sáng lên từng chút.
Thật thần kỳ...!Đây chính là không gian bỏ túi trong truyền thuyết sao?
Sau đó Jack không để ý tới Nhuế Nhất Hòa nữa, vừa ngáp vừa đi ra ngoài.
Bạn học nữ đang trong trạng thái đặc biệt, sải bước đi theo anh ta rời khỏi đó.
Nhuế Nhất Hòa đi theo sau hai người họ với khoảng cách không gần cũng không xa.
Suốt dọc đường họ không hề gặp người nào cả, họ đi hết một lối đi nhỏ rất dài, hai bên tường có đầy dây thường xuân.
Nhuế Nhất Hòa ngửi thấy hơi nước ẩm ướt, sau đó trông thấy cổng sau của trường học.
Một chiếc ô tô đậu trên đường cái ở bên ngoài trường học.
Thành viên tóc đen của đội hộ vệ quay đầu nhìn về phía Nhuế Nhất Hòa, ánh mắt dừng trên mái tóc đỏ của cô.
Sau khi mở cửa xe, anh ta áp tải cô nữ sinh kia lên xe rồi gõ cửa sổ hàng ghế phía trước, chờ cửa sổ hạ xuống, anh ta cúi người nói gì đó với người ở bên trong.
Một lần nữa đứng thẳng người, anh ta vẫy tay với Nhuế Nhất Hòa đang đứng ở cổng trường học.
Nhuế Nhất Hòa lo lắng tới gần, nghe thấy Jack nói: “Nhìn thấy rõ chưa? Ánh mắt và mái tóc đỏ giống i hệt.
Đội trưởng, cô ấy nhất định là con gái ngoài giá thú của anh đúng không?”
Cánh cửa xe ở bên phía ghế lái được mở ra, một người đàn ông thành thục trầm ổn đi về phía Nhuế Nhất Hòa, mái tóc có màu giống cô như đúc.
Ánh mắt người đàn ông vẫn khá ôn nhu, quan sát cô từ trên xuống dưới.
“Chú có thể nhìn vết sẹo trên vai cháu được không?”
Trên mặt Nhuế Nhất Hòa lộ ra vẻ lưỡng lự.
Người đàn ông thành thục mặc vest dịu dàng nói: “Đừng lo lắng, cháu có thể là cháu gái của chú...!Trước giờ cháu chưa từng cảm thấy nghi ngờ sao? Ba mẹ cháu đúng chuẩn người phương Đông, nhưng cháu lại có một mái tóc đỏ, rõ ràng có thể thấy cháu là con lai.”
Tất nhiên cô từng nghi ngờ rồi!
Lần đầu tiên cô nhìn thấy ba mẹ của Russell thì đã cảm thấy lai lịch của cô gái này có vấn đề.
Nhưng lai lịch của cô ấy có liên quan tới đội hộ vệ không thì Nhuế Nhất Hòa không biết! Cô muốn nghiệm chứng điều này, nếu không tại sao cô phải nghĩ ra trăm phương nghìn cách để cho tên hộ vệ tóc đen kia thấy được vết sẹo chứ?
Kết quả là tình huống hiện tại còn tốt hơn rất nhiều so với những gì Nhuế Nhất Hòa đã nghĩ.
Ban đầu cô chỉ nghĩ Russell có giao thiệp với đội hộ vệ, ngoại trừ việc chứng thực ra cô càng muốn tiếp xúc với họ nhiều hơn.
Theo lý mà nói, đội hộ vệ Lục Châu là người giữ gìn trật tự trị an của thế giới Rubik, người chơi thuộc về nhân tố không ổn định.
Khối Rubik công nghệ cao là quái vật của phó bản, đội hộ vệ chính là tay sai của nó.
Người chơi nhìn thấy họ hẳn nên đi đường vòng mới đúng.
Tốt nhất đừng để họ chú ý tới, ẩn nấp trong góc tối từ từ xâm nhập vào Lục Châu.
Nhưng đối với Nhuế Nhất Hòa mà nói, bị giới hạn bởi thân phận học sinh dẫn đến việc hai con đường duy nhất không dễ đi.
Còn các cách khác ngoài hai con đường kia thì chắc chắn sẽ làm hỏng thiết lập nhân vật.
Cô chỉ đành tìm một lối tắt, đi ra bằng con đường thứ ba.
Đôi mắt Nhuế Nhất Hòa mở to, kéo áo sơ mi để lộ vết sẹo trên vai.
Dưới ánh mắt mong chờ của cô, người đàn ông tóc đỏ trầm ổn lên tiếng: “Đúng là cháu rồi, Russell...”.